Hạ Kính Sinh nói đồng thời siết chặt cánh tay lại. “Dáng vẻ rơi nước mắt cũng rất đáng yêu,” Anh tiếp tục nhỏ giọng nói bên tai Đường Lạc, “Em vẫn không dừng lại, anh sẽ không kìm được muốn hôn em.” Đường Lạc lập tức nghẹn lời. Cậu cảm thấy lý trí của mình vào lúc này chỉ còn lại bằng một phần vạn của ngày thường. Thật ra nước mắt đã dừng lúc nãy rồi, có một nửa là bị dọa ngừng. Cậu mù mịt đần mặt một lát, sau đó lặng lẽ buông bàn tay nắm chặt áo Hạ Kính Sinh ra, véo mạnh một cái trên người mình. Đau vãi. Cậu hít vào một hơi, tiếp đó nhanh chóng chớp mắt hai lần, muốn thuận thế nặn ra ít nước mắt lúc nãy hoảng sợ đã chảy về. Đừng quan tâm sau đó phải kết thúc như thế nào, hôm nay có rượu hôm nay say, được lợi to đùng thế này mà không chiếm quả thực trời tru đất diệt, qua thôn này sẽ không có tiệm này nữa[1]. [1] nghĩa bóng là nếu bỏ lỡ cơ hội này sẽ rất khó gặp được cơ hội khác. Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, nói muốn hôn vậy còn không nhanh hôn đi. Đường Lạc kích động tới mức đã nhắm mắt lại. Tiếc rằng cậu kích động lại thấp thỏm đợi hồi lâu, chuyện tốt trong chờ mong hoàn toàn không xảy ra. Hạ Kính Sinh buông cánh tay ra, sau đó duỗi tay vuốt một cái trên chóp mũi cậu, cười bảo: “Đừng run nữa, anh dọa em thôi.” Đừng mà! Đường Lạc kêu rên trong lòng. Người này chỉ nói mà không luyện, đúng là lừa đảo. Nhưng vừa nghĩ đến từ lừa đảo này, Đường Lạc lại lập tức chột dạ. Chuyện này rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây? Hạ Kính Sinh rõ ràng có ý với cô em gái không hề tồn tại của cậu, hành vi bây giờ của mình thực sự là lừa gạt. Nếu bị phát hiện ra sự thật, nhất định sẽ bị ghét. Cậu vẫn xoắn xuýt, Hạ Kính Sinh lại mở miệng nói: “Sao rồi, lại bắt đầu giả câm à?” Đường Lạc ngẩng đầu nhìn anh, mím môi một cái, cố gắng tỏ ra vô tội. Hạ Kính Sinh cười thở dài: “Lẽ nào em thực sự cho rằng anh ngốc như em?” “…” Đường Lạc chớp mắt hai lần, vẫn không dám lên tiếng. “Chẳng những mặt giống nhau, còn cao ngang nhau, bả vai rộng như nhau,” Hạ Kính Sinh nói đoạn cúi đầu xuống kéo một tay của Đường Lạc, “Ngay cả tay cũng đẹp như nhau, anh vẫn không nhận ra, có phải bị mù rồi không?” Đường Lạc sốc ba giây, tiếp đó liên tục lùi lại mấy bước: “Anh, anh anh anh…” “Người trên đời này mù đến mức ấy cũng chỉ có mình em,” Hạ Kính Sinh cười nói, “Ngốc thế này, thật là ép người khác cố tình trêu em.” Sau khi cảm thấy mình cuối cùng đã hiểu rõ ngụ ý của anh, Đường Lạc lập tức thoát lực toàn thân. Hóa ra Hạ Kính Sinh đã phát hiện từ lâu, tất cả lo lắng lúc trước của cậu cũng không được thành lập. Cậu không biến thành tình địch của mình, không cần lo lắng sau rốt phải kết thúc như thế nào, người trong lòng cậu vừa rồi chỉ đang trêu cậu chơi thôi. Nhưng cuối cùng sau khi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác xấu hổ lập tức ùn ùn kéo đến. Suốt cả buổi chiều cậu mặc váy diễn vở kịch câm trước mặt nam thần, không sống nổi nữa. Đường Lạc bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất, từ biệt thế giới trốn tránh hiện thực. Một lúc sau, cậu hé nửa con mắt từ kẽ ngón tay muốn lén lút quan sát, lại