Cắm đầu chạy, cũng không thèm chú ý đến phương hướng, Phương Nguyệt Tầm chạy nhanh đến nổi phổi như muốn nổ tung, mới không thể không dừng lại. Trên mặt đau đớn, năm ngón tay hằn lên vết đỏ, cậu thật không ngờ hắn có thể ra tay đánh cậu? Buồn bực mấy ngày qua giờ phút này đều rít gào trong ngực!
Phương Nguyệt Tầm hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại được, tìm một chỗ không có gió ngồi xuống, nơi bị đánh....... đau đến nổi nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống. Cậu không thể lý giải nổi tại sao chính mình lại làm cho tình cảm của hai người lâm vào tình trạng như vậy, vốn là thương hắn a, thương hắn bằng tất cả tấm lòng của mình, cậu yêu cầu không nhiều lắm, chỉ cần hắn có thể dịu dàng một ít, săn sóc một ít là tốt lắm rồi, cậu thậm chí không thèm để ý người khác sẽ nhìn cậu như thế nào, không thèm quan tâm những lời nói cười nhạo vũ nhục, chỉ cần hắn dịu dàng nói thương cậu, đó chính là thỏa mãn lớn nhất đối với cậu. Nhưng mà, tại sao? Tại sao lời yêu của hắn với hành vi hoàn toàn không giống nhau? Hạnh phúc ngọt ngào lúc ban đầu đâu? Những lời nói tri kỷ đâu? Cho dù không nói lời nào thì hành động dịu dàng làm cậu cảm động đâu? Hiện tại chỉ còn lại quan hệ thể xác và tiền bạc thôi sao? Nếu là như vậy, cậu tuyệt đối không cần! Cậu tình nguyện ngồi trong phòng khách tán gẫu với hắn suốt đêm, còn hơn là bị hắn đẩy nhanh tốc độ làm tình không ngừng nghỉ! Cậu tình nguyện nhìn hắn làm việc trong thư phòng đến tận bình mình, cũng không muốn tiến vào nơi làm việc của hắn bị những người nhân viên dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá! Mong muốn của cậu không nhiều lắm, ít nhất hiện tại cậu chỉ hy vọng hắn có thể hiểu được cậu, không cần dùng thân thể và tiền bạc để thương cậu.
Nhưng mà, Long Nghiễn của cậu dường như không hiểu điều này.
Không biết đã ngồi được bao lâu, Phương Nguyệt Tầm lau lau nước mắt trên mặt, đứng lên. Đi tiếp hay trở về, cậu căn bản không biết, đành phải đứng ngu ngốc trên đường.
Người đi đường vội vàng qua lại, Phương Nguyệt Tầm vẫn nhìn chăm chú cái điện thoại đã tắt nguồn, do dự một chút rồi bỏ vào trong túi áo. Cậu không biết Long Nghiễn có gọi tới hay không, cũng không biết bây giờ hắn có lo lắng chạy đi tìm mình không, hết thảy đều trở nên không thể xác định được. Ngay tại lúc thất hồn lạc phách, phía trước có một người đang đi đột nhiên dừng lại, Phương Nguyệt Tầm thiếu chút xíu đụng vào thân thể của người kia.
“Em xảy ra chuyện gì, đi đường tại sao không ngẩng đầu lên?”
Phương Nguyệt Tầm ngẩng đầu lên nhìn nhìn, sau đó, cái gì cũng không có nói bước thẳng về phía trước. Nhưng người kia không thể phớt lời ánh mắt đáng thương khóc đến sưng đỏ kia, bước nhanh đuổi theo giữ chặt lấy cậu.
“Em xảy ra chuyện gì? Đã khóc sao?”
Phương Nguyệt Tầm không nói, lặng im giống như con rối gỗ.
“Em đang muốn về nhà sao?”
Phương Nguyệt Tầm không có lắc đầu cũng không có gật đầu, cậu làm sao có thể quay về cái nhà mà chỉ có một mình cậu cô đơn lẻ loi.
“Theo anh đi, trước nên ăn một chút gì đó.” Người nọ muốn kéo Phương Nguyệt Tầm đi, nhưng lúc này những đồng nghiệp của hắn cũng đã trở lại, thấy hắn đang lôi kéo một đứa nhỏ đáng thương, đều mở miệng hỏi.
