Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta
Chương 62 : CÔ LỤC NHƯ 1
Nhi An chạy chen chúc trong đám đông đuổi theo người mà cô cho là mẹ của Tề Hạo. Cô vừa chạy vừa không rời mắt khỏi mục tiêu, cô muốn tận mắt nhận định.
Cô Lục Như vẫn còn sống?! Vậy có thể bác Khương cũng thế? Nhưng tại sao họ lại không trở về? Tại sao? Hay sợ hung thủ lại một lần nữa ra tay hoặc còn nguyên nhân khác?
- Cô ơi! Cô ơi! Cô chờ một chút.
Đến khoảng đường thưa người Nhi An chạy nhanh bắt được tay người phụ nữ trước mắt. Cô lo lắng run sợ nhìn khuôn mặt người phụ nữ quay lại. Đến khi nhìn thở thì cô như quên thở.
Là thật. Cô Lục Như vẫn còn sống!!!!
- Cháu là ai? Sao lại gĩư tôi?
Lục Như nhăn mặt nhìn Nhi An, còn cô thì không tin được lời mình vừa nghe.
Cái gì? Cô Lục Như không nhớ cô? A khoan, chắc mới gặp cô vài lần thời gian lâu không gặp nên không nhớ cũng phải.
Nhi An tự biện hộ rồi run giọng nói.
- A cháu là du khách mới đến đây, cháu muốn tìm một người. Cô... có biết người nào tên Tề Hạo không? À thêm nữa anh ấy là con của chú Tề Khương ạ.
- Tề Hạo? Xin lỗi cháu, ta không biết người này.
Lục Như cười như đã hiểu rồi lắc đầu nói.
Cái gì? Ngay cả Tề Hạo cô cũng không nhớ?
- Vậy bác có biết người nào tên Tề Khương không ạ?
- A nếu nói người tên Tề Khương thì chồng bác cũng tên Tề Khương a. Trùng hợp quá!
Lục Như cười dịu dàng nhìn Nhi An. Không hiểu sao bà lại rất có thiện cảm với cô bé xinh đẹp vừa gặp này. Cảm giác như là đã quen cô bé từ lâu lắm rồi.
Nhi An im lặng nhìn chằm chằm vào cô Lục Như. Tại sao? Ngay cả con trai mình cô ấy cũng không nhớ, không có một chút ấn tượng, hay... đã mất trí nhớ? Vì vậy mà bảy năm qua cô chú ấy không một lần liên lạc về? Nhưng người thân quan trọng như vậy mà vẫn có thể quên như vậy vụ tai nạn này thật quá sức tưởng tượng. Hay là... do e dè hung thủ còn tái diễn chuyện xưa nên cô chú ấy án binh bất động theo dõi tìm ra hung thủ hại mình? Nhưng cũng đâu cần giả mất trí nhớ với người quen. Hay cô ấy nghĩ mình là con của ba, vẫn nghi ngờ ba là hung thủ mà dè chừng mình. Lời nói năm xưa còn quá nhiều khúc mắt.
- Cháu a, cháu sao vậy?
Lục Như hơi lây lây cánh tay Nhi An, cô giật mình khỏi dòng suy nghĩ tươi cười thân thiện nói.
- Cô cứ gọi cháu là Tiểu An đi ạ. Cô à, cô nói chồng cô cũng tên Tề Khương, cô có thể dẫn cháu đi gặp bác ấy không? Ba cháu bị bệnh nặng nhưng ông vẫn muốn gặp cậu em bị xa cách bao năm. Cô giúp cháu được không? Ba cháu thật rất muốn gặp chú ấy một lần.
Tội lỗi. Tội lỗi. Con gái xin nhận lỗi với ba. Ba tha thứ cho con, là bất đắc dĩ lắm con mới đem ba ra làm lý do. Con gái thật tâm không muốn nói xấu ba. T^T
Nhi An trưng ra bộ mặt thành tâm rất muốn thực hiện nguyện vọng của ba mình, lòng thành kính rưng rưng nước nơi khóe mắt.
( Dao Dao: tỷ diễn càng ngày càng sâu... quá bội phục.)
Nhìn bộ dạng muốn báo hiếu của Nhi An Lục Như cũng mềm lòng. Dù sao nhìn cô bé này cũng khá quen mắt có vẻ bà cũng đã từng gặp cô nhưng lại không nhớ, có khi chồng bà lại là người quen của cô bé cũng nên, thôi thì lần này bà giúp cô bé đi.
- Cháu thật là đứa con có hiếu, ba mẹ cháu thật có phúc. Thôi được cháu đi theo cô, cô dẫn cháu đi gặp nhà cô.
