Nhi An ngồi trong lớp thẫn thờ nhìn ra ngoài, cô không mấy quan tâm đến bài giảng mặc dù đó là môn cô thích nhất_ môn toán. Ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ nhìn như vô định. Gío xào xạt thổi cành lá đung đưa, đông gần đến, khí trời như dịu lại sau cái nắng nóng đặc trưng của hạ,nhường chỗ cho sự yên bình an tĩnh của thu. Cô thích thu, cái nhẹ nhàng của nó khiến tâm hồn cô có cảm giác an bình. Dù bản thân cô không phải người dịu dàng nhưng mùa thu với cô đó là một phần sở thích cũng như tính cách. Không gian đẹp thế này sao lòng mình vẫn thấy nhộn nhạo? Chắc là vẫn lo cho An Vũ. Cũng phải, An Vũ vẫn chưa thực sự thoát khỏi sự kiểm soát của Tử Yên, đây thực là một vấn đề lớn. Nếu gia đình An Vũcứ vậy mắc nợ công ty G&M thì chẳng phải An Vũ cứ thế mãi phải chịu áp bức của bọn Tử Yên? Mình không thể cứ để yên như vậy nhưng... vấn đề chính hiện tại là làm sao giúp được công ty nhà An Vũ? Haiz... năm nay đúng là năm hạn mà. Hết chuyện xui này tới chuyện xui khác thay nhau đến. Ông thiên a, ông cũng phải rủ chút tình thương đi, sao cứ mãi cho tôi xui vậy? Ông ghét người đẹp sao? Hừ.... không mấy theo tình hình này đầu năm tới phải đi chùa cầu phúc rồi a. Giải lao. - Tại sao hôm qua không gặp tôi? Thương Cảng đứng trước mặt Nhi An ánh mắt âm lãnh nhìn cô. Thiên! Chuyện gì nữa đây a? Mới vừa than thôi là ông kéo chuyện xui đến trước mặt con sao? Nhẫn tâm quá a! Qua cặp kính dày, Nhi An trợn mắt nhìn Thương Cảnh miệng giật giật không thốt được lời nào. - Sao không trả lời? Hành động này của cô có xem là đang tránh mặt tôi? Yes!!!!! Trong lòng dù ngàn lần hét to câu nói nhưng Nhi An vẫn bình tĩnh nghẹn họng cố nuốt ngược câu nói lại. Không nuốt lại thì làm gì gìơ? Nói ra? Không. Nhi An ta đây chưa muốn chết. Đành vậy, im lặng là vàng vẫn tốt nhất. Nhi An vẫn như mọi ngày bản thân im lặng giả y như người câm mặc cho Thương Cảnh tức giận ra sao. Đáng chết! Cô nhóc này lại khiêu chiến với giới hạn của mình sao? Đây có thể coi là chống lại mình không? Không muốn liên quan gì đến mình sao? - Nhi An cô đừng để tôi phải tức giận. Giọng Thương Cảnh và biểu hiện của anh vẫn như bình thường lạnh nhạt nhưng Nhi An là biết anh bây gìơ đã là vô cùng tức giận. Ai lại đi chống đối lại với đại ca Thương Cảnh a? Cô cũng đâu muốn mình là ngoại lệ chỉ do hoàn cảnh ép buộc a! Sao cô có thể nói việc của An Vũ ra a. Thương Cảnh nheo mắt nhìn cô. Bây gìơ xung quanh cả hai đã chật kín người vây xem. Họ ai cũng tò mò, không chỉ vì việc gì cụ thể chỉ việc cô được Thương Cảnh chú ý cũng đã là vấn đề nóng hổi đáng khai thác a. Nhi An hít sâu một hơi lấy hết dũng khí bản thân đàn áp lại khí thế bức người của Thương Cảnh chầm chậm đứng lên ngước khuôn mặt bị che đậy bởi cặp kính dày đầu rối xù lên đối diện anh. - Xin lỗi... hôm đó tôi có việc quan trọng không thể không làm nên... - Việc quan trọng? Việc gì? - Tôi không thể nói. Nhi An nói hết câu liền chen qua đám người vây xem ra ngoài. - Cô định đi đâu? Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi rõ ràng mà định đi sao? Thương Cảnh nắm bàn tay nhỏ bé của cô lại. Vừa chạm vào anh thoáng giật mình, bàn tay cô mềm mại trắng noãn như da em bé, sờ vào không muốn rời tay. Nhi An vội giật tay lại qua lớp kính hai hàng nước mắt cô ùn ùn chảy như suối. Cho em xin đi đại ca! Đại ca bỏ qua cho em đi được không? Em có phạm lỗi gì đâu mà đại ca bám em.riết không buông thế? Đại ca nói rõ đi em sẽ cố gắng bán mạng sửa mà. Hu hu... hu.... nhìn đi, nhìn đi, tôi khóc rồi đây này! Có ai làm ơn sáng mắt thấy nỗi khổ của tôi đi. - A....à, Thương Cảnh, tôi có việc nên đi trước... xin... - Muốn trốn sao? Sợ tôi? Thương Cảnh ngắt lời Nhi An. Anh bây gìơ là vô cùng khó chịu. Anh không thích cô đối xử với như vậy. Anh biết lúc trước anh là có không tốt với cô nhưng là hiện tại anh đang cố sửa sai. Cô không phải mãi sợ anh như vậy. - Không cần sợ. Tôi không làm gì cả. Tôi là quan tâm cô thôi. Cái gìiiiiiiii?! Mọi người bàng hoàng trước câu nói bất ngờ của Thương Cảnh. Anh nói là anh quan tâm Nhi An? Thánh thần thiên điạ ôi! Tôi lạy anh, Thương Cảnh. Anh làm ơn đừng nói những lời khiến người khác dễ hiểu lầm thế được không? Tôi nghe còn toát mồ hôi lạnh a. Đồng bào ơi, kẻ thù của tôi lại tăng lên rồi a. Khổ. - À... Thương Cảnh, tôi nghĩ cậu có hiểu lầm gì đó ở đây rồi a. Tôi nghĩ cậu không nên... - Không có hiểu lầm gì cả. Lời tôi nói đều là thật. Tôi thật sự để tấm đến cô. Anh Thương không chớp mắt nhìn chằm chằm cô khẳng định. - Cậu chắc hiểu làm rồi. Một con nhỏ không gì nổi bật, không có gì đáng chú ý, ngu ngốc thô kệch này đâu có gì đáng để một người chói sáng như cậu để tâm. Tôi không muốn trèo cao. Tôi thật sự thấp hương lạy cậu. Cậu làm ơn tỉnh táo lại đi, đừng ngủ mớ mộng du nói bậy nữa. - Tôi thích thì nói. Cô đây là đang chê bai mắt thẩm mĩ của tôi sao? - Không, tôi chỉ là nói sự thật. - Lời tôi mới thật. - Tôi không có gì tốt. - Mắt cô... - Hiệu ứng, hiệu ứng. Do đeo kính nên gây cho cậu ảo giác a. Ảo đấy, ảo đấy. - Cô sống thật không... - Tôi thích sống ảo a. Tôi nhìn vậy thôi chứ tôi tự kỷ đấy. - Cô không... - Tôi ngu ngốc, không biết không hiểu gì cả. Cậu thấy tôi vậy thôi chứ bên trong tệ lắm. -... Cô ngốc này!!! Đúng là khiến người ta tức chết mà! Mỗi câu Thương Cảnh nói ra đều bị Nhi An tìm cách phản bác, chặn họng không cho anh kịp nói lời nào. - Bởi vậy... cậu không cần để tâm đến tôi đâu. Nói hết lời Nhi An vội vàng vắt chân lên cô chạy trối chết. - Au... Do vội chạy không kịp để ý xung quanh Nhi An đâm sầm vào ngực người nào đó. - Tiểu An, làm gì vội vàng a? Tề Hạo ôm nhẹ cô dịu dàng hỏi. Cái quái gì a?! Tại... tại sao hắn ta... ? Nhi An chỉ trợn mắt lên nhìn Tề Hạo không thốt được lời. Khổ rồi. Khổ trong vạn khổ rồi. ~T_T~ Mọi người xung quanh không còn lời nào để nói. Từ đầu đến gìơ họ đã chứng kiến hết kinh hoàng này đến kinh hoàng khác, cô mặt thay đổi biểu cảm liên tục nên gìơ cứng đơ một biểu cảm kinh ngạc rồi. Nhiều chuyện cũng khổ lắm chớ bộ. - Tề Hạo, phiền anh bỏ tay khỏi người Nhi An. Thương Cảnh lạnh lùng nhìn Tề Hạo trầm giọng. - Tại sao? Tề Hạo vẫn thản nhiên như không, bình tĩnh gĩư cô bên người. Ánh mắt anh yên tĩnh như mặt hồ không một gợn nhìn lại Thương Cảnh. Khí thế của cả hai ngang nhau không ai hơn hay thua kém đối phương, vẫn một mực nhìn nhau. Lạnh quá! Phải chăng đây là khí thế bức người của các đại hiệp khi giao chiến trong truyền thuyết?! Nhưng sao tôi phải thành con mồi ở giữa thế a?! Làm ơn đó giúp tôi đi!