“Lão Hàn, ai vậy a?”
“Một người bạn, tôi cùng cậu ta có chuyện cần nói, mọi người cứ đi trước.”
Tạm biệt bạn bè xong Hàn Khôn dẫn Phương Nguyệt Tầm đi vào một nhà hàng im ắng u nhã.
Nhìn động vật nhỏ bị thương ngồi trước mặt, Hàn Khôn chẳng biết tại sao lại cảm thấy đau lòng. Ánh mắt tràn ngập ánh sáng mặt trời mà hắn rất thích hiện tại đau thương đến sắp rơi lệ. Hàn Khôn tiếp nhận chai rượu từ bồi bàn rồi bảo hắn không cần lại đây nữa, đem một ly rượu cùng một ly nước ấm, đặt trước mặt Phương Nguyệt Tầm.
“Uống cái này có thể làm ấm người, còn uống cái này có thể làm ấm lòng, em muốn cái nào?”
Phương Nguyệt Tầm mờ mịt nhìn hai cái ly trước mặt, thật lâu sau đó mới mở miệng nói chuyện.
“Uống rượu sẽ quên đi rất nhiều chuyện xảy ra sao?” Giọng nói khàn khàn không có một chút sắc thái tình cảm.
“Em chưa từng uống rượu sao?” Hàn Khôn hỏi.
Phương Nguyệt Tầm lắc lắc đầu.
“Uống nhiều là có thể.”
“Có thể uống đến mất trí nhớ luôn sao?”
Người này tuy đang khổ sở thế nhưng vẫn rất đáng yêu, giống như một đứa nhỏ khả ái. Hàn Khôn nở nụ cười,
“Vậy thì phải xem em có thể uống nhiều hay ít, không nên miễn cưỡng chính mình.”
Phương Nguyệt Tầm cắn môi, dứt khoát cầm lấy ly rượu uống sạch một hơi.
“Uy, đừng uống mau như thế.” Nhìn cậu uống xong mang vẻ mặt thống khổ, Hàn Khôn gắp một chút thức ăn đặt trong chén Phương Nguyệt Tầm.
Phương Nguyệt Tầm chán ghét hương vị đắng nghét trong miệng, nhịn không được bắt đầu run lên, nhưng cậu lại tự cầm chai rượu rót cho mình một ly nữa.
………………….
Đêm khuya, Vương Đoạt nhàm chán ngồi trước computer vào mạng, đang định tắt máy đi ngủ thì di động vang lên, buồn bực không biết ai đã trễ như vậy còn gọi điện thoại, nhưng vừa nhìn thấy dãy số thì trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
“Uy, Long Nghiễn, trễ như vậy tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Nguyệt Tầm, có ở chỗ cậu không?”
“Nguyệt Tầm? Không có..... Hai người xảy ra chuyện gì?” Quả nhiên không ngoài suy đoán.
“Vương Đoạt, tôi chỉ biết muốn em ấy có an toàn hay không, tôi sẽ không tìm em ấy đâu, nói cho tôi biết, em ấy có ở đó hay không?”
“Thật sự không có, hai người đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“…….Không có gì, tôi cúp máy đây.”
“Chờ một chút! Anh nếu không nói cho tôi biết, ngay bây giờ tôi sẽ chạy qua nhà anh để hỏi đó!”
Đầu bên kia điện thoại, Vương Đoạt nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp.
………………………
Chưa thấy qua người nào uống rượu mà lại đáng yêu như thế! Hàn Khôn nhìn Phương Nguyệt Tầm cầm lấy cái ly quờ quạng tìm kiếm cái miệng của cậu thì nhịn không được suy nghĩ như thế. Phương Nguyệt Tầm đã uống hai chai rượu, chừng ấy rượu trong mắt Hàn Khôn chỉ dùng để giải khát, nhưng Phương Nguyệt Tầm lúc này đã ngã trái ngã phải, còn cố gắng đưa rượu vào miệng, nhìn bộ dạng đáng yêu của cậu Hàn Khôn cũng không muốn ngăn cản, cứ để cho cậu uống. Chờ khi không chịu nổi mới đưa tay giúp Phương Nguyệt Tầm nâng ly đặt đúng vào miệng, Phương Nguyệt Tầm không cảm kích còn trừng mắt liếc hắn một cái.
