Đàn ông đích thực không giả gay

Chương 107 : Hễ xấu xí thì không phải vai chính

Hôm qua Lộc Minh Trạch chủ động tìm đến Rone, ngỏ lời sẵn lòng theo gã. Thấy hắn lựa chọn bỏ gian tà theo chính nghĩa, đối phương ra chiều thích lắm. Song Rone vẫn kiên trì chỉ đưa hắn đến gặp "vị đại nhân kia" vào ngày tổng tuyển cử tổng thống, không thể vì một Lộc Minh Trạch mà phá huỷ kế hoạch của đại nhân. Lần này Lộc Minh Trạch rất bình tĩnh, tỏ vẻ hiểu thấu đáo. Hắn thầm nghĩ, chung quy tổng tuyển cử tổng thống lần này sẽ không cử hành đúng hạn, chờ hai ngày thì chờ hai ngày. Việc thành lập nghị viện đặc thù không hoàn toàn là chuyện xấu đối với Auston, quyền lợi của y bị phân tán đồng thời cũng kéo dài thời gian thảo luận chính sự. Trong cuộc họp đêm trước ngày đăng quang, những lão già nghị viện đặc thù chẳng buồn sợ chết nữa, họ kiên trì đối chọi với ánh mắt của Adrian mà bảo "Chuyện này cần phải bàn lại". Khi nụ cười trên gương mặt Adrian gần như biến dạng, Aldrich mới điềm tĩnh nhìn về phía lão, nói rằng: "Ad, anh còn trẻ, cớ sao phải vội vã tìm người thừa kế đến vậy." Adrian sững người, rồi lập tức nheo mắt cười: "Tôi nào còn trẻ, mà dẫu mặt còn trẻ, tâm trí cũng già rồi. Ấy, phải rồi. Trong trường hợp này anh nên gọi tôi là tổng thống chứ, công tước Nicolas." Aldrich không mảy may phản ứng với ánh mắt của Adrian, chỉ hờ hững nhìn lão, song các thành viên nghị viện ngồi chung quanh ông đều cảm thấy một luồng khí lạnh như băng tỏa khắp, không hẹn mà cùng tập trung nín thở. Aldrich nói: "Khi không có người ứng cử thích hợp, tổng thống tiền nhiệm phải tiếp tục nhiệm kỳ, đây là quy định trong hiến pháp liên bang, dẫu có là tổng thống đi chăng nữa cũng phải tuân thủ." "Hiện tại đâu phải không có người thừa kế thích hợp." "Ai?" Adrian thở phào một hơi: "Tôi nhắm tới Uriel, thằng bé từ nhỏ đã theo chân tôi, xem như bồi dưỡng người thừa kế. Tôi tin rằng nó có thể trở thành một vị quân chủ anh minh." Lần này Aldrich chưa kịp mở lời, đã có một lão già lên tiếng phản đối: "Tuy đại hoàng tử có năng lực, thế nhưng sai lầm ngài ấy gây ra ở sao Snow vẫn chưa được sửa chữa triệt để, thậm chí số người chết còn chưa thống kê hết. Trong vụ việc này, đại hoàng tử không đủ phẩm cách, không hợp làm người thừa kế." Adrian xưa nay chuyên quyền độc đoán, nhưng quả thật lão thích thằng con này lắm, dù rằng lão không thể thúc ép đẩy Uriel lên vị trí ấy. Adrian nhìn ông: "Vậy ý ông thế nào?" Người đưa ra ý kiến phản đối liền quanh co: "Chuyện... Chuyện chọn người thừa kế sao mỗi tôi ý kiến được, mọi người phải cùng nhau thảo luận mới quyết định chứ. Cơ mà, tôi thấy tiểu hoàng tử thông minh nhạy bén, có thể suy xét." Lão này có một cháu ngoại trai, vốn là Omega mà thất hoàng tử ưng ý, nên ủng hộ thất hoàng tử âu cũng là thường tình. Song người ngồi cạnh không đồng ý: "Tiểu hoàng tử còn trẻ, chưa từng tôi luyện trên chiến trường. Cai trị một đất nước đâu chỉ nhờ cái khôn vặt. Tôi lại thấy tứ hoàng tử không tệ, tương