Đàn ông đích thực không giả gay
Chương 134 : hội nghị bàn dài
Lộc Minh Trạch thầm biết trú binh sẽ không vì đôi ba câu của hắn mà ngưng làm loạn, thế nên hắn lại lôi Auston ra lần nữa để trấn an họ, sau đó nhân lúc đêm xuống rời đi.
Cổng thành có quân đội canh gác, mà quanh đó mấy trăm mét chỉ là bãi đất trống, không chỗ để ẩn thân. Lộc Minh Trạch thay một bộ đồ bẩn thỉu, ống tay áo hơi ngắn để lộ đường nét cơ bắp tuyệt đẹp trên cánh tay, nhưng áo có mũ trùm nên nom hắn như đương mặc một chiếc áo hoodie chắp vá lạc quẻ.
Hắn trùm mũ lên, vẫy tay ra sau, lập tức có mấy người lục tục đi ra. Bọn họ đều mặc trang phục dân thường, sắc mặt rất xấu, nom như đã nhịn đói mấy ngày liền. Có một người bước đến bên cạnh Lộc Minh Trạch, lo lắng hỏi:
- Chúng ta thật sự có thể vào thành ư? Liệu có bị lính gác giết chết không?
Lộc Minh Trạch tranh thủ liếc nhìn hắn, thì thào:
- Không đâu, tôi sẽ vào cùng mấy người.
Sau khi quan sát địa hình xung quanh cổng, Lộc Minh Trạch hợp tác với những người may mắn sống sót trong ngôi làng nơi dịch bệnh bùng phát, đưa bọn họ vào cùng. Tuy Auston đã nói qua nửa đêm đội canh gác sẽ thay người, nhưng nếu hắn đơn thương độc mã hành động sẽ dễ gây chú ý. Trong số người canh gác có thể có người của Adonis hoặc Adrian, dù hắn có thể lẻn vào thành công cũng khó tránh khỏi bị người ta hoài nghi hắn thông đồng với Auston. Vì vậy hắn dứt khoát gây hỗn loạn, rồi nhân cơ hội đó trà trộn vào.
Auston biết cái gọi là "dịch bệnh" là thế nào, người của y sẽ không gây tổn thương đến dân thường.
Lộc Minh Trạch chen vào đoàn người, nhỏ giọng dặn dò người chung quanh:
- Nếu không vào được thì đừng miễn cưỡng.
Binh sĩ canh gác đã phát hiện ra đoàn người. Đèn pha rọi thẳng vào chói lòa như ban ngày. Lộc Minh Trạch mượn cơ hội la lớn:
- Cho chúng tôi vào thành! Chúng tôi không bị nhiễm bệnh!
Có hắn dẫn đầu, quần chúng ban đầu còn sợ sệt cũng lác đác lên tiếng:
- Đúng vậy! Cho chúng tôi vào thành đi!
Lộc Minh Trạch ngẩng đầu liếc nhìn một tên binh sĩ canh gác. Dù đối phương đeo cặp kính dày cộp, hắn vẫn thấy rõ mặt cậu ta. Hắn nhận ra đối phương rất quen mắt, chính là cậu sĩ quan bị "đóng băng ngủ đông" đầu tiên được hắn và Auston cứu về từ sao Fansa lúc trước. Không biết do cậu ta cũng nhận ra Lộc Minh Trạch hay đã được Auston sắp xếp từ trước, thấy Lộc Minh Trạch muốn vào thành, cậu ta lắc nhẹ vai, nghiêng người mà không hề chớp mắt lấy mắt, Lộc Minh Trạch thừa cơ lách vào.
Mấy người bị bao vây cũng muốn chui vào theo hắn, nhưng lại bị anh trai canh gác lấy thân mình ngăn cản, vờ bản thân là một bức tường thành gió thổi không lọt, thỉnh thoảng hơi lắc lư nhưng tuyệt không tránh ra.
