Đêm nay Bạch Ngọc Đường không quay về Khai Phong phủ, thương thế của Triển Chiêu khiến hắn không thể yên tâm, tuy rằng Triệu Trinh nói rằng mình đừng đi theo, Bạch Ngọc Đường vẫn là lặng lẽ đứng canh giữ ở ngoài căn phòng cứu chữa Triển Chiêu, tùy thời thám thính tình hình trị liệu. Triệu Trinh ở trong phòng nhìn, biết Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài, nhưng cũng không có cố ý ngăn trở, Triệu Trinh biết có một vài người bức không được, nhất là người nào đó.
Đến gần sáng, Thái y châm cứu rồi cho Triển Chiêu uống xong thuốc, xem như vượt qua cơn nguy hiểm. Bạch Ngọc Đường nghe nói Triển Chiêu không có việc gì, trong lòng mới bắt đầu thả lỏng. Các Thái y lục tục rời đi, Triệu Trinh lưu lại gần một canh giờ mới rời đi. Ra cửa nhìn thấy bạch Ngọc Đường vẫn còn đứng trong viện, sắc mặt cực kỳ kém, run lẩy bẩy trong tiết trời lạnh buổi ban mai. Triệu Trinh cũng thấy có chút áy náy, nhìn Bạch Ngọc Đường mà lạnh lùng nói: “Muốn gặp hắn liền vào ngay đi.”, sau đó một đám tôi tớ vây quanh cũng theo đó rời đi.
Bạch Ngọc Đường thở dài một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, cách lúc lâm triều cũng vài canh giờ, không biết Triệu Trinh muốn nói gì với mình, nhưng khẳng định không phải là chuyện tốt gì. Quên đi, vẫn là đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần Triển Chiêu có thể hồi phục trở lại, những chuyện khác có gì là trọng yếu cơ chứ?
Đẩy cửa vào, chỉ có một tiểu thái giám trông coi Triển Chiêu, chỉ là đôi mắt mờ mịt mấy ngày liền chưa ngủ. Bạch Ngọc Đường thuyết phục tiểu thái giám đến phòng bên cạnh mà ngủ một giấc, mình ở nơi này chiếu cố Triển Chiêu. Trong phòng có chút khô nóng, liền lấy tiểu lô đốt Huân hương an thần, người trên giường ngủ thật sự yên ổn, sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng là không có mệt mỏi như ban đầu. Bạch Ngọc Đường thử thăm dò mạch, nhịp đập cũng thực ổn định, hơi thở cũng thực thông thuận, Bạch Ngọc Đường mừng thầm trong lòng, xem ra đưa Triển Chiêu tiến cung không hề sai lầm. Tuy rằng phản ứng của Triệu Trinh có chút ngoài ý muốn, nhưng không thể không nói, vẫn là thực sự tận tâm cứu chữa.
Nắm lấy bàn tay Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường dần dần cảm giác có chút mệt mỏi, liền ghé vào bên giường ngủ thiếp đi. Thẳng đến khi vị tiểu thái giám kia lay lay hắn tỉnh lại, mới phát hiện đã sắp tới giờ lâm triều. Cánh tay mà hắn dùng làm gối đầu hơi hơi run lên, vừa định thu tay, lại bị Triển Chiêu đưa tay giữ lại.
“Miêu Nhi!”
Bạch Ngọc Đường kích động, thân thiết gọi tên, Triển Chiêu nhìn thấy có một tiểu thái giám đứng bên cạnh, mặt lập tức đỏ. Tiểu thái giám vội vàng nói đi lấy thuốc, liền mất dạng luôn.
“Trước mặt người bên ngoài không được lại gọi ta như vậy, nói như thế nào ta cũng đường đường một vị nam tử, ngươi lại gọi so với gọi cô nương càng ám muội.”
“Thế thì có sao? Ngũ gia ta thích gọi như thế nào, quản người khác thích nghe hay không thích nghe, chỉ cần Miêu Nhi nhà ta bằng lòng là được rồi.”
Bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua lúc nửa tỉnh nửa mê, nhìn thấy một màn Bạch Ngọc Đường cầm kiếm uy hiếp Hoàng thượng, vì thế Triển Chiêu nghiêm mặt nói:
“Ngọc Đường, ngươi tối hôm qua có phải hay không bức Hoàng thượng?”
“Ưm, lúc ấy tâm tình xúc động, cho nên lỗ mãng.”
Bạch Ngọc Đường biết mình làm Triệu Trinh bị thương, điểm ấy không lừa được Triển Chiêu, nhưng là cũng không muốn nói tới chuyện Triệu Trinh thấy chết mà không cứu, nếu Triển Chiêu biết được chỉ càng khiến hắn bất lợi, làm cho trái tim Triển Chiêu băng giá.
“Ngọc Đường, Hoàng Thượng là vua của một nước, có rất nhiều khó xử không thể nói, tính mạng Triển Chiêu không đáng để luyến tiếc, nếu như là vì dân chúng, có thể tùy thời lấy đi, ngươi hiểu rõ ta nhất, hy vọng ngươi có thể lý giải.”
“Miêu Nhi, đừng nói cái này, hiện tại ta không muốn nghe”
Mỗi lần Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói như vậy, đều cảm thấy trong lòng buồn phiền hoảng sợ không nói nên lời, muốn phản bác, lại hiểu được đây là khác biệt trên nguyên tắc giữa hai người, ai đều không khuyên được ai, chỉ tổ uổng công phá hủy tâm tình.
“Được rồi, sắc mặt ngươi cũng không tốt, vẫn nên sớm quay về Khai Phong phủ tạm nghỉ ngơi đi. Ta chờ Hoàng thượng lâm triều xong, giáp mặt nói một chút chyện tình, liền trở về”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, vừa muốn cất bước ra ngoài, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay lại bên giường Triển Chiêu, chăm chú nhìn Triển Chiêu mà nói:
“Triển Chiêu, ngươi có thể vì triều đình cái gì cũng không cần, ngay cả mệnh cũng không cần, ta cũng có thể, nhưng không phải vì triều đình, mà là vì ngươi. Về sau mỗi lần ngươi chuẩn bị mạo hiểm, mong ngươi hãy nhớ đến ta một chút thôi, nếu ngươi cảm thấy bồi thượng hai cái mệnh vẫn là đáng giá, vậy thì đi làm đi.”
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng hôn lên trên trán Triển Chiêu một cái, sau đó không liếc mắt nhìn Triển Chiêu lấy một cái liền đi ra ngoài.
Lúc lên triều, nhìn ra được Triệu Trinh cũng là một đêm nghỉ ngơi không tốt, các đại thần cũng không muốn nhiều miệng để khỏi phải bị lọt vào chán ghét mà vứt bỏ, cho nên lâm triều cũng là như lướt qua một cái rồi bãi triều. Bạch Ngọc Đường đi theo Triệu Trinh vào ngự thư phòng, tấu chương hôm qua bị làm loạn, hôm nay đã có người sắp xếp lại hoàn hảo. Triệu Trinh cho tất cả mọi người lui ra, chỉ còn lại Bạch Ngọc Đường, hai người đứng nhìn nhau.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi là một người thông minh, những chuyện vô nghĩa khác, trẫm cũng không cần nói.” – Ngữ khí Triệu Trinh có vài phần đắc ý, giọng nói nghiêm nghị ra lệnh.
“Ngọc Đường hôm qua mạo phạm, Hoàng Thượng có cái gì nói thẳng.”
Bạch Ngọc Đường hiện tại nhìn thấy Triệu Trinh đã cảm thấy phiền chán, hơn nữa mấy ngày nay chưa được nghỉ ngơi cho tốt, thầm nghĩ muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này.
