Đan Thần

Chương 527

Nam Hoang, Đan thành, yêu thú phô thiên cái địa, phân công rõ ràng, tiến công hung mãnh, như sóng trên biển, liên tục không dứt, vô biên vô hạn, hơn nữa lớp sau mạnh hơn lớp trước. Nhưng Đan thành giống như bị dính trên Nam Hoang, mặc cho yêu thú công kích hung mãnh bao nhiêu, bên trong Đan thành đều có thể đở nổi. - Oanh! Đột nhiên, chừng hơn mười Vạn Tượng Nhất Long liên thủ đánh ra một kích, lập tức tạo thành hiệu quả như một kích toàn lực của Nhân Anh kỳ thứ sáu, tầng thứ bảy, trực tiếp đánh ra một đường máu rộng chừng mười mấy thước bên ngoài Đan thành. Tất cả yêu thú bên trong phạm vi này bị đánh chết toàn bộ, nháy mắt sau đó ở trong Đan thành đột nhiên giết ra một chi đại quân. Chi đại quân này mới vừa ra, phải đối mặt với pháp thuật, thần thông công kích đến từ bốn phương tám hướng, may mắn là bọn hắn cũng sớm có chuẩn bị, không ngờ lao ra trước nhất toàn bộ đều là Thoát Tục Kỳ, chừng hơn trăm người, hơn trăm người liên thủ tạo thành một cái phòng ngự thật lớn. Sau khi ngăn trở đợt công kích thứ nhất của yêu thú, trong bọn họ cũng có người bắt đầu thi triển thần thông tiến hành công kích. Sau đó thì có mấy trăm tên Siêu Phàm kỳ ngự kiếm bay ra, lập tức xuyên thẳng qua đại quân yêu thú, tạo ra hỗn loạn quy mô lớn. Bên trong đại quân giết ra, người trước nhất đúng là hung thần Bạch Khải Nguyên, không cần phải nói, chi đại quân này đúng là Hung Thần kì binh của hắn. Hôm nay là xuất động toàn bộ Hung Thần kì binh, nhưng số lượng tổng thể thiếu đi mấy ngàn so với lúc ban đầu, chưa đủ một vạn năm ngàn người, nhưng sức chiến đấu lại tăng lên rất nhiều so với lúc ban đầu. Sức chiến đấu mạnh đến kinh thế hãi tục, dưới sự dẫn dắt của hung thần Bạch Khải Nguyên, như một đầu trường Long xung phong liều chết đi ra, bên trong đại quân yêu thú khổng lồ trực tiếp giết ra một đường máu. Mà trên trăm tên Thoát Tục Kỳ mở đường ở phía trước, người dẫn đầu là Trình Trảm, cuối cùng còn có Trình Lập dẫn đầu đám người đang áp trận. Lại làm cho chẳng ai ngờ chính là, sau khi chi đại quân này giết ra Đan thành, vậy mà một mạch liều chết đi ra ngoài, dùng một loại khí thế không thể đỡ đánh tới phương hướng Song Long thành, giết những yêu thú kia đến choáng luôn. Đây là bọn hắn muốn làm gì, hiện tại muốn chạy trốn sao? Đây cũng quá chậm a. Đoạn đường này đi qua, toàn bộ đều là yêu thú, đây không phải muốn chết sao. Nhưng chi Hung Thần kì binh này, lại hết lần này tới lần khác làm loại chuyện bất khả tư nghị này, mà thời điểm bọn hắn giết đi ra ngoài, cùng Trình Cung mượn nhờ thân ngoại hóa thân Hỏa Phượng Ma Long biết rõ Song Long thành bị phá chưa đủ một canh giờ. Từ trên cao, liền chứng kiến đội ngũ này giống như lưỡi đao sắc bén, không ngừng đâm về phía trước. . . . Nam Hoang, Địa Long Vương thành, giờ phút này nhân số trong Địa Long Vương thành đã tiếp cận năm mươi vạn, ở trong mấy tháng ngắn ngủn, những người này được huấn luyện đã có một ít quy củ. Giờ phút này thú triều chính thức bộc phát, yêu thú giống như thủy triều tiến hành công kích, nhưng Địa Long Vương thành thực sự phòng thủ kiên cố. - Đều nói trăm năm thú triều đáng sợ, ta xem bất quá chỉ là như vậy, ở dưới Long Vương ngài huấn luyện bố trí, ngăn trở trăm năm thú triều này tuyệt đối không có vấn đề, đến lúc đó Long Vương ngài tuyệt đối danh chấn thiên hạ. Giờ phút này, ở chỗ cao trong Địa Long Vương thành, Địa Long Vương Lý Dật Phong bị tóc che nửa bên mặt, nửa bên mặt lộ ra cũng xinh đẹp đến mức làm cho nữ nhân cũng hâm mộ đang nhìn xa xa, thần niệm của hắn tùy thời lưu ý tình huống chung quanh. Ở bên cạnh hắn, một đám thủ hạ đều đứng nghiêm, không ngừng có báo cáo các loại tình hình chiến đấu, từ tình huống trước mắt mà xem, Địa Long Vương thành không có bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa giết chết rất nhiều yêu thú, thậm chí mấy lần chủ động xuất kích, hiệu quả rất tốt. - Không đúng, tình huống có chút không đúng. Lý Dật Phong nhẹ nhàng vuốt ve mớ tóc đang che nửa khuôn mặt, nói khẽ: - Các ngươi không nên chỉ nhìn những yêu thú trước mắt, mà đánh giá tình hình chung sai lệch như vậy, theo lý thuyết ngày hôm sau khi trăm năm thú triều bộc phát, đúng là thời điểm yêu thú hung mãnh nhất. Có thể nói, một khi yêu thú tụ tập, có lẽ chung quanh đều là yêu thú, nhưng các ngươi thử lưu ý tình huống trăm dặm bên ngoài Địa Long thành xem, yêu thú nơi đó cũng không phải đợi công kích Địa Long thành, hơn nữa đẩy về phía trước rất nhanh. Phía trước chính là Song Long thành, căn cứ tin tức lúc trước mà nói, yêu thú phụ cận Song Long thành đã không ít, hình thể yêu thú cực lớn, số lượng rất đông, mặc dù có Yêu tộc cân đối khống chế, nhưng thời điểm trước đã vây kín Song Long thành. Hôm nay không ngờ yêu thú đi qua Địa Long thành chúng ta nhanh như vậy, chạy tới Song Long thành, điều này nói rõ cái gì? - Thật là đần, điều này nói rõ hai vấn đề, một là tổn thất của yêu thú quá lớn, hai chính là Song Long thành bị công phá. Nam Hoang giống như là một cái đập chứa nước, mà Song Long thành là cửa đập, những yêu thú này chính là nước, hôm nay dòng nước đột nhiên lưu động lên. Các ngươi cho rằng, yêu thú có thể tổn thất tới loại trình độ này sao? Lý Dật Phong thấy không ai trả lời, hắn mắng một tiếng đần, sau đó nói tiếp. - Long Vương, làm sao Song Long thành có thể bị công phá, cho dù Nhân Anh kỳ ra tay cũng khó có khả năng, trừ khi người cường đại hơn ra tay. - Không thể nào, trăm năm thú triều bộc phát, Yêu tộc trợ giúp, khống chế những yêu thú trong Yêu Thú sâm lâm lâm, loại thời điểm này các phương diện đều đang chú ý, không có khả năng Chấp pháp giả không chú ý đấy, cho bọn hắn mười lá gan bọn hắn cũng không dám xằng bậy. - Ta xem rất có thể là lần này Yêu tộc muốn được ăn cả ngã về không, lúc này mới đi qua hơn một ngày mà thôi, tuyệt đối không có khả năng Song Long thành bị công phá. . . . - Đám gia hỏa các ngươi đã ngu còn ngốc, không có khả năng, cái gì gọi là không có khả năng, tướng quân khó tránh khỏi chết trước trận, không có vương triều bất diệt, huống chi là một tòa thành trì nho nhỏ. Lý Dật Phong lộ ra một tia khó chịu nói: - Các ngươi theo ta lâu như vậy, hình dạng xấu xí ta không trách các ngươi, đó là do cha mẹ các ngươi tạo ra, nhưng tại sao chút ánh mắt cũng không có, làm cho ta mất mặt! Lần này không giống bình thường, Lam Vân đế quốc tất diệt, Nam Chiêm Bộ Châu sẽ bị chia cắt, mà Song Long thành này cũng bị phá, chẳng qua là ai quản lý mà thôi. Bị Địa Long Vương nói như thế, nguyên một đám thủ hạ của hắn cúi đầu im lặng, không có biện pháp a, mặc dù Lý Dật Phong chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng hắn nói xấu xí cũng không ai thấy xấu hổ phản bác, bởi vì so với hắn mà nói, người ở chỗ này như cóc so với thiên nga. Lý Dật Phong dùng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển một đám tóc dài nói: - Chẳng qua là ta không nghĩ tới, mọi chuyện lại nhanh như vậy, các ngươi bảo vệ tốt Địa Long thành cho bổn vương. Những thủ hạ kia cảm giác lời này không đúng, nhưng không đợi nói khuyên bảo gì, liền thấy bóng người Lý Dật Phong dần dần tiêu tán biến mất. . . . Tây Chu, Thiên Tử Sơn, giờ phút này Chu Dật Phàm cũng đang không ngừng sai nhân thủ, từng đạo mệnh lệnh truyền đạt xuống dưới. - Thiếu chủ, Song Long thành đã bị công phá, Song Long sơn mạch phải dựa vào Song Long thành mới có thể phát động trận pháp ngăn cản đại quân yêu thú, hôm nay đại quân yêu thú đã sắp tiếp cận Tây Chu hành tỉnh ta. - Aii! Chu Dật Phàm nhẹ giọng thở dài: - Cái gì nên tới cuối cùng cũng đã tới, chẳng qua là không nghĩ tới lại nhanh đến như vậy, mấy trăm năm