lai chắc chắn là một vị tổng thống nhân từ." Thành viên vừa bị ông ta phản bác không phục, hừ mũi: "Nhân từ chắc chắn phải có, nhưng không phải là tất cả." "Bla bla bla..." "Xì xào xì xào..." Được nước làm tới, các nghị viên bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi. Auston ngồi trên màn hình chỉ cười mà chẳng nói lời nào, mãi đến tận khi Adrian cất tiếng bảo họ ngậm miệng. "Nếu ý kiến của các ông không thể thống nhất, vậy để Aus quyết định đi." Adrian chuyển hướng sang Auston, vô tình chạm phải ánh mắt của Aldrich. Đối phương nhìn lão, lạnh lùng nói rằng: "Giám sát viên. Hoặc anh có thể gọi cậu ta là hầu tước Auston." Adrian làm như không nghe thấy, chẳng cho Aldrich một cái liếc mắt. Đợi các cụ cãi nhau đã thèm, Auston mới mở miệng: "Chuyện quan trọng như vậy, cá nhân tôi không thể quyết định được. Ta vẫn nên tiếp tục thảo luận đi." Adrian có chút tức giận: "Giám sát viên cũng không thể đưa ra quyết định? Vậy trước kia làm sao?" Auston cười hiền hòa: "Giám sát viên tiền nhiệm chấp thuận dưới điều kiện có người ứng cử, mà chúng ta đến giờ còn chưa chọn ra nổi một người ứng cử. Ngài bảo tôi phải làm sao quyết định đây?" Giám sát viên tiền nhiệm là Aldrich, ứng cử viên được thông qua chính là tổng thống đương nhiệm. Và kết quả cuối cùng của buổi hội nghị lần này là Adrian phải đồng ý tạm hoãn kỳ hạn cho cuộc tổng tuyển cử tổng thống. Lộc Minh Trạch nhẫn nại đợi hai ngày, Rone lại tới tìm hắn, vừa thấy mặt đã nói mời Lộc Minh Trạch đi xem bóng. Lộc Minh Trạch thuận miệng hỏi muốn gọi Gavin đi cùng không, Rone lập tức nói: "Không cần, lần sau anh mời cậu ấy đi." Rone bảo đấy là trận bóng robot được yêu thích nhất trong Glasgow, cử hành mỗi năm một lần. Mặc dù ban tổ chức là nhà trường, nhưng mở cửa chào đón toàn tinh tế. Robot phải tự chuẩn bị, phần thưởng dành cho người thắng cuộc rất hậu hĩnh, nếu phe thắng là sinh viên Glasgow, điểm thưởng lại càng hậu hơn. Hơn nữa, bởi đây là cơ hội giao lưu hiếm có giữa sinh viên Glasgow và người ngoài xã hội, nên những ai mong muốn tìm kiếm nhân tài (hoặc đối tượng thông gia) từ Glasgow đều vô cùng nóng lòng. Sinh viên tham gia thi đấu cũng có thể mượn cơ hội này để thể hiện bản thân, số đỏ thì được những ông lớn để ý. Chi phí thi đấu và tiền thưởng đều do nhà trường cung cấp, chỉ có điều vé vào cửa sẽ bị lấy giá cao, phí báo danh tham gia lại càng cao phát hãi. Thế mà, vẫn có rất nhiều người đổ xô tới, dù là vé vào cửa hay phiếu báo danh, có tiền cũng chưa chắc mua được. Lộc Minh Trạch vẫn nghi ngờ chuyện này không thôi. Hắn không nghĩ một người mới như mình lại đáng cho Rone tốn cả đống tiền để lôi kéo, chẳng lẽ có điểm nào hắn chưa xét đến? Mang theo sự nghi ngờ, Lộc Minh Trạch bước cùng Rone đến sân bóng. Nom như ai đến đây đều một lòng xem so tài, song những kẻ bề ngoài thì có vẻ hào hứng, trên thực tế chỉ đến săn người như họ lại nhiều hơn. Rone mua hai vé B2 và B3 liền kề nhau. Khi bọn họ vừa an vị, sân đấu đã hừng hực