Buổi tối tắm xong, Ngạn Dung tóc ướt từ phòng tắm đi ra, cậu bạn cùng phòng đang nghịch điện thoại nói: “Vừa nãy điện thoại di động của cậu kêu đó.” Cậu đáp một tiếng, lại lau lau tóc mấy cái, trèo lên giường tầng của mình lấy điện thoại nhìn, là tin nhắn Bách Đồ gửi đến, giống như mọi lần quan tâm sức khỏe và tình hình học tập gần đây của cậu. Cậu nghiêm túc cẩn thận trả lời lại: “Vừa nãy đi tắm. Thân thể rất tốt, học tập cũng không vất vả, dạo này đang luyện chữ, giáo viên nói em tiến bộ rất nhiều.” Đại khái là Bách Đồ đang bận việc dở tay, Ngạn Dung đợi một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, lại nhắn đi một tin: “Bách Đồ ca ca, anh cũng phải chú ý thân thể, ngủ ngon.” Bách Đồ thật sự quan tâm cậu, chỉ có cậu là trong lòng có quỷ, mỗi lần đối mặt với ý tốt của Bách Đồ đều cảm thấy lo sợ bất an. Cậu ngồi trên giường, dựa lưng vào tường mở điện thoại ra xem, có một album ảnh trong đó toàn là hình Lương Tỳ, ảnh không phải do cậu chụp trộm, là mấy tấm hình chân dung và hình trong phim cậu từ trên mạng tải về. Nhưng mấy tấm hình này cậu đã rất lâu rồi chưa mở ra xem lại, gần đây cũng rất ít khi nhớ tới Lương Tỳ. Trái lại số lần nhớ Vương Cẩm càng ngày càng nhiều thêm. Từ một việc xấu này phát triển thành một việc xấu khác. Ngày mai là thứ sáu, khi tan học Vương Cẩm còn có thể đứng ở cửa trường học chờ cậu nữa không? Ngày hôm nay Vương Cẩm đặc biệt chạy đến dẫn cậu đi cắt tóc, đến cùng là bởi vì cái gì? … Bởi vì Vương Cẩm nhớ cậu rồi. Cho dù chỉ còn một ngày nữa là đến cuối tuần, nhưng Vương Cẩm chính là một ngày cũng đều không chờ được. Thời điểm nghe được các em gái y tá tán gẫu, nhắc đến mồng hai tháng hai muốn đi làm tóc, anh lập tức nhớ ngay đến Ngạn Dung tóc đã có chút dài ra. Đúng là nên đi cắt rồi, vừa lúc có thể được gặp mặt nhau. Lần cuối giống như bây giờ, đối với một người tràn ngập mong chờ và mới mẻ, đã là chuyện của hơn 10 năm trước. Khi ấy còn có thể nói rõ nguyên nhân, hiện tại thế nhưng không hiểu vì cái gì. Anh yêu Ngạn Dung sao? Một đứa bé mười mấy tuổi, nói yêu thì quá là hoang đường. Anh yêu thích Ngạn Dung trẻ tuổi xinh đẹp, trên giường thì đủ loại phong tình, dưới giường lại ngây thơ khả ái, nếu nói rằng anh đối với Ngạn Dung chỉ có yêu thích trên phương diện sinh lý, lại giống như không đúng hoàn toàn. Anh hi vọng Ngạn Dung ở cùng mình có thể ngày càng tự nhiên và vui vẻ hơn, sau này cùng anh tách ra cũng có thể nắm giữ được một cuộc sống thật tốt đẹp. … Đây là ‘thú vui tao nhã’ khi rời khỏi mối quan hệ bạn tình. Bao vị tha và vĩ đại. Cái kết luận này làm chính anh bị sét đánh một lúc mới hồi phục lại được tinh thần. … Thứ sáu anh tới đón Ngạn Dung, mang cậu đi ăn cơm. Tuần trước trước đó có đi ăn món Quảng Đông, tuần trước là món ăn Đông Bắc, tuần này bọn họ đến một quán cơm Phúc Kiến. Tuy rằng Ngạn Dung chưa từng nói, nhưng theo Vương Cẩm quan sát, cậu đối với mấy món ăn theo trường phái Trung Quốc tràn ngập hứng thú. Thời điểm gọi món, Ngạn Dung chỉ vào ‘Giáp Ngư thang’ hỏi: “Giáp Ngư là cái gì?” Vương Cẩm giải thích: “Chính là Miết.” (giáp ngư = miết = ba ba) Ngạn Dung càng không hiểu, nữ phục vụ đứng bên cạnh mím môi cười, cậu cũng ngại không hỏi lại, chỉ vào thực đơn nói: “Vậy lấy cái này.” Nữ phục vụ thế nhưng lại nhìn hỏi ý Vương Cẩm, Vương Cẩm cười nói: “Lấy đi.” Ngạn Dung uống một chén canh nhỏ, ăn hai miếng thịt ‘Giáp Ngư’, rất yêu thích mùi vị này nha, còn muốn gọi thêm chút nữa. Vương Cẩm ngăn lại: “Đủ rồi, tối