Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?
Chương 4
Trương Liêu và Thi Sơn Thanh ở cùng tầng. Hai người ở hai phòng đối diện, nên thường xuyên cùng đi cùng về. Vì vậy, từ ngày nhập học năm trước đến năm nay đã có rất nhiều nữ sinh liên tục đến tìm cậu ta. Đương nhiên không phải vì cậu ta, mà đến để nghe ngóng tin tức của Thi Sơn Thanh.
Tất nhiên cậu ta không thể tung tất cả mọi chuyện của Thi Sơn Thanh được. Cho nên từ trước đến nay, cậu ta đều phải pha trò để cho qua chuyện. Chẳng qua, con người thì luôn có lúc sai lầm, năm trước Trương Liêu suýt nữa đã bị úp sọt.
Một đàn chị năm ba đã phát động đợt tấn công mạnh mẽ với cậu ta. Trương Liêu, một sinh viên năm nhất non đến búng ra nước vừa được ra khỏi trường trung học đã gặp phải trận thế này, thì lập tức buông vũ khí đầu hàng. Có điều, tuy rằng Trương Liêu non người nhưng cậu ta không ngốc. Trương Liêu đã biết chuyện đàn chị năm ba ngấm ngầm muốn úp sọt Thi Sơn Thanh chứ không phải cậu ta.
Cuối cùng dưới cơn giận dữ, cậu ta đã thề trước mặt Thi Sơn Thanh rằng, cuộc sống ở đại học của cậu ta sẽ không bao giờ đụng đến chuyện yêu đương nữa. Nếu làm không được, cậu ta sẽ làm thuộc hạ cho Thi Sơn Thanh mười năm.
Thi Sơn Thanh nhìn vẻ mặt kích động của người trước mặt, cuối cùng vì nghĩ đến lòng tự tôn của cậu ta mà gật đầu đồng ý.
“Đây là vị chua xót của tình yêu đó!” Trương Liêu nhăn khuôn mặt tuấn tú, dùng sức lau mũi.
Thi Sơn Thanh liếc mắt nhìn Trương Liêu nhưng không nói gì.
“Tớ nói thật đó.” Trương Liêu quét thẻ mở cửa ký túc xá rồi đi vào, lại nhô người ra chỉ ngón tay vào cặp nam nữ đang ôm ấp bên ngoài nói: “Thời gian học tập ở đại học đáng trân quý biết bao chứ. Sao lại có thể lãng phí vào những chuyện tư tình nhi nữ?”
Thi Sơn Thanh lười vạch trần cậu ta, nhấc chân bước vào cửa.
“Cái cậu tên Long Ngọ làm lính gì trong quân đội?” Lúc cửa túc xá sắp đóng lại, Thi Sơn Thanh làm như vô tình hỏi một câu.
Trương Liêu nhất thời không kịp phản ứng. Cậu ta vốn định mở cửa rồi chạy ngay đến cái máy tính của mình nhưng lại thu chân lại.
“Long Ngọ?” Trương Liêu lặp lại một lần rồi lắc đầu nói: “Không biết nữa. Tớ xem trong tài liệu chuyển đến chỉ viết nhập ngũ ba năm.” Cậu ta tò mò, không ngờ Thi Sơn Thanh cũng thấy tò mò giống cậu ta.
“Ừ.” Thi Sơn Thanh không nói gì nữa mà đi thẳng vào.
Ba năm? Nhập ngũ đại học không phải đều hai năm là được về rồi hả. Trên khuôn mặt đẹp trai của Thi Sơn Thanh hiện lên vẻ nghi ngờ.
Lớp Yoga không phải hoạt động gì nhiều, nên không đổ mồ hôi. Nhưng Thi Sơn Thanh vừa về ký túc xá vẫn vào phòng tắm tắm rửa trước. Đương nhiên điều kiện ở đây kém hơn hẳn so với nhà cậu, chẳng qua méo mó có còn hơn không.