khí thế, hai con robot được mô phỏng cao to hệt cơ giáp, cảm tưởng như chỉ cần lắp họng pháo vào nữa thôi là có thể ra chiến trường. Những buổi đầu, người ta thường dùng robot loại nhỏ, thậm chí có người còn chọn dùng robot quản gia. Nhưng khi quy mô ngày càng mở rộng, robot cũng càng ngày càng cao cấp, chơi một trận bóng thôi mà như ra chiến trường. Lộc Minh Trạch xem say sưa ngon lành, hắn thích mấy thứ đồ công nghệ cao lắm. Vì trên trái đất không có, hắn ngỡ như mình đang xem hiệu ứng 3D phiên bản chân thực vậy. Ban đầu Rone cũng nghiêm túc chăm chú vào trường đấu như Lộc Minh Trạch, song chẳng mấy chốc, gã ta bắt đầu ung dung nhìn đông tới nhìn tây. Lộc Minh Trạch nhận ra, tuy số lần gã nhìn mỗi nơi không khác nhau mấy, nhưng có thể thấy tần số lia mắt đến khu A cao hơn hẳn. Lộc Minh Trạch dõi theo tầm mắt gã, thấy mấy giống đực vận quần áo thường thường. Nếu không nhờ dáng vẻ cảnh giác hơn những người chung quanh, Lộc Minh Trạch chắc chẳng nhận ra bọn này có vấn đề gì. Hắn còn trông thấy một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ giữa đám người kia, dường như bọn họ lấy ông ta làm trung tâm, vây quanh thành vòng tròn bảo hộ. Lẽ nào cái người mặc đồ sặc sỡ, có vẻ lắm tiền nhất ở giữa chính là Boss của họ? Lộc Minh Trạch có chút kích động, hắn làm bộ hờ hững hỏi một câu: "Anh nhìn cái gì mà nhìn hoài vậy? Bên kia có người quen à?" Rone liếc Lộc Minh Trạch, sau đó thì thào bên tai Lộc Minh Trạch: "Người chúng ta hẹn gặp ở bên kia." Lộc Minh Trạch nhíu mày: "Qua tìm luôn không được à?" Cứ như mật vụ họp bàn ấy. "Đương nhiên không được, phải được đối phương đồng ý chúng ta mới qua. Đúng rồi, lúc gặp ông ấy chú đừng nói lung tung, cứ để anh lo." "Được, tôi bảo đảm không nói lời nào." Chỉ cần thấy được mặt ông ta là đủ. Trận đấu trên sân đã được nửa, Rone mượn cớ đi nhà xí, đứng dậy rời đi rồi ra hiệu Lộc Minh Trạch đi theo, Lộc Minh Trạch gật gật tỏ vẻ đã hiểu. Rone đi rồi, Lộc Minh Trạch khoanh tay thở dài, có khác gì họp bàn của mật vụ đâu, trách sao Auston mãi không biết thân phận của đối phương, người này cũng quá cẩn trọng. Lộc Minh Trạch đợi Rone đi được một lúc mới theo sau. Trước phòng vệ sinh, có một tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng canh cửa, Lộc Minh Trạch vừa tới đã bị cản lại. Cảnh tượng này rất buồn cười, lẽ nào đi vệ sinh thôi mà các đại ca còn phải đuổi người dành chỗ(1) à? Hắn thậm chí còn tưởng tượng ra câu tiếp theo đối phương sẽ nói là "Xin lỗi phòng vệ sinh đã đầy, mời cậu đi nơi khác cho". "Tôi đến tìm Rone." Lộc Minh Trạch nhìn với vào phòng vệ sinh, mặt mày như đang có chuyện gấp: "Là anh ta bảo tôi đến tìm đó." Nơi hẹn là phòng vệ sinh, vậy mà chẳng thấy ai hết. Vệ sĩ rất tận chức tận trách, tuyệt không cho Lộc Minh Trạch lại gần. Hắn đang nghĩ có nên dùng vũ lực để xông vào hay không, bỗng một cánh cửa khác ở xa xa mở ra, Lộc Minh Trạch vô thức nhìn sang, Rone thò đầu ra: "...