nay về cậu định không cần ngủ à.” Ngạn Dung kỳ quái hỏi: “Tại sao?” Đến nửa đêm, cậu liền biết tại sao. (ba ba siêu bổ thận =))) Vương Cẩm cứ tưởng rằng cậu chỉ ăn có một ít, trước khi ngủ cũng đã chịch một lần, sẽ không còn chuyện gì mới đúng, vậy nên đang đêm thì anh bị bất ngờ ‘tập kích’. Với tay mở đèn, Vương Cẩm hỏi: “Có phải khó chịu không?” Ngạn Dung ôm eo anh, nhỏ giọng nói: “Ừm.” Vương Cẩm sờ sờ mặt cậu, nóng y như dự tính. Ngạn Dung nói: “Tôi… tôi có chút cương.” Vương Cẩm lấy tay mò xuống sờ soạng mấy cái, trơn mịn nóng bỏng. Ngạn Dung vô cùng khó chịu, càng ôm chặt lấy lồng ngực Vương Cẩm hơn, nói: “Vương Cẩm Châu, tôi làm sao bây giờ?” Giọng nói cậu nhẹ nhàng, có chút giống như đang làm nũng, lại như có chút cầu xin. Cậu chính là đang cầu lăn giường. Vương Cẩm quá yêu thích dáng vẻ này của cậu, dịu dàng nói: “Cậu trước tiên thả tôi ra đã.” Ngạn Dung rất nghe lời, nhanh chóng buông hai tay đang ôm ra, còn nhắm mắt lại, lông mi có chút run rẩy. Vương Cẩm theo thói cũ lại gần hôn lên mắt cậu một cái, bọn họ chưa từng hôn môi, nhưng việc hôn mắt này cũng mang theo một cảm giác ngọt ngào khác. Cậu cảm thấy thật thẹn thùng, cậu chưa từng chủ động cầu Vương Cẩm làm chuyện như vậy với mình, trước giờ toàn do Vương Cẩm chủ động và làm chủ. Lần lăn giường trước cũng như thế này. Vương Cẩm hôn hôn mắt cậu, chóp mũi, gò má, cổ, sau đó một đường hướng xuống phía dưới. Cậu cảm thấy Vương Cẩm muốn tách hai chân mình ra, vậy nên cậu liền chủ động mở chân, lại nhanh chóng giơ một cánh tay lên che trước mặt. Vương Cẩm dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ, nói: “Không thể tiến vào, niêm mạc bên trong không chịu được.” Mắt Ngạn Dung dưới cánh tay mở ra, nói: “Cái đấy… vậy làm sao bây giờ?” Vương Cẩm thở dài. Anh ở chỗ giữa hai chân Ngạn Dung, cúi thấp người xuống. Ngạn Dung chưa từng làm chuyện giống thế này, càng chưa từng được người khác làm qua, trong nháy mắt bị kinh hãi đến độ hai chân từ trên giường nảy lên, một giây sau lại nặng nề hạ xuống, mười ngón chân mượt mà căng thẳng chống đỡ trên drap giường, từ bắp chân đến toàn thân đều run run. Cậu còn đang trong thời kỳ phát dục, nơi đó cũng không tính là lớn, Vương Cẩm ‘làm việc’ cũng không vất vả. Không bao lâu, cậu đã bắn trong cổ họng Vương Cẩm. Vương Cẩm đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, thời điểm súc miệng mới tỉnh người ra một chút. Thiệt là muốn chết mất thôi. Anh không từng làm cho ai, người khác làm cho anh cũng ít lại càng ít, anh vẫn luôn thấy hành vi này chả có gì tốt đẹp, thời trẻ trâu xem phim ‘heo’ cũng đều tua qua đoạn này. Chắc tại do Ngạn Dung vẫn còn là một đứa nhỏ ha. Sau khi anh ra ngoài, thấy Ngạn Dung nghiêng người cuộn tròn nằm trên giường, mặt đỏ như sắp nhỏ máu đến nơi. Anh cười nói: “Không có chuyện gì nữa?” Ngạn Dung: “Ừm.” Vương Cẩm nằm xuống bên cạnh cậu, lấy chăn đem hai người đắp kín, nói: “Ngủ đi.” Anh đem đèn tắt. Trong bóng tối, Ngạn Dung nhào vào trên bả vai và cánh tay anh lúc nhanh lúc chậm hít thở. Cậu bị nhiệt khí quấy nhiễu, càng ngủ không được. “Vương Cẩm Châu.” Ngạn Dung nói: “Xin lỗi, cái kia… mùi vị không tốt sao?” Vương Cẩm nói: “Cũng được, không có tệ như trong tưởng tượng.” Mùi vị rất nhạt, ngoại trừ có chút chát thì hầu như không có mùi vị gì. Anh chờ Ngạn Dung nói tiếp, nhưng Ngạn Dung lại không nói gì nữa. Ngay lúc anh dần dần có chút buồn ngủ, thì bên tai nghe được Ngạn Dung nhẹ giọng hỏi một câu: “Anh có thích em không?”