phát hiện Hạ Kính Sinh cũng ngồi xổm xuống, ngay trước mặt cậu, đang cười nhìn cậu. Đường Lạc giật mình, vô thức lùi lại, mắt thấy sắp đặt mông ngồi xuống đất thì được kéo về. “Cái váy ngắn thế, thật sự ngã xuống anh không che được,” Hạ Kính Sinh kéo cậu lên, “Bình tĩnh lại chưa?” Vừa rồi anh cũng ngồi xuống, là để phòng ngừa Đường Lạc mặc váy ngắn ngồi xổm trên mặt đất lộ hàng bị người khác nhìn thấy. Đường Lạc hít mũi một cái, nhỏ giọng nói: “Anh phát hiện từ lúc nào?” “Ầy…” Hạ Kính Sinh do dự chốc lát, “Em chắc chắn em thật sự muốn biết?” “… Thôi,” Đường Lạc cúi đầu, “Vậy bây giờ anh có cảm thấy em rất kỳ lạ không?” “Cho nên vừa rồi anh mới ngại nói ra,” Hạ Kính Sinh vươn tay, giúp cậu sửa lại tóc dài hơi rối ở trước ngực, “Khen một cậu trai đáng yêu, liệu có khiến anh cũng rất kỳ lạ không?” Đường Lạc lập tức ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn anh. Cậu không lên tiếng, nhưng nội tâm lại đang thét lên. Đúng rồi, Hạ Kính Sinh đã nhận ra từ lâu, cho nên vừa rồi câu “Sao em đáng yêu thế hả” ở bên tai là nói cho chính Đường Lạc nghe. “Cho cho cho nên, hôm nay anh hẹn em ra ngoài, là, là…” Đường Lạc cảm thấy giọng mình cũng đang run, “Gì nhỉ, muốn…” “Muốn nhờ em giúp một chuyện,” Hạ Kính Sinh nói, “Buổi trưa anh đã nói rồi, hy vọng em đi cùng anh gặp hai người.” “Hả?” Đường Lạc ngu người. Thì ra không phải anh thuận miệng bịa chuyện, thật sự có hai người trong truyền thuyết? Lần nữa tưởng bở, nhưng Đường Lạc đã xấu hổ vượt quá giới hạn rận nhiều không ngứa rồi. “Người kia đâu?” Cậu hỏi. “Thời gian còn sớm mà,” Hạ Kính Sinh nói xong cúi đầu nhìn điện thoại, “Anh hẹn ăn cơm tối với họ, trong lúc đó rảnh cũng rảnh rồi, nhớ ra chỗ này đúng lúc có buổi triển lãm muốn xem, nên kéo em tới đây cùng đi.” “…” “Xin lỗi, anh nên nói trước với em đúng không?” Ngoài miệng Hạ Kính Sinh nói như vậy, nhưng biểu cảm lại không tìm ra được mấy phần áy náy, “Phản ứng của em thú vị quá, cho nên anh mới…” “Đàn anh ơi, anh thật sự không cảm thấy em quái lạ hả?” Đường Lạc nhỏ giọng hỏi, “Không tò mò tại sao em phải ăn mặc như vậy à?” “Rất hợp với em mà.” Hạ Kính Sinh nói. “Không phải vấn đề hợp hay không,” Đường Lạc nói, “Người bình thường nếu biết được, chắc chắn sẽ có vài… suy nghĩ không tốt.” “Ừ… Có lẽ vậy. Nhưng nếu như em phát hiện người khác ăn mặc như vậy, ví dụ như anh…” Hạ Kính Sinh mới lấy ví dụ được một nửa, Đường Lạc đã lắc đầu. “Không phải đâu, đàn anh à anh đừng dọa em!” “…” “Tưởng tượng thôi đã cảm thấy hơi…” Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, “Đàn anh, anh nên đổi sang người khác để ví dụ đi!” “…Em đó,” Biểu cảm của Hạ Kính Sinh vô cùng khó tả, “Mình mặc thế này, còn hẹp hòi như thế?” Bản thân Đường Lạc cũng cảm thấy không thể nào nói nổi, vì vậy cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác. “Vậy anh muốn dẫn em đi gặp ai?” Cậu hỏi. “Một nghệ thuật gia già và phu nhân của ông ấy.” Hạ Kính Sinh nói. Sau một lát mờ mịt, Đường Lạc đột nhiên phúc chí tâm linh[2]: “Không lẽ là bác trai với bác gái?” [2] phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn Hạ Kính Sinh hơi kinh