Từ hôm nay trở đi, vòng đu quay đã hoàn toàn vĩnh việt với hai từ lãng mạn trong suy nghĩ của Đường Lạc. Khi đến điểm cao nhất, những cặp đôi khác nhìn nhau cười ôm hôn trong ngọn đèn thay đổi đẹp đẽ, cậu ngồi trên chân bạn trai mình chịu nhục xấu hổ muôn phần vén váy lên. Sau đó nụ hôn mang theo mùi gỉ sắt hoàn toàn không cứu được sự xấu hổ bùng nổ của Đường Lạc. Cậu đã kiềm chế hồi lâu, mới nhịn được kích động cắn một cái nữa. Cuối cùng sau khi đi xuống, vẫn chưa đứng vững cậu đã loạng choạng chạy ra ngoài nhanh như một làn khói. Hạ Kính Sinh đi theo sau gọi cậu: “Em giận thật đấy à?” Đường Lạc không quay đầu lại, không nói không rằng đi về phía trước. “Ờm… anh xin lỗi,” Hạ Kính Sinh chạy theo hai bước, kéo tay cậu lại từ phía sau, “Là anh quá đáng.” Đường Lạc rối rắm nửa giây, cuối cùng vẫn không nỡ hất ra. Nhưng bước chân của cậu cũng không dừng lại. Chỗ kia vẫn đang ướt, cực kỳ lạnh lẽo theo bước chân trong gió đêm, cảm giác rất quái dị. Hạ Kính Sinh cứ kéo cậu rồi đuổi theo sau như thế, sau đó lại hỏi: “Thật sự phớt lờ anh à?” Phớt lờ. Ít nhất cũng phải phớt lờ hai tiếng, mới có thể bày tỏ quyết tâm của mình. Hai người yên tĩnh nắm tay nhau đi nhanh vài phút, Hạ Kính Sinh chợt dừng bước, kéo Đường Lạc lảo đảo ra sau ngã lên người anh. Hạ Kính Sinh thuận thế ôm cậu từ phía sau: “Tròn năm phút rồi, vượt quá giới hạn chịu đựng của anh rồi.” Ý chí mạnh mẽ của Đường Lạc lập tức buông lỏng ra nát bét. Cậu cúi đầu, khó chịu nhỏ giọng nói: “Vậy anh nhận lỗiđi.” “Anh sai rồi.” Hạ Kính Sinh biết nghe lời phải. Đường Lạc cảm thấy anh thiếu một chút thành ý: “Còn gì nữa.” “Còn có…” Hạ Kính Sinh nghĩ ngợi, “Tuy kiểu dáng không có sáng tạo, nhưng mặc trên người em vẫn rất đáng yêu, nhất là…” Anh vẫn chưa nói hết lời, Đường Lạc tức giận xoay người lại cho một đạp. Lại không ngờ Hạ Kính Sinh trước đó liên tục dính chưởng đã tích lũy đủ kinh nghiệm thì phải, lần này nhanh nhẹn bất ngờ, nháy mắt lùi lại nửa bước khó khăn tránh thoát tấn công của cậu. “Anh bỉ ổi!” Đường Lạc giận đến độ chỉ tay. Biểu cảm của Hạ Kính Sinh hơi căng thẳng: “…Em lộ hàng rồi.” Đường Lạc nhanh chóng duỗi tay che váy. Công viên trò chơi vào ban đêm thưa người hơn ban ngày, nhưng vẫn có nhiều khách đi qua đi lại. Mắt thấy hai người bắt đầu choảng nhau, xung quanh có nhiều người đều quay đầu lại. Trong đó thậm chí có một người đàn ông chủ động đi tới, hỏi Đường Lạc: “Cần giúp đỡ không?” Thấy Hạ Kính Sinh thực sự bị người khác xem là biến thái, Đường Lạc nhanh chóng xua tay, tiếp đó muốn nói chuyện lại sợ bị người ta nghe ra là con trai, cậu lập tức ấp úng không biết làm thế nào. Hạ Kính Sinh thấy vậy, duỗi tay ôm lấy bà vai cậu, cười nói với người kia: “Xin lỗi, bạn gái tôi và tôi đang đùa thôi.” Trông anh thực sự không giống phần tử nguy hiểm. Người kia thấy thế lại nhìn Đường Lạc, sau khi thấy cậu gật đầu đồng ý, mới rời đi. Người qua đường rối rít giải