Ở đây!" Biểu tình của gã có chút dữ tợn, có lẽ đang nhịn không mắng hắn ngớ ngẩn. Lộc Minh Trạch nhanh chóng lủi qua, song vẫn không kìm được mà quay đầu nhìn anh chàng vệ sĩ nọ. Giờ hắn đã tin đến xem đấu đều là những người tai to mặt lớn, đi vệ sinh thôi mà cũng có vệ sĩ canh, rất chi là hầm hố. Nằm ngoài dự đoán của Lộc Minh Trạch, người họ gặp lại không phải kẻ ăn mặc sặc sỡ lúc nãy, mà là một người đàn ông trung niên nom rất bình thường, là kiểu người qua đường mờ nhạt. Ông ta thật sự là người sau màn ư? Lộc Minh Trạch vừa vào phòng, đối phương liền đưa mắt dò xét hắn, sau đó hài lòng gật đầu: "Cậu chính là Ryan Carelle? Mời ngồi, nếu đã được Rone đề cử, chắc chắn là một sinh viên rất ưu tú." Lộc Minh Trạch vừa hạ mông xuống ghế vừa cười khách sáo: "Quá khen quá khen, tôi nên gọi ngài thế nào đây?" Rone liếc Lộc Minh Trạch, hắn liền nhớ tới lời dặn dò trước đó, bình tĩnh gật đầu với gã. Phong cách nói chuyện của người đàn ông rất thẳng thắn, sau khi tự giới thiệu, ông ta lập tức hỏi có phải mối quan hệ giữa hắn với Auston rất tốt không. Lộc Minh Trạch nghĩ bụng, xem ra những người này không chỉ đơn giản là coi trọng hắn, mà còn nhắm vào mối quan hệ giữa hắn và Auston. Lộc Minh Trạch khẽ nhướng mày: "Từng gặp nhau vài lần." Hắn ra vẻ một thằng cặn bã đã sốt ruột ra mặt nhưng không muốn dựa dẫm vào quan hệ với người khác, có điều không biết liệu đối phương có lĩnh hội được kỹ xảo của mình không. Bọn họ lại trò chuyện thêm chốc nữa. Cung cách nói chuyện của đối phương hoàn toàn không khác gì phỏng vấn viên, Lộc Minh Trạch thì đang nghĩ mông lung về cái kẻ ăn mặc sặc sỡ nọ. "Ryan? Ryan! Đại nhân hỏi chú kìa, chú nghĩ đi đâu đấy?" Lộc Minh Trạch bỗng bật người dậy: "Ngại quá, tự dưng tôi muốn đi vệ sinh." Rone bất ngờ, thấy Lộc Minh Trạch nói là làm, gã lập tức đứng lên: "Ryan!" Cái thằng này chẳng biết lễ phép tí nào hết! Tất nhiên không phải Lộc Minh Trạch muốn đi vệ sinh, hắn chỉ cảm thấy sai sai ở đâu đó. Vừa ra khỏi phòng, hắn liền phóng tới sân đấu. Người đàn ông đứng tuổi này tuyệt đối không phải Boss của chúng, cái tên quần áo sặc sỡ nọ mới là người hắn muốn tìm. Ghế khán giả được phân bố thành một vòng tròn quanh trường đấu, nhiều vô số kể. May thay Lộc Minh Trạch nhớ chỗ ngồi của mình ở đâu, hơn nữa ghế khán giả chia làm bốn cái khu, hai khu A, B nối liền nhau, khu A nằm ngay trước khu B. Lộc Minh Trạch tìm tới ghế B2, rồi nhìn chung quanh, song không thấy tên lòe loẹt nọ. Sau đó hắn quan sát lối vào, bắt gặp gã chạy ra cửa, được vài giây đã dợm bước rời đi. Lộc Minh Trạch đuổi theo sau. Mấy khán giả nơi hắn chạy qua bực bội chậc lưỡi, khó chịu vì bị Lộc Minh Trạch chắn tầm nhìn. Nhưng hắn đâu rỗi hơi mà bận tâm, đối tượng vừa ra khỏi cửa liền trùm mũ áo choàng, Lộc Minh Trạch rướn dài cổ mà chẳng thấy rõ mặt. Có vài khán giả mới ra khỏi nhà vệ sinh đang đi về hướng này, Lộc Minh Trạch đi ngược với họ, vừa len về phía trước vừa đẩy người bên cạnh: "Nhường chút, nhường chút! Phiền mọi người nhường đường một