ngạc, “Ơ, em biết à?” Tất nhiên Đường Lạc biết. Hạ Kính Sinh quả thực đã xem thường trình độ hiểu biết của cậu về nam thần nhà mình với tư cách là fan cuồng nhiều năm. Rõ từng chân tơ kẽ tóc về lý lịch của bản thân anh chỉ là cơ sở bên trong cơ sở, Đường Lạc thậm chí biết năm tháng sinh nhật của ông Hạ. Xuất thân của Hạ Kính Sinh xem như thư hương thế gia, ba đời trước hầu như đều làm nghệ thuật. Cha anh là thành viên của Hiệp hội Thư pháp Quốc gia, là một nhà thư pháp nổi tiếng, năm đó Đường Lạc còn đặc biệt mua lâm mô[3] bảng chữ mẫu của ông. [3] Lâm mô Nhưng hành vi này ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy quá ngu xuẩn, cho nên xưa nay rất ngại nói cho người khác biết. “Em đến gặp họ? Mặc thế này?” Tinh thần Đường Lạc căng thẳng cao độ, “Liệu có không tốt không?” Hạ Kính Sinh cởi mở với việc giả gái như thế, nhưng cha mẹ anh thì không có khả năng. Đường Lạc đã xem một đoạn phỏng vấn ngắn, cảm thấy trong lời nói và việc làm của ông Hạ có vẻ hết sức nghiêm túc, thậm chí có phần cứng nhắc. “Em đừng nói gì cả, sao họ biết em là con trai được.” Hạ Kính Sinh nói. “…” Đường Lạc thấp thỏm, “Anh muốn làm gì?” “Nếu bây giờ em từ chối, vậy anh xong đời rồi,” Hạ Kính Sinh cười với cậu, “Đêm qua anh nói với họ, hôm nay sẽ dẫn bạn gái về.” “…” Đường Lạc quá khiếp sợ, triệt để đánh mất chức năng ngôn ngữ. “Buổi trưa em hứa rồi.” Hạ Kính Sinh lại nói. Nhưng nhưng nhưng nhưng mà. Đường Lạc cử động miệng, lại không mảy may phát ra âm thanh. “Anh mời em ăn cơm, mời em đi dạo thủy cung, em nhìn kem tươi trên bàn cũng là anh mời em.” Hạ Kính Sinh lại nói. “… Tại sao?” Hồi lâu cuối cùng Đường Lạc cũng nặn ra một câu như vậy. “Bởi vì anh cần một cô bạn gái.” Hạ Kính Sinh nói. Đường Lạc cảm thấy anh đang trả lời một nẻo. “Tóm lại, đến lúc đó em không cần làm gì cả, ngồi ở đó người là được rồi,” Hạ Kính Sinh nói, “Anh nói với họ gần đây cổ họng em không thoải mái không nói được.” “… Em không muốn.” Đường Lạc vẫn từ chối. “Tuyệt tình thế?” Thoạt nhìn Hạ Kính Sinh rất khó chấp nhận, thậm chí bắt đầu lôi chuyện cũ ra, “Lúc anh vẽ nền giúp em có phải em từng nói đại ân đại đức không thể báo đáp?” Đường Lạc cảm thấy hình như mình chưa từng nói. “Em sợ mình làm không tốt, hay là bản thân không muốn giúp anh chuyện này?” Hạ Kính Sinh hỏi. Đường Lạc ngại nói, thật ra lý do đằng sau đáp án chiếm phần lớn. Người này, rõ ràng là có bạn gái, hơn nữa đêm qua mới gặp nhau. Bây giờ cần người khác đóng giả trước mặt cha mẹ, chắc chắn có ẩn tình. Điều này gần như là muốn cậu đi giúp đỡ cho tình địch, quá ấm ức. “Anh đã nói với họ rồi, nếu em không đồng ý, bây giờ anh đi đâu biến một cô gái cho họ,” Hạ Kính Sinh cau mày tỏ vẻ bất lực, “Rốt cuộc em đang xoắn xuýt cái gì?” “… Anh dẫn bạn gái thật của anh đến đi.” Đường Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm. “Anh lấy đâu ra bạn gái.” Hạ Kính Sinh xòe tay. Đường Lạc nhìn anh một cái, lấy điện thoại trong túi ra, “Anh lừa người, em đã chụp màn hình Khoảnh khắc chỉ định của anh rồi.” Hạ Kính Sinh sững sờ một lát, rồi cười: “Em không nói anh cũng quên mất.” Anh nói xong lấy điện thoại ra, vuốt