Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?
Chương 68
Gần đây Trương Liêu rất không vui, bởi vì Long Ngọ với Thi Sơn Thanh đi học về đã nói rằng bọn họ muốn tốt nghiệp sớm. Bình thường không thấy bọn họ thì vẫn tốt, nhưng cứ thấy bọn họ là Trương Liêu lại nghĩ đến bản thân và Ninh Trừng. Cậu ta cũng muốn đính hôn nữa! Không ngờ hôm qua còn có một nam sinh học khoa Ngoại ngữ chạy tới tỏ tình với Tiểu Trừng. Nữ sinh trong khoa Ngoại ngữ của bọn họ nhiều như vậy, sao còn chạy đến khoa Kinh tế và quản lý để theo đuổi Tiểu Trừng nữa, không biết cô ấy đã có bạn trai rồi ư!
Ninh Trừng từ chối là đúng, nhưng cô ấy còn cười với người ta làm gì chứ! Ngày thường Tiểu Trừng cũng đâu có cười với mình. Trương Liêu không dám nói gì với Ninh Trừng, nên chỉ có thể tự nuốt một bụng nước đắng mà thôi.
Trương Liêu lên lớp nhưng vẫn không yên lòng, cậu ta muốn đi hỏi Thi Sơn Thanh xem cậu ấy đã cầu hôn Long Ngọ thế nào. À, không đúng, là đính hôn cơ. Rõ ràng trước đó cậu ta chẳng hề thấy hai người bọn họ thư từ qua lại, sao lại đính hôn luôn rồi?
Cậu ta cũng muốn đính hôn, cũng muốn tốt nghiệp sớm, sau đó cùng Tiểu Trừng sinh một đống đầu củ cải nữa. Chẳng qua Trương Liêu nghĩ lại, mình mà tốt nghiệp sớm, Ninh Trừng vẫn còn học ở trường thì xong, có thể ở thêm một ngày thì một ngày. Chứ cậu ta mà đi cái thì không biết có bao nhiêu ong bướm đến quấn lấy Tiểu Trừng đâu.
Long Ngọ và Thi Sơn Thanh vẫn ở ngoại trú, có điều Thi Sơn Thanh sẽ lái xe đi học mỗi ngày, lên lớp, rồi về. Trương Liêu nhìn bóng lưng tự nhiên của bọn họ thì cuối cùng cũng từ bỏ. Cậu ta không tiện hỏi khi có Long Ngọ ở đó, nên định đợi đến tối sẽ gửi tin nhắn cho Thi Sơn Thanh.
Thật ra Trương Liêu rất sợ Ninh Trừng chỉ coi mình là bia đỡ đạn, để những nam sinh kia không bám dính cô ấy nữa. Cậu ta không hề có cảm giác an toàn chút nào, vì lúc trước cậu ta từng bị người ta lừa nên đến bây giờ vẫn để lại bóng ma nặng nề.
Đại học năm 3 rất ít tiết, nhưng năm 2 thì khác, rất nhiều tiết. Hôm nay Ninh Trừng phải lên lớp nguyên ngày, nên Trương Liêu đành về ký túc xá trước. Mãi đến buổi tối Ninh Trừng mới rảnh để đi ăn cơm với Trương Liêu.
“Hôm nay mệt quá đi, toàn là môn chuyên ngành.” Ninh Trừng nhỏ giọng phàn nàn với Trương Liêu.
Trương Liêu sờ sờ gáy, vụng về an ủi: “Anh đi mua trà sữa cho em nhé.”
“Dạ.” Ninh Trừng đứng chờ một chỗ.
“Có thêm đá không ạ?” Nhân viên cửa hàng hỏi.
Trương Liêu lắc đầu: “Không, uống nóng.”
Nhân viên cửa hàng nhìn thoáng qua Trương Liêu với vẻ kỳ lạ. Hiện tại đang nóng, không ngờ còn muốn trà sữa nóng nữa.
Trương Liêu không quan tâm đến ánh mắt của người khác. Cậu ta tính toán thì chắc sắp tới ngày Tiểu Trừng đến kỳ, cũng biết lúc này không thể bị lạnh, đương nhiên đồ uống lạnh cũng không được.
“Nóng ạ?” Lúc Ninh Trừng nhận trà sữa thì sửng sốt.