Cô Lục Như cười gật đầu chấp thuận làm Nhi An hết sức vui mừng. Cô cười đề nghị xách đồ giúp cô Lục Như rồi đi theo cô. Cô cần xác định, nếu người tên Tề Khương này thật sự là chú Tề thì đây chắc chắn là cô Lục Như. Không phải người giống người. Cô thật sự rất muốn hỏi có thật cô tên Lục Như không? Nhưng làm vậy thì quá đường đột, dễ khiến bị nghi ngờ. Dù sao cô cũng nên cẩn thận.
Đi được một đoạn đang nói chuyện vui vẻ với cô Lục Như Nhi An bỗng đứng lại vội nhìn ra sau thì thấy một bóng người vừa rẽ vào con ngõ gần đó. Nhi An nhíu mày. Theo dõi sao?
- Cháu sao vậy? Có gì sao?
Cô lục Như nhìn Nhi An nhăn mày liền cảm thấy hơi lo, cô quay lại phiá sau thì lại không thấy ai.
- A, không sao. Vừa rồi là cháu thấy một con cho rất đẹp đi theo mình nên muốn quay lại nhìn kỹ một chút ai ngờ nó lại sợ chạy mất rồi.
Nhi An nhếch miệng nói rồi cười với cô Lục Như nói khẽ đủ cả hai nghe.
- Bác ơi, cháu đột nhiên nhớ ra còn một việc quan trọng phải làm, cháu hiện tại không đi với bác được. Bác có thể cho cháu điạ chỉ của bác, cả số điện thoại được không được không ạ? Ngay ngày mai cháu sẽ liên lạc với bác.
- Ân, cũng được.
Nhi An lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong balo ra đưa cho cô Lục Như ghi chép, đồng thời bản thân cô cũng đưa số điện thoại của mình cho cô Lục Như. Trong khi cô Lục Như đang ghi Nhi An tỉ mỉ khẽ quan sát xung quanh, đến một góc nhỏ, mắt cô nheo lại thì thấy rõ là màn hình camera. Giỏi thật, kiêm cả nghề nhiếp ảnh luôn sao?
Đợi khi cô Lục Như ghi xong, cả hai người chào từ biệt nhau rồi ai nấy ra về. Nhi An đi lại đường cũ đi ngang qua con ngõ thì cô không để ý, đi ngang qua. Người trong ngõ ngó đầu quan sát định đi theo cô Lục thì bất ngờ bị một bàn tay gĩư lại, giọng nói lạnh lẽo cất lên từ phiá sau.
- Còn muốn đi theo? Chụp như vậy vẫn chưa đủ?
Nhi An mắt lạnh nhướn mày nhếch mép nói với người nam nhân đang theo dõi kia. Bộ dạng của cô lúc này giống hệt mấy tên du côn ngang ngược thích bắt nạt kẻ yếu.
Người nam nhân hoảng sợ giẫy người thoát khỏi sự kiềm giữ của Nhi An toan bỏ chạy. Nhi An cười lạnh một cái chạy trước chặn đường đá vài cước vào người hắn ta khiến hắn ngã quỵ ra đất co người đau đớn rên rỉ. Cô ngồi xuống, vỗ vỗ vào mặt hắn vài cái lưu manh nói.
- Chàng trai, theo dõi chẳng chuyên nghiệp gì cả, ráng học vài năm nữa mà đi làm nhiệm vụ nếu không bị đánh bầm dập về cha mẹ nhận không ra thì khổ.
Nói rồi cô cầm chiếc máy ảnh đứng dậy, từ tốn tháo thẻ nhớ trong máy ra, cầm chiếc máy ảnh rồi mạnh tay đập xuống đất khiến nó vỡ nát. Nhìn cảnh này tên nam nhân nhất thời run sợ. Lậy chúa! Không phải hắn đụng phải người khó chơi chứ?!
Nhi An cất kỹ thẻ nhớ vào balo, xong việc cô đá mấy cái mạnh vào người tên nam nhân khiến hắn càng co rúm kêu đau. Hài lòng Nhi An cười vui vẻ hỏi hắn.
- Này, xin lỗi ta mạnh tay quá rồi. Ngươi không cần cám ơn đâu, lát nữa ta lương thiện sẽ gọi xe cứu thương giúp ngươi. Còn bây giờ... Nói! Ai bắt ngươi làm những việc này?
Câu cuối cùng Nhi An gắt lên muôn phần đe dọa khiến tên nam nhân co người nhăn mày. Dù cho sợ đến đâu nhưng hắn vẫn nhất quyết không nói tiếng nào.
Hử? Giỏi nhịn nhỉ? Không nói cũng được, bà đây cũng không thừa thời gian mà hỏi cung ngươi. Thôi thì tạm tha, dù sao cũng lấy được cái quan trọng.
- Aiz... ta thiết nghĩ nếu ngươi nói ta sẽ tha cho ngươi ai ngờ lại... thôi được rồi.