tán, Đường Lạc vừa định tiến tục tức giận, Hạ Kính Sinh đột nhiên nói: “Muộn rồi, anh đưa em về nhé?” Đường Lạc do dự. Cậu cũng không phải con gái, tự cảm thấy không có gì phải đặc biệt đưa về. Hơn nữa thời gian này bố mẹ cậu đã tan làm từ lâu, lúc ra ngoài không suy nghĩ chu toàn không mang quần áo để thay, đến lúc đó chạm mặt nhau vậy phải xấu hổ đến mức nào. Thấy cậu do dự, Hạ Kính Sinh còn nói thêm: “Thật ra anh cũng không muốn đưa em về.” Lời nói này có hai cách hiểu. Đường Lạc ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó lập tức đỏ nửa mặt. Hạ Kính Sinh thuận thế kéo cậu vào lòng, sau đó ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Anh vẫn cảm thấy không hợp với em. Cho nên bây giờ rất muốn tìm một nơi em cũng cho là được, để cởi ra giúp em.” Giận thì giận, nhưng chuyện có nặng có nhẹ. Đề nghị của Hạ Kính Sinh cực kỳ hấp dẫn, khiến Đường Lạc hoàn toàn không nỡ từ chối. Nếu không phải thời gian và địa điểm vừa rồi lúng túng như thế, Hạ Kính Sinh còn đưa ra yêu cầu khiến người ta thẹn thùng biết bao, sao Đường Lạc lại không muốn tiếp xúc thân mật với anh. Con trai mười tám mười chín tuổi, có ai không nóng đầu với người mình thích. Chưa kể chuyện vừa rồi, không chỉ mang đến cảm giác thẹn cho cậu. Bị ghẹo đến mức này, lúc vừa xuống đất đến cả đi đường cậu cũng không dám thẳng người lên, cho nên mới chỉ muốn tăng nhanh bước chân hóng gió lạnh một lát. Nhưng có tí lửa rồi, vẫn là châm phát cháy luôn. “Đúng, muộn lắm rồi, hơn nữa rất nhiều nơi vẫn chưa chơi cho nên con muốn ở lại thêm một ngày,” Đường Lạc ngồi xổm ở góc phòng đỏ mặt báo cáo với cha mẹ, “Thế nên con không về nữa.” Bên kia điện thoại mẹ Đường Lạc không nghi ngờ gì, thao thao bất tuyệt giống như ngày xưa dặn cậu chú ý an toàn, ngủ sớm dậy sớm. Thật ra trong lòng Đường Lạc hơi sợ. Sau khi vào phòng, trước khi lấy điện thoại ra, Hạ Kính Sinh còn quấn lấy cậu đè lên góc tường hôn mặt cậu. Nhưng sau khi cậu nói rằng muốn gọi điện về nhà, tên này chẳng những không cố tình động tay động chân như trong tưởng tượng của cậu, trái lại hết sức nghiêm túc chạy đến một góc khác trong phòng. Đến khi cúp điện thoại, Đường Lạc hơi buồn cười nhìn về phía Hạ Kính Sinh đang ngồi trên ghế sofa uống cà phê lon: “Rốt cuộc anh sợ bị bố mẹ em phát hiện đến mức nào?” “Haizz…” Hạ Kính Sinh ngửa đầu một hơi uống hết cà phê lon, “Anh phụ sự chờ mong của em hả?” Từ khi nào người này bắt đầu không nói chuyện đứng đắn được câu nào với mình nhỉ. “Bố mẹ em thật sự không đáng sợ vậy đâu, anh cũng ở chung với họ hai ngày rồi, còn căng thẳng thế?” Đường Lạc nói xong mặt lại hơi đỏ, “Vả lại, em cũng không phải con gái, không bị thiệt kiểu kia, họ sẽ không làm gì anh.” Hạ Kính Sinh đặt lon rỗng xuống, gật đầu: “Ừ, lần sau anh biết rồi.” Anh nói rất hờ hững, rõ ràng chỉ đang qua loa. Trong lòng Đường Lạc có chút ý kiến, nhưng vẫn ngại nói. Cậu cảm thấy mình có thể hiểu được tại sao