“Em không được uống lạnh đâu.” Trương Liêu nghiêm túc nhìn vào bụng Ninh Trừng rồi nói, “Chẳng lẽ em tưởng vừa nãy anh đi mua đồ uống lạnh cho em à?”
Ninh Trừng không bị đau bụng kinh, lúc đến kỳ cũng chẳng có nhiều cảm giác, có khi nóng quá cô ấy sẽ uống đá, không ngờ Trương Liêu lại chú ý đến chi tiết nhỏ này.
“Em biết rồi, về sau sẽ kiêng lạnh.” Ninh Trừng cười đến vô cùng xán lạn, kiễng chân hôn một cái lên sườn mặt của Trương Liêu.
Trương Liêu vì muốn duy trì hình tượng bên ngoài của mình, nên cố nén kích động, bình tĩnh nói: “Biết là được.”
“Hình như hai anh chị ấy gần đây ít khi về trường nhỉ.” Đi được nửa đường Ninh Trừng đột nhiên nhớ ra liền nói. Long Ngọ vẫn chưa nói với Ninh Trừng chuyện cô muốn hoàn thành học phần sớm.
Trương Liêu không mấy quan tâm nói: “Nhất định sẽ nhìn thấy bọn họ thường xuyên thôi, vì bọn họ đang muốn tốt nghiệp sớm mà, bây giờ đã nộp đơn rồi.”
“Tốt nghiệp sớm ạ?” Ninh Trừng kinh ngạc lặp lại.
“Ừ, bọn họ nói trước mới là chuyện lạ đó. Chủ nhiệm lớp đã chuẩn bị đơn xin cho họ rồi. Đợi họ mở miệng, ai biết phải đến năm 3 của năm nào chứ.” Trương Liêu vạch trần.
“Cũng đúng.” Ninh Trừng suy nghĩ một lúc mới hiểu. Điểm đầu vào của Long Ngọ và Thi Sơn Thanh đã nghiền ép mọi người, về sau lại dẫn trước thật xa. Thông thường những người như vậy ở đại học D đều muốn hoàn thành học phần trước, để còn đi làm chuyện của mình. Long Ngọ thì thôi, chị ấy mới quay lại trường một năm nên cần thời gian để thích ứng, nhưng Thi Sơn lại khiến người ta nhìn không thấu.
Cục cảnh sát mà bận thì có thể mấy ngày mấy đêm không đến lớp, lúc rảnh lại rảnh ghê gớm. Đúng lúc đợt này Long Ngọ không bận, trước đó cô còn định xin phép Lôi Thật nghỉ để hoàn thành học phần. Cô đâu có ngờ gần đây chẳng có vụ án nào cả, nên Lôi Thật trực tiếp thả người luôn.
Thi Sơn Thanh có thể tự mình sắp xếp thời gian. Ban đầu cậu vẫn kéo dài mà không đề cập đến chuyện tốt nghiệp sớm, chẳng qua vì nghĩ nếu nán lại đây một thời gian không chừng có thể gặp được người kia vào một ngày nào đó.
Cậu cũng không biết rốt cuộc mình ôm tâm tình gì nữa, chỉ… muốn gặp nhau một lần. Nhưng hiện tại cậu đã có người yêu, nên cái suy nghĩ mãnh liệt ấy cũng dần biến mất.
Thật ra cậu chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ của người kia, dù sao khi ấy cậu mới chỉ tám tuổi.
“A Ngọ ơi, cuối tuần này muốn về nhà không?” Thi Sơn Thanh vừa xuống xe đã nắm tay Long Ngọ, vô cùng thân thiết nói.
Long Ngọ đã sớm quen với việc Thi Sơn Thanh tới gần, gật đầu trả lời: “Bố mẹ bảo bọn mình về ăn với họ bữa cơm.”
Long Khắc Phương đã đi Mỹ được một thời gian, chỗ Trần Tú và Long Hoành lại bắt đầu quạnh quẽ, cho nên mới gọi điện thoại cho Long Ngọ bảo cô dẫn Thi Sơn Thanh về nhà chơi với bọn họ.
“Mấy ngày nữa bố mẹ tớ sẽ chuyển tới thành phố Hải, đến lúc đó nhờ cô chú xem giúp nhà luôn.” Thi Sơn Thanh nhớ ra liền nói.