một lúc lâu, sau đó đưa tới. “Này, bản đầy đủ.” Đường Lạc nhìn một cái, trời **. Hèn chi tấm ảnh là lúc trước anh đăng lên chỉ có cái trán của cô gái. Bởi vì hướng xuống nửa tấc nữa, sẽ bị người ta phát hiện đó là một tượng thạch cao đội tóc giả. “Trước kia trong phòng vẽ tranh chụp chơi,” Trông Hạ Kính Sinh cũng xấu hổ, “Ngày đó tiện tay lấy ra dùng…” “…” “Em muốn anh ôm nó đi à?” Hạ Kính Sinh hỏi, “Cái này muốn lừa dối qua cửa có thể sẽ hơi khó.” Đường Lạc trả di động cho anh: “… Anh cố tình lừa em.” “Giận rồi?” Hạ Kính Sinh nói, “Khi đó quan hệ của chúng ta dù sao cũng chưa thân, anh cũng không hiểu gì về em, cho nên mới nghĩ đến…” Đường Lạc lắc đầu, ngắt lời anh. Chẳng những không giận, mà còn hơi vui vẻ. Sau hai tháng rưỡi, bài luận lúc trước của cậu im bặt mà dừng đã có phần tiếp rồi. Người trong lòng của cậu thừa nhận mình không có bạn gái, hơn nữa còn khen cậu đáng yêu, điều này nói rõ điều gì? “Vậy em có giúp anh không?” Hạ Kính Sinh lại hỏi. Nói rõ đã đến lúc gặp phụ huynh rồi! Đường Lạc nhỏ giọng đáp: “Vậy được thôi.” Trên đường đi, sau khi nghe Hạ Kính Sinh nói lý do cần anh làm như thế, Đường Lạc trợn mắt há mồm. Trước kia cậu chỉ cảm thấy ông Hạ là một nghệ thuật gia lão luyện đức cao vọng trọng, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc và chính trực, lại không ngờ thế mà cứng nhắc đến mức này. Tin đồn hồi trước của Hạ Kính Sinh ở trong trường mọi người đều biết, không chỉ là đề tài nói chuyện giờ rảnh rỗi của các sinh viên, phần lớn giáo viên cũng nghe thấy. Trong đó có vài người có giao tình với cha anh, thời gian lâu dài, tự nhiên lọt gió. Lần này hai ông bà đột nhiên từ quê lên tìm anh, là vì chuyện này. Gia đình bình thường cho dù tin là thật và không nghe giải thích, mắng một trận thậm chí đánh một trận rồi thôi. Nhưng ông Hạ không phải người bình thường, ông yêu cầu con trai mình chịu trách nhiệm với cô gái kia, đứa bé nhất định phải giữ lại, mặc kệ Hạ Kính Sinh có muốn hay không, họ đều muốn đi tìm cha mẹ Chu Tĩnh nhận lỗi sau đó xin cưới. Hạ Kính Sinh làm yên lòng mấy ngày, khổ nỗi cha anh cố chấp, còn mắng anh không bằng chó lợn. “Hôm qua anh quýnh lên, nên nói thật ra mình đã có bạn gái, chịu trách nhiệm bên này sẽ phụ lòng bên kia,” Hạ Kính Sinh nói, “Sau đó họ nhất định muốn anh dẫn đến cho họ xem.” “…” “Anh đang lo không biết nên đi đâu tìm bạn gái cấp cứu, xuống tầng đến cửa hàng tiện lợi mua kẹo ngậm cho cha anh thì gặp em.” “…” “Sau đó, hình tượng bây giờ là thế này, em ghi lại đi,” Hạ Kính Sinh nhìn cậu nghiêm túc vô cùng, “Em ở khoa Văn của trường mình, vẫy họ Đường, tên là Đường Nhạc, hẹn hò với anh nửa năm rồi, hai lần phá thai vì anh.” “Hai hai hai lần gì cơ?” Đường Lạc nói năng lộn xộn, “Anh đang nói bậy bạ gì đó?” “Cân nhắc như vậy, họ mới có thể cảm thấy anh nên chịu trách nhiệm với em hơn, đúng không?” “…” Đây không phải là vấn đề chịu trách nhiệm. Nửa năm hai lần, chẳng trách cha anh sẽ chửi anh không bằng chó lợn. Đường Lạc đột nhiên phát hiện, có lẽ cho tới nay mình thật sự đã hiểu sai về người này. Có thể bịa ra thứ này, đầu óc nam thần của cậu hình như có bệnh..