Đan Thần
Chương 129
Giờ phút này Du Văn Huy vẫn còn tính nước, so với Thượng Quan Hạc thì lâu hơn một hồi, nhưng người hiểu cờ đã nhìn ra hắn vô lực, hiển nhiên cái kia đã vượt qua cực hạn của hắn. Giờ phút này người chính thức hiểu cờ đều nhìn ra, kỳ thật Thượng Quan Hạc còn có thừa lực, nhưng hắn đã tự biết thua, không có đi giãy dụa làm gì.
Bất quá lúc này những chuyện này đều trở nên không còn gì nữa, mọi người đấu thua đều đứng dậy, đứng xa xa nhìn Trình Cung rời đi, mặc dù nói đã tất thắng, nhưng hiển nhiên Du Văn Huy vẫn còn chèo chống, làm sao hắn biết Du Văn Huy sẽ hạ quân cờ gì?
Mọi người có chút không dám tin tưởng, nhưng lập tức nghĩ đến vừa rồi, một mình hắn khiêu chiến tất cả mọi người, còn nhượng hai nước, cưỡi ngựa chơi cờ, một hơi thắng hai mươi bảy tên tài tử Vân Ca Thành.
Vốn là chuyện tuyệt đối không thể nào, hiện tại lại trở thành sự thật, mà ngay cả những người thua tiền cũng thua tâm phục khẩu phục, nói không ra lời. Chu Hoằng đứng ở nơi đó, hiện tại hắn cũng như một đầu gỗ, bởi vì tâm hắn đã sớm rối loạn. Loại chuyện không thể nào vậy mà biến thành sự thật, mặc dù sư phó Du Văn Huy được xưng Kỳ Vương Vân Ca Thành đến, cũng tuyệt đối không có khả năng thắng thống khoái hai mươi bảy người này như thế, càng không có khả năng nhượng hai nước, mỗi lần mười tức hạ cờ, những cái này đều khó có khả năng, nhưng Trình Cung lại làm được.
- Quả thực không có thiên lý, hắn chỉ là quần là áo lượt ah.
Cái này là ẩn sâu không lộ, không nghĩ tới Trình Cung che dấu sâu như vậy, trách không được hắn dám tham gia trận đấu, lần này những người các ngươi muốn xui xẻo, một hồi nếu như hắn lại thắng hai trận, đấu cùng tứ đại tài tử lại thắng, các ngươi có thể thảm rồi, thua chết các ngươi.
Giờ phút này, có một ít người không có tham gia đánh bạc hoặc là trung lập, rốt cục nhịn không được phát ra sợ hãi thán phục, càng có chút ít cảm giác nhìn có chút hả hê.
Thời điểm Trình Cung chưa có chạy xa, một ít kịp phản ứng dốc sức liều mạng đi theo, không vì cái gì khác, bọn hắn muốn nhìn Trình Cung đã thư, họa sẽ đấu như thế nào.
Bọn hắn vừa động, thật đúng là rất đồ sộ, mấy vạn người đi theo.
- Phốc. Truyện Sắc Hiệp - https://
Sau khi Trình Cung rời đi, Tống Phúc dựa theo Trình Cung ghi lại đánh cùng Du Văn Huy, rốt cục sắc mặc Du Văn Huy biến đổi, trực tiếp phun ra một búng máu, tay bụm lấy miệng lảo đảo đứng dậy, trực tiếp ly khai.
- Tống huynh, có thể cho ta mượn đánh giá không.
Thượng Quan Hạc cũng không có ly khai, một mực đợi đến lúc Du Văn Huy thổ huyết mới đi lên. Tống Phúc trực tiếp ném tờ giấy kia cho hắn, Thượng Quan Hạc nhìn xem các nước cờ trên tờ giấy, hơn nữa vừa vặn ghi đến một bước cuối cùng cũng chưa có, một bước này đúng là một bước làm Du Văn Huy thổ huyết triệt để nhận thua.
Này cũng thật bất khả tư nghị a, giờ phút này Thượng Quan Hạc còn chấn kinh hơn hồi nãy nữa, này so với vừa rồi thắng hai mươi bảy người bọn hắn còn khủng bố hơn, vậy mà hắn có thể biết Du Văn Huy chỉ có thể chèo chống đến một bước này, lại có thể ngờ tới biến hóa phía sau. Dù đối thủ đi thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay, quá kinh khủng.
- Thần kỳ, lợi hại, thật bất khả tư nghị...
- Quả thực là bút tích của thần, thật sự kỳ diệu.
- Trời ơi, để cho ta nhìn kỹ xem, sao hắn làm được, chẳng lẽ Du Văn Huy không biết đi nước khác sao...
Giờ phút này không chỉ Thượng Quan Hạc, cũng có một ít người tiến lên vây xem, những người này nguyên một đám so với Thượng Quan Hạc càng kinh hãi hơn.
