Đêm không trăng. Kasumi xem đó là điềm lành. Hy vọng là đủ lành để bù vào chỗ tên đại ngốc Luther. Nghĩ đến hắn là khó chịu nên cậu vội chỉnh trang lại y phục, kiểm tra lần nữa tất cả dây, túi, và vũ khí trên người. Thứ duy nhất cậu còn thiếu là chiếc mặt nạ, và mong rằng sau đêm nay vấn đề nho nhỏ ấy sẽ chấm dứt. Xỏ vào đôi bao tay dài qua khuỷu tay rồi siết chặt từng sợi dây xong, cậu tự gật đầu với mình và ra khỏi phòng, rời nhà trọ, biến mất trên phố đêm. Kasumi nhanh chóng tiếp cận mục tiêu của mình đêm nay – một căn nhà cách thị trấn một dặm. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cảm giác hữu ích đã trở lại với cậu, dù là trong tình huống ngoài ý muốn – nhưng ít nhất cậu cũng sẽ tìm lại được Minoru và chiếc mặt nạ. Sau một khúc quẹo gấp, căn nhà hiện ra rõ mồn một trước mắt. Đó là một dinh thự cổ kính, đồ sộ, nằm khuất xa cái nhìn tọc mạch của thiên hạ. Tìm ra nó dễ dàng như vậy có thể là bất thường – Jun là kẻ sẵn sàng vắt óc nghĩ đủ mưu ma chước quỷ để không bị chú ý, nhưng đồng thời lão cũng tự tin đến mức tự phụ. Thôi thì chỉ mong Thượng đế hãy cho Minoru còn sống. Kasumi hòa làm một với bóng tối, gửi thêm một lời cầu khẩn thầm lặng cho đêm tĩnh mịch không trăng, rồi tiến về phía dinh thự, đánh vòng ra sân sau. Bức tường đá tuy cao nhưng đã bị năm tháng bào mòn đến thô ráp, xem ra không phải nhờ đến dụng cụ đặc biệt. Co duỗi tay một lần nữa để thử độ giãn và đàn hồi của đôi bao tay được may vừa khít như in, và Kasumi bắt đầu leo. Chỉ một lúc sau, cậu đã gọn gàng đáp xuống bên trong khu vườn và lập tức tiến về phía trước, cẩn thận giữ mình áp sát mặt đất. Trong tư thế quỳ ấy, cậu lôi từ trong ủng ra một cái kẹp mở khóa. Sau một hồi vừa vật lộn với ổ khóa vừa nguyền rủa thầm trong đầu, cuối cùng cậu cũng nghe tiếng cạch khẽ. Một tay cất đi cái kẹp, một tay thận trọng đẩy cánh cửa mở ra cho đến khi nó vừa bắt đầu rít thì cậu ngừng. Chỗ trống sít sao đến độ suýt nữa là Kasumi không qua lọt. Khép lại cánh cửa sau lưng, Kasumi đi sâu vào nhà bếp rộng thênh thang. Phía bên kia phòng, khéo léo nằm khuất sau cầu thang cuốn đi lên, là một cánh cửa. Nhờ có nhãn lực đặc biệt mà cậu mới thấy được nó – và trong vòng một giây ngắn ngủi, Kasumi ước có được nhãn lực hoàn hảo mà chiếc mặt nạ của mình đem lại. Nắm đấm cửa ngoan ngoãn xoay trong tay cậu – nhưng trước khi kịp tiến tới trước, cậu chợt nghe tiếng chân di chuyển thoáng qua. Lưu huỳnh đột ngột lóe lên khiến Kasumi vội nhắm mắt trước khi luồng sáng đâm thủng nhãn lực của cậu. Tai nghe và tay vung, cậu chụp được cú đấm còn đang lao tới mình và vặn ngược tay đối thủ ra sau, vung hắn bay vào tường. Tiếng mũi gãy khô khốc và máu tuôn ướt át ngập đầy phòng, nhưng Kasumi đã thôi bận tâm đến đối phương. Cậu thả gã bị thịt bất tỉnh ra, đúng lúc né một gã khác, sụp xuống chống tay và đưa chân quét ngang – gã này hốt hoảng ngã nhào. Kasumi đưa trọng lượng trở về chân và