Lộc Minh Trạch không yên lòng, nhanh chóng trốn một góc tối, nghe thấy đoàn người bị binh sĩ cầm vũ khí đẩy ra, sau đó có người chỉ trích người gác:
- Sao các người không nổ súng?
Lời chất vấn cứ kéo dài không dứt, song đối phương chẳng đáp lại một câu. Mãi đến phút cuối cùng, đối phương mới lạnh lùng uy quyền đáp lại:
- Tôi chỉ nghe lệnh của hầu tước Nicolas.
Lộc Minh Trạch nhếch mép, nghe tiếng sóng lòng trào dâng. Auston là một "đặc quyền" tuyệt đối ở chính phủ liên bang, ý kiến à? Nói đi, nhưng không ai để ý đâu.
Hắn luồn lách vào thành trong bóng đêm. Người sẽ hội họp với hắn là Milocy, nhưng kết quả gã ngu ngốc này lại ung dung đứng ngay giữa đường nhìn ngang nhìn dọc, như thể sợ người ta không biết hắn đang chờ ai vậy.
Lộc Minh Trạch kéo gã ra sau bờ tường, khẽ quát:
- Anh đang làm cái gì vậy!
- A ~ Cuối cùng cậu cũng tới. Tôi đang chờ cậu đó, cho cậu hay đồ cần trộm là gì.
Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng:
- Vậy mà anh hiên ngang gớm nhỉ, việc chúng ta làm đâu phải việc quang minh chính đại gì. Aus bị ngốc à... Ai đời lại sai loại người thiếu chuyên nghiệp như anh đến đây.
Milocy mỉm cười đá Lộc Minh Trạch:
- Cậu có nghe tôi nói không đó!
Lộc Minh Trạch đành phải ngậm miệng lại. Milocy giơ tay phải lên, bật màn hình thu nhỏ, đưa một phần tài liệu tới trước mặt Lộc Minh Trạch:
- Đây chính là món đồ hôm nay cậu phải lấy trộm~ Phần quan trọng nhất nè.
Gã lướt xuống, chỉa sát mặt Lộc Minh Trạch:
- Nhìn đi! Nhìn cho rõ, nhất định phải lấy cho được phần tài liệu "phân tích thành phần siêu sóng phổ" nha! Đừng trộm nhầm!
Lộc Minh Trạch nghiêm túc nghiền ngẫm hồi lâu, chợt nhận ra:
- Ý anh là... muốn tôi trộm phương pháp điều chế vắcxin phòng bệnh trong tay Adonis?
Milocy khó chịu gật đầu:
- Đúng vậy. Nhưng cậu đừng nghĩ tôi vô dụng, tôi chỉ tạm thời không tìm ra manh mối thôi nha. Sớm thôi, tôi sẽ nghiên cứu được vắcxin phòng bệnh.
Lộc Minh Trạch liếc gã:
- Không cần nhấn mạnh đâu.
Lộc Minh Trạch lướt nhìn màn hình một chốc, bỗng nói:
- Kể cũng lạ, chẳng phải anh là thiên tài đứng đầu tinh tế trong lĩnh vực di truyền ư? Tại sao nhóm của hắn ta nghiên cứu được vắcxin phòng bệnh mà anh lại không nghiên cứu được? Lẽ nào cái danh thiên tài của anh...
- Cậu đừng có tào lao!
Milocy tức giận đến chửi bậy:
- Nghiên cứu sinh vật một nửa phụ thuộc vào tài năng, một nửa phụ thuộc vào vận may đấy! Số nó vậy rồi tôi biết làm sao. Thuộc hạ của Adonis còn có đoàn đội! Đoàn đội đấy! Còn tôi chỉ có một người thôi! Vắcxin phòng ký sinh trùng Inved lại không thể tổng hợp nhân tạo, chỉ có thể chiết xuất từ sinh vật! Chúng ta chỉ có mỗi cậu là người hoàn toàn miễn dịch, đã thế lại do khác gen, chẳng lẽ muốn tôi cải tạo gen của tất cả mọi người à!