Thi Sơn Thanh mở vòi hoa sen. Dòng nước ấm áp lập tức rơi trên người cậu. Một sợi dây bện màu đỏ treo trên phần cổ thon dài trắng nõn của cậu có vẻ vô cùng bắt mắt. Sợi dây đỏ được buộc một cái khóa bình an, phẩm chất bình thường.
Nếu khóa bình an phẩm chất bình thường ở trên người những người khác cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng với gia cảnh của Thi Sơn Thanh thì lại thành ra chuyện kỳ lạ. Cũng may bình thường không có ai chú ý.
Dòng nước chảy xuống hai má, làm ướt cặp lông mi dài của cậu, theo xương quai xanh, vẫn còn chảy xuống dưới. Thi Sơn Thanh không hề để ý, nhưng một bàn tay vẫn cẩn thận nâng khóa bình an lên, tay kia thì vốc một vốc nước để rửa sạch nó. Lông mi của Thi Sơn Thanh đã che đi thứ tình cảm ấm áp trong đôi mắt cậu, khóe miệng cậu mang theo ý cười.
Khớp ngón tay thon dài phủ lên khóa bình an xanh biếc, khiến món hàng tầm thường bỗng trở nên cao quý.
Bởi vì hai người đều không thích ngồi đằng trước, lại cũng tới hơi sớm. Cho nên hễ là học cùng một môn, Thi Sơn Thanh sẽ thấy Long Ngọ ngồi ngay bên cạnh cậu. Không phải không có nữ sinh ngồi hàng sau muốn ngồi gần Thi Sơn Thanh, nhưng khí thế của Long Ngọ quá mạnh mẽ, làm cho Thi Sơn Thanh rất khó xem nhẹ cô.
Cậu không thích người như vậy, Thi Sơn Thanh cau hàng mày xinh đẹp.
Vị đương sự khác lại không biết những suy nghĩ của Thi Sơn Thanh. Cô tập trung tinh thần đắm chìm trong thế giới học tập của mình. Có điều, dù Long Ngọ có biết thì nhiều nhất cô cũng chỉ sẽ nói tiếng xin lỗi mà thôi, bởi vì chính cô cũng thấy rất phiền não về chuyện này.
Mãi cho đến trước khi tham gia quân ngũ, cuộc sống của Long Ngọ chính là cố hết sức duy trì im lặng, cố gắng làm người tàng hình. Đừng hỏi là vì sao, chỉ là cô thích thế.
Tiếng chuông báo hết giờ vừa mới vang lên, cửa sau của phòng học liền có cái bóng lờ mờ. Thi Sơn Thanh đã quá quen với cảnh này. Từ lúc cậu nhập học đến giờ đã thấy không ít những kiểu tỏ tình như thế.
Thuận tiện liếc mắt nhìn qua cái người vẫn đang ưỡn lưng thẳng tắp kia, Thi Sơn Thanh có chút phiền lòng. Bên trái là Trương Liêu đang xem kịch vui, cô lại ngồi ngay bên phải, cậu chẳng thể đi đâu được.
“Có thể nhường lối đi không?” Thi Sơn Thanh nghiêng đầu nói với Long Ngọ một câu.
Tay Long Ngọ cũng không dừng lại. Vừa hết giờ nên phòng học vẫn tương đối ầm ĩ, cô tưởng rằng Thi Sơn Thanh không phải đang nói chuyện với cô.
Sinh viên trong lớp cũng đã đi hết hai phần ba, thỉnh thoảng có vài cái đầu thò vào cửa nhìn xung quanh.
“Này, cậu có thế nhường lối đi không?” Cuối cùng Thi Sơn Thanh vươn một ngón tay chọc chọc Long Ngọ vẫn đang cách cậu một chỗ ngồi.
Long Ngọ vừa chép bài xong, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Thi Sơn Thanh: “Sao vậy?”
Lúc này, một nữ sinh xinh xẻo đáng yêu ôm bó hoa, ba bước bước làm hai đi tới.
