Dẫn Ly Tôn

Chương 9

CHƯƠNG 9 Từ ngày nói một loạt những lời nói chẳng hiểu ra sao ấy xong, Khúc Lâm Uyên cứ ngang ngạnh muốn ta ở lại trong phủ dưỡng thương. Ta lo Minh Tâm một mình đợi ở Phổ Pháp Tự sẽ xao nhãng tu hành, đành phải cũng đón hắn cùng vào. Cứ thế, đảo mắt đã qua một tháng. Vết thương trên người từ lâu đã hồi phục như cũ, chỉ là có người cứ lo lắng mãi, thế nào cũng không chịu để ta ra ngoài, ta ngại nên đành phải tiếp tục ở tạm đó. Ngoại trừ việc không có ai đến tìm bắt yêu quái với không kiếm được tiền ra, những việc khác cũng không khác sinh hoạt trong chùa là mấy. Mỗi ngày thức dậy, bèn nghiên cứu kinh thư. “Sư phụ!” Minh Tâm ngồi trên chỗ trống bên cạnh ta, lấy tay chống cằm, vẻ mặt rất là dễ thương. “Cái gì?” Ta đãng trí đáp một câu, đường nhìn vẫn ở trên trang sách. Hắn đảo tròng mắt tròn xoe, đáp: “Kỳ thực, Minh Tâm vẫn có một điều hoài nghi, nghĩ thế nào cũng không nghĩ được. Cái lúc ấy, đại phu rõ ràng nói sư phụ bị thương rất nặng, chí ít cũng phải nằm trên giường tầm một tháng mới có thể dậy được, nhưng kết quả là, mới có mấy ngày, sư phụ đã có thể tự mình đi lại. Còn nữa, đại phu nói người thương tới gân cốt, tay trái cơ bản đã bị phế rồi, nhưng theo đồ nhi thấy, sư phụ dù cầm vật gì cũng khá dễ dàng. Hơn nữa, đại phu còn nói sư phụ thương ở phổi, vừa dùng lực là đã không thuận, nhưng hôm nay đã sắp một tháng, người cũng chưa từng ho khan gì cả. Vậy là, chẳng phải rất kỳ quái sao?” Ta gật đầu, hơi cười, đáp: “Đại phu cũng sẽ có lúc xem nhầm. Vết thương của vi phu vốn không nặng, cho nên cũng sẽ mau lành thôi.” “Ý của sư phụ là, những ngự y ấy chỉ là một đám vô dụng?” Ta ho nhẹ một chút, nhưng cười không nói. Minh Tâm mở to mắt, nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ. Sau đó, nói với vẻ rất quái dị: “Sư phụ, có chuyện Minh Tâm đã nghi ngờ từ lâu, kỳ thực… Người vốn không phải người, mà là yêu phải không?” Tiểu quỷ này! Ta cau mày, vẫn chưa lộ vẻ tức giận, chỉ là gập ngón tay lại, búng một phát lên trán hắn. “Au!” Hắn kêu thảm một tiếng, ai oán bĩu môi, cãi lại: “Con chỉ nói đùa mà thôi! Kỳ thực, điều Minh Tâm muốn nói là, sư phụ có thấy Hầu gia dạo này rất cổ quái hay không?” Ta dời lực chú ý lên sách lần nữa, nói cho có lệ: “Thế ư? Hầu gia từ trước đến nay vẫn rất cổ quái ư?” “Nhưng gần đây y đối xử với sư phụ có chút quá đáng. Biết không? Hôm qua, Hầu gia lại hỏi con về sở thích của sư phụ đấy. Chậc chậc!” Minh Tâm lấy tay vỗ bàn, nói với vẻ rất chi là thần bí, “Căn cứ vào kinh nghiệm giang hồ của con, đây nhất định là… âm mưu!” Kinh nghiệm giang hồ? Theo ta thấy, phải là bản lĩnh săn tin mới đúng ha? Ta nhếch môi, bật cười lắc đầu, vẫn chưa trả lời. Minh Tâm thấy ta như vậy, lầm bầm nói: “Sư phụ đắc tội Hầu gia nhiều lần như vậy, y nhất định là muốn để người mất đi cảnh giác trước, sau đó lại nhân cơ hội trả thù! Chăm người ta trắng trắng tròn tròn, rồi nuốt ‘ực’ vào bụng.” Ta cười cười, bình tĩnh sửa lại: “Minh Tâm, vi sư là người, không phải heo.” “Ơ? So sánh sai sao? Ồ… Vậy thì là đầu tiên lấy lòng bằng mọi cách, lừa tâm của người, sau đó đáp bằng dáng vẻ bội tình bạc nghĩa!” “Khụ. Minh Tâm, sư phụ con là hòa thượng, không phải danh kỹ thanh lâu.” Ta nhắm mắt lại, trong mắt không hề gợn sóng, vẫn cười dịu dàng như trước. “Ủa? Cái này cũng không đúng? Vậy thì là…” Ta khẽ thở dài, cắt ngang lời hắn lần nữa: “Âm mưu cũng tốt, dương mưu cũng được. Có thể phiền con cúi người xuống được không? Ánh sáng bị chặn hết rồi?” Minh Tâm ngẩn ngơ, cũng không động, chỉ là dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, hỏi: “Mới rồi con mất nhiều lời như vậy, người đến tột cùng có… chăm chú nghe con nói hay không?” “Ừ.” Thuận miệng lên tiếng, đáp cho có. “Sư, phụ!” Bên tai vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi, “Người không nên thảnh