Chưa hả dạ, gã sấn tới bóp cổ Lộc Minh Trạch lắc lắc:
- A a a a tôi muốn bóp chết cậu! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Nicolas Lột Da (1) cả ngày cứ sai bảo tôi chế tạo mấy thứ đồ trong truyền thuyết, đã thế còn muốn tôi nghiên cứu vắcxin phòng bệnh! Sao tôi lại quen biết mấy kẻ ngu si chuyên sinh ra mấy ý nghĩ kỳ quặc về khoa học như các cậu thế hả!!
(1)Nhại theo nhân vật Chu Bái Bì (Chu Lột Da)- một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo chuyên bóc lột người làm.
Lộc Minh Trạch bị gã lắc đến suýt nôn cả ra, vội vàng lay tay gã:
- Tôi sai rồi, tôi sai rồi... Buông ra!
Hắn gắng hết sức giật tay Milocy ra. Lúc này hắn mới hít thở được. Lộc Minh Trạch sửa cổ áo, khó khăn nhìn gã:
- Tôi nói sai rồi, được chưa?! Thật sự chỉ... nói chơi thôi. Trông anh kích động chưa kìa.
- Cậu làm như thế là bôi nhọ tôi... Hu hu hu!
Lộc Minh Trạch vội nhào bịt miệng Milocy. Hắn nhìn quanh quất không thấy ai mới thì thầm:
- Xuỵt! Ông nội tôi ơi! Tôi xin anh nói khe khẽ chút được không?!
Milocy không nói gì nữa, nhưng khi Lộc Minh Trạch vừa buông tay, Milocy liền lấy làm lạ:
- Sao cậu căng thẳng thế. Tuy trong thành có lệnh giới nghiêm, nhưng cậu vốn là cảnh vệ của Nicolas Lột Da mà tôi lại là anh họ trên danh nghĩa. Cậu sợ cái gì?
Lộc Minh Trạch thấy cũng đúng, liền cười với gã:
- He he... Tưởng đang làm mật vụ. Quen, quen rồi.
- Hừ, đi thôi~ Tìm chỗ nào ngồi hẵng nói.
Lộc Minh Trạch và Milocy tìm đến một quán bar. Lát nữa phải hành động, Lộc Minh Trạch không dám uống rượu, chỉ ngồi bên xem Milocy uống một mình. Bất chợt, hắn nhớ đến chuyện Milocy luôn miệng gọi Auston là "Nicolas Lột Da":
- Sao anh cứ gọi anh ấy là Lột Da vậy? Anh ấy trừ lương anh à?
Milocy cười khẩy nhìn Lộc Minh Trạch, không đáp lại. Hắn nhíu mày vẻ khó hiểu:
- Vả lại, khi nãy anh nói anh ấy bảo anh chế tạo cái gì? Cái gì gọi là... thứ đồ trong truyền thuyết? Lẽ nào anh ấy bảo anh chế tạo con tàu Noah?(2)
(2)Con tàu Noah: là con tàu được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc người đàn ông tên Noah đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.(Theo wikipedia)
Vừa nhắc đến, Milocy liền đau đầu cau mày lại. Nhưng gã vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp, lắc đầu nói:
- Bí mật, không thể nói cho cậu được.
- Này...
Milocy cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, rồi thở dài thườn thượt:
- Chao ôi... Giờ tôi rất hối hận vì đã hợp tác với hắn đây. Cứ tưởng hợp tác với hắn sẽ được tự do tự tại nghiên cứu những thứ mình thích chứ~ Ai ngờ hắn sai khiến tôi như thể người máy! Không có việc gì cũng đến tìm tôi~ Mệt chết đi được!"