Khuôn mặt Thi Sơn Thanh đã dần dần trở nên kém sắc. Cậu trừng mắt liếc Long Ngọ, quẳng cặp sách đang cầm trong tay lên bàn. Cậu rất ghét những lúc thế này, mỗi lần những nữ sinh kia bị từ chối liền bắt đầu rơi nước mắt, giống như cậu nhất định phải thích lại các cô ấy vậy.
Long Ngọ thấy hơi mông lung, không biết cậu giận cái gì nữa. Cô nhanh chóng thu dọn những thứ trên bàn, định cút cho nhanh để Thi Sơn Thanh khỏi cần tức giận.
“Đàn… Đàn chị ơi!” Một giọng nữ ngọt ngào êm ái truyền đến từ phía sau Long Ngọ.
Lúc này, trong phòng học chỉ còn lại Trương Liêu xem kịch vui, có Thi Sơn Thanh và Long Ngọ nữa. Tiếng đàn chị này không cần nói cũng biết là gọi Long Ngọ.
“Có việc gì?” Long Ngọ quay đầu, khó hiểu nhìn nữ sinh đang cầm bó hoa hỏi.
“Em… Em là Đinh… Tuyết, ở trường ngoại ngữ. Đàn chị, em… Thích chị!” Đinh Tuyết nhét bó hồng đỏ tươi vào ngực Long Ngọ, rồi chạy một mạch.
Trương Liêu hít vào một hơi. Cậu ta còn tưởng rằng tới tìm Thi Sơn Thanh tỏ tình chứ! Không ngờ… Nói đi nói lại thì, Đinh Tuyết này cũng thật đáng yêu. Trương Liêu sờ cằm như có điều suy nghĩ.
Long Ngọ không kịp phản ứng đã bị nhét cho bó hoa, nhưng cô vẫn nhớ chuyện vừa rồi với Thi Sơn Thanh. Thấy người ta chạy đi rồi cô cũng không kịp hoang mang, đã xoay người nhìn phía Thi Sơn Thanh rồi giải thích: “Xin lỗi, vừa nãy tôi không nghe rõ, nghĩ rằng cậu không phải nói chuyện với tôi.”
Nói xin lỗi xong liền lùi lại một chút, để Thi Sơn Thanh có thể đi qua.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc, một giây sau đã có thể nói xin lỗi của Long Ngọ, không hiểu sao Thi Sơn Thanh lại càng tức, mày nhíu chặt.
Điều Long Ngọ không chịu nổi chính là nhìn thấy người đẹp cau mày. Cô thấy Thi Sơn Thanh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bó hoa hồng trong tay mình. Đầu óc vốn không hiểu nhân tình thế sự của cô, nhất thời lại linh hoạt, lập tức rút một cành ra nói: “Cho cậu! Lần sau tôi nhất định sẽ tránh sớm hơn.”
Đương nhiên Thi Sơn Thanh không thèm đưa tay lấy. Cậu lạnh mặt đi ngang qua người Long Ngọ.
Long Ngọ cũng không thấy xấu hổ, mà ngược lại, cô cho rằng là mình đã làm trễ nải thời gian của Thi Sơn Thanh. Không ngờ mình lại không nghe thấy, sự cảnh giác trước kia của cô đâu?
“Ha ha, tôi đi trước nhé.” Trương Liêu cười gượng rồi chạy. Ban đầu cậu ta định ở lại xem kịch vui, kết quả thật đúng là có trò hay thiệt. Vừa rồi Thi Sơn Thanh nhất định đã cho rằng nữ sinh kia lại tới tìm cậu tỏ tình.
Trương Liêu cũng thấy khổ, đắc tội với Thi Sơn Thanh sẽ có ngày sống dễ chịu ư? Không đâu! Nhưng việc này cũng không thể trách cậu ta. Lần nào cũng là Long Ngọ tạo thành cục diện xấu hổ… Lần nào? Trương Liêu chợt nhớ lại sự kiện nhà vệ sinh lần trước, đại khái là bát tự của hai người không hợp, nên không thể đến với nhau?
