Dân Quốc Yêu Đạo
Chương 5
Phòng ngủ của Dung thiếu gia mang đầy hơi thở Tây Dương.
Sàn phòng ngủ lót thảm nhung dày màu đỏ rực, rèm cửa sổ cuốn lên, ánh nắng chiều rọi vào, xuyên qua lọ hoa thủy tinh cắm vài đóa hoa yêu kiều, rơi lên chồng sách ngoại văn chất ở góc tường và máy quay đĩa trên chiếc bàn thấp.
Kế bên bàn thấp là một cái tủ trưng bày cao to.
Bên trong có đủ loại súng ống, còn có một vài thanh kiếm ngắn và kiếm cổ có hình dáng khá đặc biệt. Cách một lớp kính, có thể cảm nhận được từng luồng từng luồng hơi thở hung sát, không hề hòa hợp với phòng ngủ mang tư tưởng tư bản chủ nghĩa lười biếng và tràn ngập ánh mặt trời.
Vừa vặn giống như con người của Dung Phỉ, mâu thuẫn như vậy.
Cố Kinh Hàn bị cưỡng chế tháo giày rồi mới được đạp lên tấm thảm mềm mại trong phòng Dung thiếu gia.
"Muốn nghe chút nhạc không?"
Dung Phỉ trực tiếp cởi giày, đi chân đất vào phòng, cậu nghịch máy quay đĩa, rút vài đĩa hát ra xem, rồi quay đầu hỏi Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn mù âm nhạc, chỉ có thể phân biệt được tiếng người phát ra và tiếng quỷ khóc sói gào, sẵn miệng nói: "Gì cũng được."
Dung Phỉ suy nghĩ một chút, chọn một cái.
Giọng hát nữ trầm uyển chuyển và du dương pha lẫn tiếng ồn ào mơ hồ chậm rãi vang lên trong phòng ngủ. Như một dòng nước tràn, lửng lờ trôi, vỗ về lòng người.
Buồn bực ban nãy trong lòng Dung Phỉ dường như cũng được bản nhạc này xoa dịu bớt.
Cậu dứt khoát gập chân ngồi dựa vào bàn, tháo vài cúc áo, dáng người chỉnh tề trước sau như một lười nhác nửa dựa vào bàn giống như không xương, tay gõ từng nhịp trên mặt bàn, miệng ngâm nga, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Kinh Hàn đang đứng trước tủ trưng bày, không biết đang suy nghĩ gì.
Mượn giai điệu thấp thoáng này, Dung Phỉ thấp giọng hỏi: "Thiên sư các anh có biết đoán mệnh không?"
Cố Kinh Hàn đảo mắt nhìn cậu, hỏi ngược lại: "Dung thiếu muốn tôi đoán duyên con cháu của cậu sao?"
Dung Phỉ cứng người, mặt mày tức khắc nổi lửa, ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Kinh Hàn, cười một tiếng: "Thế Cố đại thiếu đoán hay không đoán?"
"Đoán không được," Cố Kinh Hàn nói, "Mệnh của cậu và tôi dây dưa. Y giả nan tự y, toán nhân nan toán kỷ*."
*Y giả nan tự y, toán nhân nan toán kỷ: Bác sĩ khó tự chữa bệnh cho mình, kẻ đoán mệnh khó tự đoán cho mình.
Dung Phỉ quan sát gương mặt không chút gợn sóng của Cố Kinh Hàn, càng nhìn càng thấy đẹp, ngọn lửa trong lòng cũng tắt ngúm không biết vì sao.
Cậu duỗi chân tới, đạp lên mu bàn chân mang tất của Cố Kinh Hàn.
Cứng đến nỗi cấn chân, toàn là xương không.
Đạp xong, Dung Phỉ mới phát hiện hành động này rất ấu trĩ, vùng giữa lông mày cau lại, chỉnh âm lượng máy hát đĩa lớn hơn, dựa vào bàn chợp mắt.
Cố Kinh Hàn tựa như chưa phát hiện, tập trung xem xét mấy thanh cổ kiếm hung sát, kín đáo gõ vào hũ tro chữ Lâm, để nó hấp thu âm khí lưu lại trên những thanh kiếm này.