Lộc Minh Trạch cười:
- Không phải chứ, tôi nhớ anh đáp ứng vì nhắm tới cơ sở dữ liệu mới của viện nghiên cứu trung ương mà... Thôi không nói chuyện đó nữa, nếu đã vào thành được thì tôi đến gặp Aus trước đây.
Milocy lắc đầu:
- Giờ hắn đang bận việc mà~ Cậu có đến cũng không gặp được đâu.
- Bận cái gì?
- Đang họp đó. - Milocy mở màn hình ra – Giờ tôi gửi cho cậu mẫu tài liệu, với cả cậu đi nhanh về nhanh nhá~
Lộc Minh Trạch gật đầu. Bỗng, Milocy kề sát vào hắn, nở nụ cười thần bí:
- Có thể hắn sẽ có động thái lớn đấy, tốt hơn hết cậu nên nhanh chóng lấy được phương pháp điều chế vắcxin đi.
Nghe vậy, Lộc Minh Trạch bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Những việc như ăn trộm phương pháp điều chế rõ ràng để Roy làm thích hợp hơn chứ. Cậu ta ở cạnh Milocy cả ngày, hiểu rõ những thứ gã nghiên cứu, hơn nữa cậu ta còn ở trong thành, không cần vượt qua trạm kiểm soát. Tại sao lại để hắn làm?
- Roy đi đâu rồi?
Milocy cười:
- Ra ngoài thành.
- Cái gì? Cậu ta ra ngoài thành làm gì?
Milocy xòe tay:
- Nicolas Lột Da bảo cậu ta về Hội Tự do làm vài việc~. truyện ngôn tình
- ... Anh làm ơn đừng gọi anh ấy là Lột Da nữa được không?
- Lột Da~ Lột Da~ Tôi cứ gọi đấy, làm sao? Hắn không nỡ lòng lột da cậu, nhưng tôi bị lột mấy lớp rồi đây này~ Còn không cho người ta nói thật à?
- ...
Lộc Minh Trạch chào thua gã. Sau khi xác nhận đã nhận được tài liệu, hắn liền đứng dậy rời đi. Roy về Hội Tự Do, Milocy ở trong thành đợi lệnh, quân tinh nhuệ gác cổng thành... Các dấu hiệu đều cho thấy rõ Auston thực sự sắp có động thái. Hắn phải nhanh chóng lấy được phương pháp điều chế rồi giao cho y.
*
"Bộp bộp bộp..."
Trong phòng họp trống trải của nghị viện đặc thù vang lên tiếng vỗ tay lác đác, bởi vì chỉ có một người vỗ tay. Nghe có vẻ hơi cô đơn. Thế nhưng người vỗ tay rõ ràng không cần người khác phụ họa. Mà xem chừng, tiếng vỗ tay thậm chí còn chẳng có ý khích lệ nội dung mà người trước đó vừa phát biểu.
Y chỉ muốn tất cả mọi người tập trung chú ý những gì y sắp nói.
Y đứng lên, mỉm cười nhìn về phía cái người đương ngồi cuối bàn dài:
- Tôi không thể không bày tỏ sự cảm kích của mình đối với đề nghị của Adonis điện hạ. Ngoài thành có dịch bệnh, đóng cửa thành ngay lập tức là hành động rất sáng suốt.
Người đó chính là Auston. Y vận đồng phục chỉn chu, tóc vuốt ngược nghiêm chỉnh như trước nay vẫn thế. Y đi thẳng tới cuối bàn dài, đứng trước mặt Adonis, nghiêm túc nhìn người thanh niên sắc mặt tái nhợt:
- Trò còn trẻ mà đã có suy nghĩ quyết đoán, quả thật rất tốt. Chẳng trách tất cả mọi người đều chọn trò làm người thừa kế.
Adrian ngồi nhìn bên cạnh, trong bụng rất tán thành lời nói của Auston. Lão vốn có thành kiến với Adonis, nguyên nhân là vì mẹ hắn ta, còn một nguyên nhân khác nữa là chán ghét bộ dạng nhu nhược ấy. Uriel cường tráng khỏe mạnh, ra tay tàn nhẫn rõ là vừa ý Adrian hơn.
