Sau khi cùng vài ba vị khách dùng cơm trưa xong, Long Nghiễn mang theo thần sắc rất tự nhiên đi ra khỏi nhà hàng. Ban ngày hắn sẽ không uống rượu, cho nên hai thư kí đi theo bên người tự nhiên trở thành vật hy sinh. “Hôm nayhai người đã phải đi làm sớm rồi, buổi chiều cứ về nghỉ ngơi.” Long Nghiễn nói với hai người nhân viên đang đứng trong bãi giữ xe. “Không, không cần đâu, tôi còn có thể đi làm được, còn cậu?’ Giám đốc Mỗ nói với thư ký Mệnh Tương Liên. “Chừng ấy rượu thì tính cái gì, không thành vấn đề.” Sau đó, hai người nhìn thoáng qua nhau một cái, đều hiểu được đối phương đang suy nghĩ cái gì! Tổng giám đốc lãnh khốc lúc nào cũng ép nhân viên làm việc đến giọt máu cuối cùng mới thôi, vậy mà lúc này lại kêu bọn họ về nghỉ ngơi! Ngày mai chắc chắn sẽcó công việc khủng bố nào đó làm cho bọn họ hộc máu đến chết a! Hai người vừa mới thảo luận xong, liền nghe “Tùy các ngươi.” Long Nghiễn bước lên xe. Xe đang chạy về công ty, Long Nghiễn mở tấm chắn giữa xe ra nhìn con đường phía trước, liền hỏi tài xế. “Tại sao lại đi đường này?” “A, kia, cái kia, ở quảng trường trung tâm có hoạt động gì đó làm kẹt xe.” Thời điểm tài xế mở miệng đầu chảy đầy mồ hôi! Trong lòng tự an ủi, khoản thu nhập thêm này đúng là không nên nhận a. Không để ý đến câu trả lời của tài xế, Long Nghiễn nhàm chán cầm tờ tạp chí lên đọc để giết thời gian. Nhìn thời gian hẹn càng ngày càng tới gần, Long Nghiễn vẫn đang ngồi phía sau đọc tạp chí, tài xế mãnh liệt vừa nhìn kính chiếu hậu, vừa lau mồ hôi! Cuối cùng bí hóa mà hóa liều! “Tổng giám đốc, tôi thấy đoạn đường này một hồi nữa cũng không thể thông, nếu ngài không đợi kịp thì ở phía trước là khu phố thương mại, có thể bắt taxi a.” Tài xế khẩn trương nhìn Long Nghiễn. Long Nghiễn ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe phía trước rõ ràng hơn nửa ngày cũng không dịch chuyển, hắn cảm thấy phiền chán, buông tờ tạp chí trong tay ra, mở cửa xe bước xuống. Khán giả Long Nghiễn vừa xuống xe, nhập vào dòng người đi trên đường, tài xế vội vàng lấy điện thoại ra “Uy, hắn đã đi rồi đó.” Xuân về hoa nở, thời tiết mát mẻ ấm áp làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái. Long Nghiễn đi trên đường, cũng không có gấp gáp trở về mà thong thả nhìn cảnh sắc xung quanh, bất tri bất giác nhớ tới Nguyệt Tầm của hắn. Thời gian đã qua nửa tháng rồi, Nguyệt Tầm của hắn chừng nào mới trở về đây? Tâm tình chờ đợi đến khó chịu nhưng hắn vẫn tự nói với mình, phải cho cậu thời gian. Đem điện thoại đang cầm trong tay một lần nữa bỏ vào túi, Long Nghiễn từ bỏ ý định gọi điện thoại. Đành phải chờ đợi vậy. Đi vài bước nhìn thấy chiếc xe quen thuộc phía trước, là chiếc xe thể thao màu đỏ, kế bên còn có chiếc BMWs màu đen. Không nghĩ rằng tại nơi đây có thể gặp được anh em nhà họ Chu, Long Nghiễn bước qua tính chào hỏi. Hai chiếc xe đang dừng trước cửa một tiệm văn