Đan Thần

Chương 622

Phù Văn Tông thái thượng trưởng lão Tư Không Sa lập tức lấy ra đan dược, đồng thời đánh ra một đạo phù văn vào trong Địa Anh của Nguyệt Minh thái tử, nhìn thấy bộ dạng Nguyệt Minh thái tử trong lòng của hắn thầm than, xem ra Nguyệt Minh thái tửđã bị phếđi, khó có thể lại trở thanh tông chủ tương lai của Phù Văn Tông được nữa, nhưng ít ra về mặt mũi vẫn phải không có trở ngại. Dù sao nếu như Nguyệt Minh thái tử quá mức thê thảm, cũng khiến Phù Văn Tông hắn mất mặt, cho nên lập tức động thủ khiến thân thể của hắn khôi phục một ít. - Đạm Đài Linh Trí bái kiến Thiếu chủ. Lúc này, phía Võ Thân Vương cũng có một người xé rách không gian đi ra, áo choàng của Bà La Đa Thần Miếu rộng thùng thình, có vài phần tương tự với Đạm Đài Linh Tuệ, cũng là một vị nhân vật cấp lão tổ của Đạm Đài gia tộc, Bà La Đa Thần Miếu thái thượng trưởng lão Đạm Đài Linh Trí. Thái độ của hắn đối với Võ Thân Vương rất cung kính, bởi vì trước khi hắn đến đãđược Đại Tế Tự dặn dò phải chiếu cố kỹ lưỡng Võ Thân Vương, đồng thời không lâu trước hắn đãđi qua Nam Cương độc giáo, khiến hắn không nghĩ tới chính là vị màĐại Tế Tự thân mật năm đó lại mạnh mẽ như vậy. Cho nên mặc dù lấy thân phận thái thượng trưởng lão, nnhưng hìn thấy Võ Thân Vương cũng rất cung kính. Võ Thân Vương sững sờ, không nghĩ tới đứa con riêng như mình vậy mà được thái thượng trưởng lão tồn tại Thiên Anh đối đãi như thế, lập tức vội vàng đáp lễ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https:// - Cũng may thái thượng trưởng lão đến kịp thời. - Giao Long Hoàng, Sư Hoàng bái kiến thái tử. Ở một bên khác, thanh âm mênh mông cuồn cuộn, hai cỗ khí tức cường đại lập tức xuất hiện bên cạnh Côn Bằng thái tử, đúng là Giao Long Hoàng và Sư Hoàng của Yêu tộc . - Tội gì phải đến nhiều như vậy, bất quá là một hồi tiểu bối tranh chấp, chúng ta sao có thể chạy đến thế này chứ. Một trung niên nhân một thân các ăn mặc thư sinh nghèo kiết hủ lậu lắc đầu cảm thán xuất hiện bên cạnh Chu Dật Phàm - Hà Lai (tại sao), ta thấy cũng giống như tên của ngươi vậy, ngươi đến đây àm gì. Đạm Đài Linh Trí thân hình cao lớn, tính tình rất nóng nảy, cũng nói giống như vừa rồi nói với Tư Không Sa của Phù Văn Tông. - Các vị tiền bối đều đãđến, lão tổ nhà ta cũng mệnh lệnh ta đến đây xem xem, thuận tiện đuổi bắt hai tên phản đồ trở về. Lại một thanh âm vang lên, một người dưới chân ngự kiếm phá không màđến, hiển nhiên xuất hiện không có khí thế bằng Đạm Đài Linh Trí, Tư Không Sa, nhưng lại tản mát ra khí tức Thiên Anh, chỉ là hẳn là Thiên Anh sơ kỳ. - Âm Uy! Thanh âm hai người Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh trầm xuống, lần nữa nhìn về phía Trình Cung. Bọn hắn kiên định, không sợ cái gì, chỉ là tình thế hiện giờ các nàng đã thúc thủ vô sách rồi, không chỉ nói đông đảo tồn tại cao cao tại thượng như Tư Không Sa, Đạm Đài Linh Trí, Giao Long Hoàng, Sư Hoàng, sớm đã là tồn tại Thiên Anh một bước lên trời. Cho dù là Âm Uy này thôi, cũng không phải các nàng có khả năng chống lại được. - Âm Uy, lại là người của lão già kia? Trình Cung lạnh lùng nhìn thoáng qua Âm Uy. - Ân, Âm Trường Khiếu vẫn một mực tu luyện, thẳng đến vài thập niên trước mới có Âm Huy, nhưng gia tộc của hắn trong mấy trăm năm qua lại phát triển rất cường đại, đã sớm đèép hai đại dòng họ Phong, Vân sáng tạo ra Phong Vân Kiếm Tông lúc trước đến mức cơ hồ không có bất kỳ địa vị gì nữa rồi. Người Âm gia rất nhiều đều bị bố trí tại hỗn loạn tam giác, chỉ có lần này Âm Trường Khiếu trở về một lần nữa chỉnh đốn Phong Vân Kiếm Tông, bọn hắn trở về một bộ phận, đoán chừng giờ phút này Phong Vân Kiếm Tông đã không còn người hai họ Phong, Vân nữa. Âm Uy này tính ra là trọng tôn của Âm Trường Khiếu, ba mười năm trước dùng chưa đến 200 tuổi đãđạt được cảnh giới Thiên Anh. - Móa, rác rưởi như vậy còn chạy tới tham gia náo nhiệt, không thấy nhiều người như vậy đều mạnh hơn hắn sao. Trình Cung đối với Âm Trường Khiếu và cả nhà hắn đều không có bất kỳ hảo cảm nào. Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh sững sờ, tuy rằng không so được với Tư Không Sa, Đạm Đài Linh Trí, nhưng nói thế nào cũng là tồn tại Thiên Anh, hiện giờ không nói tới những người kia, cho dù mỗi Âm Uy này thôi cũng không phải bọn hắn có thể so sánh được. - Ah, tiểu tử này thật đúng là có chút đảm lượng nha. - Đoán chừng là bị dọa điên rồi a. - Nghe nói lần trước phía sau hắn cũng có Thiên Anh ra tay, còn khiến lão Giao Long chịu thiệt nữa, có phải thật vậy hay không. - Hừ, các ngươi thử xem. - Tiểu gia hỏa cóý tứ/. Trình Cung đối thoại với Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh các nàng cũng không sử dụng thần niệm, nói rất tự nhiên. Đám Tư Không Sa, Đạm Đài Linh Trí lần nào xuất hiện không phải được tất cả mọi người kính ngưỡng, coi như tồn tại Địa Anh đỉnh phong, nhất môn chi chủ nhìn thấy bọn hắn đều nơm nớp lo sợ, không nghĩ tới hôm nay Trình Cung lại nói ra lời này. Đừng nói bọn hắn, Âm Uy cũng dùng khí thế Thiên Anh xuất hiện, dùng kiếm thế bao phủ muốn tiêu diệt Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh càng tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Rác rưởi, mình đường đường là tồn tại Thiên Anh vậy mà hắn lại nói mình là rác rưởi. Tồn tại Thiên Anh, ở trong Cửu Châu đại địa cũng xem như là tồn tại cường đại, huống chi ở Nam Chiêm Bộ Châu Âm Uy càng cao cao tại thượng, Âm Uy hắn vừa mới đột pháđến Thiên Anh không bao lâu, còn phụ trách một bộ phận chuyện của gia tộc, mỗi lần xuất hiện thậm chí ra tay đều như lôi đình, đối thủ đều bị sợ hãi, sợ run, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ lấy. Người xụi lơ vô lực, dốc sức liều mạng tự bạo nhiều không kể xiết, mỗi lần đều khiến hắn thể nghiệm loại cảm giác cao cao tại thượng này, hôm nay ở cùng một chỗ với đám thái thượng trưởng lão thành danh lâu năm của tất cả thế lực lớn, vậy mà. . . lại bị người nói thành rác rưởi. - Xuất khẩu không nghĩđoạn tứ chi của ngươi coi như chút trừng phạt nhỏ, sau đó lại mang hai tiện nhân các ngươi quay về tiếp nhận trừng phạt. Có thể tu luyện lực lượng đến loại tình trạng này, tự nhiên không có kẻ ngu dốt, trừ phi loại người si mê một lĩnh vực như Đạm Đài Linh Tuệ mà Trình Cung gặp được, tựa như cóít người gửi gắm tình cảm vào kiếm vậy. Nhưng Âm Uy tuyệt đối không phải loại người như vậy, vừa rồi hắn cũng đã nhìn ra chỗ ảo diệu, nhiều thái thượng trưởng lão như vậy đồng thời xuất hiện, tuyệt đối là chuyện cực kỳ hiếm thấy, mà bọn hắn lại không hềđộng thủ, hiển nhiên còn chưa đạt thành hiệp nghị. Cũng như vừa rồi Tư Không Sa muốn bắt Trình Cung lại trước, lại bị ngăn trở vậy, cho nên giờ phút nào hắn phẫn nộ Trình Cung, một tên quần làáo lượt nho nhỏ lại dám nói mình là rác rưởi, ngay cả lòng muốn băm thây hắn thành vạn đoạn cũng có, huống chi tên này còn giết Âm Huy, nhưng hắn lại không thể. Nếu quả thật giết Trình Cung liền biến thành tranh đoạt với những người này, đừng nhìn hiện giờđám lão già kia cười cười nói nói, giống như bằng hữu cũ tụ cùng một chỗ, nhưng một khi vì lợi ích, vậy tuyệt đối có thể trở mặt ngay. Dù sao thái thượng trưởng lão đã nói, chuyện lần này không cần mình đi quản, vô luận bọn hắn được cái gìđều có chỗ tốt cho Phong Vân Kiếm Tông, bởi vì sau khi bọn Trình Cung tiến vào Càn Khôn Đan Tông, cũng đã có người tới Phong Vân Kiếm Tông nói qua với Âm Trường Khiếu chuyện lần này rồi. Cho nên mục đích chủ yếu hắn tới lần này đúng là tới bắt Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, hoặc là có thể nói như vậy, nếu như nhìn thấy Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh nghe lời sẽ dẫn các nàng về Phong Vân Kiếm Tông tu luyện, đây là ban ân của thái thượng trưởng lão đối với các nàng, nếu như hai người này có dịđộng thì bắt các nàng trở về. Quả nhiên đãđể thái thượng trưởng lão đoán đúng, bảo các nàng đi bắt Trình Cung vậy mà các nàng lại ở cùng một chỗ với hắn, Âm Uy hiện giờ chính là muốn bắt bọn họ trở về. Cố ý nói ra lời kia, thấy không có người cản trở, hắn biết rõ chỉ cần không giết Trình Cung cướp đoạt đồ vật, những người này hiện giờ sẽ không quản, khóe miệng Âm Uy nổi lên một tia cười âm hiểm. - Ngươi còn trông cậy vào Hách Liên Lam Phượng của Nguyên Thủy Ma Tông có thể lại bảo vệ ngươi một lần nữa ư, nói cho ngươi biết a, thái thượng trưởng lão đã dẫn Hách Liên Lam Phượng kia đi rồi, ngươi còn muốn dựa vào Nguyên Thủy Ma Tông cứu mạng đã không có khả năng nữa, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi đâu. Âm Uy khoát tay, một đạo kiếm khí lập tức bắn ra, đừng nói là một tiểu tử lông còn chưa dài, coi như là một Địa Anh đỉnh phong thì sao chứ. Tồn tại Thiên Anh một bước lên trời, cao cao tại thượng bao quát chúng Tu Chân giả. Trình Cung trước này trước kia hung hăng càn quấy thìđã sao, đó là do tồn tại Thiên Anh không ra tay, hắn hiện giờ muốn chặt đi tứ chi của Trình Cung, tuy rằng không thể giết hắn, nhưng kết cục của hắn cũng sẽ rất bi thảm. Oanh! Kiếm khí của Âm Uy còn chưa tới trước người Trình Cung, xa xa đột nhiên có một đạo ma quang phát sau màđến trước, ầm ầm đánh tới đạo kiếm khí kia. - Âm Uy, Âm gia các ngươi không có ai tốt lành cả, tông chủ quả nhiên đãđoán đúng. Nhưng vào lúc này, một thanh âm thanh thúy vang lên, một phu nhân xinh đẹp một thân ma khí trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Trình Cung, ngăn công kích của Âm Uy lại, đồng thời khom người thi lễ về phía Trình Cung: - Nguyên Thủy Ma Tông Liễu Nguyệt bái kiến đại thiếu, tông chủ sớm đã biết Âm Trường Khiếu kia không có hảo tâm, bất quá Nguyên Thủy Ma Tông lọt vào sựđánh lén của Phong Vân Kiếm Tôngl, tạm thời chỉ có Liễu Nguyệt có thể thoát thân chạy tới. Liễu Nguyệt tuy rằng xuất hiện, nhưng trong lòng cũng rất bất ổn, nàng cũng không được mãnh mẽ như tông chủ Hách Liên Lam Phượng, một người ngăn cản sóng dữ. Hôm nay đối diện với đông đảo tồn tại Thiên Anh đứng đấy, đối phó một tên Âm Uy nàng ngược lại không sợ, nhưng bất kỳ người nào trong mấy người Tư Không Sa, Đạm Đài Linh Trí, Giao Long Hoàng đều không phải mình, một Thiên Anh tầng thứ nhấtcó thểđối phóđược. Đãđến cảnh giới Thiên Anh, cho dù kém một tiểu cấp độ cũng đã kém vô cùng lớn. Nhưng mặc kệ như thế nào, tông chủ có lệnh nàng cũng chỉ có thể dốc sức liều mạng chạy đến, Trình Cung này thân phận đặc thù, nếu bất đắc dĩ thà rằng hi sinh mình cũng phải bảo trụ Trình Cung, đây chính là tông chủ đã sớm đã thông báo. - Hừ, Liễu Nguyệt, ngươi cho rằng đây là chuyện giữa Nguyên Thủy Ma Tông các ngươi và Phong Vân