Thế nhưng hôm nay xem chừng ngoại trừ sức khỏe không tốt, Adonis cũng rất ưu tú. Lão thậm chí bắt đầu ngẫm nghĩ lại, mấy năm qua phải chẳng mình đã quá lơ là đứa con thứ này?
Adonis nắm tay ho hai tiếng:
- Cảm ơn thầy đã khen.
Auston vỗ vai hắn ta, mắt ánh lên ý cười dịu dàng:
- Trò biết không? Tôi vẫn luôn coi trò là học trò tự hào nhất của mình, trò phải tiếp tục cố gắng, không được tự cao tự đại.
Adonis khẽ chau mày, ngẩng đầu nhìn Auston:
- Nhưng mà... không phải thầy phản đối ta làm người thừa kế sao?
Hắn vừa dứt lời, hiện trường lập tức chìm vào im lặng. Mấy lão già nghị viện đặc thù không biết nên nói gì cho phải. Sao có thể hỏi thẳng mặt mấy câu như thế chứ? Người thường chẳng ai đi hỏi thẳng người không bỏ phiếu cho mình rằng "Sao anh không bỏ phiếu cho tôi?" đâu nhỉ.
Auston không hề ngập ngừng, khẽ cười:
- Tôi phản đối tất nhiên có lý do để phản đối, nhưng nó không đồng nghĩa với việc tôi không đánh giá cao trò.
Đoạn, y giơ tay lên nhìn đồng hồ:
- Đã muộn thế này rồi, mọi người, ta cùng nhau dùng bữa đi.
Hiển nhiên mọi người không phản đối, dù sao cũng đã muộn lắm rồi. Trong cuộc họp vừa rồi Auston cứ luôn miệng hỏi về tình hình dịch bệnh hiện tại, chẳng chịu cho người ta đi ăn tối. Ai mà chịu nổi.
Lúc Adonis đứng dậy, hắn ta quét đôi mắt xanh lục về phía bàn tay Auston:
- Thầy này, đồng hồ đeo tay của thầy đẹp thật đấy.
Auston giơ tay lên nhìn, cười thản nhiên:
- Ồ, thế à?
- Vâng, nhãn hiệu này đang rất được giới trẻ ưa chuộng đấy ạ.
Auston chợt dừng bước, xoay người nhìn hắn ta:
- Adonis, tôi muốn nhắc cậu điều này.
Y đứng yên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Dù tôi là giáo viên của cậu, nhưng tôi cũng chẳng lớn tuổi hơn cậu mấy đâu. - Auston nhếch mép, cúi đầu nhìn chằm chằm Adonis - Xin hãy nhớ kỹ, tôi cũng là một người trẻ tuổi đấy.
Adonis bỗng bật cười:
- Vâng đúng đấy ạ. Tâm hồn của thầy còn trẻ hơn tuổi thật nữa. Chỉ có điều sản phẩm điện tử đổi mới rất nhanh, nhãn hiệu này đã ra đến level. 7 rồi mà thầy vẫn còn mang level. 6. Có hơi lỗi thời. Thầy có muốn ta tặng cho một bộ không?
Auston không nói gì, xoay người bước đi. Đi được vài bước, y giơ cổ tay lên vung vẩy với người đằng sau:
- Tôi thích màu đen.
Adonis nhìn theo bóng dáng Auston đi xa dần, vẻ mặt trở nên bí hiểm khó hiểu. Hắn ta càng ngày càng không hiểu người thầy này. Rõ ràng đã nhìn thấu lớp mặt nạ của hắn, thế mà chẳng chịu nói gì. Không lẽ y vẫn còn nhớ thương tình thầy trò ư?
... Không, người như y sao hiểu tình cảm là gì.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
12 chương
32 chương
11 chương
225 chương
171 chương