Đan Thần
Chương 98
Phạt Mạch kỳ là nhân lực cực hạn, một khi vượt qua võ trung Thánh giả Phạt Mạch kỳ tiến vào Siêu Phàm kỳ, là một bước lên trời, triệt để vượt qua nhân lực cực hạn, có được thần thông pháp lực. Xác thực mà nói, là có được pháp lực, chỉ có tiến vào Thoát Tục kỳ mới có thể chân chính bắt đầu học tập thần thông, là một cảnh giới khác rất cao. Bất quá tiến vào Siêu Phàm kỳ cũng có thể trực tiếp hấp thu nguyên khí thiên địa chuyển hóa làm pháp lực khổng lồ, đến lúc đó ngưng thủy thành băng, dẫn lôi phóng điện, hô phong hoán vũ, đủ loại pháp thuật không thể tưởng tượng nổi đều có thể thi triển ra.
Bản thân trong quân đội là sinh tử tôi luyện, địa phương tăng lực lượng lên, thậm chí một ít đại gia tộc cũng sẽ đưa đệ tử đến tôi luyện trong quân đội. Nhưng cho dù như thế, trong mười vạn đại quân cũng chỉ có ba gã Siêu Phàm kỳ, đây là quân đội của Bạch Khải Nguyên, nếu như quân đội hành tỉnh bình thường, trong mười vạn đại quân có thể có một gã Siêu Phàm kỳ cũng không tệ rồi, từ đó có thể biết Siêu Phàm kỳ thưa thớt đến cỡ nào.
Mà lực lượng của Siêu Phàm kỳ, trải qua siêu việt cực hạn bình thường, đủ loại pháp thuật, mặc dù đại quân cũng có thể giết chết, nhưng mà rất khó. Mà bọn hắn chiến đấu, người bình thường nhúng tay tác dụng cũng không lớn, trừ khi có Phạt Mạch kỳ đỉnh phong, còn có được Nguyên khí đỉnh cấp thậm chí Linh khí, có lẽ có cơ hội chiến một trận cùng Siêu Phàm kỳ, nếu không căn bản không cần nghĩ. Cho nên Trình Cung không dùng chiến thuật biển người, nhưng hắn cũng sẽ không thật sự từng bước từng bước phái người đánh cùng Mã Huân.
Nói giỡn sao, hắn thực cho rằng đây là giang hồ quyết đấu hả, đây là chiến tranh. Nhiều người là khi dễ ít người, cậy thế muốn khinh người, tổn thất nhỏ nhất đổi thắng lợi lớn nhất mới được là mục đích.
Bạch Khải Nguyên, Lưu Chấn Văn cùng một gã tướng quân khác, ba người đã toàn lực ra tay, Bạch Khải Nguyên bộc phát toàn lực, coi như là người chung quanh chứng kiến cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Cộng thêm bản thân hắn là hình dạng hung thần ngàn năm khó gặp, giờ phút này giống như hung thần đến thế gian, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay muốn tàn sát hết thảy thế gian.
Lưu Chấn Văn thì hai tay vận chuyển, trong lúc đưa tay đó là hỏa diễm bay múa, từng đạo hỏa diễm phun ra. Từ khi đi một chuyến thảo nguyên cùng Trình Cung về sau, Lưu Chấn Văn đối với bất luận quyết định gì của Trình Cung chỉ có phục tùng, bởi vì ở thảo nguyên cho hắn rung động quá lớn. Hoàn toàn là chuyện không thể nào vậy mà thật sự đã thành, chỗ tốt đạt được ngay cả hắn cũng động tâm không thôi, Trình Cung trực tiếp lấy ra đại lượng dược vật cho ngựa ăn, cơ hồ làm hơn một ngàn thất hạ đẳng bảo ngựa tăng lên tiếp cận đến trung đẳng bảo mã, loại thủ bút này không phải người bình thường có thể làm được. Lúc ấy bọn hắn ở thảo nguyên bị sáu vạn đại quân đuổi giết, cũng là bằng vào cái này mới giết đi ra.