chồm tới, túm áo gã giật lên rồi dằn mạnh xuống, không quên cho thêm một đấm ngay hàm. Gã nằm im. Đèn cầy vẫn cháy. Kasumi đứng bất động. Cậu chờ. Để rồi thình lình xoay người, phi tiêu phóng vụt ra khỏi tay. Đối thủ khuỵu xuống, chỉ nghe tiếng nấc ngập ngụa đi kèm tiếng kiếm gõ leng keng trên sàn đá. Cậu lại chờ, nhưng yên lặng đã quay trở lại. Bóng tối cũng bao trùm. Cậu từ từ mở mắt, tiến về phía tên vừa ngã xuống và lật ngược hắn lại, rút chiếc phi tiêu ra, cho vào bao như cũ sau khi đã chùi sạch máu lên áo gã. Xong xuôi, cậu quay trở lại với cánh cửa khi nãy. Kasumi biết ánh sáng le lói trên đây không rọi đến được căn hầm bên dưới nên mất một lúc xem xét, cậu mới bước xuống nấc thang đầu tiên. Ánh sáng bùng lên khi cậu vừa nhấc chân khỏi nấc thang cuối cùng, đủ nhức nhối để suýt nữa là cậu không kịp chú ý bốn tên lực lưỡng đang lao về phía mình. Suýt nữa. Nhanh như chớp, Kasumi vòng tay ra chiếc túi da sau lưng và tung thứ bột trong đó vào tên gần nhất. Gã rú lên và loạng choạng lùi lại, tay buông vũ khí mà điên cuồng cào cấu hai mắt. Kasumi rút thanh đoản kiếm ra đỡ nhát chém của tên kế tiếp, chộp lấy hắn mà quăng vào tên thứ ba, xong xoay người né đường đao của tên thứ tư và thụp xuống để rồi chuồi lên ngay sát mặt gã, nhẹ nhàng cắm ngập lưỡi dao trong tay vào cổ họng trước mặt. Buông tên đã được xử lý xong ra, cậu rút chiếc phi tiêu khác và giải quyết tên thứ hai, kẻ đã kịp hoàn hồn và đang nhào tới. Tên thứ ba cũng nối bước, và khi cậu quay lại tên đầu tiên thì trong cơn hoảng loạn có lẽ gã đã đập đầu vào đâu đó mà bất tỉnh tự khi nào. Tiếng cười khằng khặc đập vào tai cậu và khi Kasumi quay ngoắt về nơi phát ra âm thanh đó, hai chiếc phi tiêu sáng loáng đã nằm sẵn trên tay cậu. “A, Kasumi. Xinh đẹp chết người, quả thật là định nghĩa sống của gia tộc. Đáng tiếc, đáng tiếc, chỉ thiếu mỗi đôi mắt xanh. Chắc phải uất ức lắm, người đẹp bóng đêm của ta, khi chỉ được nhìn mà không được hưởng? Lẽ ra mắt xanh lại hóa mắt vàng, chỉ một tiểu tiết thôi…” Kasumi khịt mũi. “Jun, ta nghĩ cả đời này mi cũng đừng hòng hiểu được.” “Hiểu cái gì?” Người cười vào mặt lão và trả lời hóa ra lại là Minoru. Ngài gầy rộc đi, trên má bị rạch một đường dài, áo quần xộc xệch và cáu bẩn nhưng… ngài vẫn còn sống, và thậm chí có vẻ minh mẫn hơn cả mong đợi của Kasumi. “Jun ơi là Jun, Kasumi chưa bao giờ muốn làm tộc trưởng. Cậu ấy cũng như ta – thích lang bạt đây đó, xem kiến thức và phấn đấu của bản thân đáng làm mục tiêu theo đuổi hơn quyền lực gấp ngàn lần.” Jun nhếch mép cười khẩy. “Và chính vì vậy, bọn mi mới lọt vào tay ta.” Lão búng tay. Lần này xông đến sáu tên. Kasumi hạ gục bốn tên trước, né cú đấm của hai tên sau – và để yên cho chúng đấm tiếp vào đầu mình. Cậu đổ ụp xuống sàn, mắt mờ đi vì cơn đau thốn buốt óc. Tuy vẫn luôn miệng nguyền rủa nhưng cậu mặc cho chúng lôi mình xềnh xệch về phía một bức tường trống trơn và, đương nhiên, trói