Sát khí trên người Dung Phỉ là trọng dương khí thịnh, vì thế, trong thời gian ngắn sẽ không sợ những thứ này, nhưng lâu ngày cũng không tốt.
Giống như chuyện của ông chủ Ngũ lần này, nếu không phải người Dung Phỉ đã có sẵn một ít âm khí thì cho dù ông chủ Ngũ tu thành hình người, cũng không đủ sức lưu lại ký hiệu trên người Dung Phỉ.
Hũ tro chữ Lâm truyền âm cho Cố Kinh Hàn, hừ hừ nói: "Muốn lấy lòng vợ thì phải quang minh chính đại lấy lòng, nếu ngươi cứ cống hiến âm thầm như thế thì sớm muộn gì vợ ngươi cũng bị người khác cướp mất! Chỉ biết nô dịch lão phu tay chân lẩm cẩm này đây..."
"Tôi nhớ cái hũ tro này chỉ có đầu của ông thôi mà." Cố Kinh Hàn hờ hững nói, lại gõ gõ thúc giục hũ tro.
"Mấy đứa bụng dạ hiểm ác chúng bây, tại sao lúc trước lão phu lại chọn ngươi nhỉ!"
Hũ tro chữ Lâm tức giận lẩm bẩm, lòng không cam, tình không nguyện rung động.
Cố Kinh Hàn mở song đồng âm dương, liền nhìn thấy từng sợi từng sợi khí đen mảnh bay ra từ trong tủ trưng bày, chui vào túi quần của mình.
Chờ khí đen chảy vào hết, toàn bộ tủ trưng bày sáng sủa lên không ít.
Thu dọn xong nơi này, Cố Kinh Hàn quay đầu nhìn Dung Phỉ, chỉ thấy Dung thiếu gia cúi đầu tựa vào bàn, đã ngủ thiếp đi.
Trên làn da hơi trắng, quầng đen dưới mắt có vẻ nặng nề khác thường.
Dung Phỉ là người thiếu ngủ và tùy tiện.
Cố Kinh Hàn đi tới, sờ sau lưng Dung Phỉ, lấy về lá bùa vàng đã mất hiệu lực.
Dung thiếu gia có tính cảnh giác rất tốt hiện không có dấu hiệu tỉnh lại, cả người thả lỏng mềm mại.
Cố Kinh Hàn vòng tay qua đầu gối của Dung Phỉ, bế người lên dễ như ăn cháo, đặt lên giường.
Cởi áo khoác, Cố Kinh Hàn kéo chăn mỏng đắp lên người Dung Phỉ, lại điều chỉnh gối, chỉ chốc lát mà chóp mũi đã đổ mồ hôi.
Chưa từng chăm sóc người khác, cũng không biết lần đầu tiên này có hợp cách hay không.
"Không ngờ tiểu tử ngươi còn là một kẻ biết đau lòng, tấm bùa này đắt lắm đấy, vung tiền như rác chỉ để vợ ngươi ngủ một giấc thôi hả?"
Hũ tro chữ Lâm cười khà khà, lại hận rèn sắt không thành thép: "Chao ôi, tiểu tử ngươi trung thực thế, người ta ngủ rồi kìa, không hôn nhiều một chút thì lỗ vốn đấy. Tiểu tử, nghe lão phu, đừng có im lìm như thế, lên đi. Nhìn vợ của ngươi đi, lúc ngủ nhìn đẹp thật đấy, lúc tỉnh thì y hệt một con gà chọi..."
Cố Kinh Hàn đứng ở bên trường một chốc rồi xoay người rời đi.
"Này, tiểu tử, ngươi cứ đi như thế hả?". Hũ tro chữ Lâm kêu la.
Cố Kinh Hàn mắt điếc tai ngơ, đi xuống lầu tạm biệt Dung phu nhân, trở về biệt thự Cố gia.
Hai ngày sau, Dung thiếu gia ở hiệu buôn tây giết thời gian.
Cậu vẫn hoài nghi trước đây cậu dễ bị Cố Kinh Hàn áp chế như vậy là do nhàn rỗi quá lâu, xương cốt lỏng lẻo, vì thế không bằng ra ngoài hoạt động một chút.
Ngồi thiền thanh tâm quả dục* hai ngày ở hiệu buôn tây, đợi đến ngày thứ ba, là ngày phải đến biệt thự Cố gia.
