Mục Hạc lặn xuống đáy nước một hồi, cho đến khi cảm thấy lạnh, mới nổi lên. Hắn run lập cập, bốn bề gió mát trăng thanh, lá trúc khẽ đong đưa, lao xao phảng phất tựa như đạo bào xanh đen tung bay đón gió. Chỗ đan điền lại bắt đầu nóng lên, hắn thầm kêu một tiếng "Không được", một lần nữa chìm xuống. Rất lâu sau đó, hắn mới lại ướt đẫm nhô lên, nhắm mắt không dám nhìn rừng trúc kia. Nhiếp Đình bên trong Hắc Liên vừa lúc tỉnh lại phát hiện hành động tự ngược của hắn, nhịn không được phát ra tiếng: "Ngươi làm sao vậy?" Mục Hạc dựa lưng vào vách ao, lau nước trên mặt một phen, thở gấp nói: "Tiền bối, máu sói kia thật kỳ quái, ta chẳng qua bị xối một chút, sao lại nóng tới như vậy?" Nhiếp Đình hỏi: "Ngươi bị xối là máu sói đen sao?" "Đúng vậy." Nhiếp Đình bên kia không có động tĩnh. Mục Hạc lập tức hoang mang trong lòng. Tiền bối im lặng không nói, chẳng lẽ máu sói đáng sợ, có độc sao? Để ông ta cảm thấy rất khó giải quyết? "Tiền bối, trong máu sói này có huyền cơ gì sao?" Nhiếp Đình không giải đáp nghi hoặc của hắn, hỏi lại: "Ngươi...... Chỉ có nóng lên mà thôi?" Mục Hạc cẩn thận hồi tưởng, dường như cũng không có khó chịu gì khác. "Ừm...... Hình như là vậy." "Ngâm nước lạnh lâu như vậy, đỡ nhiều rồi?" Không khí trong sơn cốc luôn luôn âm u lạnh lẽo, hồ nước này lại giống như hàn băng. Lúc này Mục Hạc đã cóng đến toàn thân chết lặng, ngay cả đau đớn chỗ vết thương cũng không cảm giác được, càng không cần phải nói có nóng hay không. Mục Hạc liền xoay người đi ra ngoài: "Quả thật khá hơn nhiều. Tiền bối, máu sói này đến tột cùng......" "Bình thường, sói đen máu nóng, không cần ngạc nhiên. Mau chóng trở về, lỡ như bị đệ tử tuần sơn nhìn thấy, ngươi hết đường chối cãi." Mục Hạc tuy ở ngoài miệng đáp ứng, lại cảm thấy lần này Nhiếp Đình dặn dò có chút dư thừa. Hắn ban ngày cùng Tạ Tri Vi ngang nhiên lên núi, dọc theo đường đi có rất nhiều đệ tử gặp qua bọn họ, coi như không quen biết hắn, cũng sẽ nhớ kỹ Tạ Tri Vi vị khách quý đại danh đỉnh đỉnh này. Làm gì cũng không đến nỗi "hết đường chối cãi", thật giống như đi ăn trộm bị chột dạ không bằng. Mục Hạc cảm thấy rõ ràng Nhiếp Đình đang giấu diếm cái gì. Nhưng hai người đang trong thời kỳ hợp tác, vạn lần không thể trêu chọc ông ta. Vả lại đối phương có lập linh khế với mình, chắc chắn sẽ không làm hại mình. Mới vừa ra khỏi rừng trúc, xa xa nhìn thấy một đoàn người đi về phía này, trong tay cầm theo pháp bảo chiếu sáng, đi giữa còn có mấy nữ đệ tử dáng người lả lướt thướt tha. Nhiếp Đình mắng một tiếng: "Còn không mau vào nhà." Tuy rằng Nhiếp Đình oán khí ngập trời, nói chuyện từ trước đến nay đều không dễ nghe, nhưng lạnh lùng sắc bén như vậy lại là lần đầu. Mục Hạc tuy nhìn không ra mấy người đi tới lợi hại chỗ nào, nhưng cũng không dám chủ quan, cuống quýt khom lưng, từ trong bóng râm của rừng trúc chạy nhanh đến dưới mái hiên, mở cửa liền bước vào trong phòng. Đây là phòng của sư tôn, so với bất cứ nơi nào cũng an toàn hơn. Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đóng cửa lại, xoay người, sau đó liền ngây ngẩn cả người. Đang bận tắm rửa Tạ Tri Vi cũng ngây ngẩn cả người. Hắn đang tắm rất cao hứng, khóe miệng giơ lên, thậm chí còn khe khẽ hát ngâm nga thành một tiểu khúc. Tất cả động tác đang làm ngay giây phút Mục Hạc xông tới trong nháy mắt chợt dừng lại, rồi sau đó hắn liền nổi giận. —— Tên nhóc chết tiệt này tại sao không chịu gõ cửa, bộ dáng lão tử cởi sạch bị hắn thấy hết rồi, về sau còn có thể vui sướng trọng chấn sư uy được hay không hả! Lo lắng không phải không có đạo lý. Rốt cuộc thời điểm hắn còn lăn lộn trong giới nghệ sĩ, Hà Tranh đồ biến thái chết tiệt kia từng quay lén cảnh hắn vừa đi WC vừa ngâm nga tiểu khúc, tung cho đám fans xem, khiến cho hình tượng hắn vất vả duy trì nhiều năm bị rối tinh rối mù. Hắn vẫn nhớ rõ y nguyên mấy cái bình luận trên mạng khiến hắn gặp ác mộng kia: 【 Ôi chao sao nghe có tiếng nước, ha ha ha, thì ra lúc nam thần xi xi cũng giống y chang như nam nhân bình thường! 】 ...... Ha ha. 【 Diễn hay thì hát dở, trách không được Tạ Chi lăn lộn lâu như vậy ngay cả một bài hát cũng không có, thì ra ngũ âm không được đầy đủ. 】 Hừ. 【 Thật ngại quá, về sau trên TV trông thấy bộ dáng nam thần tiên khí phiêu phiêu, liền sẽ não bổ ra cái âm tần này, rốt cuộc kéo không đứng dậy hu hu hu.】 ...... Tạ Tri Vi cảm thấy mình có nhu cầu cấp bách cần ngay một cái máy vi tính kết nối mạng Internet, sau đó hắn sẽ post một chủ đề: Tôi là nam, lúc đang tắm bị học sinh xông vào nhìn thấy hết, không biết có ảnh hưởng tới hình tượng hùng vĩ của tôi trong cảm nhận của hắn hay không, rất gấp, online hóng trả lời. Mặc dù nội tâm lo nghĩ vô cùng, nhưng bởi vì có hệ thống ở giữa làm khó dễ, trên mặt hắn hiện ra chẳng qua chỉ là chút xíu không vui. Tạ Tri Vi có ý đồ cứu vãn hình tượng, nỗ lực ở trong thùng tắm thay đổi thành tư thế ngồi đoan chính, "Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?" Mục Hạc vội vàng rũ mí mắt xuống, không dám nhìn hắn, nói dối qua loa: "Hồi sư tôn, đệ tử chỉ là...... lạnh muốn tìm y phục để thay đổi, do nóng vội mới đi nhầm phòng, nên......" Vậy mà quên mất sư tôn đang tắm, hành động này thật sự là quá đường đột rồi! Trong phòng sương khói mông lung, Mục Hạc nhìn chằm chằm mặt đất, phát hiện vệt nước đọng phản xạ ánh sáng nhạt của ngọn đèn, từ nơi đó mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của Tạ Tri Vi lúc này. Trong hoàn cảnh này nhìn cái gì cũng không rõ ràng, vậy mà trong nháy mắt lại hấp dẫn tất cả lực chú ý của Mục Hạc. Hắn thậm chí có thể từ đó phân biệt ra hình dáng của Tạ Tri Vi, nhìn thấy mái tóc bị nước thấm ướt xoã tung trên bả vai như thác nước chảy xuôi, thấp thoáng lộ ra chút làn da. Mục Hạc rõ ràng, kia chẳng qua chỉ là bóng dáng mờ ảo, người thật cách hắn ba bước ở bên ngoài, ngẩng đầu là có thể thấy. Chỉ mới tưởng tượng như vậy, chỉ trong nháy mắt, cỗ nóng rực khiến hắn vừa mới ngâm mình