cậu lại. “Người lẽ ra là tộc trưởng kế tiếp và là chiến binh bóng đêm đáng gờm nhất của Đông tộc… lại gục ngã dưới chân của hai tên đâm thuê chém mướn – và trước đó là một gã hải tặc. Ta tự hỏi, có khi nào ta đang phí phạm thời gian quý báu để tìm hiểu phép thuật của bọn mi hay không? Vì rõ ràng ra đây, nó có cứu được đứa nào trong cả đám bọn mi đâu.” Kasumi âm thầm kéo thử sợi dây trên đầu. Chỉ là loại thừng bán đầy rẫy ngoài chợ, đã vậy thay vì giang ra, hai tay cậu lại được quấn vào một nút. Ngu xuẩn. Có hay không có mặt nạ, trò vặt vãnh này cũng không giữ cậu được lâu. Xem ra mọi việc tiến hành suôn sẻ hơn cậu tưởng. Từ phía bên kia phòng, Minori quan sát cậu, trong mắt thoáng qua vẻ tinh quái. “Thấy cậu còn sống ta rất mừng, Kasumi.” “Chủ nhân, tôi phải nói câu đó mới đúng. Ngài khỏe chứ?” “Ta vẫn khỏe. Thật lòng mà nói nhé, ta thấy bị bắt cóc thế này lại đơn giản nhanh chóng hơn là phải giải thích rồi lại báo cáo sau khi thoát ra khỏi đây.” Kasumi nhăn mặt đồng tình. Jun mò lại gần và Kasumi cứng người bắt mình đứng yên khi từng ngón tay lạnh toát di lên má cậu. “Tuyệt đẹp, ngài Kasumi, quả nhiên tuyệt đẹp. Và cậu sẽ là tuyệt đối nếu đôi mắt này cũng xanh biếc. Xem ra chỉ cần được gần như tuyệt đối là đã đủ thỏa mãn… nhưng vẫn đáng tiếc.” “Mi tưởng mi có thể thoát được hậu quả sao?” Minori mệt mỏi hỏi. “Sau ba tuần ròng rã nghiên cứu, những gì mi thu về được chỉ là con số không. Ngay cả mặt nạ của Kasumi, mạnh hơn bất cứ chiếc nào trong bộ sưu tập mi cướp được, cũng thành vô dụng. Các tộc đã tồn tại hàng trăm năm trong bóng tối, mi nghĩ mi là ai mà có thể vươn tay chạm đến được thứ mà ngàn người khác không với nổi?” “Câm mồm.” Jun nạt. “Hôm qua những lời lảm nhảm của mi không thể làm ta đổi ý, và hôm nay cũng vậy. Kasumi, ngài thuyền trưởng đáng mến đâu?” “Thuyền trưởng đáng mến?” Kasumi khinh bỉ hỏi lại. “Mi nói cái tên hải tặc đáng nguyền rủa kia à? Chết rồi. Hắn cũng ngu xuẩn như mi. Sau khi bị người của mi đánh rơi, hắn thả ta ra với mơ tưởng là ta sẽ chịu hợp tác tìm mi.” Jun nhìn cậu chằm chằm. “Bọn ta quay về tàu, chỉ kịp thấy cảnh nó nổ tan tành.” Jun phá ra cười. “Rồi hắn đưa ta đến kho dự trữ của hắn – xem ra làm hải tặc phải biết phòng xa. Sau khi đã yên ổn về lại đây, ta cắt cổ hắn và vứt xác xuống biển. Còn mi, mi đúng là một con chuột chui rúc khó tìm.” “Mi tìm được ta kể cũng khá đấy, nhưng cũng đồng nghĩa với việc ta có thể sẽ bị thăm viếng bởi khách không mời khác. Nhưng một khi tìm ra được bí mật của mi, đó không còn là mối lo nữa.” Kasumi bật cười nhạo báng. “Bí mật gì kia? Ta không có gì cho mi tìm cả.” Jun lại phá ra cười và vỗ má cậu. “Thưa ngài, hiện giờ ngài không có quyền nói không với ta. Mà ta bắt đầu nghi ngờ khả năng của mi đấy nhé – trước là bị hải tặc bắt cóc, sau lại bị lũ tay sai hèn mọn đánh gục? Nhưng đúng là trước đó là mi có hạ được vài đứa. Trên lầu còn đứa nào sống không đấy?” “Một.” Kasumi