*Thanh tâm quả dục: thanh tâm nghĩa là tâm trí luôn trong sáng, loại bỏ lục dục thất tình. Quả dục, nghĩa là phải tiết chế tất cả ham muốn mà không riêng gì ham muốn tình dục. (Wikipedia)
Sáng sớm, Dung thiếu gia khoác áo choàng, kéo Dung phu nhân ra cửa.
Có điều, Dung thiếu gia dạt dào phấn khởi mà đến, nhưng lại vồ hụt.
Cố Kinh Hàn đã ra ngoài khi trời vừa sáng, vẫn chưa trở về.
Hai ngày này thiếu đi Dung thiếu gia, Cố Kinh Hàn mang theo hũ tro chữ Lâm đi dạo ở Hải thành, tìm kiếm manh mối chấp niệm để mở ra phong ấn cho đại quỷ trong hũ tro này.
Năm đó, lúc Cố Kinh Hàn xuống núi, Trường Thanh sơn nhân giao chín hũ tro cho hắn, nói cho hắn biết bên trong phong ấn bốn đại yêu đại quỷ pháp lực cao cường, tu vi cao thâm.
Theo lời của Trường Thanh sơn nhân, Cố Kinh Hàn có mệnh cách đặc thù, lúc mới sinh ra bị vạn quỷ đột kích, suýt nữa đã xé xác lột sống cơ thể nhỏ yếu.
Cũng là vào lúc này, có bốn đại yêu đại quỷ xuất thế, bảo vệ Cố Kinh Hàn một mạng.
Bốn đại yêu đại quỷ này nhìn trúng tư chất của Cố Kinh Hàn, không cầu gì khác, chỉ cầu sau khi Cố Kinh Hàn đạt được tu vi, hóa giải chấp niệm của chúng nó, đưa chúng nó vào luân hồi.
Khế ước này có thời hạn là hai mươi bốn năm.
Nếu như trước tuổi 24, Cố Kinh Hàn không thể hóa giải những chấp niệm này, hắn sẽ bị âm khí của yêu quỷ phản phệ, không chết thì cũng nằm liệt giường.
Lúc đó, Trường Thanh sơn nhân nhìn thấy dị tượng giáng xuống từ trên trời; vừa chạy tới nhưng không thể thay đổi được gì; chỉ có thể phong ấn bốn đại yêu đại quỷ đã hao hết khí lực, rơi vào trạng thái ngủ say vào trong chín hộp tro bùa chú; trấn áp tạm thời bằng máu tim của Cố Kinh Hàn và chân ngôn của Đạo gia. Sau đó, đợi hũ tro thứ nhất thức tỉnh, bảo Cố Kinh Hàn đi tìm manh mối tháo mở chấp niệm.
Lần đợi chờ này, chờ đến 22 năm.
Trên đường về nước, Cố Kinh Hàn mới phát hiện hũ tro chữ Lâm đã thức tỉnh.
Chữ Lâm đã quên hết mọi thứ, không biết thân phận, tuổi tác hay quê hương của mình, chỉ nhớ chấp niệm của chính mình là tìm về ba khối xương thiếu hụt, bằng không sẽ vĩnh viễn không được siêu thoát.
Chữ Lâm cũng không nhớ vì sao lựa chọn Cố Kinh Hàn, chỉ nhớ rõ từ nơi sâu xa có một cảm giác nói cho ông ta biết, theo Cố Kinh Hàn, sẽ hữu duyên tìm về xương của mình.
Duyên này rất mịt mờ, Cố Kinh Hàn suy đoán có lẽ nằm ở Hải thành, thế là thăm hỏi tứ phía, lắng nghe chút chuyện xưa từ đầu đường cuối ngõ, nhằm phán đoán.
Song đã qua hai ngày, manh mối chữ Lâm không tìm được, trái lại nghe được không ít chuyện liên quan đến quỷ nước và hồ ly.
Hóa ra, vị đạo trưởng Huyền Hư kia xuống núi lần này có hai mục đích.
Một trong số đó là thực hiện cúng bái cho một gia đình giàu có, chính là chuyện quỷ nước hại người bên dưới ngọn núi.