Long Ngọ dừng bước: “Cô chú muốn chuyển từ thành phố A đến đây à?”
“Ừm, mẹ tớ nói chán quá, muốn đến thành phố Hải ở.” Nhà mẹ đẻ của Dương Đường ở thành phố Hải, chẳng qua mấy năm nay đều ở thành phố A mà thôi.
“Vậy để cuối tuần rồi nói với bố mẹ tớ luôn, bọn họ sẽ đồng ý thôi.” Long Ngọ đi phía trước, quay đầu nói.
Tầng bọn họ ở không cao lắm, là tầng bốn, cho nên luôn thích đi thang bộ. Thi Sơn Thanh thích nhất là khoảnh khắc này, hành lang hầu như không có người, Long Ngọ nắm tay cậu đi chầm chậm ở đằng trước, cậu đi theo phía sau. Có đôi khi chỉ là sự im lặng kéo dài.
Chờ lúc đến được cửa nhà, Long Ngọ sẽ xoay người nhìn Thi Sơn Thanh. Hai người đều có chìa khóa, nhưng Long Ngọ không thích mở cửa, luôn là Thi Sơn Thanh mở.
Hai người bắt đầu nắm tay từ nhà để xe, đến lúc này mới chịu buông ra. Thi Sơn Thanh mở cửa ra sau đó đỡ ba lô trên người Long Ngọ rồi đặt xuống. Tiếp theo cậu đi rót nước cho Long Ngọ, xong thì vào phòng bếp xem xem hôm nay có thể làm được món gì.
Rõ ràng hai người chỉ mới từng hôn môi, nhưng cuộc sống trôi qua lại chẳng khác gì một đôi vợ chồng bình thường. Thậm chí còn suôn sẻ hơn cả đôi vợ chồng già ở sát vách, chưa bao giờ bất hòa với nhau.
Thi Sơn Thanh lạnh nhạt và cao sang cũng sẵn sàng vào bếp học nấu ăn vì Long Ngọ. Cậu chủ cao quý sống nhiều năm nay, mười ngón tay không hề dính nước, nhưng lại học giỏi hơn những người khác. Có thể vì cậu hy vọng, chỉ cần nhìn Long Ngọ ăn nhiều hơn hai miếng là đã cảm thấy mọi cố gắng đều thật đáng giá.
Cậu cũng có dục vọng, cũng muốn tiến thêm một bước cùng Long Ngọ. Trong mắt mọi người thì bọn họ đã sống chung với nhau, những gì nên làm đều đã làm, nhưng đến bây giờ hành động thân mật nhất của hai người cũng chỉ là hôn mà thôi.
Thi Sơn Thanh cũng không vội, đường bọn họ đi còn dài, cậu không muốn nôn nóng như vậy. Hơn nữa Long Ngọ không hiểu thế tục, trong chuyện tình cảm cô là tờ giấy trắng mặc cậu vẽ bậy lên, nên cậu muốn vẽ lên từng nét thật chậm.
“Cậu xem ti vi trước đi nhé, tớ còn phải làm một lúc nữa.” Thi Sơn Thanh xoay nửa người rồi cúi người hôn lên hai má của Long Ngọ, sau đó mở tivi, chuyển đến một kênh giải trí cho cô xem.
Trước đó Thi Sơn Thanh đã phát hiện Long Ngọ xem quảng cáo thôi mà cũng có thể xem đến say sưa, chiếc tivi trong nhà cô cũng luôn là kênh cctv. Ban đầu cậu còn tưởng Long Hoành và Trần Tú thích xem kênh này, vì bọn họ đều là giáo sư đại học. Nhưng cậu không ngờ lúc Long Ngọ vào phòng, Long Hoành và Trần Tú lại chỉ xem phim truyền hình, đến khi Long Ngọ đi ra thì lập tức chuyển về kênh ban đầu. Chắc là họ tưởng Long Ngọ thích xem kênh này cho nên chuyển đến.
Sau đó cậu thử thăm dò, thì phát hiện Long Ngọ tưởng bố mẹ cô ấy thích cho nên cả ngày cứ xem kênh này.
Hiện tại cậu mở đại kênh gì, Long Ngọ cũng xem hết, hoàn toàn không kén chọn.