Nhi An đứng thắng người phủi phủi vài cái trên quần áo. Xong cô lấy điện thoại a nhấn số gọi đi.
- Alo.... bệnh viện tâm thần ạ? Ở đường B này cháu thấy một người điên đang tự đánh túi bụi vào người, bác sĩ mau cho người đến đưa ngừơi này đi đi, không thì hắn ta tự đánh đến chết mất.
Nói rồi Nhi An cúp máy tươi cười nhìn khuôn mặt vừa kinh hoàng vừa đau đớn vừa khổ sở của người nam nhân.
- Tôi gọi bệnh viện rồi, anh cố nằm đây ít lâu nữa sẽ có người đến đón.
Nói rồi Nhi An không nương tay đá anh thêm mấy phát nữa mới chịu rời đi.
Cũng may đoạn đường này khá vắng không thì mình bị ghép tội hành hung người khác rồi. Aiz... nghĩ cũng tội, ông chủ tên này cũng ác độc quá, bắt theo dõi ai lại đi chọn mình, báo hại hắn có chuyến nghỉ dưỡng tại bệnh viện tâm thần. Rõ khổ. Hừ, động đến bà thì có chết cũng không yên a. Xem cũng khá thú vị, người muốn điều tra mình dạo này sao nhiều thế?
Trở về khách sạn Nhi An lập tức đến phòng tìm Lâm Phong.
- Nhi An, có việc gì sao?
Nhi An không nói gì trức tiếp đi vào phòng anh. Lâm Phong hơi nhíu mày, khép cửa, lấy nước mời cô.
- Có việc gì mà trông em căng thẳng vậy?
- Tôi muốn nhờ anh một việc.
Nhi An nghiêm túc nói. Cô hiện tại cần gĩư an toàn cho cô Lục Như, nếu đã có người theo dõi cô thì có thể hắn cũng biết cô vừa gặp ai, cô muốn điều tra thêm về việc này.
- Nhờ anh?
Lâm Phong nghi ngờ nhìn vào biểu tình của Nhi An mà thầm suy nghĩ. Không phải mới sáng bảo là đi tham quan thành phố sao? Nghe qua điện thoại thì tâm tình khá là vui vẻ, sao hiện tại trở về lại là bộ dạng này? Có việc xảy ra dọc đường sao?
- Tôi muốn anh cho người bảo vệ người ở điạ chỉ này.
Nhi An vừa nói vừa lấy ra từ giấy ghi điạ chỉ nhà cô Lục Như đưa đến trước mặt Lâm Phong. Anh cầm lên xem xét rồi hỏi.
- Đây là ai? Tại sao em muốn anh bảo vệ người này?
Nhi An ba giây im lặng liền quyết định kể toàn bộ cho anh. Nếu đã nhờ giúp đỡ thì không nên giấu diếm điều gì. Lâm Phong là người hiện tại cô có thể tin tưởng, cô không chắc anh sẽ giúp hay không nhưng cô chắc anh sẽ không nói việc này với ai.
- Mọi việc là như vậy. Tôi hiện tại đã bị theo dõi, tôi không chắc chắn người kia sẽ không biết gì về cô Lục Như. Tôi thật sự cần sự giúp đỡ của anh.
Nhi An chân thành cầu sự giúp đỡ của Lâm Phong. Vừa nghe chuyện Nhi An kể lại, anh có phần không dám tin. Một người mất tích đã bảy năm nay lại đột ngột xuất hiện, có quá trùng hợp không? Lại còn mất trí nhớ. Hơn hết người cho tay chân theo dõi Nhi An nhầm mục đích gì? Nếu nhầm vào Tề Hạo thì hiện tại cô và Hạo đâu còn liên quan gì để mà lợi dụng.
- Em chắc đó là Tề phu nhân sao?
- ... không nắm chắc. Vậy nên tôi cần phải xác định lại.
- Tề Hạo biết việc này không?
- Tôi không biết. Có thể đã biết goặc là chưa. Việc tôi gặp cô Lục Như là một chuyện tình cờ.
- Em có nghĩ có người sắp xếp việc này không?
- Đã có nghĩ đến. Dù thế nào tôi vẫn chưa xác minh rõ nên chưa thể kết luận điều gì. Lâm Phong... anh có giúp tôi không?
Dù cô biết đề nghị này có hơi quá đáng nhưng làm cách nào, cô hiện tại không có gì chỉ có thể nhờ anh giúp. Nếu anh không giúp cũng là điều dễ hiểu, ai lại đi giúp đỡ cho kẻ thù của công ty mình. Nhưng nếu anh thật sự không giúp việc này sẽ càng thêm khó khăn, ngay cả an toàn của cô Lục Như cũng là vấn đề.
Nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt Nhi An, Lâm Phong thở dài. Cô nhóc này đang nghĩ gì? Sợ anh không giúp sao? Ngốc quá. Nếu là cô đề nghị thì anh nhất định sẽ không từ chối. Lâm Phong với tay lấy điện thoại nhấn số gọi cho thuộc hạ của mình.