Nghe nói con quỷ nước kia đã dìm chết hai đứa trẻ nhỏ trong thôn trang dưới chân núi. Người nhà đau đớn vì mất con yêu, cầu tới Phụng Dương quán. Huyền Hư vốn nhân dịp lần xuống núi này, lùng bắt quỷ nước.
Chỉ là quỷ nước xảo trá, gặp nước thì không gì không làm được, cực kỳ khó bắt. Huyền Hư vốn là một tên gà mơ, mãi mà không có thu hoạch, từ ngoài thành đuổi tới trong thành, cũng không tìm thấy cái mông của quỷ nước.
Hơn nữa, hơi người ở Hải thành nặng hơn dưới chân núi, tuy quỷ nước ẩn náu ở đây nhưng không dám ra ngoài hại người, chỉ trốn nhui trốn nhủi, việc này càng làm cho Huyền Hư không có dấu vết để tìm kiếm.
Sau khi nghe qua cách xử trí của phòng tuần bộ đối với xác chết hồ ly ở quán cơm sáng, Cố Kinh Hàn đến Đức Phúc cư mua một lồng bánh bao súp, giẫm lên ánh ban mai trở về biệt thự Cố gia.
Còn chưa bước vào cửa, đã bị hai thủ hạ của Dung gia cản lại, có một người đi tới, xua tay: "Là thiếu phu nhân."
Cố Kinh Hàn không có ý kiến gì với tên gọi này, đi vào biệt thự, liền thấy người làm đang khiêng vài cái rương lớn cột lụa đỏ.
Hắn nhớ hôm nay là ngày Dung Phỉ đến nhà đưa sính lễ, nhưng không nghĩ lại đến sớm như vậy, hiển nhiên là chưa ăn điểm tâm.
Dung Phỉ đứng nhìn ở một bên, dáng người cao và thẳng, thỉnh thoảng chỉ huy một tiếng.
Có lẽ là vừa trở về nên cậu còn mặc đồ cưỡi ngựa, chân đi ủng lẹt xẹt giẫm lên thềm đá, ngọn tóc hình như còn dính nước sương, có chút rối loạn, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn về phía Cố Kinh Hàn đang đi vào sân: "Ra ngoài à?"
"Ừ."
Cố Kinh Hàn nghe ra chút không vui, lập tức lấy ra một cái bánh bao súp từ trong bọc giấy, đưa về phía miệng của Dung thiếu gia.
Dung Phỉ theo bản năng há miệng ngậm lấy.
Bánh bao súp của Đức Phúc cư được làm rất nhỏ và khéo tay, người bình thường ăn nguyên một cái không thành vấn đề.
Dung thiếu gia ngậm vào miệng rồi nhai nhai, tầm mắt quét sang xung quanh, phát hiện không có ai chú ý, liền phồng miệng, chậm rãi nuốt xuống. Vừa nâng mắt đã đối diện với ánh mắt đen kịt của Cố Kinh Hàn, cậu không thể kiềm chế, chuyển động cổ họng: "Anh... tay có bẩn không mà cầm bánh bao vậy."
Cố Kinh Hàn đưa ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng lên bên môi Dung Phỉ, giọng nói trầm thấp: "Dung thiếu nếm thử xem?"
Màng tai chấn động.
Quỷ thần xui khiến, Dung Phỉ nhếch môi, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay kia.
Gần như trong nháy mắt, cả người cậu đờ ra tại chỗ, cảm giác nghẹt thở như bị người bóp cổ ập tới, ngay cả khi đối mặt với họng súng đen ngòm, Dung Phỉ cũng chưa từng chần chờ và kinh sợ như thế này.
Cố Kinh Hàn dời tầm mắt trước tiên, rút tay về, "Vào trong ăn."
Dung Phỉ bình tĩnh xoay người, cướp lấy bọc giấy trong tay Cố Kinh Hàn, chớp mắt cười: "Ăn xong rồi đi với tôi ra ngoài thành săn thú, cả ngày hôm nay dành hết cho anh đó, honey."
Nói xong, nhanh chân vào cửa.
Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dung Phỉ, ngón tay buông thỏng bên người, miết nhẹ, chầm chầm ma sát, có ý dây dưa.
Chờ tiếng tim đập có hơi nhanh dần trở lại bình thường, Cố Kinh Hàn chầm chậm đi theo vào.