Chút đồ chơi ấy tính toán cái gì, so với những chuyện đại thiếu làm ở Nguyên Thủy Ma Tông còn kém xa, nếu bọn hắn biết hiện ở trong phủ Bàn Tử còn có hai Thánh thú, đoán chừng toàn bộ Lam Vân Đế Quốc sẽ bị hù chết. Còn có Thiên Đế Cực Nhạc Bảo Điển của mình, công pháp Thôn Thổ Thiên Địa của Bàn Tử, Luyện Ngục Lôi Quyết của Túy Miêu, những cái kia cho dù Nhân Anh kỳ cũng không đạt được. Cho nên đối với những sự tình mà Trình Cung là, Tống Phúc đã sớm cho rằng là lẽ đương nhiên.
- Nhanh, nhanh lên, chúng ta nhanh đuổi theo xem, không nghĩ tới thiếu gia ăn chơi cũng có thể đẹp trai như vậy, hung hăng càn quấy cũng có thể hung hăng càn quấy ngưu bức như vậy, quá đẹp trai xuất sắc rồi, chúng ta nhanh đuổi theo xem.
Lúc này trong đám người, một tiểu nha đầu khôn khéo hưng phấn lấn người phía trước, gấp khó dằn nổi. Thỉnh thoảng nhìn phương hướng vừa rồi Trình Cung ly khai thoáng một phát, lòng nóng như lửa đốt, bởi vì hai tràng vừa rồi Trình Cung biểu diễn quá kinh người.
- Vừa rồi thiếu gia đã nói rồi mà, những thứ này quá tầm thường, cho nên bình thường hắn không muốn chơi.
Một nữ tử khác nhỏ giọng nói, mang theo vui sướng vô cùng, thỏa mãn đắc ý.
Phía trước hai bọn họ, có một nữ tử áo trắng, trên đỉnh đầu mang theo mũ che, làm thấy khuôn mặt không rõ lắm, giờ phút này nàng cũng như Thượng Quan Hạc, đợi đến lúc Du Văn Huy thổ huyết, lúc này mới khẽ gật đầu.
- Tiểu thư, bọn hắn đều sắp đến, bên kia nhất định càng đặc sắc...
Một tiểu cô nương bên cạnh gấp sắp không được.
- Hiện tại ta cũng rất tò mò, tự nhiên sẽ chứng kiến.
Bạch y nữ tử nói xong, đột nhiên trường bào phất lên, nháy mắt sau đó ba nữ tử này đã biến mất tại chỗ, chung quanh kêu loạn một mảnh, căn bản không có người chú ý tới các nàng biến mất.
Chu Dật Phàm một mực lẳng lặng ngồi nhắm mắt dưỡng thần vậy mà tay khẽ động, đột nhiên khẽ động dây đàn,
Hành động này làm cho ba người bên cạnh đều nhìn về phía hắn. Tuy Tứ đại tài tử đều có các bất đồng, lẫn nhau cũng không phải đồng tâm, nhưng coi như là hiểu rõ một ít.
Cho tới bây giờ còn không thấy qua Chu Dật Phàm thất thố như thế, vậy mà vô ý khảy động dây đàn.
- Sự tình gì mà làm cho Chu đại tài tử của chúng ta cũng chấn kinh như vậy?
Âu Dương Ngọc Bảo nhịn không được mở miệng hỏi thăm.
- Nhượng hai nước, hạ cờ không cao hơn mười tức, độc chiến hai mươi bảy người, Trình Cung thắng.
- Không có khả năng...
Âu Dương Ngọc Bảo lập tức kinh hô:
- Ông trời của ta...ơ...i, làm sao cái quần là áo lượt phá gia chi tử kia có thể một người chiến thắng hai mươi bảy người, tuyệt đối không có khả năng, nhất định có vấn đề gì. Ta thấy hãy để cho Chu thái phó tra rõ ràng thì tốt hơn.
Chu Dật Phàm không có mở to mắt, tay đặt ở trên đàn, trầm giọng nói:
-Nếu không như thế, đồ đệ Kỳ Vương Du Văn Huy, sáu bước cuối cùng của hắn cũng không nằm ngoài dự tính của Trình Cung, trước khi Trình Cung đi viết cho Tống Phúc nói Du Văn Huy sẽ đi như thế nào, ứng đối như thế nào. Cuối cùng Du Văn Huy thổ huyết nhận thua ly khai.
- BA~!
Trình Lam đang nâng chung trà lên uống, tay có chút dùng sức, chén trà kia lập tức nổ tung, Trình Lam không có lên tiếng nhưng mặt sắc lại âm trầm. Trong lòng đã nhấc lên cơn sóng động trời, đây hết thảy không phải thật sự, lúc ấy mình chỉ là vì kích hắn mới nói hắn tham gia giải thi đấu tứ đại tài tử, vậy mà hắn thật sự đến báo danh tham gia bốn hạng trận đấu. Không những thế, hắn còn thắng, còn lấy phương thức thắng khoa trương như vậy.
