Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta
Chương 38 : CHƯƠNG 36:
- Này, xem gì chưa?
Bạn nữ A kéo nhẹ gốc áo gọi bạn nữ ngồi trên.
- Xem gì?
Bạn nữ B khẽ nói.
- Vụ lùm xùm vậy mà cậu không biết hả? Đoạn video quay lại cảnh nhóm Như Ngọc đang đánh một bạn nữ a.
Bạn nữ A khẽ nói.
- Vậy sao? Sao dạo này trường mình xảy ra nhiều chuyện ghê vậy? Thầy cô biết chưa?
Bạn nữ B bất ngờ giọng đầy kinh ngạc khẽ quay xuống hỏi cô bạn.
- Còn gì nữa? Nhóm đó bị gọi lên phòng giáo viên kỷ luật rồi, xém nữa là cho tạm nghỉ học mấy bữa đó.
Bạn nữ A hào hứng nói.
- Bọn này ghê thật, dám làm mấy việc đó. Nói thật tớ không ưa bọn họ lâu rồi hôm nay có người thay chúng ta trừng phạt thật là thoải mái.
- Phải a. Thật cám ơn người đó.
Bạn nữ B gật đầu tiếp lời.
Một đêm hai ngày trước.
- A Phong, em có trong phòng không?
Nhi An đứng trước phòng Tuấn Phong gõ cửa khẽ nói.
Im lặng.
Vẫn im lặng. Không ai ra mở cửa.
Cốc... cốc...
Kiềm chế cố gõ thêm lần nữa.
Lại im lặng.
10 phút trôi qua.
Gừ, cái thằng này! Thử thách tính nhẫn nại của chị mi sao? Giỏi, bỏ lơ mấy bữa gìơ có dũng khí trở thành đại ca không thèm nghe chị gọi rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Nhi An gõ mạnh cửa hừng hực hét.
- Nhóc quỷ! Em khinh thường không muốn ra mở cửa cho chị đó hử? Nhóc, có mau ra mở cửa không? Em muốn chị tức giận giết chết em à?
Cạch!
- Chị ồn gì thế? Không thấy người ta đang bận sao? Phiền quá!
Tuấn Phong khó chịu mở cửa.
Cái bà già này, ăn no rửng mở đi kiếm chuyện tìm vui à? Rãnh không có gì làm sao mà dạo này hay qua phòng mình thế a? Chẳng phải cấp ba nhiều bài lắm sao?
- Em nhiều lời cái gì? Chị gọi mãi mới ra mở cửa mà còn lời lẽ vậy hả? Khinh người vừa thôi, đây là chị em đấy! Không phải người dưng đâu.
Nhi An khoanh tay hậm hực nói.
- Người ta có việc quan trọng không ra mở nhanh được, chị thông cảm chút đi.
- Chơi game cũng quan trọng thế đó hả?
- Game là sinh mạng của game thủ đấy!
- Rồi rồi, không tám nhảm với em nữa. Hôm nay cho chị mượn máy tính một chút, có việc.
Nói rồi Nhi An đi thẳng vào phòng Tuấn Phong tự nhiên ngồi vào bàn sử dụng máy tính bình thản.
- Này này, chị đây là sao? Máy của chị đâu sao lại qua sử dụng máy của em?
Tuấn Phong tức giận đóng cửa đuổi theo vào phòng trách móc.
Bà già này, gìơ mình đảm bảo chắc chắn bà già qua đây kiếm chuyện.
- Đừng lộn xộn. Máy em có phần mềm chị cần, chị mượn chút thôi lát chị trả rồi chơi game tiếp.
Nhi An thuần thục lấy máy tính liên kết với điện thoại, động tác như nước chảy mây trôi không làm khó cô. Tuấn Phong chán nản nhíu mày ngồi lên giường nhìn Nhi An thắc mắc.
- Sao vậy? Muốn phá ai nữa sao?
- Không, trả thù mới đúng.
Vừa làm Nhi An vừa trả lời Tuấn Phong. Đối với đưa em này cô không cần giấu gì cả. Cô biết thằng nhóc này cũng sẽ đồng tình việc cô làm.
- Trả thù? Ai dám có gan đắc tội với chị a?
Tuấn Phong cười cười nói giỡn.
- Không hẳn là chị nhưng mục đích vẫn là nhắm vào chị, muốn biết rõ thì lại đây chị cho coi đoạn video này sẽ hiểu.