qua Song Long thành ngăn cản yêu thú, nhưng chưa bao giờ trong vòng một ngày bị công phá, xem tới trong này có vấn đề, dựa theo kế hoạch dự định, khởi động tất cả cạm bẫy cùng kế hoạch săn giết, yêu thú là tai nạn, nhưng cũng là tài vật cực lớn, Trình Cung kia cắm rễ ở Nam Hoang, Đan thành phát triển rất nhanh, một nguyên nhân rất lớn chính là mượn nhờ săn giết yêu thú để huấn luyện thủ hạ, đồng thời dùng yêu thú để luyện đan, đổi lấy tiền tài, vật phẩm, lặp lại như vậy mới có thể tuần hoàn không ngừng, càng ngày càng mạnh. - Vâng. Chu Dật Phàm sớm có bố trí, nhân viên tình báo lập tức ly khai. - Thiếu chủ, ngài không phải một mực nói vị trí Song Long thành này rất trọng yếu sao? Vì sao hiện tại không nhân cơ hội này nắm lấy? Một lão nhân bên cạnh thấy Chu Dật Phàm hời hợt hạ rất nhiều mệnh lệnh, lại không có ý tứ tiến quân Song Long thành, cảm giác rất là kỳ quái. - Song Long thành dễ thủ khó công, nhất định là bên trong xảy ra vấn đề, mới có thể trong thời gian ngắn như vậy bị công phá, lúc này Nam Chiêm Bộ Châu đại loạn, thế lực khắp nơi muốn từ đó lấy được chỗ tốt. Ta đã sớm nói qua cùng sư tôn, ta có nắm chắc kiếm được một chỗ cắm dùi, lại không nắm chắc khống chế toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu. Bởi vì quy củ của Cửu Châu đại địa, Nhân Anh kỳ không được nhúng tay vào chiến tranh thế tục, nếu chỉ là chiến tranh thế tục bình thường, cho dù đối mặt Trình Vũ Phi, Lôi Nhạc thậm chí Trình Tiếu Thiên ta cũng có lòng tin quyết tranh hơn thua, nhưng tình thế Nam Hoang đặc biệt, lại sinh ra rất nhiều Vạn Tượng Nhất Long. Bọn hắn nằm giữa Thoát Tục Kỳ cùng Nhân Anh kỳ, có lực lượng cường đại không kém gì Nhân Anh kỳ bình thường, bọn hắn chính là lỗ thủng của quy củ này. Cũng may còn có cực hạn năm mươi Long lực, nếu không chỉ sợ quy củ phải đổi thành người trên Vạn Tượng Nhất Long không được nhúng tay chiến tranh thế tục rồi. Chẳng qua là những người này, chung quy không thể quyết định được thắng lợi cuối cùng, hơn nữa chờ bọn hắn tranh giành xong, sau đó mới là bất ngờ ta dành cho bọn hắn. Chu Dật Phàm ung dung nói, lại làm cho lão nhân kia nghe cũng không rõ. Bởi vì Chu Dật Phàm nói hoàn toàn là đông một câu, tây một câu, lão nhân kia căn bản không có hiểu rõ hắn đang nói cái gì, Chu Dật Phàm cũng không có đi giải thích, chẳng qua là cuối cùng nhẹ nhàng khảy một dây đàn, lập tức làm cho cả Thiên Tử Sơn vang lên thanh âm này. - Loạn a, càng loạn càng tốt, Phù Văn Tông ủng hộ Đồ Đằng Đế Quốc, Yêu tộc ủng hộ Thảo Nguyên Vương Đình, cộng thêm bản thân Yêu tộc, toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu chắc chắn sẽ đại loạn. Chúng ta là muốn ở trong loạn tranh thủ chỗ tốt, mà không phải đi hao phí lực lượng ngăn cản Yêu tộc, đối phó những lực lượng như Đồ Đằng Đế Quốc, Phù Văn Tông, Thảo Nguyên Vương Đình cùng Lam Vân đế quốc này, ai nguyện ý xuất đầu thì đi xuất đầu, loại thời điểm này, ai xuất đầu. . . Chết! . . . Giờ phút này Song Long thành đã triệt để biến thành một chiến trường, vô số yêu thú vọt vào, cũng may trong Song Long thành này có rất nhiều cấm chế phòng ngự, những yêu thú này chỉ có thể theo một ít vị trí trận pháp phòng ngự bị hủy diệt mà tiến vào. Nhưng cho dù như thế, lúc này cũng có hơn mười vạn yêu thú xung phong liều chết tiến vào, toàn bộ Song Long thành đều hủy không sai biệt lắm. Dân chúng bình thường tử thương vô cùng nghiêm trọng, cũng may Song Long thành này cũng có đại quân trú đóng, cộng thêm bên trong Song Long thành có rất nhiều Liệp yêu giả, ngược lại cũng có lực hoàn thủ. Nhưng cho dù như thế, Song Long thành đã không có cấm chế, trận pháp trợ giúp, chính diện chém giết cùng yêu thú, kia căn bản không có hy vọng thắng lợi. Bọn họ chiến đấu, tác dụng duy nhất chính là để cho dân chúng bình thường có thời gian đào tẩu.