Bỏ một cái giá nhỏ, đổi lấy thương vong gấp mười lần cho đối phương, liên tiếp đoạt mười bộ lạc, cuối cùng không ngờ đối phương nhịn xuống cơn tức này, đây mới là điều làm Lưu Chấn Văn cũng cảm giác Trình Cung thần kỳ, đến cùng hắn làm sao làm được? Chẳng lẽ A Cổ Lạp có thân thích cùng hắn, chẳng lẽ Trình Tiếu Thiên chạy đến Vương đô thảo nguyên đàm phán cùng A Cổ Lạp, nếu không sao lại phát sinh loại tình huống này.
Trong mắt Mã Huân cũng bộc phát ra sát cơ lăng lệ ác liệt, đã đến lúc này không liều cũng không được, chỉ là trong lòng hắn nghẹn lấy một bụng tức giận, phổi cũng sắp bị Trình Cung làm tức điên.
Mã Huân là Siêu Phàm kỳ tầng thứ bảy. Tuy còn yếu hơn một tầng so với Bạch Khải Nguyên, nhưng mà kiếm thuật của hắn lại không giống bình thường, so với đao pháp của Bạch Khải Nguyên còn tinh diệu hơn rất nhiều, quan trọng nhất là thanh kiếm trên tay hắn kia, trên thân kiếm còn mang theo mười phong tuyền xoay tròn, không ngừng xoay tròn, làm cho tốc độ đâm ra của Mã Huân nhanh hơn, càng ác hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY
Nguyên khí cấp sáu Phong Tuyền Kiếm, đây là pháp bảo ẩn giấu của Mã Huân, cũng là thời điểm hắn xuất sư sư phó tặng cho.
Kiếm này đã bị hắn luyện hóa dung nhập trong thân thể, cũng chính bởi vì như thế, lần trước mới không có bị Trình Cung cướp đi. Đã có Phong Tuyền Kiếm này phụ trợ, cộng thêm Vô Ảnh Vô Hình Kiếm của hắn, Mã Huân đối mặt một kích tuyệt thế này của Bạch Khải Nguyên cũng có thể ngăn trở. Nhưng hắn ngăn trở cũng vô dụng, còn có hai người Lưu Chấn Văn.
Ở dưới ba người giáp công, Mã Huân ngay cả lực đánh trả cũng không có, chỉ có thể dốc sức liều mạng né tránh bảo vệ tánh mạng. Thân pháp của hắn rất huyền diệu, nếu không ba người Bạch Khải Nguyên liên thủ, chỉ cần hắn hơi có sai lầm đã sớm bị đánh chết.
- Ha ha... Lão đại, tiểu bạch kiểm kia là muốn mở bảo khố, hiện tại đã bị chúng ta vây khốn...
Nhưng vào lúc này, bên trong truyền đến tiếng hô hưng phấn của Bàn Tử, còn có tiếng giao chiến kịch liệt. Động tĩnh cực lớn, làm cho tất cả mọi người cảm giác như là địa chấn, hiển nhiên vừa rồi trong ở trong hầm ngầm đã phát sinh chiến đấu, hơn nữa nhất định là rất kịch liệt, nếu không không có khả năng tạo thành hiệu quả như vậy.
Bên đó có Siêu Phàm kỳ giao thủ, nếu không không có khả năng tạo thành hiệu quả như vậy.
- Ách... Cung...
Nghe sư đệ cũng bị bao vây, Mã Huân nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi... nếu ngươi dám đụng đến sư đệ ta, Lam Vân Đế Quốc không có người có thể bảo hộ được ngươi, cho dù ngươi là người Trình gia cũng chỉ có một con đường chết, thậm chí ngay cả Trình gia các ngươi cũng phải nghênh đón tai hoạ ngập đầu.
- Đáng sợ như vậy sao, ta sợ ah!
Trong miệng Trình Cung nói rất sợ. Xong lại nhàn nhã ăn trái cây.
- Hèn hạ, vô sỉ, ngươi cũng xứng làm chủ soái, tuy Mã Huân ta là mã tặc, nhưng mà mỗi người Trình gia đều là anh hùng hảo hán, tất cả mọi người kính nể, tại sao có thể có người như ngươi. Nếu ngươi là người Trình gia, thì đường đường chính chính đến, đừng có dùng những thủ đoạn hèn hạ này.