trả lời. “Mi sắp bắt đầu hành hạ ta chứ gì?” “Không.” Jun nói. “Ta sẽ hỏi mi, lịch sự và tử tế. Nếu mi từ chối hợp tác, ta bắt đầu hành hạ Minoru.” Kasumi im lặng không đáp. Jun nhếch mép, rồi lại gần một chiếc rương nhỏ đặt sát góc. Từ trong rương lão lôi ra một số bọc lụa được quấn cẩn thận. Lão mở ra từng cái, từng cái một, và Kasumi run lên vì phẫn nộ khi cậu nhìn thấy những gì trong đó. Tổng cộng mười sáu chiếc mặt nạ, có cả của cậu. Năm của Đông tộc với một nửa đen, một nửa nhiều màu rực rỡ nhưng mỗi chiếc có kiểu hoa văn khác nhau. Ba chiếc khác của Tây tộc, một nửa sẫm vàng, một nửa rực cháy đủ mọi sắc lửa. Thêm bốn chiếc nữa của Nam tộc, một bên xanh đen trong khi nửa kia lấp lánh họa tiết tượng trưng cho băng và tuyết. Bốn chiếc cuối là kết hợp của nâu đất đậm đà và lá, hoa, cỏ uốn lượn đủ loại. “Đồ khốn.” Cậu rít. “Đó không phải của mi.” “Ta lấy được chúng, chúng là của ta.” Jun ngạo nghễ đáp trả. “Một khi khám phá ra toàn bộ bí mật trong đây… a, còn gì sung sướng bằng. Sẽ không một ai dám coi thường, dám xua đuổi ta đến vùng tối tăm nhơ nhuốc như thế này nữa.” Kasumi sẽ cho lão một cái chết chậm rãi và đau đớn nhất có thể. Rồi cậu sẽ cho lão tận mắt nhìn trái tim tối tăm nhơ nhuốc mà cậu xé toạc ra từ ***g ngực lão. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu khi lão cầm chiếc mặt nạ của cậu lên vuốt ve. Con chuột thối tha này không có cái quyền đó. Cậu giữ mình bất động khi Jun tiến lại gần mình, một tay vẫn nắm chặt thứ lão đã cướp đi trắng trợn. “Mi sẽ chết.” Cậu gầm gừ. “Không, ta không nghĩ vậy.” Lão thản nhiên nói. “Dòng dõi mi là thế mà sao mi chẳng khác gì tên kém trí tuệ nhỉ? Ngài Minoru còn sống được đến giờ này, đúng là phép màu. Nhưng đó là vấn đề của mi. Bây giờ, nói ta biết mặt nạ của mi có những lời chú gì. Ta có thể đoán được một số dùng để nâng cao giác quan và thể lực, đại loại thế.” Lão mân mê những ký hiệu mà lão cho là bùa chú – Kasumi chắc đã cười to vào mặt lão, có điều làm vậy không khác gì cho lão biết lão đã sai lầm như thế nào. “Ký hiệu nào là của lời chú cố định mặt nạ, chỉ cho phép vài người được gỡ ra?” Lần này Kasumi không nhịn được cậu cười to vào mặt lão. “Mi biết hóa giải nó mà không biết nó là ký hiệu nào sao?” Jun ra dấu cho một tên lực lưỡng gần đó. Gã lại gần và tát Kasumi thẳng tay. Cậu liếm dòng máu tươi trên môi. “Cứ thế này ta còn gì là tuyệt đẹp của mi nữa.” “Phải, thật không nên.” Jun gật gù. Lão đưa ngón cái lên quệt máu đi. “Tiếc là ta không thể để một kẻ nguy hiểm như mi sống, chứ không thì người như mi có công dụng hữu ích hơn hộ vệ nhiều.” Kasumi khinh khỉnh nhìn lão, nhưng không nói gì. “Ta hỏi lại lần nữa.” Jun nói tiếp. “Cho ta biết bí mật của mi.” “Không.” Jun ra dấu, và gã nọ túm tóc Minoru giật ngược, dí con dao sáng loáng vào cổ ngài. Kasumi cắn răng ngăn câu nguyền rủa bật ra, căm phẫn liếc Jun. “Mi nhất định sẽ trả giá.” “Ta nghe mãi nhàm