Tiết Bình và Dung phu nhân đang ngồi trò chuyện với nhau, bất ngờ là không thấy bao nhiêu cẩn trọng và lo lắng.
Ngày hôm trước, Cố Nguyên Phong gửi điện báo, mạt sát Cố Kinh Hàn một trận, tổn hại nhân luân (luân lí làm người thời xưa), không biết liêm sỉ, tỏ ý sẽ mau chóng quay về giải quyết, nhưng tuyệt đối không được đắc tội Dung gia.
Cố Kinh Hàn liếc mắt nhìn một lần, tiện tay ném đi luôn.
Hai bà thông gia trò chuyện với nhau rất vui, chẳng biết Dung phu nhân có ma lực gì, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã biến Tiết Bình thành một cô em gái ngoan hiền, hai người nắm tay nhau cứ như chị em ruột thịt. Tiết Bình tiễn Dung phu nhân ra xe, lưu luyến không rời, "Dung phu nhân rất tốt, con đến Dung gia, mẹ cũng yên tâm hơn."
Cố Kinh Hàn gật đầu không nói gì.
Dung phu nhân đi rồi, Dung thiếu gia chưa đi, dắt tới một con ngựa, lôi Cố Kinh Hàn ra ngoài thành săn thú.
Săn thú hiển nhiên không thể mặc Âu phục hay trường sam, Dung Phỉ đã sớm chuẩn bị, đưa cho Cố Kinh Hàn một bộ đồ cưỡi ngựa.
Cố Kinh Hàn nhìn Dung Phỉ một lát, quay vào nhà thay đồ.
Ủng cao và đai lưng, so với vẻ lạnh lùng trước kia thì nhiều hơn vài phần sắc bén và lạnh lẽo, như kiếm sắc ra khỏi vỏ, lông mày đuôi mắt đều vô cùng sắc sảo.
Dung thiếu gia chìm chằm chằm không chớp mắt, lợi dụng lý do chỉnh trang quần áo mà lén sờ soạng vài cái.
Vài tên tùy tùng đi bên cạnh, hai người song song dẫn đầu, cưỡi ngựa ra khỏi cổng Hải thành.
Vừa đi về phía núi, Dung Phỉ vừa nghiêng đầu nhìn Cố Kinh Hàn, ngắm nhìn đường viền mặt anh tuấn của hắn trong ánh nắng ban ban nhàn nhạt, cong khóe môi hỏi: "Kỹ thuật bắn của Cố đại thiếu thế nào?"
Cố Kinh Hàn nhìn cậu: "Tôi không dùng súng."
Dung Phỉ ngẩn ra, nhíu mày: "Vậy anh dùng gì? Dùng tay bắt thỏ sao?"
"Bắn cung."
Cố Kinh Hàn đá gót chân lên bọc hành lý treo dưới lưng ngựa, bên trong đựng cung tên, là hắn mang ra từ trong biệt thự Cố gia.
Đáy mắt Dung Phỉ hiện lên vẻ tò mò: "Vậy tài bắn cung của anh thế nào?"
Hai con ngựa bất tri bất giác tiến lại gần sau, gần như vai kề vai.
Cố Kinh Hàn nhìn sâu vào trong mắt Dung Phỉ, giọng nói thấp lạnh và trầm ổn: "Không cần biết bắn cái gì, tôi đều bách phát bách trúng."
Lòng Dung Phỉ như bị thiêu đốt, có hơi nóng bức.
Cậu nghi ngờ nhìn vẻ mặt lạnh giá của Cố Kinh Hàn, không chắn chắn những lời này không có ý nghĩa sâu xa nào khác.
Không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, cậu thúc nhẹ vào bụng ngựa, giọng nói vang khắp nơi: "Vậy hãy cho bổn thiếu gia mở mang tầm mắt đi."
Mười mấy dặm bên ngoài thành chính là cụm núi kéo dài, chỗ cách gần nhất là nơi Dung Phỉ thường hay tới.
Hiện tại, tuy là đầu thu, con mồi ít hơn xuân hạ, nhưng ít còn hơn không, Dung Phỉ muốn hoạt động một chút nên mới nghĩ ra hoạt động này.
