Trong quá trình Đường Lạc cố gắng nghĩ rõ ràng hàm nghĩa trong câu nói này, bên Hạ Kính Sinh đã không có tiếng động nữa. Giọng nói vẫn đang kết nối, nhưng dán chặt vào điện thoại cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều mơ hồ truyền đến. Đường Lạc không nỡ làm ồn đến anh. Hôm nay bôn ba một đường vốn đã mệt mỏi, để tạo ấn tượng tốt cho cha mẹ mình anh chưa lúc nào thả lỏng tinh thần, nhất định mệt lử rồi. “Ngủ ngon,” Đường Lạc nhỏ giọng nói vào điện thoại, lại đỏ mặt nói thêm, “Em thích anh.” Sáng ngày hôm sau cậu bị bà bô nhà mình đánh thức. “Đã sắp mười một giờ rồi vẫn chưa chịu dậy!” Mẹ cậu vừa nói vừa vén chăn của cậu, “Tiểu Hạ và bố mày đã đi mua đồ ăn về rồi, mày chỉ biết ngủ! Dậy mau!” Đường Lạc cuộn tròn lại, mò mẫm tìm điện thoại ti hí mắt ra liếc một cái, mới chín giờ lẻ hai phút. “Con không,” Cậu nhắm mắt cướp chăn, “Con vẫn chưa tỉnh đâu…” Sau khi cậu túm chăn thành công quấn chặt lấy mình và lăn vào trong góc giường sát tường, cậu nghe thấy bà bô nhà mình quay đầu phàn nàn với một người khác. “Con nhìn nó xem, nhìn nó xem. Giống ai thế không biết.” “À, chú tìm cô có chuyện gì ấy,” Giọng nói của Hạ Kính Sinh rõ ràng đang nhịn cười, “Cô qua đó nhìn xem.” “Ừ,” Bà đáp một tiếng rồi đi xa dần, “Tiểu Hạ cháu gọi nó dậy giúp cô với.” Đường Lạc không mở mắt ra. Một lát sau, cậu láng máng nghe thấy âm thanh cửa phòng khẽ đóng lại. Sau đó có người cẩn thận chuyển ghế, tiếp đó trong căn phòng khôi phục yên tĩnh. Đường Lạc lăn nửa vòng quay về, lén lút mở một mắt ra, nhìn thấy Hạ Kính Sinh đang ngồi ở bên cạnh bàn, một tay chống đầu nhìn cậu. “Chào buổi sáng, ” Sau khi nhìn nhau, Hạ Kính Sinh hết sức vui vẻ híp mắt lại, điệu bộ có vẻ tâm trạng rất tốt, “Không ngủ một lúc nữa à?” Vừa nãy muốn, bây giờ không muốn nữa. Đường Lạc chui ra khỏi chăn, choàng cái áo khoác rồi nhảy xuống giường, ôm mặt anh hôm chụt một cái. “Chào buổi sáng!” Cậu cười hì hì nói. Hạ Kính Sinh cũng cười với cậu, còn giơ tay chỉ ngoài cửa: “Đi đánh răng trước đi.” Đường Lạc loáng thoáng cảm thấy mình bị chê, tiến tới dán chặt vào mặt anh, mũi hừ một tiếng. Thật ra trước đó muốn dẫn Hạ Kính Sinh về nhà, hoàn toàn không có ý định để anh chính thức gặp mặt phụ huynh. Chỉ là không nỡ tách ra với anh, lại không hy vọng một mình anh ăn Tết lẻ loi, vì thế cậu mới vỗ đầu nhảy ra suy nghĩ như vậy. Trên thực tế sau khi dẫn về nhà, Đường Lạc nhận ra mình thực sự quá ngây thơ. Cho dù không tách ra thì có làm được gì, không hề tồn lại thế giới hai người. Sau khi rời giường cậu thậm chí cảm thấy trong nhà này mình cũng trở nên dư thừa. Buổi sáng Hạ Kính Sinh ngồi trên sofa trong phòng khách vừa nhặt rau vừa xem TV với mẹ cậu, buổi chiều lại chơi cờ tướng với bố cậu. Chỉ có một mình cậu từ đầu đến cuối không có việc gì, chạy tới góp vui vừa mở miệng nói hai câu đã bị cha mẹ mình chê phiền. Đến giờ cơm tối, Đường Lạc phiền muộn cả ngày lén lút cởi dép dùng mũi chân chọc chân Hạ Kính Sinh dưới gầm bàn. Cậu chọc từ bụng bắp chân lên bẹn đùi, Hạ Kính Sinh tránh trái tránh phải còn phải ráng chống đỡ giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì tán gẫu với cha mẹ cậu, trong lòng có sự sảng khoái khi trả thù. Đến khi ăn cơm xong Hạ Kính Sinh lại giành đi rửa bát, bị mẹ của Đường Lạc ngăn lại. “Cô xem con như người nhà, cho nên cũng không khách sáo với con,” Bà nói, “Tiểu Hạ à, bình thường con ở nhà chắc cũng không hay làm việc nhỉ? Bát con rửa xong chú còn phải rửa lại lần nữa, cũng không bớt được việc, cứ để chú rửa bát đi.” Hạ Kính Sinh đỏ mặt một lần ngàn năm hiếm có, Đường Lạc ở bên cạnh điên cuồng cười sằng sặc. “Vậy con và Đường Lạc xuống tầng đi dạo đây,” Hạ Kính Sinh đi đến bên ghế sofa, xách Đường Lạc đang co quắp trên sofa ôm bụng co rút, “Cả ngày em ấy không ra ngoài rồi.” Lúc xuống tầng Đường Lạc vẫn cười không ngừng. “Anh đừng để bụng, mẹ em là vậy đó, ” Cậu cười đỏ cả mặt, “Tuyệt đối không phải có ý kiến với anh, mẹ rất thích anh.” Hạ Kính Sinh đi trước mặt cậu cũng không quay đầu lại: “Em cẩn thận nhìn cầu thang.” Đường Lạc bước chân nhẹ nhàng đi theo sau anh: “Anh ở nhà rốt cuộc có rửa bát không?” “Em biết tại sao Mộc Tử đặc biệt thuê người rửa bát không?” Hạ Kính Sinh nói, “Bởi vì anh và Tiểu Tranh đều không chịu rửa.” “Nhìn xem, bình thường lười biếng, đến thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích đúng không.” Đường Lạc nhảy nhót phía sau anh. Hạ Kính Sinh không để ý tới cậu, ra khỏi tòa nhà đi thẳng về phía trước. Anten nguy cơ của Đường Lạc bắt đầu phát ra cảnh báo. “… Lẽ nào anh giận?” Cậu nhanh chóng giữ chặt tay Hạ Kính Sinh, “Em nói đùa mà.” Hạ Kính Sinh trở tay cũng cầm lấy tay cậu, đồng thời bước chậm lại nhìn xung quanh một lát, sau đó kéo Đường Lạc bước nhanh đi đến một con hẻm ánh đèn tù mù nằm sâu trong cư xá. “Anh làm gì đấy?” Đường Lạc bị anh kéo phải chạy chậm, “Giận thật à?” Đi đến cuối cùng, có chỗ rẽ nhỏ. Hạ Kính Sinh không nói một lời, túm Đường Lạc vào, sau đó đè lên tường. Đường Lạc mê man dựa lưng vào tường, nhìn hai tay Hạ Kính Sinh chống ở hai bên người cậu ánh mắt nhìn xuống cậu từ trên cao, còi báo động trong lòng kêu inh ỏi. “… Em sai rồi,” Cậu buông lời thề son sắt, “Em cam đoan, sau này nếu chúng ta ở chung em sẽ rửa bát!” “Ai nói chuyện này với em,” Hạ Kính Sinh hơi buồn cười nhìn cậu, “Vừa rồi em làm càn gì đấy?” Mắt thấy Đường Lạc mờ mịt vẫn chưa “nhảy số” được, anh duỗi một tay đặt lên hông Đường Lạc, sau đó di chuyển xuống bắp đùi của