rồi.” Jun nói. “Mi vốn không có lý do để chống đối ta.” “Không, trong mắt ta chỉ có lý do để giết mi một khi ta thoát khỏi sợi dây này.” Và hy vọng là giây phút “một khi” đó không còn xa nữa. Trừ khi cậu đã lầm… Không hiểu sao chỉ nghĩ đến đó ruột gan cậu thắt lại. Cậu xua suy nghĩ đó đi và tập trung vào Jun. Kẻ mà đang mơn trớn mặt cậu một cách tự nhiên quá mức. “Kasumi đẹp đẽ, sao lại phải đấu với ta? Khả năng của cậu ta luôn sẵn sàng trọng dụng.”“Mi vừa nói ta không có khả năng thì phải.” Kasumi đáp trả. “Xinh đẹp như cậu dĩ nhiên phải có nhiều khả năng.” Jun mượt mà nói. “Hơn nữa, chỉ một chiến binh bóng đêm thấp kém cũng hơn mười lần bất cứ tên tay chân nào ta mua được. Chia sẻ bí mật với ta, phục vụ cho ta… nhận ta làm chủ nhân và ta sẽ vui lòng thả ngài Minoru đi. Ta chưa bao giờ muốn giết cậu, Kasumi, hẳn cậu phải biết điều này.” Kasumi im lặng không đáp. Minoru cười lớn. Jun quay phắt qua trừng mắt. “Có gì đáng cười?” “Ta cười mi thành thật tin rằng Kasumi sẽ đồng ý. Cậu ấy không đời nào chấp nhận bất cứ đề nghị gì từ một kẻ như mi. Sự ngây thơ của mi vừa lố bịch vừa buồn cười, thế thôi.” Jun tức tối hất đầu, và Minoru bị một cái tát ngang mặt. Kasumi suýt nữa là giằng ra khỏi đám dây trói. “Chủ nhân!” “Không phải lo, Kasumi. Nếu ta không chuẩn bị tinh thần trước, ta đã không nói những lời đó.” Mày cậu nhíu lại dữ dội. Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn. Nhưng khi vừa nghĩ đến đó, tai cậu bắt được một tiếng thịch nghèn nghẹt báo hiệu – và căn phòng bỗng nhiên bị bao trùm bởi khói trắng. “Cái-” Jun tự động ngậm miệng lại và ra hiệu cho người của hắn hành động. Quá trễ. Kasumi vặn nhẹ cổ tay, vừa đủ để bật ra lưỡi dao con nhỏ xíu ló ra khỏi một khe hở nằm khuất giữa bao tay. Lưỡi dao cắt ngọt qua lần dây thừng chẳng khác gì cắt vải mảnh. Vì chân vẫn còn bị trói chặt nên cậu loạng choạng, và khi cậu đứng vững lại thì cả căn phòng đã phủ nặng một màn khói trắng dày đặc. Cậu lướt tới và gọn gàng đốn gục lũ tay chân đứng rải rác, đồng thời lấy lại túi vũ khí khi nãy đã bị tước mất, đeo lên mình. Cậu vội quay trở lại bên Minoru, tự nãy giờ vẫn ngồi y một chỗ. Từ phía bên kia phòng rú lên một tiếng kêu thảm thiết, theo sau là tiếng cười ha hả quen thuộc. Kềm lại cái đảo mắt ngao ngán, Kasumi cắt đứt dây trói cho Minoru và đỡ ngài dậy. “Chủ nhân, ngài không sao chứ?” “Hoàn toàn vô sự, Kasumi. Chỉ cần một bữa ăn ngon và một giấc ngủ sâu là khỏe như cũ. Ta chưa đến nỗi già nua yếu ớt vậy đâu.” Nói rồi ngài ân cần vỗ nhẹ má cậu. “Làm tốt lắm.” “Chủ nhân ở yên đây.” Không đợi câu trả lời, cậu phóng xuyên qua biển khói tới chỗ cậu biết có chiếc rương quý báu. Không may là mặt nạ của cậu vẫn còn nằm trong tay Jun – nhưng cậu sẽ có lại nó sớm thôi. Giữa làn khói đục phập phồng, cậu cố gắng thu gom hết số mặt nạ lại và cất vào trong rương, khóa nắp lại cẩn thận rồi nhấc lên bằng tay cầm bên hông. Cậu quay về bên