Phóng ngựa vào núi sâu, dừng lại ở một chỗ cây cối rậm rạp.
"Chúng ta chia thành hai đường, một tiếng sau xem thu hoạch từng người, thế nào?"
Dung Phỉ ngồi trên ngựa, hăm hở, ánh mắt nóng lòng muốn thử nhìn về phía Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn không lên tiếng, chỉ là đột nhiên nhấc cung kéo dây, động tác như nước chảy mây trôi, sắc bén lại lưu loát, một mũi tên bắn ra, chỉ thấy bụi cỏ khô héo hơi chuyển động, một tia máu cong bắn lên.
Cố Kinh Hàn thúc ngựa đi tới, xách mũi tên lên, là một con trăn vàng dài hai thước.
Dung Phỉ híp mắt lại.
Cố Kinh Hàn ném cho Dung thiếu một ánh mắt, không hề quay đầu, cưỡi ngựa chạy sâu vào trong rừng.
Khiêu khích không thành lại còn bị khiêu khích ngược lại, Dung Phỉ giận đến nghiến răng, phất tay gọi tới hai thủ hạ, trầm giọng nói: "Trong núi nguy hiểm, đi theo." Đến cùng vẫn là lo lắng cho an toàn của người này.
Cố Kinh Hàn biết có người đi theo nhưng cũng không quan tâm.
Trong núi có mồi, nhưng không thể vơ vét bằng hết.
Cố Kinh Hàn chọn mồi rất có chừng mực, có thể thả thì sẽ thả, tuy không chệch một mũi nhưng thu hoạch không nhiều.
Một tiếng sau, hắn trở về theo đường cũ, đợi một chút, mới nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, Dung Phỉ xuất hiện, trước tiên nhìn vào đống mồi ở phía sau Cố Kinh Hàn.
Sau khi đếm sơ qua, một gương mặt sáng rỡ có hơi ủ rũ, hào quang ở giữa lông mày ảm đạm đi không ít.
Kỹ thuật bắn của cậu vô cùng chính xác, chỉ thỉnh thoảng mới sai lệch, tính cảnh giác lại cao, một tiếng đồng hồ đủ để thu hoạch khá nhiều mồi, nhưng so với Cố Kinh Hàn thì vẫn chưa đủ.
"Anh chưa từng nghĩ sẽ làm việc gì khác à?" Dung Phỉ chợt hỏi.
"Tôi không thể dây vào quá nhiều nhân quả, nguyên nhân cụ thể thì sau khi kết hôn tôi sẽ nói cho cậu nghe." Cố Kinh Hàn không muốn nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Dung Phỉ, cưỡi ngựa đến bên cạnh người cậu, "Muốn học bắn cung không?"
Dung Phỉ không dây dưa với vấn đề trước, nghe vậy thì bất đắc dĩ nói: "Tôi từng học rồi, nhưng đứng im ngắm bắn thì được, lên ngựa liền mất trọng tâm. Nhưng rõ ràng tôi dùng súng rất tốt, có lẽ thật sự không có thiên phú ở môn này. Ông già dạy tôi cưỡi ngựa bắn cung bị tôi giày vò đến hói đầu, tôi cũng chả học thành."
"Tôi dạy cho cậu."
Cố Kinh Hàn đột nhiên đưa tay ôm eo Dung Phỉ, dùng quái lực nhấc người lên, thả xuống trước người mình.
"Mẹ nó anh...!" Cảm giác bay lên trong nháy mắt làm cho Dung thiếu gia không phản ứng kịp buông lời nói tục.
Xem ra không phải xương cốt của cậu lỏng lẻo, mà là sức mạnh không đủ lớn, sức lực thực sự của Cố đại thiếu không phải bình thường.
"Tách chân ra, ngồi cho đàng hoàng."
Cố Kinh Hàn một tay ôm eo Dung Phỉ, một tay nhấc chân Dung Phỉ, điều chỉnh tư thế giúp cậu.
Hai người cao gần bằng nhau, nhưng nếu so chính xác thì vóc người của Cố Kinh Hàn cao lớn hơn một ít, mặt của hắn dịch về phía trước, môi kề ngay vành tai của Dung Phỉ.
Muốn bảo hắn tránh nhưng lại không nỡ.
Dung Phỉ đành phải đổi đề tài, hỏi: "Tại sao không phải là tôi ôm anh?"