Theo lời Tuấn Phong ló đầu qua màn hình máy tính, trước mắt cậu là màn bạo hành độc ác của mấy cô nữ sinh đối với một cô bạn khác mà... chằng phải chị An Vũ sao? Sao lại như vậy? Cô gái kia... chẳng phải là người lần trước cậu gặp ở trường?! Hơi bất ngờ Tuấn Phong nhìn lại Nhi An, cô nhún vai tỏ ý muốn cậu xem hết.
- Xem hết đi. Lát nữa chị kể cho.
10 phút sau.
- Được rồi, chị giải thích đi.
Tuấn Phong ngồi trên giường vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
Gì đây? Tại sao chị An Vũ lại là nạn nhân trong vụ bạo lực học đường này? Tại sao cô gái kia lại nhắc đến bí mật gì đó của chị? Muốn biết tại sao không nhằm vào chị lại đi hành hạ chị An Vũ?
Nghe câu hỏi Nhi An xoay ghế ngã người ngồi đối diện với Tuấn Phong chậm rãi giải thích.
- Như em đã thấy các cô gái kia là hành hạ An Vũ nhưng mục đích lại nhắm vào chị. Cái bọn chúng muốn biết là con người thật của chị, em cũng biết chị ở trường là người thế nào a. Nhưng do một số nguyên nhân nên họ không thể trực tiếp bắt hỏi rõ chị nên chúng chỉ có thể nhắm vào An Vũ.
- Vậy như đoạn video vừa rồi chị An Vũ có nhắc đến người tên Tử Yên, chị ta là người đứng sau tất cả?
- Cũng có thể hoặc vẫn do bọn người kia tự chủ kiến, tất cả vẫn chưa rõ ràng.
- Tại sao bọn họ muốn nhắm vào chị?
- Hừ, nhắc là nổi cáu. Cũng do tên Tề Hạo thúi kia khi không lại làm thân với chị hại chị cứ bị hết người này tới người kia ghét rồi dẫn đến bao nhiêu họa, còn hại cả An Vũ. Chị chắc chắn phải cho hắn ta một vố nhớ đời.
Nhắc đến Tề Hạo, Nhi An càng tức giận. Mấy hôm nay anh truy đuổi cô không buông tha hại cô đi học mà không thể quang minh chính đại, cứ là trốn chui trốn nhủi, lại hại cả não nghĩ thêm vài cái phiên bản tình cảm giúp anh. Đúng là khổ không kể hết.
- Chị à, không phải bọn kia chỉ là muốn biết bộ mặt thật của chị sao? Chị cho bọn họ biết thì mất miếng thịt nào à?
- Bọn họ càng muốn biết chị càng không muốn cho họ biết, nhưng nếu làm quá đến độ này thì đừng mong chị bỏ qua. Thôi đi, chị còn phải xử lý xong đoạn video này a.
Nói rồi Nhi An quay trở lại đối diện với máy tính. Cô chỉnh lại đoạn video làm mờ đi mặt An Vũ sau liền đăng lên trang web của trường chỉnh chế độ sao cho chỉ giáo viên học sinh trong trường mới có thể xem được.
- Xong. Cám ơn em, em hôm nay đẹp trai quá Tuấn Phong.
Nhi An vui vẻ nhìn Tuấn Phong nói.
- Khỏi khen, bản thân em tự biết.
- Tự kỷ. Chị vừa rồi là gượng ép khen đấy.
- Xong việc thì về cho tui nhờ. Phiền chết.
Tuấn Phong bực mình trừng mắt liếc Nhi An.
Gượng ép? Bà già như bà thì biết gì cái đẹp!
*
Lớp 11A. Tiết sinh hoạt.
- Các bạn, im lặng nghe thông báo a.
Lớp trưởng Hiểu Nguyệt đứng nơi bàn giáo viên cao giọng nói.
- Sắp tới trường ta tổ chức ngày hội cho học sinh, mỗi lớp sẽ phụ trách mở một hội quán, khu trò chơi hay quán cafe... tham gia ngày hội. Các hoạt động lẻ là các môn thể thao như bóng đá nữ hoặc nam, ca hát, chạy tiếp sức, bóng ném. Các cậu nghỉ chúng ta nên làm gì vào ngày hội?
Vừa nghe thông báo cả lớp liền ồn ào hẵn lên, bàn tán vô cùng xôm tụ.
- Làm quán cafe đi.
- Nhà ma! Nhà ma!
