Lúc về, Hạ An còn ngơ ngẩn. Dù chỉ nói chuyện với Doãn Chí Đằng chưa được mười phút anh đã bỏ đi vì có việc. Cô vẫn ngồi đấy mường tượng lại cuộc trò chuyện chớp nhoáng kia. Doãn Chí Đằng nhìn cô một chút, đến khi cô nhìn lại anh thì anh lãng tránh, cứ thế lặp lại mấy lần liên tiếp, mặt cô càng nóng hơn. Đến khi, cô nghe được anh nói rằng: “Anh nghĩ, mình phải chào hỏi em... với thân phận là Doãn Chí Đằng.” Hạ An gật đầu. “Chào em. Anh là Doãn Chí Đằng, sinh viên năm ba, khoa Luật, Đại học S.” “Chào anh. Em là Cố Hạ An, học sinh cao trung năm cuối, trường nữ sinh Đồng Hoa.” Đến lượt Doãn Chí Đằng gật đầu, anh mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Anh biết.” Hạ An không suy nghĩ gì nhiều cũng cười. Cô lúc này quên bẽn mất rằng mình chỉ nói với anh khi còn đang là Người bí ẩn rằng cô đang học năm cuối trường nữ sinh và ở Thành phố S. Mà ở thành phố S, chỉ có duy nhất một trường nữ sinh tên Đồng Hoa. Cô nghĩ từ “Anh biết” của Doãn Chí Đằng là lời đáp trả bình thường. Thế nhưng câu nói “Anh biết” của Doãn Chí Đằng rất nhiều ý nghĩ trong đó. Sự gặp mặt bất ngờ với cô khi cô trèo tường cúp học, sự quật cường qua đôi mắt. Bộ đồng phục trường nữ sinh Đồng Hoa màu trắng xen lẫn hồng phấn làm cô càng trong sáng đáng yêu bội phần, nên anh đã ấn tượng vào phút giây đó. Anh bắt đầu để ý đến cô, thế mà tìm hiểu cô là ngoài dự đoán của anh. Doãn Chí Đằng anh cực kỳ tránh tiếp xúc nhiều với con gái, nhất là khi ở trường. Chỉ là vài nụ cười xã giao, lịch sự không kém phần xa cách. Anh luôn nghĩ mình không thích yêu sớm, nên nhìn cô gái nào cũng không thuận mắt, chỉ đến khi gặp được Hạ An, anh mới biết mình đã lầm. Thì ra, là do anh chưa gặp được người làm anh động lòng mà thôi. Hai người hơi ngượng ngùng khi nói chuyện với nhau ngoài hiện thực. Khi còn ở mạng ảo, họ có thể tám quên trời đất, từ việc học, đến những thói quen, mối quan hệ xung quanh rất tự nhiên. Cũng biết được rằng, ở mạng nói với tư cách bạn bè, còn bây giờ hơn mức ấy, nên ngại ngùng cũng là điều hiển nhiên của nhiều người. Tiễn Bối Sam đang còn kích động hơn mình về nhà, Hạ An lủi thủi đi bộ, vừa nhìn tên của số điện thoại nào đó: Doãn Chí Đằng. Muốn nhắn tin cho anh nhưng lại thôi, thấy mình quá hấp tấp sẽ hư bột hư đường hết. Nghĩ đến thế, liền khoá máy bỏ vào túi quần. Như mơ vậy! Mối tình vừa chớm nở của Hạ An cô càng muốn nở rộ hơn nữa, muốn có thể tìm hiểu Doãn Chí Đằng, muốn có thể ở bên anh hơn mức tình bạn. Đối diện anh, cô hoàn toàn bị cuốn hút. Anh điềm đạm tiết kiệm lời hơn trên mạng, đổi lại giọng trầm ấm, hay cười. Cô có thể nhìn anh thật gần, nhìn khuôn mặt tuấn tú của biết bao cô gái đang thầm ngưỡng mộ. Hạ An si mê nay càng si mê hơn bội phần rồi. Mở cửa ra, Hạ An nhìn thấy Hạ Cầm đang pha sữa nóng. Hạ Cầm nghe tiếng động cũng quay đầu lại nhìn, còn cười: “Chị về sớm.” “Ừa.” Hạ An nhìn nụ cười ấm áp của Hạ Cầm, thấy mọi thứ xung quanh cô bây giờ thật đẹp đẽ, quá đổi vô thực, làm cô có sợ hãi. Chạy lại ôm chầm Hạ Cầm sau lưng, Hạ An tì cằm mình lên vai cô, giọng đem theo sự hào hứng: “Tiểu Hạ, chị có chuyện vui rất muốn chia sẻ với em.” Hạ Cầm giật mình vì cái ôm bất ngờ, cơ cứng cả lên. Nghe lời nói của chị mình, Hạ Cầm thấy mình được quan tâm. Thì ra, chị muốn chia sẻ niềm vui cùng cô, lòng trào dâng niềm khó tả. “Chuyện gì thế?” Hạ Cầm nói còn đem theo