Chỉ sợ mình cùng Chu Dật Phàm thắng liền hai năm cũng không vang dội như vậy. Mình có thể làm được ư, không, này nhất định không phải bản lĩnh của Trình Cung, nhất định có vấn đề.
Nhất định là gia gia gây ra, có lẽ hắn tìm ai đó, âm thầm truyền âm cho Trình Cung, đúng, cũng chỉ có loại tình huống này mới có thể làm ra chuyện bất khả tư nghị kia. Hỗn đãn
Vì cái gì mọi chuyện đều phải giúp hắn, mình biểu hiện ưu tú như vậy, vì sao không được trong nhà ủng hộ.
Tốt, Trình Cung, nếu như ngươi thật có thể thắng mà nói, cái kia thì tới đi. Ta muốn ở trước mặt tất cả mọi người đả bại ngươi, ta không tin, đánh chết ta cũng không tin ngươi có bản lĩnh này, đến lúc đó ta muốn phong bế xung quanh, bắt đầu hành tỷ thí với ngươi, ta xem người khác giúp ngươi như thế nào.
Không quản bọn hắn như thế nào, Lôi Hạo Uy thì một mực ngồi ở chỗ kia không gì, thể nội hắn vận chuyển chính là Luyện Ngục Lôi Quyết. Mỗi tu luyện lần thứ nhất lực lượng của hắn tăng lên không ít, hơn nữa thể nội nhiều dược vật chờ tiêu hóa như vậy. Sau khi hắn học xong, mới biết được này dĩ nhiên là Trình Cung truyền thụ cho ca ca, hắn cũng bị chấn kinh. Loại công pháp kỳ diệu này, cùng tình huống hậu kỳ miêu tả, đừng nói Lôi gia không có, cho dù toàn bộ Lam Vân Đế Quốc cũng không nghe nói ai có.
Công pháp như vậy hắn có thể truyền thụ, hiện tại những chuyện này tính toán là gì, về phần phương diện thư pháp, Lôi Hạo Uy chưa bao giờ cần tu khổ luyện, hắn là nương theo thiên phú. Tính toán đâu ra đấy những năm này hắn ghi rất có hạn, hiện tại thư pháp của hắn là trụ cột khi còn bé. Hắn trở thành tứ đại tài tử hoàn toàn là trùng hợp, bởi vì lúc ấy Túy Miêu uống rượu đánh cuộc với người, vì vậy Lôi Hạo Uy chạy đến tham gia, cuối cùng thắng trận đấu thư pháp.
Về phần sau này, thì là bọn hắn không ngừng mời, còn có một chút chỗ tốt, hắn tùy tiện tới ngồi một ngày sau đó ghi mấy chữ.
...
Lúc này ở sân thi đấu thư pháp, nhân số là tối đa, thậm chí rất nhiều người tham gia đánh đàn, dịch kỳ cũng chạy đến.
Tỷ thí Thư pháp cùng hai hạng trước bất đồng, tham gia tỷ thí đều có một cái bàn, có thể ở trong thời gian quy định muốn ghi cái gì đó thì ghi, sau đó giao cho ban giám khảo. Mười ban giám khảo mỗi người chọn năm tranh chữ, sau đó mười người cùng nhau thương nghị lại xác định hai mươi tên cuối cùng, hai mươi người này lại tiến hành đấu lần nữa quyết định thắng thua.
Đôi khi Thư pháp rất tương tự cùng vũ kỹ, nội tình là một bộ phận rất quan trọng, cho nên không ít thời điểm phát huy ở trường thi cũng rất trọng yếu. Nếu không cứ viết ra rồi định ai thắng là được, đâu cần tỷ thí hai ba vòng, giờ phút này gần ngàn người đều ở đó, có người múa bút vẩy mực, có người thì đang nhắm mắt tìm kiếm cảm giác.
Chấp bút, vận dụng ngòi bút, nét, kết cấu, bố cục ( phần bố, hành thứ, chương pháp ) từng chi tiết đều đang nghiên cứu tỉ mỉ, mỗi người đều phải viết ra chữ tốt nhất. Nhưng vào lúc này, Trình Cung cưỡi ngựa, La Anh Hùng phía trước mở đường, Bàn Tử ở sau lưng, phía sau trên vạn người hưng phấn đi theo sớm tạo thành oanh động cực lớn, lập tức làm sân thi đấu bị kinh động.
- Động đất sao?
- Xảy ra chuyện gì rồi hả? Chẳng lẽ phát sinh bạo loạn?
- Bên kia làm sao vậy, sao nhiều người tới như vậy, dịch kỳ là nội dung thi chậm nhất, chẳng lẽ chấm dứt trước thời gian nên tất cả đến quan sát?
Thời điểm bọn hắn khó hiểu, Trình Cung đã phóng ngựa vọt lên, lần này hắn trực tiếp phóng tới một thạch bích cao hai mét, rộng năm mét, không biết từ lúc nào trong tay đã cầm một cây chổi quét tuyết.
Truyện khác cùng thể loại
826 chương
80 chương
23 chương
38 chương
65 chương
222 chương
103 chương