- Mở khu trò chơi a.
- Ngốc. Mở quán ăn mới dễ thu tiền.
- Mở quán cafe cosplay đi.
- Nhà ma đi..... !
- Các cậu bình tĩnh. Tất cả giơ tay biểu quyết đi.
Thấy tình hình tất cả mọi người đều hăng hái Hiểu Nguyệt cười tươi ra ý kiến. Chỉ riêng Nhi An ngồi bần thần một chỗ im lặng.
Sáng hôm nay.
Haiz... sau bao nhiêu ngày lẫn trốn ngoạn mục tại sao hôm nay mình lại tự thân đi thú tội vậy a? Vô lý quá!
Ở gốc cầu thang Nhi An rối bời vò rối mái tóc xù khỗ não lãm nhảm.
Ây, nhưng nếu không đi thì biết tìm ai giúp a?
Hôm trước Nhi An theo An Vũ đem cơm cho ba bạn ấy, phát hiện tình hình công ty ngày càng không ổn, không khí làm việc chỉ là ảo não không có lấy một tý sức sống. Lại là đi ngang qua khu kế toán vô tình thấy bản thống kê cổ phiếu của công ty ngày càng xuống dốc trầm trọng. Tình hình này quả là đáng lo ngại. Vừa vào thấy ba An Vũ đang bàn bạc với nhân viên, sắc mặt bác tiều tụy đi không ích, tình hình chắc đã chuyển biến xấu.
- Ba, con đem cơm đến cho ba.
Đợi ba bàn xong công việc An Vũ mới nhẹ nhàng lên tiếng.
- Con đến lâu chưa? Nhi An cháu cũng đến sao?
- Cháu chào bác.
- Ừm.
Dù mệt mỏi nhưng ba An Vũ vẫn cố nở nụ cười.
- Ba không cần quá cố gắng, con thấy sức khỏe ba ngày càng yếu đi.
An Vũ lo lắng nhìn ba. Nhìn ba như vậy cô thật sự rất đau lòng. Vừa lo cho công ty vừa lo cho gia đình sức khỏe ba làm sao chịu nổi.
- Không cần lo cho ba đâu con gái, ba vẫn ổn.
- Ba...
- Ba thật sự không sao.
Ba An Vũ vẫn cười. Nhi An biết bác thật sự rất mệt mỏi nhưng bác là không muốn An Vũ lo lắng.
- Bác... bác cho cháu góp ý vài lời được không ạ.
- Nhi An, có việc gì sao?
Cả hai người đều nhìn Nhi An. Cô nuốt khan một cái mới nhẹ giọng nói.
- Thưa bác, cháu vừa rồi có vô tình thấy qua giá cổ phiếu của công ty đang xuống thấp, lại nghe bác vừa bàn với nhân viên nên cháu phần nào đoán được tình trạng của công ty. Công ty là đang thiếu một lô hàng cho công ty G&M và phải chịu bồi thường vì không giao đúng thời hạn. Hiện tại công ty có thể đang thiếu vốn trầm trọng không thể sản xuất, mặt khác vừa bồi thường nên càng không thể. Bây gìơ chỉ còn cách vay ngân hàng nhưng lãi suất có thể sẽ rất cao nên cũng không phải là phương án khả thi. Cháu nghe An Vũ nói họ có cho công ty thời gian một tháng giải quyết đúng không ạ?
Ba An Vũ thoáng sững người trước những lời nói của Nhi An. Quả thật tình hình công ty giống như lời cô bé nói. Nếu đi vay ngân hàng thì dù giải quyết được vấn đề hiện tại.nhưng tương lai công ty làm sao trả lại cho ngân hàng đúng thời hạn?
- ... đúng như cháu nói.
Ba An Vũ buồn rầu trả lời.
- Bây gìơ công ty cần hơn hết là người đầu tư, nhưng có lẽ sẽ khó vì sẽ không có ai chịu đầu tư vào một công ty đang làm ăn thua lỗ.
-... Phải.
Đây chính là vấn đề ông lo lắng.
- Cháu nghĩ công ty cần thiết kế một bộ sưu tập mới phù hợp với xu hướng hiện tại, người mẫu thu hút. Thứ nhất để kêu gọi các nhà đầu tư, hai là nhanh chóng tòm lại khách hàng.
- Ta cũng có nghĩ... nhưng....
- Cháu không chắc có thể giúp nhưng cháu biết một người có thể giúp công ty a.