cậu. “Cái chân này không quản được đúng không?” Anh ghé vào tai Đường Lạc hỏi. Đường Lạc run một cái, muốn mở miệng nói cho anh biết là cái chân khác làm, nhưng không dám. Bàn tay kia dạo qua một vòng trên đùi cậu, tiếp đó bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng. “Vẫn là váy tốt hơn.” Hạ Kính Sinh nói. Nếu Đường Lạc mặc chiếc váy ngắn trên người, lúc bên kia được anh sờ lên trên dọc theo bên ngoài đùi đã bị vén lên hơn phân nửa rồi Thực tế Đường Lạc mặc quần thể thao dây buộc ở nhà vô thức tưởng tượng hình ảnh kia, lập tức có ảo giác bắp đùi của mình trở nên lạnh lẽo. Cậu muốn đè bàn tay vẫn đang di chuyển trên đùi cậu lại, đầu ngón tay mới vừa chạm vào, chỉ nghe thấy Hạ Kính Sinh nói bên tai cậu: “Em sờ lung tung gì vậy?” Rõ ràng là anh đang sờ lung tung mà! Đường Lạc sốt ruột. Cậu có ngốc cũng hiểu Hạ Kính Sinh đột nhiên kéo cậu vào nơi hẻo lánh thế này muốn làm gì. Bây giờ thời gian cũng không thể xem là ban ngày ban mặt, nhưng địa điểm lại là màn trời chiếu đất thật sự. Đường Lạc cảm thấy khó chấp nhận: “Lỡ như có người đi qua nhìn thấy thì phải làm sao…” “À,” Lúc nói chuyện bàn tay của Hạ Kính Sinh lại di chuyển lên trên, thò vào áo cậu từ dưới vạt áo, “Bây giờ em sợ bị nhìn thấy hả?” “Vừa rồi ý em không phải thế,” Đường Lạc phát hiện bàn tay kia đang chậm rãi dịch chuyển về phía trước, đầu ngón tay quấn từng vòng lên sợi dây quần thể thao của cậu, rất sợ hãi, “Em chỉ… cảm thấy thú vị…” “Bây giờ anh cũng cảm thấy rất thú vị.” Hạ Kính Sinh nói. Đường Lạc túm lấy tay anh: “Em sai rồi, em không dám nữa, lần này là thật!” Hạ Kính Sinh nhìn cậu: “Đêm qua em lại không như vậy!” “Ai tuổi trẻ dốt nát chưa từng làm mấy chuyện ngu ngốc đâu…” Âm thanh nói chuyện của Đường Lạc cũng hơi nghẹn ngào,”Chúng ta trở về lại làm những chuyện này được không anh?” Hạ Kính Sinh chợt cười. Cuối cùng anh cũng rút tay về, sau đó nâng cằm Đường Lạc lên: “Em muốn làm những chuyện kia với anh?” Lúc nói chuyện anh kề sát quá, bờ môi gần như chạm vào Đường Lạc. Đường Lạc nhanh chóng lấy lòng hôn anh một cái, nhưng muốn nói gì đó lại hoàn toàn mất hết cơ hội. Tất cả lời nói đều bị môi lưỡi của Hạ Kính Sinh chặn về, vài giây sau thì bốc hơi ra khỏi đầu Đường Lạc. Rõ ràng nên cùng điểm kinh nghiệm, nhưng mỗi lần Đường Lạc đều không nắm giữ được quyền kiểm soát chính, hôn mãi hôn mãi đầu óc bắt đầu lộn xộn, mơ mơ hồ hồ chỉ biết ngốc nghếch hùa theo. Cậu duỗi tay ôm lưng Hạ Kính Sinh, thậm chí còn hơi quên mất mình đang ở đâu, cho đến khi bên hông đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Đường Lạc tỉnh táo lại, tiếp đó nhanh chóng duỗi tay xách quần. Đến cả sợi dây kia bị mở lúc nào cậu cũng không biết. Cái cạp quần này rộng, không có dây thun, đã mất