trong đầm lạnh nỗ lực áp xuống bỗng nhiên từ chỗ đan điền lại dâng lên. Thậm chí ngay cả yết hầu cũng trở nên khát khô. Tạ Tri Vi không biết biến hóa lúc này của Mục Hạc, rất nhanh đã não bổ mới vừa rồi Mục Hạc ở bên ngoài đã gặp chuyện gì. Vội vã xông tới như vậy, trên mặt còn vô cùng khẩn trương. Chắc không phải là thằng nhóc này thông suốt, muốn đi dụ dỗ em gái? Tạ Tri Vi rất nhanh đánh rớt cái suy đoán này, mặc dù hắn vô cùng chờ mong, nhưng không thể không thừa nhận, một đầu gỗ dưới tình huống không có ngoại lực tác động thì không có khả năng nở hoa. Bên người Mục Hạc lại có một lệ quỷ, mà lệ quỷ này là một tên đàn ông độc thân, chỉ có thể dạy hắn báo thù rửa hận. Đợi đã, báo thù rửa hận! Chẳng lẽ thằng nhóc này chạy đi đánh lén Thẩm U? Đậu xanh sao ta lại quên mất chuyện này! Tạ Tri Vi che dấu lo lắng ngập tràn trong lòng, chậm rãi nói: "Cho dù có lạnh, cũng không nên nóng vội như thế, tất cả đều có vi sư lo." Nhìn xem, có ta bảo kê, đi đánh phó bản nhớ mang ta theo biết không đại huynh đệ. Tạ Tri Vi tim gan cồn cào muốn biết cốt truyện Huyền Vân Kiếm Phái, về sau không có việc gì ngàn vạn lần không thể rời khỏi nam chính, nếu không một mình nam chính âm thầm đi xong cốt truyện, hố to vạn năm sẽ không được lấp đầy. Nhưng trong lòng hắn nghĩ là một chuyện, lời nói nghe vào tai Mục Hạc lại là một chuyện khác. Mục Hạc có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Đệ tử đã biết." Quả nhiên sư tôn rất tốt với ta, ta nói cái gì hắn cũng tin. Lúc này trong thùng tắm vang lên tiếng nước. Mục Hạc vô thức nuốt khan một ngụm, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, sóng nước văng tung tóe khắp nơi, trong không trung ngưng lại giống như cánh hoa, to lớn trong suốt, vừa lúc che khuất thân hình Tạ Tri Vi. Lúc này nước trong thùng không còn một giọt, trong chớp mắt Tạ Tri Vi đã lấy ra y phục sạch sẽ khoác lên người, đợi sóng nước một lần nữa rớt trở xuống thùng tắm, hắn lại khó khăn phi thân lên, hai cánh tay không hề động, áo bào đã tự động buộc lại bên hông. Mục Hạc chỉ thoáng nhìn Tạ Tri Vi bay ra khỏi mặt nước trong chớp mắt, trong đầu lại ầm ầm vang lên, tiếp theo đó trái tim đập cuồng loạn không ngừng. Hắn vội vã cúi đầu, nhiệt khí lơ lửng trên mặt nước, như cũ phản chiếu sắc xanh đen, như một phiến lá trúc bị ướt đẫm nước mưa, dần dần trôi về phía hắn. Cổ họng Mục Hạc lại nuốt khan, hắn nhìn mặt nước chằm chằm, chỗ đan điền càng thêm nóng. Tạ Tri Vi đi đến trước mặt hắn, trong lòng buồn bực, nam chính này không phải nói lạnh sao? Nhìn thế nào cũng thấy hắn đang cực kỳ nóng, mồ hôi tuôn ướt đẫm trán, đừng nói với ta đây là mồ hôi lạnh nha. Nhưng nam chính lại cúi đầu không nhìn hắn, không khí không hiểu sao có chút xấu hổ. Tạ Tri Vi cảm thấy Mục Hạc đang giả vờ ngoan ngoãn, dù sao mình mới từ trong nước nhảy ra, chỉ mặc một cái áo đơn, tóc vẫn còn ướt. Hắn không nhìn mình, đó là tôn trọng mình. Nếu nam chính chịu hiểu chuyện như vậy, hắn làm sư