chút!" Song người trước mặt càng ngày càng nhiều, Lộc Minh Trạch thở hồng hộc. Bỗng, hắn lấy hơi nhảy bật lên, rồi giẫm lên đầu người nào đó, lật mình giữa không trung bay ra ngoài. Chẳng kịp nói lời xin lỗi, cũng chẳng chịu quay đầu, hắn cứ chạy băng băng về phía trước. Song, khi hắn lao ra khỏi ra trường đấu, tên lòe loẹt đã mất tăm. Bọn chúng là khán giả từ bên ngoài, hẳn sẽ không đi lối dành cho sinh viên, Lộc Minh Trạch liền chọn lối khác mà đuổi theo. May làm sao, bọn chúng chưa đi xa, chẳng mấy chốc Lộc Minh Trạch đã nghe thấy tiếng bước chân. Hắn không dám áp quá sát, chỉ thả nhẹ từng bước theo phía sau, mãi đến khi đối phương trình giấy thông hành rồi rời đi, Lộc Minh Trạch mới dám xuất hiện. Nhưng chỗ ra vào có người gác, thấy Lộc Minh Trạch mặc đồng phục học sinh liền dang tay bảo hắn quay về. Đám người kia ngày càng xa cách, Lộc Minh Trạch gấp gáp nhảy dựng lên. Cơ hội tiếp xúc với boss sau màn chắc chắn sẽ không có lại, bỏ lỡ rồi không biết có còn gặp lại được không. Không đúng, hắn không thể bỏ lỡ, nhỡ đâu kẻ ăn mặc lòe loẹt kia chính là người Auston muốn thì biết làm sao? Lộc Minh Trạch vừa sấn tới vừa lay tay bảo vệ: "Anh trai này, nhờ anh cho tôi đi ra ngoài một chút! Tôi cần tìm người gấp!" Miệng nói, chân đã leo lên hàng rào. "Không được! Cậu học sinh này, mời cậu xuống ngay cho! Không được leo, nếu không chúng tôi sẽ báo cho huấn luyện viên của cậu đấy." Đệt! Cho báo đấy, có phải hắn chưa bị phạt bao giờ đâu. Lộc Minh Trạch chẳng thèm lời cảnh cáo của họ, leo vèo vèo, mới được nửa đã bị kéo ống quần. Thấy lòe loẹt sắp leo lên phi hành khí, Lộc Minh Trạch túng quá hóa liều, gào với bọn chúng: "Này! Cái người mặc áo choàng kia!" Người nọ vô thức quay đầu lại, Lộc Minh Trạch như con khỉ ôm hàng rào trợn mắt nhìn gã. Đối phương liền lạnh lùng quay lưng, sau đó biến mất nơi cửa vào phi hành khí. Lộc Minh Trạch lúc này cũng bị hai anh trai gác cửa kéo xuống. Hai người nhấc hắn lên như nhấc lợn chết, "Hây dô!" vứt hắn xuống đất. Lộc Minh Trạch té lăn quay la oai oái, lộn mấy vòng, hắn tức giận lồm cồm bò dậy, ra sức phủi bụi: "Mấy anh nặng tay quá đó!" "Cậu mà quậy nữa, chúng tôi còn nặng tay thêm!" Lộc Minh Trạch bất đắc dĩ khua khoắn tay: "Rồi rồi rồi, tôi về được chưa." Hắn quay người đi, cặp mày nhíu lại. Cuối cùng vẫn không thấy rõ khuôn mặt người nọ. Đối phương mang một tấm mang đen che mặt, đầu trùm mũ, che khuất khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt u buồn. Đúng vậy. U buồn. Cảm giác đầu tiên chính là u buồn. Lộc Minh Trạch cảm thấy đôi mắt ấy rất đỗi quen thuộc. Thế nhưng, rốt cuộc hắn đã gặp nhau ở đâu? —————————— Chú thích: (1)Gốc là 清场: tạm hiểu là xử lí, đuổi người không liên quan đi. Ví dụ hai phe xã hội đen gặp nhau trước cửa siêu thị, sắp rút dao súng ra đâm chém nhau, bọn họ cần phải đuổi hết những dân thường rời xa khu vực đánh lộn này, hành động đó gọi là "thanh tràng". Thanh trong từ dẹp sạch sẽ, tràng là trường hợp/sân bãi.