Kiếm Tông chúng ta sao? Ngươi cho rằng ngươi là Hách Liên Lam Phượng, chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn cản các tiền bối ở đây sao, hôm nay ta chỉ bắt phản đồ của Phong Vân Kiếm Tông ta, thuận tiện nhìn xem ngươi chết như thế nào. Nguyên Thủy Ma Tông và Phong Vân Kiếm Tông đấu nhiều năm như vậy, Âm Uy đối với Liễu Nguyệt tự nhiên không xa lạ gì, trên thực tế với tư cách làđối thủ cùng một cấp độ, số lần mà bọn hắn giao thủ cũng không ít, thời gian hai người đạt đến Thiên Anh cũng cơ hồ không sai biệt lắm, chỉ là Liễu Nguyệt này tu luyện ma công tốc độ nhanh hơn hắn, bình thường hai người đấu với nhau hắn thật đúng là có chút đánh không lại Liễu Nguyệt, nhưng hôm nay hắn cũng không định liều mạng với Liễu Nguyệt. - Một tiểu nha đầu mới đột pháđến Thiên Anh, cút xa một chút. Tư Không Sa căn bản không cóđể Liễu Nguyệt vào mắt. - Lại vẫn cười được, không biết sống chết, Hách Liên Lam Phượng tới không được, xem người còn cách nào nữa. Giao Long Hoàng nhìn thấy Trình Cung mang theo dáng cười tự tin nhàn nhạt cũng rất chán ghét, nhất là nghĩđến chuyện lần trước, không thoải mái nói. - Là ngươi, dĩ nhiên là ngươi, tên đáng chết, một lát nữa không ai có thểđoạt với ta, các ngươi lấy đồ vật đi phân phối, ta muốn ăn thịt của hắn, uống máu của hắn. Sư Hoàng ngay từđầu còn không rõ chuyeneje gì, giờ phút này hắn đột nhiên nhận ra Trình Cung, đây chẳng phải là gia hỏa sát hại tiểu sư vương tại đại đế chi thành sao? Nếu không phải giờ phút này tất cả mọi người còn chưa thương lượng tốt nên phân phối thế nào, hắn sớm đã giết qua rồi. - Ta thấy chư vị cũng không cần đợi nữa rồi, trước tiên cứ cầm đồ vật vào tay, tránh sinh thêm biến cố, về phần phân phối thế nào mọi người chậm rãi thương lượng. Nhiều người như vậy ở chỗ này đây, nhất là có các vị ở đây, nghĩđến cũng sẽ không có người nào dám độc chiếm. Nhìn thấy đám thái thượng trưởng lão cao cao tại thượng này kiêng kị lẫn nhau, vậy mà không có ai ra tay, Chu Dật Phàm đã có chút nóng nảy. Hắn không cách nào không nóng nảy đượ, một lần, hai lần, ba lần... Hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu lần nữa, mỗi lần đều cho rằng tất cảđều nắm chắc thì lại để Trình Cung lật bàn, cho nên giờ phút này hắn vội vàng nói. Lời hắn nói lập tức nhận được sựđồng ý của Nguyệt Minh thái tử, Võ Thân Vương, Côn Bằng thái tử không lên tiếng, nhưng cũng không phản đối. - Tốt, vậy hãy để cho ta đến giết hắn đi Khác với bọn Chu Dật Phàm, Võ Thân Vương, những thái thượng trưởng lão của thế lực phía sau bọn hắn cũng không quáđặt Trình Cung vào mắt. Theo bọn hắn thấy thì Trình Cung và những người bên cạnh hắn giống như một đám kiến nhỏ yếu vậy, một chút uy hiếp cũng không có, muốn như thế nào đều được, bọn hắn đối với Trình Cung cũng chưa nói tới cừu hận, có thể nói hoàn toàn không để vào mắt. Cho nên mới tùy ýđể Âm Uy ra tay, đương nhiên, Sư Hoàng lại khác với bọn họ, tiểu sư vương bị Trình Cung giết chết, Sư Hoàng nhận ra Trình Cung tự nhiên muốn ra tay rồi. - Đúng, trước tiên giết hắn đi, sau khi giết hắn lại phân phối đồ vật, xem hắn còn hung hăng càn quấy thế nào. Trình Cung, ta nói rồi đấy, dù ngươi có hung hăng càn quấy thế nào cũng vô dụng, không có tác dụng đâu... Nguyệt Minh thái tử gầm lên, thanh âm so với khóc còn khó nghe hơn, hắn đã dự cảm thấy tình huống của mình sau khi trở về, mất đi tư cách kế thừa Phù Văn Tông, cái này so với chết còn thống khổ hơn, cho nên hắn giờ phút này tiếng hô cũng đã có chút cuồng loạn rồi.