thơi như vậy được hay không? Theo quan sát của con, Khúc Hầu gia kia tuyệt đối lòng dạ khó lường…” “Minh Tâm,” ta nâng mắt, bên môi ý cười không giảm, “Vi sư chưa bao giờ lừa gạt ai.” “Ơ? A… thế thì sao?” Nhướn mày, nhẹ nhàng cười: “Đương nhiên… càng không có khả năng bị ai lừa.” “Giọng điệu thật kiêu căng!” Hắn nuốt ngụm nước miếng, dùng sức nháy mắt. “Vi sư chỉ kể lại sư thật mà thôi.” Hắn nghẹn một hồi, lập tức đứng dậy, không cãi nữa: “Thôi vậy! Tùy người bị ăn cũng tốt, bị lừa thân gạt tâm cũng được, tất cả con không quan tâm nữa!” Minh Tâm nói thế, rồi thở phì phò đi ra ngoài. Ta cười nhạt, tiếp tục cúi đầu đọc sách. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, bỗng cảm thấy trước mắt tối lại, sách trong tay cứ thế bị lấy đi. Sau đó, một tiếng nói ôn nhã vang lên bên tai: “Đọc sách lâu như vậy, mắt sẽ bị hỏng đấy.” Ta ngẩn người, nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay che mắt mình, mỉm cười. “Hầu gia mấy ngày nay nhàn rồi nhỉ.” Hầu gia mỗi ngày đều sẽ chạy tới phòng ta hai ba lượt, lâm triều xong sẽ thăm ta, ăn xong bữa trưa trở lại, rồi đợi đến sau bữa tối mới bằng lòng đi về. Nếu đây là lời ‘phụ trách’ như y nói, quả là khiến người khác không quen được. Khúc Lâm Uyên cũng không đáp lời, chỉ lấy một chiếc áo lót bên cạnh khoác lên người ta. “Thân thể ngươi còn chưa tốt, sao lại tùy tiện xuống giường? Ngươi ở đây đọc sách lâu chưa, hay là về giường nghỉ ngơi một lát đi.” “Nhưng mà…” Mới vừa nói được hai chữ, đã bị y trừng lại, sau đó lại bảo người ép kéo về giường. Mắt thấy chăn bông dày dặn che trên người, rốt cục ta phải thầm thở dài. Minh Tâm nói kể ra cũng không phải vô lý, mấy ngày nay Khúc Lâm Uyên quả là quan tâm thái quá. Ta dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ta ở đây cũng đã lâu rồi, không biết khi nào thì về Phổ Pháp Tự?” Mày phượng lập tức quét qua, y nhìn chằm chằm ta một hồi, nói với giọng điệu hung ác: “Ngươi muốn đi về?” Gật đầu. Ta nếu muốn đi, tự nhiên không ai có thể cản được. Chỉ là, Trường Ly xưa nay tính tình đều là ăn mềm không ăn cứng, người khác thật tâm đối xử với ta, ta đương nhiên cũng không vô lễ quá mức. “… Qua mấy ngày, chờ cơ thể ngươi tốt hẳn đã.” Y cắn môi khẽ nói, quay đầu sang chỗ khác, sắc mặt vẫn xấu xí như cũ. Ngước mắt, nhìn về hướng dung nhan như ngọc ấy. Nam nhân này tướng mạo tuy âm nhu quá đáng, nhưng vẫn khá là đẹp, lúc không nói gì, coi khá là ung dung hoa lệ, khí độ phi phàm, quả là một công tử nhẹ nhàng khó gặp được. Chỉ tiếc, y chỉ cần đổi sắc mặt, lập tức trở thành một kiểu người khác. Dáng vẻ hung ác trừng to mắt ấy, chỉ có thể hình dung bằng từ ‘đáng yêu’. Nghĩ thế, không khỏi mỉm cười nhàn nhạt. “Ngươi đang cười cái gì?” Dung nhan tuấn mỹ bỗng tiến tới gần. Ta không biết nên đáp sao mới tốt, đành phải nhếch khóe miệng, tiếp tục mỉm cười. Khúc Lâm Uyên vươn một ngón tay tới, chọc vào mặt ta, nghi hoặc hỏi: “Ngươi thích cười như thế sao? Sao suốt này cứ cười liên tục.” A? Ta thoáng cái ngây ngẩn cả người. Thích cười ư? Sao… có thể? Vì thế ta lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Bần tăng cũng không phải là người thích cười, chỉ là một loại thói quen mà thôi.” Đúng rồi, như bây giờ ấy, nhắm mắt lại theo thói quen, rồi lại mỉm cười dịu dàng, lừa dối người đời. Mở mắt, đã thấy Khúc Lâm Uyên đang nhìn thẳng vào ta, vẻ mặt… E hèm, tuy rằng ta không muốn dùng từ kia cho lắm, nhưng đích thật đó là vẻ mặt ngốc nghếch. “Hầu gia? Ngươi làm sao vậy?” Nghe vậy, cơ thể y bỗng nhiên chấn động, trên hai gò má trắng nõn bỗng đỏ ửng. Sau đó liền lùi lại mấy bước, cơ hồ là muốn chạy ra khỏi phòng. Thì ra, cái cổ quái mà Minh Tâm nói là chỉ cái này sao? Dáng vẻ mới rồi của Khúc Lâm Uyên xác thực không bình thường lắm, quả thực như bị thứ gì đó bám vào người vậy. Chẳng lẽ… Trong căn nhà này có yêu vật?