Long Ngọ ôm bó hoa hồng trong tay cũng không biết phải làm sao. Ném đi cũng không được, mà nhận cũng không xong. Cuối cùng, cô vòng tới vòng lui lại mang về ký túc xá.
“Chị, ai tặng chị thế?” Ninh Trừng vừa đứng dậy, cô ấy mặc áo bông nhảy một cái đến trước mặt Long Ngọ, tò mò sờ cánh hoa.
“Một… Cô gái.” Long Ngọ không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Ninh Trừng dừng tay, nhìn Long Ngọ lại cúi đầu nhìn hoa, cuối cùng cũng hiểu.
“Chị tặng cho em nhé, ném đi thì tiếc lắm ấy.” Thấy Long Ngọ gật đầu, Ninh Trừng lập tức bận bịu cắm hoa vào một cái lọ nhỏ.
Gặp phải loại chuyện như vậy, Long Ngọ cũng không ghét lắm, nhưng cô lại không thích con gái.
“Chị ăn cơm chưa?” Giọng Ninh Trừng truyền ra từ nhà vệ sinh.
“Vẫn chưa.” Cô cứ rối rắm nghĩ cách xử lý bó hoa trong tay như thế nào, vô thức lại về phòng.
“Vậy chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi!” Ninh Trừng nhô đầu ra cười nói.
“Ừ.”
Lúc Long Ngọ ăn cơm thường không thích nói chuyện. Trước kia là vì thói quen của nhà, về sau ở quân đội phải ăn vội để lấp bụng nên cũng không nói. Lúc ăn Ninh Trừng thích líu ra líu ríu, nhưng không làm người ta thấy ghét.
“Đồ ăn ở căn tin trường toàn là một vị ấy.” Ninh Trừng dùng đũa lựa mấy thứ cô ấy không thích ăn ra vừa nói.
“Xào bằng một nồi to sẽ có vị như thế này.” Long Ngọ không hề có yêu cầu gì về phương diện ăn uống.
“Em nghe nói căn tin gần nhà bảy của nam sinh nấu rất ngon, chị qua đó chưa?” Tuy Ninh Trừng mới đến không lâu, nhưng lại biết không ít tin tức ngầm trong trường.
“Chưa.”
Từ trước đến nay, ở nhà Ninh Trừng luôn sống một cuộc sống đầy đủ, ăn phải ăn những món ngon nhất, mặc phải mặc thứ thoải mái nhất. Giờ ở đây vẫn chưa xảy ra vấn đề gì lớn đã là khá ngang bướng rồi. Cô ấy không muốn được người nhà chăm sóc mãi, cho nên mới rời nhà đến thành phố Hải để đi học.
Lúc trước cha mẹ không cho cô ấy trọ ở trường, nói là điều kiện quá kém, muốn mua nhà ở ngoài trường. Ninh Trừng từ chối mà không hề nghĩ ngợi, cô ấy muốn đến trải nghiệm cuộc sống đại học, không ở ký túc xá thì còn gì ý nghĩa nữa.
Cô ấy thấy Long Ngọ vùi đầu ngoác miệng ăn cơm, đột nhiên lại có khẩu vị.
“Chị ơi, món sườn này ăn ngon không?” Nhìn Long Ngọ gặm từng miếng thịt, Ninh Trừng hơi thèm.
“Chắc là ngon, em nếm thử không?” Long Ngọ chỉ muốn nhét đầy bao tử, chứ không có cảm giác gì về mùi vị.
Ninh Trừng cười cong mắt, lập tức gắp một miếng sườn nhỏ trong khay của Long Ngọ.
“Ngon!” Cắn một miếng, Ninh Trừng cười nói.
Long Ngọ thấy Ninh Trừng đặt đôi đũa ở tay phải xuống rồi cầm thìa húp một ngụm canh. Cô hơi sửng sốt, nhưng lại làm như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
16 chương
98 chương
3 chương
10 chương
8 chương
5 chương