Bình thường Long Ngọ không hay vào phòng bếp, cô di truyền sức phá hoại từ Trần Tú, đi vào thì chỉ tổ làm hư mọi thứ. Cho nên cô chỉ có thể đặt tinh lực vào tivi mà thôi.
Trên đó là chương trình tạp kỹ, người trẻ tuổi rất thích xem chương trình loại này. Có khá nhiều câu chuyện cười đang rất lưu hành, nhưng Long Ngọ lại không biết. Cô thấy người trên tivi cười không ngớt, còn bản thân thì đơ mặt rối rắm nghĩ câu mà người dẫn chương trình nói là có ý gì, chẳng thấy nở nụ cười.
Lúc Thi Sơn Thanh đi ra, thì thấy Long Ngọ vừa nhìn chằm chằm vào tivi vừa cau mày không biết nghĩ đến điều gì. Thi Sơn Thanh nhìn thoáng qua chiếc tivi, cũng chẳng có gì, người dẫn chương trình, khách quý và người xem đều hài hòa.
“Làm sao vậy?” Thi Sơn Thanh tới gần hỏi.
Long Ngọ lắc đầu, hỏi mấy câu mà người dẫn chương trình nói là có ý gì, sau đó đứng dậy tắt tivi đi.
Thi Sơn Thanh cũng biết một chút nhưng không nhiều lắm, vẫn giải thích từng câu cho Long Ngọ nghe.
“A Ngọ không muốn xem nữa à?” Thi Sơn Thanh cảm thấy nếu cô có thứ mà cô thích xem thì sẽ tốt hơn nhiều. Chứ không phải xem gì cũng được, mà chính cô lại không có hứng thú.
“Xem cũng được.” Long Ngọ mờ mịt nói.
Thi Sơn Thanh nở nụ cười: “Ừm, xem cũng được.” Cùng lắm thì về sau cậu sẽ xem cùng cô để tìm ra chương trình cô thích.
Cuối tuần, Thi Sơn Thanh sang nhà bố mẹ vợ tương lai của mình, Trương Liêu cũng bị vây trong nước sôi lửa bỏng.
Bởi vì bố mẹ Ninh Trừng đã đến đây.
Vốn bố mẹ Ninh Trừng không muốn cô ấy xa nhà, trước đó còn xảy ra chuyện như vậy nữa. Nếu Ninh Trừng không khóc rồi làm nũng, thì bọn họ đã ép buộc dẫn cô về rồi. Hiện tại khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, nên cả nhà đều chạy tới thăm Ninh Trừng.
Cuối tuần đúng là thời gian mà những đôi yêu nhau ra ngoài vui chơi, đương nhiên Trương Liêu sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cậu ta liền hẹn Ninh Trừng ra ngoài chơi, nhưng hai người vừa mới ra đến cổng trường thì đụng ngay đại gia đình Ninh Trừng ở đó.
Ban đầu bố mẹ Ninh Trừng dẫn theo gia đình dì của Ninh Trừng đến trường, mà không hề nói cho Ninh Trừng biết. Bọn họ muốn cho Ninh Trừng một bất ngờ, lại không ngờ Ninh Trừng đã cho bọn họ một sự kinh hãi trước.
Vừa dừng xe liền thấy con gái nhà mình đang nắm tay một nam sinh cao to định ra ngoài.
Mẹ Ninh lập tức xuống xe, xông tới trước mặt Ninh Trừng: “Tiểu Trừng, con, cậu này là?”
Vốn muốn hỏi Trương Liêu là ai, kết quả bà ấy vừa ngẩng đầu thì thấy: Đây không phải nam sinh đã cứu con gái mình hay sao?
Đại gia đình không thể buông tha, đứng chặn ở cổng trường.
Sau đó vẫn là dì của Ninh Trừng khuyên mọi người rời đi, cho nên hiện tại Trương Liêu đang ngồi đối diện với bố mẹ Ninh Trừng trong cà phê, cảm giác bấy giờ hoàn toàn khác với lần đầu tiên cùng ăn cơm với họ. Trương Liêu cảm thấy như dưới mông mình có một cây đinh, hoàn toàn không ngồi xuống được.
Chỉ nói chuyện yêu đương thôi mà, sao mình lại như biến thành kẻ thù của bác trai và bác gái vậy nhỉ? Trương Liêu tuyệt vọng nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
510 chương
326 chương
36 chương
97 chương
68 chương
50 chương
23 chương