phòng phẩm, nơi này bình thường có rất nhiều nữ nhân lui tới, Long Nghiễn do dự một chút rồi mới đẩy cửa bước vào. Trong cửa hàng lúc này cũng không có nhiều người, đại bộ phận đều là nữ nhân, không thèm để ý đến ánh mắt đầy tán thưởng tập trung trên người mình, Long Nghiễn hướng chỗ hai anh em kia đi đến. Thoạt nhìn bọn họ dường như đang vì lựa chọn cái gì đó mà tranh chấp, không đợi hắn đi đến phía sau đã nghe Chu Sáng nói. “Loại này chỉ dùng cho nữ nhân thôi, Nguyệt Tầm dùng căn bản không thích hợp!” Nguyệt Tầm? Bọn họ đang mua đồ cho Nguyệt Tầm sao? Long Nghiễn dừng bước lại, không biết có nên đi qua hỏi hay không, hắn đã chuẩn bị tất cả cho Nguyệt Tầm rồi, chẳng lẽ còn thiếu thứ gì sao? Muốn người khác ra ngoài mua, mà không thèm nhờ hắn. Trong lòng Long Nghiễn đầy ê ẩm. “Không phải Nguyệt Tầm dùng, này vốn để đưa cho nữ nhân dùng.” Chu Dương cũng nói tiếp lời của anh trai. Cho nữ nhân? Bên người Nguyệt Tầm trừ bỏ bạn gái của Vương Đoạt, căn bản không có bất cứ quan hệ gì với nữ nhân khác mà đi mua quà tặng cho họ. Trong lòng Long Nghiễn cảm thấy là lạ! “Nữ nhân? Tại sao lại có nữ nhân? Không phải chỉ có ba nam nhân thôi sao?” Chu Sáng vừa nói ra, hắn cũng kinh ngạc giống như Long Nghiễn. Làm sao chạy ra thêm ba nam nhân nữa? Bọn họ đến tột cùng đang làm cái quỷ gì đây? Trong thời gian không gặp, Nguyệt Tầm của hắn đã gặp vấn đề gì? Long Nghiễn cảm thấy trong lòng gấp gáp không chịu nổi. “Ba nam nhân, một nữ nhân! Tổng cộng bốn người, bốn lá thư tình! Nguyệt Tầm cũng thật là, trực tiếp xé đi là được rồi, còn lo lắng sợ làm tổn thương trái tim người khác nên nhất định phải viết thư hồi âm. Bằng không, em mới không cần đi mua dùm cậu ta giấy viết thư gì đó. Cậu ta còn dặn em phải mua loại thật xinh đẹp nữa!” Thư tình? Nguyệt Tầm của hắn thế nhưng đã nhận được thư tình của người khác! Hơn nữa còn tới bốn lá! Tại sao…….. trong lòng Long Nghiễn gần như phát hỏa! “Nguyệt Tầm đúng là rất lương thiện, nếu là Tiểu Dương thì sẽ xử lý như thế nào?” Chu Sáng cười đùa trêu ghẹo em trai. “Xử lý như thế nào….. Hẳn sẽ gặp mặt đối phương, nếu thích hợp có thể làm quen a.” Gặp mặt? Nguyệt Tầm của hắn sẽ gặp mặt những người đó?! Long Nghiễn trong lòng gào thét! “Vậy, người kia thì tính sao?” Chu Sáng cầm lấy bao thư màu hồng đùa nghịch trong tay hỏi. “Anh nói Long Nghiễn sao, còn có thể làm gì đây, giấu diếm hắn a. Không chừng sẽ như vậy, bởi vì lúc bạn học đến hỏi cậu ta, cậu ta sống chết cũng không chịu nói tên của Long Nghiễn! Tình nguyện tạo cơ hội cho những người đó theo đuổi, cũng không muốn nói cho người khác biết, cậu ta đã có Long Nghiễn.” Ngọn lửa tức giận hừng hực thiêu đốt! “Vậy đến tột cùng là Long Nghiễn đáng thương, hay là Nguyệt Tầm đáng thương? Tiểu Dương nghĩ sao?” “Cứ như vậy hoài sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện! Nguyệt Tầm sợ nhất người khác đối với