"Quay về, tôi cho cậu ôm tôi."
Lưng Dung Phỉ tựa vào lồng ngực hắn, Cố Kinh Hàn cảm thấy vui vẻ tràn đầy trong cơ thể đầy âm khí, gần như muốn tràn ra khỏi lòng.
Lúc Dung thiếu gia tưởng tượng ra hình ảnh ôm Cố đại thiếu, lòng ngứa ngáy khó chịu, một cung tên lạnh lẽo được nhét vào tay.
"Đây là cung tôi tự làm," Cố Kinh Hàn nắm tay cậu, điều chỉnh tư thế, sau đó thúc vào bụng ngựa, để ngựa bắt đầu chạy, "Ngồi vững một chút, đừng gấp gáp."
"Thả lỏng cổ tay."
"Nâng lên chút."
Ánh mặt trời mùa thu vẫn chói chang như thế, xuyên qua chạc cây lá khô rậm rạp.
Cố Kinh Hàn nhẹ nâng ngón tay, lau đi mồ hôi bên tóc mai Dung Phỉ, "Nghỉ ngơi một lúc."
Dung Phỉ cắm tên vào túi đựng tên, chờ ngựa tốt chầm chậm dừng lại.
Dung thiếu gia không thể không thừa nhận Cố Kinh Hàn thật sự là một người thầy giỏi, cậu cảm thấy kĩ thuật bắn cung hỏng bét của cậu có tiến bộ.
Hai người phóng ngựa chạy một mạch, mấy người đi theo phía sau vẫn chưa đuổi kịp, lúc này không biết đã đi đến chỗ nào.
Đột nhiên, Cố Kinh Hàn ghìm dây cương, ánh mắt sắc bén nhìn về một hướng, "Có người đến."
Hắn vừa dứt lời, lập tức nghe thấy từ hướng đó truyền đến một tiếng nổ bùm bùm, sau đó là tiếng súng vang lên, có tiếng người quát tháo, giọng nói to nhất trong đó vang lên: "Sợ, sợ cái gì mà sợ! Đạo trưởng còn ở đây này! Sợ cái gì chứ?!"
Dung Phỉ có chút ngạc nhiên: "Sao câu này nghe quen tai thế?"
Không đợi Cố Kinh Hàn trả lời, người bên kia cũng đã chạy tới gần.
Dẫn đầu chính là vị sĩ quan cảnh sát của phòng tuần bộ và đạo trưởng Huyền Hư áo vàng râu cá trê đã gặp mấy ngày trước.
Kéo theo sau là một cậu cảnh viên chạy đến rơi cả mũ, vừa chạy vừa quay đầu nhìn, như đang lo lắng có thứ gì đó đuổi theo.
Cố Kinh Hàn nhíu mày, khi thấy bọn họ không có bị thương, đang muốn quay đầu ngựa tránh đi, thì đã thấy Huyền Hư chạy trốn thở không ra hơi đột nhiên sáng mắt lên, bổ nhào về hướng Cố Kinh Hàn: "Đạo hữu! Đạo hữu mau tới giúp bần đạo, thu phục ổ yêu quái kia, phá giải nguy hiểm vì bách tính Hải thành!"
Sĩ quan cảnh sát vừa nâng mắt, lập tức sững sờ: "Dung thiếu?"
Lần này, muốn đi cũng không đi được rồi.
Trước đó, Cố Kinh Hàn đã cố gắng thu lại hơi thở, cộng thêm đám đông che chắn, không để Huyền Hư phát hiện thân phận người cùng nghề, nhưng lúc này lại bị nhìn ra trong chớp mắt, không thể làm ngơ được nữa.
Cố Kinh Hàn cùng Dung Phỉ xuống ngựa.
Súng săn vác trên vai, Dung Phỉ cau mày, ánh mắt đầy áp lực liếc nhìn Huyền Hư một thoáng, rồi lại như dao găm đâm một nhát vào người sĩ quan cảnh sát, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sao, chuyện hàng yêu phục ma đạo sĩ làm không xong, lại muốn phu nhân của bổn thiếu gia tự thân xuất mã hả?"