Minoru. “Kasumi!” Khói bóp méo âm thanh trong phòng, nhưng Kasumi vẫn có thể lần theo tiếng gọi đó. Cậu đặt chiếc rương xuống và đi về phía đã định – một cánh tay từ đâu phóng ra và chụp lấy cậu giật mạnh. Kasumi rủa thầm khi cậu va người vào Luther. “Cuối cùng cũng chịu ló mặt.” Cậu gắt. “Thả ta ra.” Luther cười. “Sao lại thả. Cậu xua đám khói này đi được rồi, giờ xong việc thì nó lại thành của nợ.” “Đưa mặt nạ của ta đây.” Kasumi nói. “Bằng không chỉ còn cách chờ nó tự tan.” Luther lầm bầm gì đó về phép thuật, tay giơ ra thứ Kasumi đòi hỏi. “Cậu sẽ dán cái này lên mặt và ta sẽ không bao giờ được thấy cậu nữa, phải vậy không?” Kasumi nhíu mày, đột nhiên nhận ra rõ hơn bao giờ hết rằng một tay Luther vẫn đang ôm chặt lấy cậu, và hắn đang đứng gần cậu như thế nào. “Thả ta ra ngay lập tức.” “Vậy là phải rồi.” Luther thở dài. Hắn buông ra và giơ tay lên chạm vào mặt cậu. Có lẽ cậu đã quá quen với tên khốn này và thói ngang nhiên cố hữu của hắn, nhưng cậu không cách nào tìm ra cơn thịnh nộ bốc lên như lúc Jun hành động y như vậy. Thay vào đó, khi ngón tay cái của Luther nhẹ nhàng lướt qua môi cậu, đầu óc cậu chao nghiêng. Trước khi cậu kịp nghĩ tới chuyện trả lời, chiếc mặt nạ đã được đẩy mạnh vào tay cậu. Nó run nhè nhẹ, phấn khích khi được trở về với chủ nhân đích thực. Kasumi, từ khi chiếc mặt nạ bị tước đi tưởng như đã luôn nín thở chờ đợi, nay buông ra một hơi dài nhẹ nhõm. Cậu đã trở lại là mình, nguyên vẹn và thống nhất. Nhấc chiếc mặt nạ lên, cậu gắn nó lên mặt. Phép thuật rung lên như dây đàn, ào ạt tuôn qua từng thớ thịt, hòa lại làm một với chủ nhân. Tiếng thở dài lần nữa của Luther có lẽ đã là một âm thanh buồn, nếu như cậu không thô bạo vứt ý nghĩ nhảm nhí đó sang một bên và tập trung tư tưởng, bàn tay giơ cao, xòe rộng, gọi lên phép thuật nằm sâu sau lớp mặt nạ. Đám khói lay động – rồi biến mất. “Mi còn không tin vào phép thuật nữa không?” Cậu hỏi, thoáng giật mình khi nghe giọng nói của mình nghèn nghẹt như trước kia. Luther quan sát cậu. “Có lẽ không còn cách nào khác. Đó không phải là thứ duy nhất trong chuyến đi này ta đã không tin, và đã nhận ra mình sai lầm.” Kasumi cau mày trước câu nói khó hiểu của hắn, nhưng chưa kịp hỏi lại thì hắn đã quay lưng. “Đi.” Luther nói. “Ta đã trói Jun lại, đám người của hắn không chết cũng bất tỉnh. Người của ta chắc đang khiêng rương bạc cuối lên tàu, và sau đó chúng ta có thể khởi hành.” Kasumi gật đầu, tiến về phía Minoru và nhấc chiếc rương nhỏ lên. “Chúng ta đi, chủ nhân.” Minoru chậm rãi theo sau, rõ ràng vẫn còn mệt mỏi sau một thời gian dài bị giam cầm và ngược đãi. Luther xốc Jun lên vai, hiện đang bất tỉnh hoàn toàn. Kasumi nhếch mép cười sau lớp mặt nạ. “Nào nào.” Luther liền trêu chọc. “Ta biết cậu đang toan tính đủ trò vui cho con chuột già này, nhưng giữ dao của cậu lại cho chắc, người đẹp của ta. Quên là chúng ta sẽ đi nộp lão cho triều đình sao?” Kasumi đảo mắt, không