tiếng cười. “Chị hôm nay đã gặp được người mình thầm mến trên mạng.” Hạ An nhớ lại khuôn mặt Doãn Chí Đằng, khoé môi bắt đầu cong, nói tiếp: “Anh ấy không giống như chị đã tưởng tượng... chỉ có giọng nói là trầm ấm như chị đã nghĩ thôi.” Hạ Cầm gật gù, đợi chị mình nói tiếp. “Anh ấy nói không ghét chị, còn cùng chị trao đổi số điện thoại để liên lạc. Em nói xem, có phải anh ấy cũng đang để ý đến chị không?” Hạ Cầm cầm muỗng, khoáy vòng tròn trong ly đầy sữa cho bớt nóng. Căn nhắc suy nghĩ lâu, mới khẽ trả lời: “Em nghĩ là có.” Tiếng cười Hạ An càng rõ, Hạ Cầm nghĩ ra, chị mình đang rất vui, làm cô cũng vui lây. “Chị sẽ theo đuổi anh ấy! Chị đã hứa với lòng trước khi gặp mặt rồi, bây giờ thì càng phải chiến đấu đến cùng. Dù anh ấy có được nhiều cô gái vây quanh, nếu chị thua thì phải tâm phục khẩu phục.” Hạ Cầm nghe trong đó có nỗi xót xa vô hình. Cô không biết người đó là ai mà có thể làm chị mình cố gắng theo đuổi đến thế. Buộc miệng hỏi: “Người chị thích nổi tiếng lắm sao mà bao cô vây quanh?” Hạ An đứng thẳng người, gãi đầu. Khuôn mặt đã ửng hồng: “Anh ấy là Doãn Chí Đằng, nhân tài khoa Luật, Đại học S. Em biết không?” Tay Hạ Cầm còn đang cầm muỗng, liền run rớt ra bàn, sữa nóng bắn lên cả tay. Thế giới xung quanh Hạ Cầm đang sụp đổ! Lỗ tai cô lùng bùng. Cả trước mắt mình cũng mờ đi. Liền lắc đầu, cô hỏi lại chị mình một lần nữa: “Người chị theo đuổi là Doãn Chí Đằng?” Hạ An vui vẻ gật đầu, còn diễn tả thêm: “Tám tháng trước, chị có quen trên mạng một người nickname là Người bí ẩn. Hôm nay hẹn nhau gặp mặt, không ngờ là Doãn Chí Đằng.” “Chị đã rất vui, vì anh ấy là tình đầu của chị. Nên chị sẽ cố hết sức mình!” Giọng nói của Hạ An đầy quyết tâm. “Tình yêu qua mạng ư?” Khó khăn lắm, Hạ Cầm mới mở miệng hỏi một câu dù dường như cô đã biết sẵng câu trả lời. Hạ An gật đầu thừa nhận: “Chị thích anh ấy lâu rồi... nên, nên sẽ cố gắng hết sức theo đuổi.” Nói xong, tiến âm hiệu báo tin nhắn đến của điện thoại Hạ An. Khi cô nhìn là từ Doãn Chí Đằng, tâm tình càng vui sướng, khoe với Hạ Cầm: “Anh ấy nhắn tin cho chị!” Tâm trạng Hạ Cầm đang rớt xuống vực sâu, bây giờ thì xuống tận địa ngục. Miệng cô run run, muốn nở nụ cười cùng chị mình sao thật khó quá... Cô nhìn đến tin nhắn được gửi đến, trái tim bị bao phủ bởi hàng vạn con dao, chỉ đợi khứa vào tim cô vài nhát. “Xin lỗi em vì hôm nay có việc gấp, nên anh không thể không đi được. “- Người gửi: Doãn Chí Đằng. Hạ Cầm muốn khuỵ chân xuống, thật may cô nhanh nhạy, chống tay lên thành bàn không cho mình biểu hiện bất thường trước Hạ An. Doãn Chí Đằng, người con trai luôn cùng cô trên chuyến xe bus số 4... Chuyến xe định mệnh đó đã là nơi Hạ Cầm ao ước với mối tình đầu vừa chớm nở. Cô đã dùng hết can đảm của mình lắm mới có thể bình tĩnh ngồi bên anh xuyên suốt hai mươi phút mỗi ngày. Cô đã ngỡ, anh thật lòng quan tâm đến cô, anh để ý đến cô.... không ngờ, chỉ là anh đã nhìn lầm cô là Hạ An, người mà anh mới thật sự tìm. Thì ra, anh đã nhầm lẫn cô là chị mình... Thì ra, chỉ là cô hoang tưởng anh quan tâm cô vì anh cũng có tình ý cùng cô. Thì ra, mọi chuyện không như cô đã mơ tưởng. Còn muốn cùng anh tiến triển quan hệ yêu đương. Thì ra... đau đớn trong chuyện tình cảm là như thế này. Trái tim cô đau đến độ khó thở, rất khó thở. Hạ Cầm nhìn chị mình, cố gắng nở nụ cười, nhưng càng cười lại càng méo xệch, trong đến khó coi. “Em buồn ngủ rồi. Em về phòng ngủ trước đây. Chị ngủ ngon.” Hạ Cầm nói xong, liền lướt qua người Hạ An. Lúc cô đóng sầm cửa lại, nghe tiếng vọng của Hạ An: “Tiểu Hạ ngủ ngon!” Nước mắt cô trực trào bây giờ đã đổ bộ cùng nhau rơi đầy trên mặt. Doãn Chí Đằng bước ra khỏi cổng bệnh viện. Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ đêm. Thật tình. Ba làm anh hoảng cả hồn. Vừa bắt máy đã nói một tràn dài rằng mẹ khó chịu, mặt mày tái mét còn nôn ói, đã chuyển đến bệnh viện Nhân dân Thành phố S. Khi anh đến rồi thì ba chỉ hớn hở báo tin anh sắp có em. Làm anh mặt đần thối chẳng hiểu gì. Mới hoảng hốt, lo lắng đó giờ lại vui mừng, phấn khởi đón tin lành. Quản gia Thiệu đóng cửa phòng lại. Trong phòng chỉ còn Doãn Chí Đằng và Mạc Lệ Thanh. Còn Doãn Kính Bình đã đi ra ngoài nghe điện thoại. “Bác sĩ bảo đã qua tuổi bốn mươi, sẽ khó sanh một tí. Nếu được chăm sóc đầy đủ, tinh thần và trạng thái lúc nào cũng vui vẻ, ít kích động thì việc sanh cũng không khó khăn gì.” Mạc Lệ Thanh nhìn đứa con trai mình biết anh muốn nói gì, bà đã cướp lời nói trước. Anh gật đầu, thở dài: “Nếu ba mẹ muốn, con cũng không cản nỗi.” Mạc Lệ Thanh cười hiền, vuốt tóc con trai mình: “Làm con phải lo lắng rồi. Hôm thi ở Sở giáo dục tốt chứ?” “Vâng, cũng gọi là tốt!” “Ừ. Nhớ giữ gìn sức khoẻ, mẹ lo sau này chẳng thể quan tâm con nhiều rồi.” Mạc Lệ Thanh mỉm cười, xoa bụng còn phẳng lì. Doãn Chí Đằng vỗ nhẹ tay bà, trấn an: “Con rất tốt. Còn mẹ nên ít đến cửa hàng, ở nhà an dưỡng nhé.” “Được.” Bà liếc mắt ra ô cửa sổ bằng kính. Bên ngoài, Doãn Kính Bình đang khua tay múa chân, nói chuyện với người trong điện thoại rất căng thẳng, bất giác bà thở dài: “A Doãn, mẹ nghe nói con đang thực tập ở chổ cậu hai con?” Doãn Chí Đằng cũng liếc nhìn ra ô cửa sổ. Cha anh đang dây huyệt Thái Dương, khuôn mặt sa sầm. Anh gật đầu: “Vâng mẹ.” “Thế con thích làm việc ở viện kiểm sát không?” Bà hỏi tiếp. Doãn Chí Đằng nhíu mày, anh nghi hoặc: “Ý mẹ là...” “Mẹ không muốn con theo con đường chính trị gia giống như ba con.” Đôi mắt bà đầy mông lung: “Sau này, khi con có vợ, con sẽ hiểu được cảm giác muốn được yên ổn trong tổ ấm nhỏ của mình là gì.” “Làm ở viện kiểm sát cũng rất tốt. Mẹ cũng mong con được thành tài nhưng không cần con có quyền cao chức trọng, miễn con sống hạnh phúc với những gì con muốn là được.” Doãn Chí Đằng bỗng choàng tay qua, ôm bà vào lòng: “Con cám ơn mẹ. Nhưng đối phó với ba và ông nội thì rất khó khăn.” Mạc Lệ Thanh vỗ lưng con trai, trấn an: “Đừng lo. Mẹ sẽ đối phó được với ba con. Ba con sẽ đối phó được với ông nội.” Doãn Chí Đằng cầm điện thoại rất lâu, sau đó mới nhắn cho Hạ An một tin nhắn. “Xin lỗi em vì hôm nay có việc bận gấp, anh không thể không đi được.” Nhắn xong, anh đi đến bên vệ đường đón taxi, đợi tin nhắn Hạ An đến. Lúc Hạ Cầm vào phòng nghỉ, Hạ An cũng không để ý đến biểu hiện khuôn mặt của em gái mình lắm, vì nét sung sướng đã ngập tràn người cô. Cô không buồn việc Doãn Chí Đằng bỏ về sớm, cô chỉ muốn biết suy nghĩ của anh về mình. Thế là bàn tay run run nhấn phím. Hạ An suy nghĩ một hồi lâu cứ viết rồi xoá, cuối cùng cô mới dám nhắn một tin bạo gan: “Tiền bối Doãn, có phải... chúng ta đang trên mức tình bạn không?” Một phút sau, Doãn Chí Đằng đã trả lời tin nhắn cô. “Ngày mai trên chuyến xe bus số 4, anh sẽ trả lời câu hỏi của em!”