Gã cảnh sát vừa nghĩ ban ngày ban mặt mà tại sao Dung thiếu gia lại cùng một người đàn ông ôm ấp thế kia, ầm ĩ nửa ngày hóa ra đây chính là vị hôn phu của Dung thiếu mà cả Hải thành đều tò mò.
"Dung thiếu, chuyện này..."
Cố Kinh Hàn nhẹ nhàng giúp Dung thiếu phủi phẳng vạt áo phía sau, ánh mắt lãnh đạm chuyển sang Huyền Hư đã chỉnh trang lại hình tượng, không còn vẻ chật vật ban nãy: "Chuyện gì?"
Râu cá trê của Huyền Hư rung lên, có chút chột dạ không giải thích được.
Người trẻ tuổi này so ra còn nhỏ hơn gã, cũng không giống đạo sĩ. Nhưng hơi thở trên người không nhầm được, còn thâm hậu hơn so với gã, vừa nãy có bệnh thì vái tứ phương, nào ngờ thật chẳng dám đắc tội.
Huyền Hư vững giọng nói: "Không biết đạo hữu có phải là người của Hải thành hay không, có hay trong núi này có một ổ hồ ly, tất cả đều là hồ ly tinh đã mở linh trí?"
Cố Kinh Hàn nói: "Nếu không xuống núi gây hại thì có liên quan gì tới tôi?"
Người tu đạo nào cũng giống vậy, Huyền Hư cũng không bất ngờ, tiếp tục nói: "Vốn là không can hệ gì đến chúng ta. Thế nhưng, không lâu trước đây, bổn đạo lần theo một con quỷ nước hại người trong thôn xóm dưới chân núi, đuổi tới thành hào (sông đào bảo vệ thành) của Hải thành, ở bên thành hào phát hiện một con hồ ly tinh có tu vi hình người đã chết, tử trạng thê thảm, tuyệt đối không phải bình thường, xem hơi thở sợ là có quan hệ với con quỷ nước kia. Bổn đạo mang theo xác chết hồ ly tinh trở lại, dùng tinh huyết (máu yêu tinh) bốc quẻ, lại phát hiện hồ ly này đã mất tinh hồn."
Lông mày Huyền Hư nhíu lại: "Bổn đạo muốn tìm ra chút tinh hồn để hỏi dò một vài điều, hoặc có thể biết được tung tích của quỷ nước. Một đường theo dấu đến nơi này, gặp phải một trận pháp bên trong khe núi, bổn đạo vẫn chưa ra tay phá giải thì bỗng có vài con hồ ly xông tới, không nói lời nào mà đã tấn công."
"Bổn đạo vốn định nói chuyện đàng hoàng với bọn chúng, nhưng nào ngờ gặp phải chuyện như thế, lúc tới chỉ có ý tốt, nào có chuẩn bị nhiều, nên giờ có hơi nhếch nhác, xấu hổ, xấu hổ quá."
Huyền Hư thở dài thở ngắn, vân vê phất trần, đánh không lại bọn tiểu hồ ly chưa hóa hình cũng không hề đỏ mặt.
Cố Kinh Hàn vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng nghe đến chỗ ông chủ Ngũ mất tinh hồn thì ánh mắt liền tối lại.
Như hắn từng nói trước đó.
Hồ ly tinh mê hoặc con người nhờ vào mùi thơm quyến rũ, mê mẩn thần trí, điên đảo xuân thu. Mà hương thơm này ký gửi bên trong tinh hồn của hồ ly tinh. Tinh hồn của mỗi con hồ ly không giống nhau, hương thơm cũng khác biệt.
Lúc Cố Kinh Hàn nhìn thấy thi thể của ông chủ Ngũ, đã nhận ra mùi hồ hương trên người ông ta giống với mùi trên người Dung Phỉ, nên mới không truy đến cùng.
Nhưng nếu như tinh hồn của ông chủ Ngũ đã mất, vậy thì không thể có hồ hương, vậy thì mùi hương hắn ngửi được khi đó là do ai lưu lại? Là thật sự không có lòng hại người, hay là cố ý mê hoặc?
Vừa nghĩ tới Dung Phỉ có thể bị một con hồ ly tinh nào đó theo dõi, sắc mặt của Cố Kinh Hàn liền âm u: "Dẫn đường".
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
30 chương
594 chương
10 chương