thèm trả lời – và hơn cả bối rối khi ngay cả với chiếc mặt nạ yên vị tại chỗ cũ, con người này vẫn dễ dàng đoán được suy nghĩ của cậu. “Còn mi, nếu không ngoan ngoãn ta sẽ nộp mi cho triều đình.” “Chứ không phải cậu đã định làm vậy trước giờ sao.” Luther nháy mắt tinh quái. Chỉ có điều Kasumi thấy được sự bất an trong đôi mắt đó. Chết tiệt. Cậu muốn thoát khỏi người này càng sớm càng tốt. Cậu quay ngoắt người về phía cầu thang, dẫn đường đi lên với bàn tay nắm chắc phi tiêu thủ thế trước mặt. “Ta không phải hạng người phản bội người khác như vậy, và mi chỉ cần nói bóng gió một câu nữa thôi, ta sẽ cho mi một trận nhớ đời.” Luther mỉm cười, xóc lại thân hình phốp pháp trên vai. “Đi thôi.” Kasumi nhanh chóng lên tới đỉnh cầu thang. Cậu đá xác người sang một bên để lấy đường đi và quay lưng về phía cánh cửa cậu và Luther đã đột nhập vào. Lần này, cậu đường hoàng đi ra cổng chính và mở toang cửa. Bên ngoài trời còn tối mịt, nhưng bình minh chỉ còn cách vài tiếng. Trên bậc thang đá có để sẵn hai cái đèn ***g và một hộp diêm. Kasumi nhóm cả hai, đưa một cho Minoru còn mình giữ cái còn lại. Phải mất một tiếng mới ra được cảng, và thêm một tiếng nữa để chất hết số bạc kiếm được và một số hàng hóa cần thiết khác lên tàu. Và rồi nửa tiếng sau, con tàu thật sự xuất phát ra biển. Kasumi hộ tống Minoru về buồng riêng, giúp ngài tắm rửa và thay y phục. “Sáng hôm sau chúng ta phải nói chuyện, Kasumi.” “Vâng, chủ nhân.” Minoru mỉm cười. “Ta nhớ cậu. Ta rất tiếc chuyến đi này đã có quá nhiều rủi ro – nhưng có vẻ như cuối cùng rủi lại hóa may cho cậu, Kasumi.” “Chủ nhân?” “Ta rất tò mò khi thấy mối quan hệ giữa cậu và người bắt cóc cậu tiến triển rất tốt.”Kasumi nhăn mặt đằng sau lớp mặt nạ. “Đơn thuần là hoàn cảnh đòi hỏi thích nghi, chủ nhân.” “Chính thế. Ngủ ngon, Kasumi. Ta biết cậu sẽ vì ta mà đến, và ta cám ơn cậu. Bất kể người khác có nói gì, cậu vẫn là một hộ vệ xuất sắc.” “Ngủ ngon, chủ nhân.” Kasumi đáp khẽ, và tắt đèn. Cậu đi về phía cửa, đứng yên bất động, đợi đến khi Minoru đã ngủ say thì nhẹ nhàng bước ra ngoài. Cậu bước nhanh về phía buồng thuyền trưởng, mở cửa và lướt vào. Luther đang thay áo. Khi Kasumi vừa đóng cửa, hắn ngừng kéo cái áo lanh qua đầu và quay lại nhìn cậu, ngạc nhiên lộ rõ trên mặt. “Ta tưởng cậu sẽ canh gác bên Minoru.” Hắn mỉm cười. Kasumi sững người kinh ngạc. Cậu… Lẽ ra cậu phải ở bên cạnh Minoru. Chủ nhân của cậu đã trở về, và cậu lại là một hộ vệ như trước. Nhưng bản năng lôi kéo cậu quay về căn buồng này sau khi Minoru đã an toàn và say ngủ. Luther mở miệng định nói gì đó, nhưng Kasumi đã quay người bỏ chạy. Trở lại buồng của Minoru, cậu khép cửa và trượt dài đến khi ngồi bệt xuống sàn. Tay cậu run rẩy gỡ chiếc mặt nạ ra, quay nó lại để rồi nhìn trân trối vào từng đường chạm trổ lấp lánh mơ hồ dưới ánh trăng mảnh mai tuồn qua khung cửa sổ. Yếu ớt buông rơi nó xuống đùi, cậu áp chặt mặt mình vào hai bàn tay.