Đánh cắp con tim
Chương 4 : Vô tâm
Những ngày sau đó ở bệnh viện, Hữu Minh ít gặp lại mẹ của Đông Đông. Chỉ có hai cậu thay nhau chăm sóc. Giữa Toàn Nghĩa nho nhã, lịch sự, lại chung chuyên ngành y khoa và Toàn Dũng làm nghề xây dựng đơn giản, có phần bỗ bã, Hữu Minh lại thích nói chuyện với Toàn Dũng hơn. Có lẽ vì anh thích cái đơn giản và chân thành của cậu ấy. Với Toàn Nghĩa, tuy không hẳn là ấn tượng xấu nhưng Hữu Minh thấy rõ sự khác biệt về quan niệm làm nghề của họ. Toàn Nghĩa mơ ước là “một bác sĩ thành công, làm cho gia đình nở mày nở mặt, mở phòng mạch sau khi ổn định công việc”. Điều đó không có gì là xấu, quan trọng là khi Hữu Minh bày tỏ quan niệm của mình, cậu ta thay đổi dần trong câu chuyện, thể hiện mong muốn sau này sẽ theo gương Hữu Minh làm một bác sĩ hết lòng chưa trị cho người nghèo. Sự đổi khác ấy tạo cho Hữu Minh ấn tượng không mấy tốt đẹp, dù rằng anh không tiện nói ra.
Ngày xuất viện, Đông Đông lưu luyến nắm lấy tay Hữu Minh, còn hôn nhẹ lên má anh nữa. Hữu Minh cũng hôn nhẹ lên má bé. Lòng anh thanh thản vì có thêm một đứa trẻ khỏe mạnh, trở về với cuộc sống bình thường:
-Tạm biệt chú bác sĩ…
-Tạm biệt Đông Đông…
Toàn Dũng cũng nhiệt tình chào Hữu Minh ra về. Cậu đưa cho anh một hộp lớn. Bên trong là canh gà nấu đậu đỏ, mùi thơm ngào ngạt, còn nóng hôi hổi. Mùi vị chắc chắn rất ngon.
-Bác sĩ Trương. Đây là của chị tôi nhờ đem đến cho bác sĩ. Chị muốn cảm ơn bác sĩ.
Những ngày nằm viện của Đông Đông là thời gian Toàn Dũng tiếp xúc với Hữu Minh nhiều nhất. Cậu bắt đầu tin vào câu “lương y như từ mẫu”. Tiếc là theo lời các cô y tá, bác sĩ Trương đã có bạn gái, nếu không thì…
Chị Hiểu Văn khi nghe ý định của cậu đã bật cười, bĩu môi:
-Em nghĩ đi đâu vậy? Người ta là bác sĩ bệnh viện lớn, chị ba của mày chỉ là nhân viên quèn, lại đeo theo con nhỏ. Đừng mơ mộng trèo cao em trai à…
Toàn Dũng định cãi lại là bác sĩ Trương không giống như người khác. Bác sĩ chỉ mở phòng khách trong khu chung cư nghèo để giúp bà con hàng xóm. Tính tình bác sĩ nhiệt tình, hòa nhã cùng người bệnh nên ai cũng mến. Người như vậy chắc sẽ không để ý thân phận và gia thế của bạn gái đâu.
Huống gì chị ba cậu lại rất xinh đẹp. Tuy là phải bươn chải vất vả nhưng nhan sắc của chị vẫn vô cùng thu hút. Hồi học phổ thông không phải chị từng là người mẫu quảng cáo sao? Chỉ là ba mẹ lo chị sẽ bị ảnh hưởng xấu khi vào làng giải trí nên bắt chị không làm nữa. Sau đó xảy ra biến cố. Tai nạn xe cướp đi ba mẹ họ, cũng làm bốn chị em phải bươn chải vất vả. Nếu không có chị ba, mấy chị em có lẽ đã không còn đứng thẳng làm người rồi.
Chị ba tốt vậy,xứng đáng được hạnh phúc. Nếu bác sĩ Trương chưa có bạn gái thì….
Hữu Minh nhận lấy chiếc hộp. Anh cũng thích những món ăn từ tay người phụ nữ tự tay nấu. Nó mang theo tấm lòng của họ, ngon dở không quan trọng, vẫn cho Hữu Minh cảm giác ấm áp của gia đình.
-Chuyển lời tôi cảm ơn chị của cậu. Mong là Đông Đông sẽ luôn khỏe mạnh…
-Chú bác sĩ ơi!
-Đông Đông ngoan…- Hữu Minh cúi xuống, nựng nhẹ má Đông Đông -Chú bác sĩ tới giờ phải đi khám bệnh cho các bạn nhỏ khác rồi. Đông Đông về nhà phải cố gắng ăn uống. Nếu nhớ chú bác sĩ thì con nhắn tin nhé. Chú bác sĩ rảnh khi nào sẽ gọi cho con ngay.
-Dạ…
Lại một cái nựng nhẹ. Hữu Minh luôn thích chạm tay vào má của trẻ nhỏ. Cảm giác vô cùng dễ chịu. Tuy khoa nhi không phải là chuyên khoa của anh khi mới tốt nghiệp y khoa nhưng sau mấy năm gắn bó, anh thấy vô cùng lưu luyến. Danh danh lợi lợi không thể sánh được nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ.
Y tá Phương từ phòng họp đi vội tới. Thấy Hữu Minh cô nói ngay:
-Bác sĩ Trương. Cô Phan tìm anh…
Hữu Minh hơi nhíu mày, nhìn đồng hồ:
-Đang giờ làm việc mà.
-Cô ấy nói có chuyện gấp muốn gặp anh.
-Chịu thôi -Hữu Minh nói nhanh- Tôi còn phải thăm khám bệnh nhân ở phòng số 7, sau đó hội chẩn và có ca mổ lúc 2 giờ chiều. Cô chuyển lời cho cô ấy giùm.
-Nhưng mà….
-Mà thôi- Hữu Minh dừng lại, mím nhẹ môi- Không nên để cô ấy làm phiền cô, tự tôi sẽ nói với cô ấy. Lát nữa cô về phòng nghỉ lấy giùm tôi cái điện thoại. Trước ca mổ hôm qua, tôi bỏ nó trong hộc bàn, ngăn thứ ba bên phải.
-Vâng ạ…
Y tá Phương vội vàng bước theo Hữu Minh cho kịp. Bác sĩ Trương cái gì cũng tốt, chỉ có điều cuồng công việc quá nên bao nhiêu lần khiến cô Phan phải buồn lòng. Đường đường là cháu gái cưng của giám đốc bệnh viện thế nhưng cô ấy bao giờ cũng phải đứng sau công việc, Hữu Minh luôn cười vui vẻ, chưa bao giờ từ chối yêu cầu của các bệnh nhân nhỏ tuổi nhưng với bạn gái của mình, hình như anh lại quá vô tâm.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
25 chương
52 chương
76 chương
26 chương