Hạ Kính Sinh có sự nhạy cảm quá mức này, dù sao gia đình và cha mẹ chưa bao giờ là danh từ ấm áp và bao dung với anh. Cẩn thận theo bản năng như vậy, chỉ dùng ngôn ngữ dù nói nhiều hơn cũng không thay đổi được. Chưa kể bây giờ cũng không phải là thời gian tâm sự. Đường Lạc vừa đi về phía Hạ Kính Sinh, vừa cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cho nên, ừm, chuyện là, em đã nói với bố mẹ rồi…” Khi cậu đi đến sofa, vẫn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Hạ Kính Sinh, đã bị kéo cổ tay ngay lập tức, tiếp đó cả người ngã về phía trước. Trong lúc đâm vào ngực Hạ Kính Sinh, đón cậu còn có môi lưỡi âm ấm và lời thì thầm đong đầy tình cảm. Hạ Kính Sinh nhỏ giọng nói rất nhiều lời trong khi hôn cậu. Anh nói, Đường Lạc à sao em có thể đáng yêu vậy hả, hại anh thích em quá trời. Nếu anh quen biết em sớm hơn thì tốt biết bao, tại sao em có thể nhịn lâu như vậy cũng không nói với anh một câu. Anh còn nói, Đường Lạc sau này em đừng giận anh nữa được không, ngay cả em cũng phớt lờ anh, trên thế giới này sẽ không còn ai khác bao dung anh nữa. Đường Lạc u mê được cởi áo khoác lông ra, trong đầu toàn bột nhão gật đầu lung tung. Tất cả đều được, tất cả đều đúng, tất cả đều không sai, đừng nói gì cả, hôn em nữa đi. Trong miệng ngoài vị cà phê nhàn nhạt, hình như còn kèm theo mùi tanh gỉ sắt. Chỗ vừa rồi của Hạ Kính Sinh bị cậu cắn hơi sưng lên, bởi vì không ngừng gặm cắn liếm láp nên miệng vết thương từ đầu đến cuối chưa khép lại hoàn toàn. Vậy chắc sẽ hơi đau, nhưng Đường Lạc lại không có dư thời gian để cẩn thận từng li từng tí. Nhiệt độ cơ thể tăng dần trong khi hôn và được hôn có thể làm bốc hơi phần lớn lý trí của một người. Lúc này đây một chút xíu năng lực tư duy còn sót lại của cậu, ở trong góc lòng lặng lẽ hỏi họ nên đi tắm trước phải không. Nhưng cố gắng tách ra với Hạ Kính Sinh thực sự quá khó. Cậu có ảo giác làn da của mình và Hạ Kính Sinh tiếp xúc vào lúc này đều dính sền sệt vào không khí, cơ thể dán chặt sinh ra một tí khe hở nhỏ bé hơn nữa cũng khiến người ta không thể nhẫn nại. Hạ Kính Sinh không nói dông dài nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ gọi tên cậu ở bên tai. Đường Lạc, Đường Lạc, Đường Lạc. Mỗi lần cậu nghe được, đều nhắm mắt khẽ đáp một tiếng từ trong cổ họng. Ngoài ra, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở dần dần ồ ồ của hai người, tiếng nước do nụ hôn mang đến, cùng với tiếng ma sát quần áo chưa kịp cởi ra của nhau. Những âm thanh này đều trộn lẫn vào nhau, khó bỏ khó rời như hơi thở của họ hoàn toàn hợp nhất vào thời điểm này. Thế nên khi trong túi áo bị ném ở bên cạnh của Đường Lạc phát ra tiếng vang của điện thoại, có vẻ vô cùng đột ngột. Sợi lông mềm mại và tấm thảm loại bỏ phần lớn âm thanh, khiến người ta cảm thấy có thể xem nhẹ, nhưng cũng vì nó liên tục vang lên mà bị ép chú ý đến. Một tiếng, một tiếng, một tiếng, lại một tiếng. Cách mỗi