Mã Huân bị tức đến huyết khí quay cuồng, không cẩn thận ngực đã bị đốt trọi một mảnh, hỏa diễm trên bàn tay Lưu Chấn Văn lượn lờ, uy lực kinh người.
Vừa ăn xong quả lê, Trình Cung lại tiện tay cầm một quả Hồng bắt đầu ăn tiếp, nghe Mã Huân phẫn nộ gào thét, Trình Cung nhịn không được cất tiếng cười to.
- Móa, lão tử dựa vào thế lực trong nhà, lão tử diễu võ dương oai, lão tử là đứng đầu đế đô Tứ đại hại, Vân Ca Thành đệ nhất hoàn khố phá gia chi tử, khi nào ngươi nghe qua Đại thiếu gia là anh hùng. Ngươi sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng bản đại thiếu sẽ đánh với ngươi a, thân phận ngươi là gì, thân phận ta là gì, đối phó ngươi còn cần ta động thủ, vừa rồi là nói ngươi đánh một đám, mọi người cũng nghe được. Hiện tại sợ sao, đã chậm.
- Nhớ kỹ, đầu thai là một môn kỹ thuật sống, ta có một gia gia tốt, lão tử tốt, để cho ta có thể tùy ý chơi, bọn hắn để xuống trụ cột làm cho ta không cần động thủ, diệt ngươi giống như đi chơi, không phục kiếp sau cố gắng.
Mã Huân bị tức được phổi cũng muốn nổ tung, mình đường đường là Siêu Phàm kỳ, đã có thể vận dụng pháp lực, ở đâu không phải tồn tại cao cao tại thượng. Hôm nay lại bị tiểu tử này trêu đùa hí lộng, nhưng lại không làm gì được hắn.
Hơn nữa giờ này khắc này, Mã Huân cảm giác mỗi một câu của Trình Cung đều đáng giận như vậy.
- Ha ha...
Nhưng vào lúc này, đột nhiên chỉ thấy Bàn Tử vọt lên, trong tay ôm một cái rương lớn, trực tiếp đi lên ném trên mặt đất thoáng một phát, kim chuyên vung đầy đất. Bàn Tử nhìn về phía Trình Cung, sau đó hưng phấn hô lớn:
- Móa nó, rốt cục cũng mở được, cũng sắp bắt được tiểu bạch kiểm kia, vàng phía dưới giống như núi. Còn có nhiều thứ tốt khác, lần này có thể phát tài.
Lúc này Bàn Tử lại đột nhiên xuất hiện, nói ra giống như là lửa đổ thêm dầu.
- Phốc...
Vốn Mã Huân đã bị thương không nhẹ, bị Trình Cung làm tức giận đến không được, rốt cục phun ra một búng máu, khí thế lập tức hư thoát. Đám người Bạch Khải Nguyên là lão luyện sa trường sao để cho hắn cơ hội, ba người lập tức ra tay, nhanh chóng chế trụ Mã Huân.
Đám binh sĩ nghe đều là hai mắt tỏa sáng, bọn hắn đều là người nhận được chỗ tốt từ Trình Cung. Biết rõ hắn ra tay xa xỉ, đi theo đại thiếu không thể thiếu chỗ tốt, lần này khẳng định lại có lợi mới.
Lập tức Mã Huân bị bắt, mấy mã tặc còn thừa lại chung quanh cũng không còn tinh thần chiến đấu, lập tức có người xông lên bắt bọn chúng lại.
- Thả ta ra, bọn ngu ngốc các ngươi, các ngươi biết ta là ai không? Nếu các ngươi dám làm ta tổn thương một cọng tóc gáy, sư phụ ta tuyệt đối sẽ không tha các ngươi. Coi như là Hoàng đế Lam Vân Đế Quốc cũng không có quyền xử trí ta, chỉ bằng mấy người các ngươi, không muốn chết lập tức thả ta ra.
Nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến thanh âm của Phùng Tuấn Kiệt, chỉ thấy Phùng Tuấn Kiệt bị hai gã Huyết Chiến áp giải đi ra.
