Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?
Chương 66
Quý Ngọc Lâm cứ lái đến khi Dương Bộ nói dừng mới thôi, xung quanh con đường đều là đồng ruộng. Gã vừa bị bắt đã bị Dương Bộ đánh ngất xỉu, Quý Ngọc Lâm nhìn Dương Bộ đang trầm mặc tựa vào ghế sau liền nhịn không được mở miệng: “Long Ngọ vẫn chưa đến.”
Dương Bộ nhắm mắt cười nhạo một tiếng: “Cô cho rằng tên tuổi của cô ta ở Lang Kỵ vì sao mà có? Tự lo cho mình đi, không tới lượt cô lo cho cô ta đâu.”
Sắc mặt của Quý Ngọc Lâm hơi khó coi. Theo lẽ thường thì cô ta là người từng trải và có kinh nghiệm, cô ta nên dẫn dắt toàn bộ mọi chuyện, nhưng ngay từ đầu chuyện này đã vượt khỏi tầm tay của cô ta. Dương Bộ đã ở trước cô ta, phía sau lại có thêm Long Ngọ, quay về với thành tích này chắc chắn là phí công rồi.
Quả nhiên một tiếng sau đã thấy Long Ngọ chạy tới đây bằng một chiếc xe phân khối lớn, không biết lấy ở đâu ra.
Dương Bộ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mở cửa xe giễu cợt Long Ngọ: “Lớn lỗi dữ vậy?” Tiếng động cơ xe máy quá phô trương, nhà dân ở cách đó không xa thậm chí đã sáng đèn.
“Đâu so được với anh.” Long Ngọ đặt mũ bảo hiểm lên tay cầm, lạnh lùng nói.
Dương Bộ sửng sốt, nhìn Long Ngọ với vẻ khó lường: “Xem ra cô ở đây cũng không tệ nhỉ, thay đổi đâu có ít.” Trước đây Long Ngọ cơ bản sẽ không mở miệng nói chuyện, nhiều nhất cũng chỉ đáp lời khi cần thiết vào lúc làm nhiệm vụ mà thôi.
“Anh không thuộc quản lý của cục cảnh sát, có thể tùy tiện cướp người, nhưng tôi ở trong cục, sẽ không làm ẩu cùng anh đâu.” Long Ngọ nhìn kẻ đang nằm trong xe với vẻ không vui. Lôi Thật chỉ muốn bọn cô lặng lẽ trói người, cô không ngờ lại ầm ĩ như thế này.
Dương Bộ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cô cũng biết bây giờ cô là cảnh sát à. Ồ, sai rồi, là cảnh sát dự bị mới đúng. Nếu các cô đã có thể trói người, thì quan tâm lén lút hay là quang minh chính đại làm gì chứ.”
Long Ngọ không muốn khua môi múa mép với anh ta, nên ngồi vào ghế trước. Quý Ngọc Lâm nhìn bộ quần áo không dơ cả một góc áo của Long Ngọ bên cạnh, liền cảm thấy vừa nãy mình quả thực đã ngu đến mức khiến người ta phẫn nộ. Cô ta đã quên đủ loại tin đồn về cô trong Lang Kỵ rồi sao.
“Chắc cô sẽ méc phó đội trưởng Lôi ngay ấy nhỉ.” Dương Bộ lên xe đóng cửa lại, ra hiệu cho Quý Ngọc Lâm lái đi. Anh ta nhấn mạnh ba chữ “phó đội trưởng” này, “Thành phố Hải thái bình các cô lại có người được trang bị súng cơ đấy.”
“Chuyện này không cần anh lo, xong vụ án này là các anh có thể rời đi rồi.” Long Ngọ cúi đầu gửi tin nhắn cho Thi Sơn Thanh nói hôm nay mình không về.
“…” Lúc Dương Bộ thấy Long Ngọ lần đầu đã mơ hồ có cảm giác là cô đã thay đổi, hiện tại thì hoàn toàn chắc chắn Long Ngọ thay đổi rồi. Cô học được cách oán hờn người khác từ khi nào thế?
【Được, tự chăm sóc mình cho tốt nhé ^_^ 】
Long Ngọ cúi đầu đọc tin nhắn Thi Sơn Thanh gửi tới, khẽ cười một tiếng.