- Ai? Nếu cháu có thể giúp công ty ta vượt qua cuộc khủng hoảng này ta thật hết lòng biết ơn cháu.
Nhìn thấy được cơ hội ba An Vũ trở nên tươi tỉnh hơn.
- Nhi An cậu có thể giúp công ty ba tớ?
- Tớ vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn nhưng tớ có thể đi thuyết phục thử.
Mình thật không hoàn toàn nắm chắc a.
- Nếu được cầu cậu giúp a.
- Tớ sẽ giúp cậu.
.....
Haiz... đã nói giúp thì phải đi thôi. Dù sao công ty ba An Vũ quan trọng hơn, chịu nhục một lần rồi lần sau chơi Tề Hạo chiêu cao tay hơn.
Nghĩ rồi Nhi An đến trước lớp Tề Hạo tìm gặp nói chuyện riêng với anh.
- Sao? Không phải mấy hôm nay trốn anh? Gìơ lại đột nhiên tự thân đến nạp mạng? Đầu óc em bị chạm hả?
Tề Hạo trào phúng nói.
Hừ, mấy hôm nay trốn anh hôm nay lại đến chắc chắn có vấn đề. Đã trốn thì thôi đi lại còn tạo thêm vài phiên bản biến thái khác hại anh và Tần Vũ không dám nói chuyện riêng với nhau. Để xem lần này anh phạt em thế nào.
Nạp mạng cái đầu mi! Bà đây có nguyên nhân không thì mi đợi mà mang danh boylove cả đời đi.
- Không, là bản thân cảm thấy hối hận muốn đến tạ lỗi với anh.
Nhi An nhịn nhỏ nhẹ ăn năn nói. Bộ dáng thập phần hối cãi.
Cô nhóc này ăn năn thì có mà trời sập. Có đánh chết mình cũng không tin.
- Đến xin lỗi sao bộ dáng giống như anh đang ức hiếp em a. Chẳng chân thành tý nào.
Nếu đã vậy anh cũng không bỏ qua cơ hội đùa ngàn năm có một này.
Được voi đòi tiên?! Được rồi, nhờ vả nên không thể cãi.
Nghĩ rồi nghĩ Nhi An ngước lên khuôn mặt đáng thương nhìn Tề Hạo.
- Em thật sự hối hận a. Anh giúp em nhiều vậy mà lại đi đối xử như thế với anh. Làm anh ủy khuất em thật có lỗi.
Nói đến Nhi An cố nặn ra vài giọt nước mắt.
- Anh tha thứ cho em đi. Em hối hận rồi a.
- Anh đang bắt nạt em sao? Làm gì khóc thế?
- Không. Em thật sự muốn tạ lỗi a. Anh muốn có thể nói em yêu con gái cũng được, hại lại chơi xỏ cũng được a.
Nhìn cô khóc anh biết chỉ là giả nhưng vẫn đau lòng đành nói.
- Được rồi. Đừng khóc, anh không chấp nhất chuyện đó nữa.
- Thật?
- Thật.
- Oa, Hạo, anh thật giống soái ca.
Nhi An lập tức nín khóc, nở nụ cười toe toét nhìn anh.
Được rồi. Gìơ liên hệ chủ đề thôi.
- Tề Hạo, anh thật sự là giám đốc công ty Tĩnh Liên?
Không trả lời Tề Hạo khẽ gật đầu.
- Oa, là thật. Anh xem ra rất giàu a.
- Có thể.
- Vậy.... anh có thể giúp em việc này không?
- Đây là nguyên nhân em đến xin lỗi sao?
- Ách! Cũng không hẳn.... thật ra công ty An Vũ đang cần người đầu tư... cho nên...
- Em là muốn anh đầu tư vào đó?
Nhi An nhìn Tề Hạo gật mạnh.
- Cũng không phải không được... bất quá...
- Sao a?
- Anh muốn em làm một việc.
- Việc?
Muốn mình làm gì? Đừng nói là làm ôsin hay phóng hỏa giết người a. Không, không được.
- Phải. Em nếu đồng ý anh sẽ gíup.
-.... Không phải những việc biến thái hay ác độc.
- Tuyệt đối không. Việc này nằm trong khả năng của em.
- Được. Việc đó là gì?
Tuy còn băn khoăn nhưng Nhi An vẫn đồng ý.
- Công khai cho mọi người biết con người thật của em.
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
78 chương
10 chương
45 chương
24 chương
23 chương