- Bành!
Túy Miêu một thân tổn thương, kéo lấy thân hình mỏi mệt cùng theo ra, nghe thanh âm của hắn khẽ nhíu mày, trực tiếp đá vào mông đít Phùng Tuấn Kiệt một cước, hiển nhiên lực lượng của hắn cũng đã bị phong bế, người trực tiếp bị đá bay về phía Trình Cung, nặng nề ném tới trước mặt Trình Cung.
- Hỗn đãn... Các ngươi... Dám!
Phùng Tuấn Kiệt bị ném, xương cốt toàn thân đều vỡ vụn không ít, rống giận:
- Các ngươi là tìm chết, ta không tha cho các ngươi, sư phụ ta là Đại trưởng lão Phong Vân Kiếm Tông, hắn muốn giết chết các ngươi như bóp chết con kiến, một đám tạp chủng lại dám đụng đến chân truyền đệ tử Phong Vân Kiếm Tông ta...
Phùng Tuấn Kiệt giống như là một hài tử bị người nhà làm hư, hết thảy đều dùng mình làm trung tâm, cho tới bây giờ không có bị qua ngăn trở, hắn cảm giác mình nhận lấy vũ nhục. Mà trong lòng hắn, Phong Vân Kiếm Tông là tồn tại ngay cả Hoàng đế Lam Vân Đế Quốc cũng không dám gây. Bất luận thời điểm gì, chỉ cần hắn báo ra danh hào đệ tử Đại trưởng lão Phong Vân Kiếm Tông, không người nào dám không nể tình.
Bạch Khải Nguyên nghe được Phùng Tuấn Kiệt nói hắn là đệ tử Đại trưởng lão Phong Vân Kiếm Tông, cũng khẽ nhíu mày. Mặc dù biết Cuồng Phong Mã Bang có khả năng có liên quan rất lớn cùng Phong Vân Kiếm Tông, nhưng cho tới bây giờ loại chuyện này không có công khai qua, Phong Vân Kiếm Tông không giống La Phù Kiếm Phái. Nếu như nói La Phù Kiếm Phái chỉ là tồn tại cường đại trong Lam Vân Đế Quốc, thì Phong Vân Kiếm Tông là môn phái cường đại bài danh trước ba của cả Nam Chiêm Bộ Châu, thế lực khắp Lam Vân Đế Quốc, Đồ Đằng Đế Quốc, Thảo Nguyên Vương Đình.
Phong Vân Kiếm Tông chủ yếu là ở Thảo Nguyên Vương Đình, cho dù đối với A Cổ Lạp cũng có lực ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ở bên trong Lam Vân Đế Quốc phân tích. Sở dĩ Cuồng Phong Mã Bang có thể mượn đường thảo nguyên đi vào Bộ Châu khác, chủ yếu là bóng dáng của Phong Vân Kiếm Tông.
- Loại người này cần phải đánh như vậy!
Lúc này, Bàn Tử cũng từ bên trong chạy ra, vốn là muốn tới bên cạnh Trình Cung báo cáo tình huống bên trong bảo khố, đã nghe được Phùng Tuấn Kiệt hung hăng càn quấy gào thét, hắn trực tiếp đi lên bắt lấy cổ áo Phùng Tuấn Kiệt. Tay phải xoay tròn, trực tiếp tát xuống.
- Ba ba ba BA~...
Đánh một lúc mười mấy cái, làm Phùng Tuấn Kiệt rụng mất một nửa hàm răng, miệng phun máu tươi, rốt cuộc không có biện pháp kêu gào, lúc này mới dừng lại.
- Móa!
Bàn Tử nói:
- Cho tới bây giờ chỉ có chúng ta hung hăng càn quấy cùng người khác, còn không người có thể hung hăng càn quấy ở trước mặt chúng ta, chỉ bằng một tiểu hỗn đãn ngươi, còn kém xa. Mịa nó, dám hung hăng càn quấy ở trước mặt đại thiếu, không đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra, ta không còn là Đỗ Thần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
826 chương
80 chương
23 chương
38 chương
65 chương
222 chương
103 chương