tôn cũng không cần phải làm gì nhiều. Nghĩ đến đây, Tạ Tri Vi nối tiếp lời mở đầu nói tiếp: "Ví dụ như hôm nay, thiếu niên kia nói lời vũ nhục ngươi, vi sư tuy không đành lòng tổn thương hắn ta, cũng đã hạ cấm chú như đối với Bạch sư điệt. Khiến hắn ta cử động không được, nói chuyện không được, xem như trừng phạt nhẹ. Ngươi cũng đừng quá khổ sở." Ngươi tuyệt đối sẽ hại chết hắn ta. Mục Hạc nhớ tới kẻ mở miệng mắng chửi người kia, không khỏi nhắm mắt: "Đệ tử không khổ sở." Chỉ muốn giết hắn ta mà thôi. Tạ Tri Vi vui mừng nói: "Vậy thì tốt." Nói xong, hắn đưa tay qua đặt trên vai Mục Hạc, vỗ nhẹ hai cái lấy đó làm an ủi. Nào có thể đoán được chỉ một động tác đơn giản, lại khiến toàn thân Mục Hạc cứng đờ, mồ hôi mỏng trên trán rất nhanh đã kết thành giọt. Tạ Tri Vi không cảm thấy hắn có khác thường, cho rằng hắn còn muốn nghe nữa, vì thế tiếp tục dạy dỗ: "Nhớ kỹ, tất cả những gì ngươi gặp gỡ lúc này, bất kể là tốt hay xấu, đều là nhân sinh ngươi từng trải qua. Những gì gặp gỡ lúc này cũng không đáng sợ...... Vi sư hy vọng, năm năm sau, ngươi sẽ không còn bị người khác khi dễ." Đó cũng không phải là nói quá, trong nguyên tác nam chính đã dùng thời gian năm năm ngắn ngủn để trở thành Tiên Đế, bình định thiên hạ. Mục Hạc chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên vai kia như nặng nghìn cân, lại có chút ngứa ngáy. Trong lúc nhất thời đầu óc rối bời, căn bản không có tâm tư đi suy nghĩ thâm ý trong lời nói của Tạ Tri Vi. Thật là khó chịu...... Nóng quá...... Thật kỳ quái...... Tạ Tri Vi gật đầu nói: "Lời của vi sư, ngươi nhớ kỹ chưa?" Mục Hạc khó nhọc đáp: "Đệ tử ghi nhớ......" Hắn một bên nói, một bên nhìn bả vai mà khó nhịn dị thường, bàn tay ấn ở đầu vai kia có khớp xương cân xứng, ngón tay thon dài, phía trên còn có mấy vết chai mỏng do viết điển tịch trong nhiều năm tạo thành. Mục Hạc đầu óc nóng lên, có xúc động muốn cầm lên hung hăng xoa nắn. Ngay tại thời điểm hắn khống chế không nổi muốn làm như vậy, Tạ Tri Vi thu tay về. Mục Hạc rất không cam lòng, nhịn không được kêu một tiếng: "Sư tôn." "Ừ?" Tạ Tri Vi lúc này mới nhìn thẳng vào mặt hắn, vừa vặn có một giọt mồ hôi từ trên trán hắn nhỏ xuống. Không phải chứ, nam chính vậy mà nóng tới như vậy? Có dù có ăn một trăm cọng Hải Cẩu Tiên, ngâm trong nước băng lâu như vậy cũng nên ổn định rồi chứ. Trên người nam chính rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nguyên tác cũng không có viết nam chính không có việc gì thì thích phát nhiệt nha! Mục Hạc hô hấp dần dần nặng nề, Hắc Liên trong thần thức vận chuyển, thả ra từng trận âm hàn, giúp hắn thanh tỉnh một chút. Nhiếp Đình thấp giọng nói: "Mau rời khỏi chỗ này, về phòng của ngươi nhanh lên." Tạ Tri Vi mười phần quan tâm hỏi: "Rốt cuộc không thoải mái chỗ nào? Tại sao lại nóng tới như vậy?" Nói xong, liền giơ tay tỏ ý muốn sờ trán của Mục Hạc. Mục Hạc trong lòng một trận mừng thầm, lại nghe thấy Nhiếp Đình quát: "Đừng để hắn chạm vào ngươi."