“Tự tôi làm được, không cần anh giúp.”
“Em cứ uống xong đi rồi thật sự mất trí nhớ.” Hàn Khôn cười nói.
“Mất trí nhớ được thì tốt, ai muốn nhớ chứ, nhớ mình bị đánh a.”
“Có người đánh em?” Hàn Khôn lập tức nhíu mày.
“Nói bậy! Ai, ai có thể đánh, đánh tôi! Tôi, tôi, tôi là một người, cho nên, không có, có người đánh tôi.”
Hàn Khôn nhìn người miệng mồm nói nhừa nhựa kia bắt đầu rơi lệ, hắn lại vì cậu mà cảm thấy khổ sở. Đứng dậy đi qua ngồi bên người Phương Nguyệt Tầm, dìu vai cậu, để cho cậu dựa vào người hắn.
“Anh không có một vị trí gì ở trong lòng em sao?” Hàn Khôn vỗ vỗ cánh tay Phương Nguyệt Tầm, hy vọng có thể an ủi người đáng thương này.
Phương Nguyệt Tầm tựa hồ có cảm giác được mình đang được Long Nghiễn ôm ấp, cái ôm tràn ngập ấm áp cùng quan tâm. Nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Anh, anh không được, không được khi dễ em, em, em rất sợ hãi.” Giọng nói nho nhỏ yếu ớt làm đau lòng người, Phương Nguyệt Tầm tựa vào vai người mà cậu tưởng là Long Nghiễn, nức nở nói.
Cho dù biết chữ “anh” từ trong miệng cậu không phải là hắn, nhưng Hàn Khôn vẫn mạnh mẽ ôm chặt lấy Phương Nguyệt Tầm, cười nhạo chính mình có thể thế thân cho người khác để làm việc an ủi này, chuyện như thế căn bản không phải là tác phong của hắn. Bất quá, đối phương lại là người rất đáng yêu, cho nên làm trái một lần cũng không gây trở ngại gì.
“Sẽ không, anh sẽ không khi dễ em.” Giọng nói rất dịu dàng, nhưng mà, tổng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.
“Anh, anh gạt người......”
“Thật sự.”
“Vậy, vậy nói thì phải giữ lời a, Nghiên Mực.”
Nghiên Mực?! Là tên của người kia sao? Thì ra cái người tên “Nghiên Mực” là người làm cho cậu có biểu tình phấn khích như vậy, cũng là người đang làm rối loạn tâm tình của cậu.... Thật là một tên nhóc hạnh phúc.
“A, nói thì giữ lời.”
“Hắc hắc........” Phương Nguyệt Tầm cười ra tiếng ngẩng đầu.
Hàn Khôn mãnh liệt hít một hơi thật sâu, ánh mắt không thể dời khỏi khuôn mặt Phương Nguyệt Tầm. Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt còn mang theo vẻ hạnh phúc thỏa mãn, đôi mắt đen to ướt át nhìn hắn, làn da hồng hào và đôi môi tinh xảo cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, người hắn đang ôm kia nở nụ cười không hề đề phòng, còn mang vẻ mặt giống như hắn là điểm tựa duy nhất để cậu dựa vào. Hàn Khôn vội vàng đem cái đầu Phương Nguyệt Tầm đè thấp xuống, cố gắng ổn định trái tim của chính mình, trong lòng nén giận nói “Đừng nhìn anh như thế, anh không phải là Nghiên Mực của em.”
Đáng yêu quá... .! Xinh đẹp quá.....! Thậm chí còn thuần khiết quá....! Hắn thiếu chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma, người này, quá nguy hiểm.