- Alo, các người hãy cho năm người hộ vệ bí mật bảo vệ an toàn cho người ở điạ chỉ, đường X, khu chung cư Y, căn hộ số abc. Có việc gì liền báo lại cho tôi.
Lâm Phong tắt máy nhìn lại thấy Nhi An đang nhìn mình mà kinh ngạc. Anh cười khẽ nói.
- Em cần anh giúp gì nữa không?
Nhi An không nói gì chạy đến ôm chầm lấy cô anh vui vẻ nói.
- Cám ơn anh, thật cám ơn anh.
Cô quả là không chọn nhầm người.
Lâm Phong bị hành động đột ngột của cô làm cho bất ngờ, lúc sau anh mới cười khẽ nhẹ ôm lấy cô.
Em ngốc quá! Chỉ cần thấy nụ cười này của em anh đã thỏa nguyện a. Anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.
*
Nhi An choàng tay Lâm Phong nhẹ nhàng bước vào phòng tiệc. Buổi tiệc này do chủ nhà hàng đặc biệt tổ chức, cốt là để tri ân các khách hàng thân quen, thứ hai là để kết giao thêm các chủ tập đoàn, công ty lớn. Vốn Nhi An chẳng muốn đến buổi tiệc này nhưng là do Lâm Phong đề nghị, dù sao người ta cũng đã giúp cô nhiều đi chung với anh cũng chẳng sao. Chiếc váy ren trắng cô đang mặc cũng là do anh mua cho, cô là không có mang theo đồ dự tiệc. Nhi An đi theo Lâm Phong lướt qua người Tề Hạo và Jenny, cô nhìn mỉm cười xinh đẹp với anh.
Lại là đi chung với Jenny. Gì mà muốn quay lại? Tôi khinh.
Tề Hạo thấy tay cô đang choàng vào tay của Lâm Phong thì khó chịu. Đáng nhẽ người đi bên cạnh cô phải là anh.
Nhi An một mình đến một bàn bày sẵn thức ăn nước uống, cô tự lấy cho mình một ly nước lọc uống cho đỡ khát. Lâm Phong bên kia tiếp chuyện với vài vị khách nên để cô tư do đi cho thoải mái. Anh vốn cũng không muốn đến nhưng là do đích thân ngài Justin mời nên anh phải đi, nhưng anh lại không hiểu sao ngài Justin lại muốn anh đưa Nhi An theo? Việc ngài ấy biết Nhi An còn là một bí mật.
Nhi An đứng một góc vô tình hay cô ý nhìn về phiá Tề Hạo. Anh cũng là đang tiếp chuyện với những ông chủ khác, Jenny thì bên cạnh luôn nở nụ cười không rời anh một bước. Nhìn cảnh này mà lòng cô dấy lên nỗi chua xót khó tả. Hóa ra chuyện quên một người là khó như vậy, muốn quên đi thì lại càng nhớ, muốn tránh mặt thì càng nhiều lần chạm mặt nhau. Yêu đã khó muốn quên lại càng khó. Nhi An thở dài rũ mắt xuống, cô nhiều lần tự nhủ phải quên đi anh, quên phần tình cảm này nhưng sao lại làm không được? Nhi An lần nữa đưa mắt nhìn Tề Hạo. Không biết anh đã biết tin mẹ mình vẫn còn sống chưa? Nếu biết anh sẽ làm gì? Còn nếu không cô có nên nói với anh?
- Sao lại ở đây một mình?
Justin từ từ đi lại gần Nhi An, anh mặc hôm nay mặc một bộ vest thuần đen, caravat màu tím. Anh mỉm cười hỏi cô.
- Chỉ là muốn yên tĩnh một chút. Ngài Justin, ngài đến một mình sao?
Nhi An lịch sự nhã nhặn cười nhẹ nói.
- Ân, tôi không có ai để cùng đi.
- À.
Nhi An chỉ đáp lại một tiếng, tâm trạng cô bây gìơ không tốt không muốn nói chuyện với ai nhưng nghĩ đến việc ngài Justin là trước biết mình cô lại tò mò.
- Ngài Justin, tôi mạn phép hỏi ngài một việc được không?
- Cứ gọi tôi là Justin, gọi ngài tôi không mấy thích.
- Ân.
- Sao? Em muốn hỏi kết quả buổi họp kia?
- Không a. Tôi là muốn hỏi... tại sao ngài lại biết tôi?
- Muốn biết?
- Tất nhiên.
Justin cười khẽ bước đến gần kề sát vào tai Nhi An nói.
- Nếu em tặng tôi một nụ hôn tôi sẽ nói cho em.
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
78 chương
10 chương
45 chương
24 chương
23 chương