khoảng thời gian, sẽ lặp lại một lần, giống như không bao giờ có điểm dừng. Đường Lạc hơi cong đầu ngón chân lên, giẫm lên vị trí túi của áo khoác qua lớp quần áo, sau đó đá mạnh một phát. Thảm và áo khoác lông sinh ra ma sát khiến hiệu quả của một đạp này quá nhỏ bé, khoảng cách dù hơi xa một chút, nhưng vẫn nghe rõ âm thanh. Tiếng này nối tiếp tiếng kia, giống như đang đòi mạng. Khi cậu vì nó mà nhíu mày đồng thời không kìm được phát ra tiếng phàn nàn, bên tai vang lên tiếng cười khẽ. “Đi nhìn xem, có lẽ là mẹ em tìm em đấy,” Hạ Kính Sinh hôn một cái lên vành tai cậu, “Đừng để cô lo lắng.” Đường Lạc quần áo không chỉnh tề lại nằm sấp trên người anh lưỡng lự một lát, mới bất đắc dĩ dùng mũi chân móc áo về. Cuối cùng cậu lục lọi lấy điện thoại ra, đúng lúc lại có một tin nhắn mới gửi đến. Hạ Kính Sinh vẫn đang ôm cậu vô thức cùng liếc nhìn màn hình với Đường Lạc, tiếp đó sắc mặt hai người đồng thời thay đổi. Lần đầu tiên mẹ của Hạ Kính Sinh, gửi  một tin nhắn văn bản. — Bây giờ nó có ở cùng con không? Sao hai đứa có thể như vậy? Trái tim Đường Lạc lạnh ngắt. Cậu kéo cửa sổ trò chuyện lên một chút, nhìn thấy trong một mảng thông tin có cả tin nhắn thoại có cả tin nhắn văn bản, sau khi đọc thêm mấy dòng, thậm chí cảm thấy đầu ngón tay mình cũng đang run. — Tiểu Đường con trung thực nói cho cô, tại sao lần trước con không thể nói chuyện? Con lừa cô suốt đúng không? — Con chỉ đang giúp Hạ Kính Sinh cùng lừa cô chú phải không? — Tại sao con không nói lời nào? — Có phải con cũng lừa Hạ Kính Sinh không, nó không phải đứa trẻ sẽ mắc lỗi này. — Tại sao con phải làm như thế? Đường Lạc sững sờ lướt hết chữ, lúc định duỗi tay nhấn vào tin nhắn thoại thì điện thoại đột nhiên bị rút đi. Hạ Kính Sinh nhíu chặt mày, vô cùng lưu loát block người gửi tin hiển thị đang nhập kia. Sau đó, anh cụp mắt xuống im lặng mấy giây, tiếp đó chợt giơ tay ném mạnh điện thoại xuống đất. Chiếc điện thoại đã phục vụ cực lâu này rơi trên thảm hơi nhảy lên một cái rồi nhanh chóng di chuyển về phía trước, cuối cùng đâm bộp vào chân giường và dừng lại. Màn hình lóe lên một cái với tốc độ rất nhanh, ngay sau đó, hoàn toàn không có tiếng động gì. Chủ nhân điện thoại hết cả hồn, dè dặt mím chặt bờ môi có vẻ hơi sưng vì lúc nãy hôn quá mức, không dám lên tiếng. Sau một lúc im lặng, Hạ Kính Sinh mới nhận ra thứ vừa rồi hắn đập không phải của mình. “Xin lỗi, anh…” Lúc lên tiếng biểu cảm của anh đã hòa hoãn hơn nhiều, nhưng lông mày vẫn nhíu lại chưa giãn ra tí nào. Bực bội, tức giận, và áy náy. Cảm xúc quá phức tạp khiến anh có vẻ không biết làm thế nào. Đường Lạc cúi đầu nhìn chiếc điện thoại chưa biết sống chết, lại ngẩng đầu nhìn người trước mặt, kế đó cẩn thận giơ tay lên, ôm lấy đầu anh, hôn một cái lên ấn đường nhíu chặt của Hạ Kính Sinh. “Được rồi, nó sẽ không làm ôn chúng ta nữa,” Cậu kề trán lên trán của Hạ Kính Sinh, “Mặc kệ nó đi, chúng ta tiếp tục nhé?”.