đi chỗ giữ duy nhất đương nhiên rơi thẳng xuống. “Anh làm gì hả…” Cậu cảm thấy mình không phát ra được âm thanh, “Sao cứ phải ở đây…” Nhưng giọng nói của Hạ Kính Sinh khàn hơn cậu một chút: “Anh nhịn từ hôm qua đến bây giờ.” “Em…” Đường Lạc nói được một nửa thì nghẹn lại. Bởi vì qua hai lớp vải, có thứ gì đó chống lên đùi cậu. “À không đúng, anh nói nhầm,” Hạ Kính Sinh nói, “Là nhịn đến vừa rồi.” Trước đó Đường Lạc còn may mắn trong lòng biết mấy. Trước kia Hạ Kính Sinh thường xuyên trêu đùa cậu bằng thân phận Lão Vương, nhưng mỗi lần đều chạm đến là thôi. Chỉ cần cậu nhận nhận lỗi xin khoa dung, thì sẽ thấy tốt là dừng. Vừa rồi cậu cũng đã nghĩ, lần này Hạ Kính Sinh liệu có muốn dọa mình không, muốn dạy dỗ mình thêm. Nhưng bây giờ cậu đã biết, lần này, người này nghiêm túc. Bây giờ họ đứng ở chỗ rẽ rất ngắn, nhiều nhất chỉ nửa mét, ba mặt dựa vào tường. Mặc dù là cuối con đường, nhưng đầu bậc thang gần nhất cũng chỉ cách mấy bước. Trước mắt là thời gian sau bữa ăn của người bình thường, người trong cư xá xuống tầng tản bộ tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng Đường Lạc còn có thể nghe thấy tiếng bước chân và âm thanh nói chuyện. Nếu có người nhìn quanh một cái lúc ra vào, rất có thể sẽ nhìn thấy bóng người của họ. Đường Lạc hoảng sợ kinh khủng, trước kia ở riêng với Hạ Kính Sinh trong đầu toàn là ý nghĩ xấu, lúc này hoàn toàn co vào trong góc không dám ló đầu, một lòng chỉ muốn nhanh về nhà. Nhưng điều này không có tác dụng, bây giờ cậu không thể làm chủ được. Sau khi bị Hạ Kính Sinh bắt được tay, cái quần đã mất đi điểm bám vào tiếp tục rơi xuống theo giãy giụa nhỏ bé của cậu, đã rơi xuống đầu gối, hai cái đùi trắng bóc lộ hết ra ngoài. Mắt thấy bên dưới cậu chỉ còn lại một chút xíu vải vóc cuối cùng có thể che lại, bàn tay Hạ Kính Sinh đã dọc theo sống lưng cậu thò vào. “Em lạnh…” Cậu giả vờ đáng thương. Hạ Kính Sinh hôn cậu một cái, rồi nói: “Đừng vội mà.” Không phải đang giục anh đâu! Thấy chiêu này không có tác dụng, cậu còn nói thêm: “Anh còn không bỏ tay ra khỏi… khỏi… em… em sẽ giận.” “Giận như nào,” Hạ Kính Sinh hỏi, “Muốn chia tay với anh à?” Tất nhiên là không rồi. Đường Lạc hít mũi một cái không nói gì. Hạ Kính Sinh cười khẽ một tiếng: “Vậy anh dựa vào đâu mà dừng lại?” Người này thật quá đáng, thế mà cố tình nhắc lại chuyện cũ ngay lúc này để trêu chọc cậu. Nhưng bây giờ Đường Lạc cũng không còn cách nào. Mắt thấy hết hy vọng, cậu rơi vào đường cùng, để thỉnh cầu tốc chiến tốc thắng chỉ có thể lùi một bước cắt đất bồi thường. “Em thật sự không muốn ở đây,” Cậu vừa nói chuyện vừa dè dặt vươn tay, cách  lớp vải đặt lên vị trí của Hạ Kính Sinh vừa rồi cứ chống lên người cậu, “Nếu không… em sờ giúp anh được không…?”.