“Hôm qua Ngự y xem mạch cho Triển Chiêu, phát hiện nội lực Triển Chiêu đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa bị thương nặng như vậy, cho dù là khôi phục tốt lắm, cũng là không thể phục hồi được bộ dáng như trước.Như vậy Triển Chiêu đối với trẫm mà nói, đã là không còn có tác dụng gì.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong lời nói này, trong lòng cảm thấy co rút đau đớn âm ỷ, nhưng là vẫn cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng xuống, tay nắm lại thành nắm đấm hiện ra các khớp xương tái nhợt.
Theo tình hình ngày hôm qua, trẫm nhìn ra ngươi cùng Triển Chiêu là yêu thương nhau sâu sắc, trẫm cũng không phải người lạnh lùng ác nghiệt, ngươi cùng Triển Chiêu đều đã tận tâm tận lực bảo vệ trẫm an toàn, trẫm tự nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi. Triển Chiêu đã không thích hợp ở lại triều đình, trẫm cũng biết ngươi cho tới bây giờ không có ý lưu lại Hoàng cung, cho nên trẫm có thể đồng ý cho hai người các ngươi cùng rời đi.”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng lạnh lùng cười, trong lòng thông suốt như gương sáng.
Quả nhiên, nghe thấy Triệu Trinh nói tiếp:
“Nhưng là, trẫm muốn hai người các ngươi vì trẫm làm một việc lần cuối cùng. Hiện tại phiền muộn lớn nhất trong đầu trẫm chính là Lý Nguyên Hạo cùng Tương Dương Vương, trẫm sẽ để Triển Chiêu giúp trẫm chế trụ Lý Nguyên Hạo, ngươi yên tâm, dựa vào tình nghĩa của Lý Nguyên Hạo đối với Triển Chiêu, Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không có mảy may chút thương tích nào. Mà ngươi, Bạch Ngọc Đường, trẫm cần ngươi giúp trẫm thu được chứng cứ mưu phản của Tương Dương Vương, đến lúc đó đem toàn bộ ý muốn liên kết kẻ địch bên ngoài mưu quyền soán vị một lưới quét gọn. Bạch Ngọc Đường, đây là cơ hội cho ngươi lựa chọn hạnh phúc tương lai của các ngươi, trẫm chỉ cho các ngươi một lần duy nhất này đây, thế nào?”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, rồi thẳng thắn nhìn chính mặt Triệu Trinh, mắt sáng như đuốc, trong miệng chậm rãi phun ra bốn chữ vô cùng có khí phách*: “Quân vô hí ngôn”
Triệu Trinh tà tà cười (cười xấu, có ý ko đàng hoàng), nói:“Tốt, ngươi ngày mai liền đi Tương Dương, trong vòng năm ngày, trẫm muốn ngươi phải phá được Trùng Tiêu lâu, thu hồi minh thư (thư liên minh với quân giặc) về cho trẫm.”
Bạch Ngọc Đường cuối cùng nhìn thoáng qua Triệu Trinh, lạnh lùng khiến Triệu Trinh thấy run cầm cập, ngay sau liền thấy Bạch Ngọc Đường hướng phía ngoài điện mà đi thẳng. Thời điểm lúc Bạch Ngọc Đường sắp ra khỏi cửa, phía sau truyền đên giọng nói có chút phấn khởi của Triệu Trinh: “Không đi nói lời từ biệt với Triển Chiêu sao? Ngươi nếu không trở lại, hắn sẽ thương tâm.”
Triệu Trinh mắt thấy bóng dáng Bạch Ngọc Đường thực rõ ràng run lên, trong lòng quả thực vô cùng hưng phấn, một loại cảm giác hưng phấn khi chiến thắng một đối thủ cường đại, một loại cảm giác thống khoái khi diệt trừ mủ nhọn trên da thịt. Bạch Ngọc Đường, ngươi có là người mạnh mẽ thế nào đi nữa, thì vẫn không thể không có nhược điểm.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
78 chương
112 chương
192 chương
153 chương
501 chương
39 chương