Quý Ngọc Lâm vừa rồi còn đang đắm chìm trong việc nhớ lại đủ loại tin đồn về Long Ngọ lại bị nụ cười này của Long Ngọ dọa tỉnh, nhìn Dương Bộ ngồi sau qua kính chiếu hậu với vẻ nghi ngờ không thôi, còn ném cho anh ta một ánh mắt đầy thắc mắc.
Dương Bộ ngồi chéo sau ghế Long Ngọ, cô bất ngờ nghịch di động như thế, đương nhiên anh ta thấy rõ rõ ràng ràng. Anh ta trừng mắt liếc nhìn Quý Ngọc Lâm: Sao tôi biết được!
Thật sự gặp ma rồi, thành phố Hải là nơi nào thế, người nào người nấy đều không được bình thường. Lôi Thật kia trước đây hợp tác với bọn họ có rất nhiều nhiệt huyết, anh ta nghe nói nếu không phải năm đó tố chất cơ thể không đủ, thì Lôi Thật đã có thể vào Lang Kỵ rồi. Hiện tại… lại đi làm một phó đội trưởng, suốt ngày bưng cái ly sứ trắng lắc lư trong cục cảnh sát, chẳng khác gì những người không có lý tưởng. Long Ngọ cũng thế, rõ ràng vết thương đã ổn, cũng qua cả trắc nghiệm tâm lý luôn. Bên trên đang chuẩn bị cho cô thăng một cấp dẫn đội, thì bất thình lình xin rút, nói phải về nhà.
Đã là người lớn rồi, cũng thấy sinh sinh tử tử không biết bao nhiêu lần, chẳng ngờ lại còn nghe lời bố mẹ như thế, nói về nhà liền về luôn.
Có điều nếu Long Ngọ không đi, thì bây giờ anh ta cũng không lên được đội trưởng, Dương Bộ nhìn ngoài cửa sổ, giận dỗi nghĩ.
“Anh lỗ mãng như thế, làm đội trưởng lâu như vậy mà không xảy ra việc gì sao?” Thả di động, Long Ngọ đột nhiên mở miệng hỏi.
“Tôi, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Nghe được lời này của Long Ngọ, Dương Bộ suýt nữa thì chảy nước mắt tại đây luôn. Đánh giá về anh ta trong Lang Kỵ chỉ có sức mạnh mà thôi, năm ấy bất đắc dĩ lên làm đội trưởng, có vài lần đều tìm được đường sống trong chỗ chết, tới tận bây giờ mới tốt hơn chút.
Long Ngọ lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Bộ qua gương chiếu hậu, nói: “Anh chết thì kệ, đừng để liên lụy đến thành viên trong đội.”
“…” Nhìn đi, những lời này, khí thế này, thật là một đội trưởng trời sinh mà! Bên trên sao lại thả người này đi nhỉ, khiến anh ta phải dùng mạng để làm đội trưởng? Anh ta còn muốn sống thêm mấy năm đấy.
“Mắc gì đến cô? Có bản lĩnh thì cô trở về làm đội trưởng đi!” Dương Bộ nói.
Quý Ngọc Lâm nhìn đội trưởng Dương khác xa ngày thường, vì đang lái xe nên phải cố nén cười. Dương Bộ trong đội có tiếng nghiêm khắc, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ là trăm phần trăm, trông đội có không ít người mới đều lấy anh ta làm mục tiêu phấn đấu. Bởi vì cô ta là người có thành tích tốt nhất trong nhóm người mới, nên mới từ miệng người cũ mà biết được Long Ngọ.
“Lo mà lái xe đi, run run cái gì?” Dương Bộ phô trương thanh thế oán giận Long Ngọ xong, lập tức nhắm miệng súng vào Quý Ngọc Lâm.
Lúc bọn họ trở về đã là rạng sáng, người trong cục đã đi hết, chỉ có Lôi Thật chờ bên trong.
“Các anh chị có bệnh à?” Lôi Thật thấy người thì đỉnh đầu bốc khói, mắng ngay, “Long Ngọ, em cũng không cản lại hả? Bây giờ bên đó phải cử tới bao nhiêu cảnh sát em biết không?”
Nhớ năm đó lúc hợp tác với Lang Kỵ thật tốt biết bao. Khi ấy đội trưởng vẫn là Bayaer, cô ấy dẫn theo Long Ngọ, trong lúc mọi người hoàn toàn không tìm ra manh mối, đã có thể tỉnh bơ giải quyết mọi chuyện. Nào giống Dương Bộ gióng trống khua chiêng này chứ, cuối cùng còn phải đi chùi đít cho cậu ta.