cậu ta nhõng nhẽo đến chảy nước mà thôi, chỉ cần người theo đuổi cậu ta da mặt đủ dày! Trái tim phải đủ kiên nhẫn! Dịu dàng một chút, nói không chừng Long Nghiễn có thể gặp nguy hiểm.” Toàn bộ không gian bắt đầu thay đổi đến thay sợ! “Không thể nào, Nguyệt Tầm thực sự rất yêu Long Nghiễn mà.” “Chỉ là trước đây thôi, hiện tại bọn họ không phải đang nhàm chán sao, Long Nghiễn lại cả ngày biến mất tăm mất dạng, nguy cơ Nguyệt Tầm bị cướp đi rất lớn, ít nhất là những người trong trường đang theo đuổi cậu ta, dù sao cũng có cơ hội a, học chung trường có thể gặp mặt nhau mỗi ngày.” Phanh một tiếng, hai người vừa bước vào bị cánh cửa đẩy ngã xuống đất. Anh em Chu gia nhìn toàn thân Long Nghiễn đang bốc hỏa chạy đi, cười đến nổi sốc hông. Sau đó, Chu Dương kéo anh trai của mình ra ngoài. “Tiểu Dương, kế tiếp chính là vấn đề của bọn họ, đừng đuổi theo.” Ý của anh trai muốn em trai lảng tránh đi, hắn cũng không muốn sau khi Long Nghiễn biết được chân tướng thì em trai của mình chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. “Làm sao lảng đi được, chuyện thú vị như thế không được xem rất đáng tiếc. Đi thôi, anh ba.” Chu Dương kéo anh trai lên xe. Trong phòng bệnh, Đổng Thiên Phi đang nói chuyện phiếm với Phương Nguyệt Tầm, mở điện thoại đọc được một tin nhắn đơn giản, mỉm cười đứng lên nói có chuyện gấp phải đi khám bệnh, liền rời khỏi, trước lúc rời khỏi còn cố tình để lộ những bức thư trong ngăn kéo ra ngoài. Sau khi Đổng Thiên Phi rời đi, Phương Nguyệt Tầm một mình dựa vào đầu giường suy nghĩ sự tình. Lúc có người ngồi kế bên thì hoàn hảo, một khi yên tĩnh lại sẽ nhớ hắn đến chết! Muốn gặp hắn, muốn nghe giọng nói của hắn, muốn về nhà chui vào lòng ngực của hắn. Muốn thấy sự bá đạo của hắn, muốn thấy sự dịu dàng của hắn, càng muốn hôn hắn, nhìn hắn…… Nhớ hắn đến nổi gần như muốn ra ngoài tìm hắn! “Ai……” Phương Nguyệt Tầm thở dài một hơi, cảm thấy chính mình sắp sửa nổi điên lên rồi! Phương Nguyệt tầm đang than thở bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đó cãi nhau với y tá ngoài hành lang, nghe như cái gì “Không được viện trưởng cho phép, ngài không thể vào phòng này, tiên sinh, xin chờ một chút.” Ai lại bất lịch sự như thế, làm cho mấy chị y tá tốt bụng khó xử, thật là… Phương Nguyệt Tầm được các y tá chiếu cố mỗi ngày nên có rất nhiều hảo cảm với các nàng, bỗng nhiên thấy cửa phòng mình mở tung ra. “Phương Nguyệt Tầm! Em đến tột cùng muốn cái gì?! Anh cho em thời gian để tự em bình tĩnh mà suy xét, không phải để cho em thời gian để viết thư tình cho người khác! Em phải nói rõ ràng cho anh biết, anh từ khi nào bắt đầu trở thành người yêu bí mật của em?” …?????? …?????? Là …..mơ sao? Là ảo giác sao? Là mình sao? Phương Nguyệt Tầm trừng mắt, há to miệng, kinh hoảng sửng sờ nhìn người vừa xông vào liền la hét kia, hoàn toàn biến thành thực vật không phản ứng! END 61