Lúc nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm cùng Long Nghiễn nói chuyện điện thoại, Hàn Khôn đã nhìn ra biểu tình hạnh phúc của Phương Nguyệt Tầm tuyệt đối không phải là do cảm giác của một nam nhân đối với nữ nhân, cái loại cảm giác ngọt ngào được che chở kia chỉ có thể là tình yêu đồng tính mới có. Ban đầu Hàn Khôn đã có suy đoán như vậy, đợi cho đến khi nắm lấy bàn tay của Phương Nguyệt Tầm, thấy cậu ngượng ngùng hoảng sợ cùng bộ dáng tức giận mới hoàn toàn chắc chắn, người đáng yêu này có một người tình đồng tính. Phương Nguyệt Tầm cùng hắn chung một loại người! Hắn cũng không thèm để ý chuyện này chuyện kia, chỉ cần có thể làm cho Phương Nguyệt Tầm đáp ứng yêu cầu của hắn, quan tâm người khác làm gì. Nhưng sự tình có chút vượt quá sức tưởng tượng của hắn, hắn không ngờ lúc bản thân nhìn thấy bộ dáng mất mác của Phương Nguyệt Tầm liền không nỡ bỏ lại cậu một mình, thấy Phương Nguyệt Tầm khóc đến như vậy làm hắn cảm thấy đau lòng, thấy Phương Nguyệt Tầm cười đến vô tư như vậy làm tâm hắn bắt đầu rung động! Cho nên, hắn mới có cảm giác Phương Nguyệt Tầm quá nguy hiểm, lúc tiếp xúc với cậu, hắn đã cảnh cáo bản thân không cho phép nảy sinh tình cảm với cậu. Đó chính là điều mà hắn kiêng kị nhất, cùng diễn viên hợp tác phát sinh tình cảm gút mắc, Hàn Khôn hắn tuyệt đối không làm cái chuyện này đâu, đây chính là nguyên tắc sống của hắn!
Ý thực được sự tình không ổn, Hàn Không lấy ly rượu trong tay Phương Nguyệt Tầm ra, gọi bồi bàn đến tính tiền, chờ đến khi ra khỏi nhà hàng hắn mới bắt đầu phát rầu. Muốn dẫn Phương Nguyệt Tầm về nhà sao? Ngẫm lại trong nhà còn có vật cưng của giới quảng cáo nằm trên giường chờ hắn, nếu dẫn thêm người về nhà chắc chắn sẽ có chiến tranh xảy ra! Một người là tình nhân khoái ăn dấm chua của mình, một người là Phương Nguyệt Tầm đã tỉnh rượu, một người nữa là “Nghiên Mực” của Phương Nguyệt Tầm sau khi biết chuyện, hắn nhất định sẽ chết thực sự rất thảm!
“Nguyệt Tầm, Nguyệt Tầm, em sống ở nơi nào a? Nguyệt Tầm?!”
Hắn nâng Phương Nguyệt Tầm đã sớm bất tỉnh nhân sự lên hỏi, Hàn Khôn buồn rầu lắc đầu, phải thử một lần thôi. Hàn Khôn lay động mạnh thân thể cùng khuôn mặt Phương Nguyệt Tầm, lớn tiếng kêu tên của cậu, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Phương Nguyệt Tầm mở mắt câu đầu tiên chính là, “Tôi muốn ói.”
Hàn Khôn vội vàng nâng cậu đi đến một góc đường, quay người lại che chắn phía sau lưng cậu, nghe thấy cậu đem hết những thứ trong dạ dày ra ói sạch sẽ, rồi lấy khăn tay ra giúp người đang đứng không vững lau mặt.
“Đừng nhúc nhích, lau khô sạch sẽ là tốt rồi, Nguyệt Tầm, em ở nơi nào?”
“Trong nhà.”
“Nhà ở chỗ nào?”
“Trong tiểu khu.”
“Địa chỉ, anh muốn chính xác địa chỉ?!”
“Địa chỉ? Ai muốn? Của ai?”
“Anh muốn! Của em!”
Hàn Khôn mau chóng bị cậu chọc cười, người đáng yêu như thế thật sự lúc tức giận cũng làm cho người ta thích muốn chết. Hàn Khôn đang định đem người mang về nhà, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói đầy cảnh cáo.
“Anh không có tư cách muốn cậu ta! Buông ra!”
Hàn Khôn chưa kịp hiểu được chuyện gì, thì thấy một người nam nhân từ trong lòng ngực của hắn cướp đi Phương Nguyệt Tầm, Hàn Khôn lắc mình ôm chặt hơn người trong lòng ngực, một đôi mắt tràn ngập dã tính nhìn thẳng tắp vào người kia.
END 32
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
6 chương
19 chương
20 chương
40 chương