Dương Bộ nhìn Long Ngọ bị mắng, liền khó chịu nói: “Là anh bảo chúng tôi trói người về như, anh mới có bệnh đấy!”
“…” Ba người đồng loạt nhìn Dương Bộ với vẻ khó hiểu.
Quý Ngọc Lâm thiếu chút nữa đã hỏi ‘Đội trưởng, anh bị bệnh à?’.
“Nhìn tôi làm gì? Người tôi đã mang đến, bây giờ mệt rồi muốn đi nghỉ ngơi.” Dương Bộ kéo Quý Ngọc Lâm chuồn êm.
Lôi Thật đen mặt bất mãn nói với Long Ngọ: “Mấy người Lang Kỵ bọn em đều có bệnh hết, chỉ có Bayaer mới bình thường.”
Long Ngọ trầm mặc.
“Lại nói tiếp, sao lại thay thằng ranh này làm đội trưởng, Bayaer rút à?” Những ngày qua cứ bận suốt, nên đến hôm nay Lôi Thật mới tìm được cơ hội để hỏi.
“Đội trưởng hy sinh rồi.” Long Ngọ nói mà không hề thay đổi sắc mặt.
“Sao có thể chứ?!” Tay Lôi Thật run lên, lập tức nói, “Xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Long Ngọ lắc đầu, sau đó mới nói mình đi trước.
Sự cạnh tranh trong Lang Kỵ rất khốc liệt, mà những người mới tài năng thì không ngừng tham gia. Máu tươi được bơm vào, trước mặt lại bị người cũ đè ép, nếu muốn bước lên từng bước là hết sức gian nan. Nhưng đối với người mới thì thật ra không khó, Lang Kỵ tiêu hao quá lớn, cho dù người không chết cũng sẽ luôn vì đủ loại vấn đề tâm lý mà rút ra, cho nên người mới rất dễ vượt lên.
Một khi đã gắng vượt qua, là có thể chiếm giữ một vị trí trong Lang Kỵ, trở thành người cũ, bắt đầu dẫn đội. Mặc dù những người ở giữa có thể dễ dàng đập phát chết luôn một mớ người, nhưng trong Lang Kỵ lại chẳng có địa vị. Năng lực không so được với bên trên, tiềm lực lại kém người mới. Trơ mắt nhìn đám người mới có tiềm lực bên dưới leo lên người mình, thì chắc chắn sẽ có người sinh ra cái suy nghĩ không nên có.
Vào thời điểm đó, đội của Bayaer có thể nói là đội mạnh nhất trong bất kỳ giai đoạn nào của Lang Kỵ. Bayaer áp đảo cả người mới lẫn người cũ, cuối cùng được chọn làm đội trưởng ngon xơi. Chị ấy biết nhìn toàn cục, năng lực cũng mạnh, khi đó Lang Kỵ đã được đưa đến một tâm cao khác. Đúng lúc ấy nhóm người mới tới cũng không kém cạnh Bayaer là bao, đặc biệt là Long Ngọ, người vô tình được chọn từ đại học vào làm lính. Ngay từ đầu cô đã bị Bayaer nhìn trúng, đội trưởng nói về sau ngoài cô ra thì chẳng cần ai khác, bên trên cũng đành chấp nhận.
Cùng thời với Bayaer có một nữ binh tên là Chu Hồng Anh, cũng rất mạnh. Gia đình chị ta đã ở trong quân đội nhiều thế hệ, nên ngay từ đầu chỉ biết sự tồn tại của Lang Kỵ. Chị ta rất hiểu biết về bối cảnh của Lang Kỵ, vừa vào liền nhắm ngay vị trí đội trưởng. Nhưng trong thời gian đó đã có Bayaer tung hoành ngang dọc, đặt ở ngày xưa thì chị ta có thể đè toàn đội, hiện tại lại bị Bayaer ép cứng, không thể động đậy.
Ban đầu chị ta còn tưởng sẽ nhanh chóng vượt qua, ai biết lại xuất hiện một Long Ngọ nữa. Mới đến được bao lâu chứ, cũng mới hoàn thành được một nhiệm vụ, còn là Bayaer dẫn theo, thế mà được bên trên ngầm thừa nhận là đội trưởng kế tiếp!
Sự ghen tị và không cam lòng không ngừng sinh sôi. Chu Hồng Anh không dám xuống tay với Bayaer, nhưng với một người mới như Long Ngọ thì chị ta vẫn có năng lực đối phó. Tỷ lệ ngoài ý muốn trong Lang Kỵ cao hơn nhiều những đội bên ngoài, kiểu chết nào cũng có. Chu Hồng Anh định xuống tay với Long Ngọ trong một lần làm nhiệm vụ, nhưng chị ta đã tính sai, vì nhiệm vụ lần đó có độ khó rất cao. Lẽ ra đã có thể an toàn rời khỏi, nhưng người mà Bayaer dẫn theo đã hy sinh mất hai phần ba, bao gồm chính chị ấy còn có Chu Hồng Anh, Long Ngọ bị trúng đạn ở tim.
Lúc ấy Dương Bộ cõng Long Ngọ ra, máu chảy ướt cả lưng anh ta. Không ai còn ôm có hi vọng, bởi họ cảm thấy Long Ngọ không thể sống sót.
Khi đó toàn bộ cấp trên của Lang Kỵ đều đứng ngoài phòng cấp cứu, ngay lúc mọi người đều cho rằng ba nữ binh mạnh nhất Lang Kỵ đã hy sinh toàn bộ, thì Long Ngọ tỉnh lại.
Về sau bên trên muốn Long Ngọ tiếp nhận nhiệm vụ đội trưởng, dẫn dắt Lang Kỵ đi lên tầm cao mới. Chẳng qua họ không ngờ bố mẹ Long Ngọ lại đến đây, mạnh mẽ yêu cầu Long Ngọ về với họ. Vốn là bố mẹ hi vọng cô tham gia quân ngũ, nên Long Ngọ không thể nào cự tuyệt bọn họ.
Từ đó nữ binh mạnh nhất đã hoàn toàn biến mất, nam binh bị áp chế nhiều năm bắt đầu ngoi lên.
Lúc ra khỏi cục cảnh sát thì trời đã tối thui, Long Ngọ nhìn đồng hồ, vừa đúng ba giờ sáng.
Đã nói với Thi Sơn Thanh là mình sẽ không về, nên bây giờ cô cũng không muốn về nữa, về với vẻ tàn bạo thế này sẽ làm tổn thương người khác.
Chợ đêm bây giờ đang náo nhiệt, Long Ngọ đi vào đó rồi gọi rượu trắng. Cô thích đến quán này uống rượu, vì rượu rất mạnh, khá giống rượu đội trưởng từng cho cô.
Chủ quán có biết Long Ngọ, tuy rằng cô không hay đến, nhưng mỗi lần đến đều uống rất nhiều rượu. Khí thế trên người cô lại làm cho người ta sợ hãi, rất khó để không nhớ.
Ông chủ mở nắp chai hộ cô, nhìn Long Ngọ uống hết chai này đến chai kia thì hết cả hồn, còn nhiều hơn cả lần đầu tiên đến quán ông ta uống. Về sau ông chủ đã có kinh nghiệm, Long Ngọ vừa đến ông chủ đã nói không đủ rượu, không có nhiều để gọi đâu, cho nên hiện tại trên bàn cô chỉ có năm chai.
Chủ quán cũng rất cố gắng, Long Ngọ đến thì nhà ông ấy không bán rượu nữa, đỡ phải bị Long Ngọ nhìn thấy. Nếu không bán cho cô, ông chủ sợ cô sẽ đến quán khác uống thêm một đống nữa, nên chỉ có thể bán mà không được bán nhiều.
Long Ngọ ngồi ở đó, nhìn chai rượu suy tư. Lúc cô vừa tới Lang Kỵ, vì không nói câu nào nên Bayaer đã hỏi cô có phải cô bị tự kỷ không. Long Ngọ còn nhớ rõ lúc đó chị ấy còn tự định nghĩa bệnh tự kỷ cho cô nghe, chị ấy nói gì nhỉ.
“Nè nè, nhìn em là biết học rất giỏi, giống em họ của chị lắm! Chị hâm mộ nhất là phần tử trí thức các em đấy.”
Còn có lúc chị ấy cương quyết muốn cô đi kết bạn, mỗi ngày đều bám lấy cô, nói với cô những chỗ tốt khi có bạn bè.
Uống sạch chai rượu cuối cùng, Long Ngọ nở nụ cười: Cảm giác có bạn quả thật không tệ, tuy rằng người bạn này đã trở thành vị hôn phu của mình rồi.
Truyện khác cùng thể loại
510 chương
326 chương
36 chương
97 chương
68 chương
50 chương
23 chương