Dẫn Ly Tôn
Chương 19
CHƯƠNG 19
Đang lúc ý loạn tình mê, Minh Tâm lại đột nhiên xông vào.
Thở dài thật nhẹ, nhưng vẫn nắm chặt tay Khúc Lâm Uyên không thả, đáy mắt bình tĩnh không hề gợn sóng.
“Minh Tâm, lần sau trước khi vào phòng, nhớ phải gõ cửa.”
“A… Vâng” mặt hắn đỏ lên, vội vàng quay người đi, nói, “Sư phụ, thượng thư đại nhân lại phái người đến thúc giục, xe ngựa đang chờ ở bên ngoài. Người… Nếu như có rảnh, thì đi một chuyến đi.”
Dứt lời, cũng không quay đầu lại chạy biến ra ngoài.
Lại là chuyện của hổ yêu kia? Từ lúc gặp tên kia đến bây giờ, cũng đã qua mấy tháng rồi mà? Thật sự vẫn chưa kết thúc được.
Ta rất muốn nói bây giờ mình đang bận nhiều việc, một chút xíu rảnh rỗi cũng không có, đáng tiếc, sớm nhận bạc của người ta nếu không đi cũng không tốt.
Không ngờ sau khi Khúc Lâm Uyên nghe ta nói xong, lo lắng ta sẽ gặp nguy hiểm, ồn ào muốn đi theo.
Giày vò một hồi như thế, rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp.
Chẳng qua, người nhường bước cuối cùng… Là ta.
Không có cách nha, ai bảo ta lớn hơn người ta mấy tuổi, hiển nhiên đành phải sủng ái y nhiều hơn một chút.
Vì thế liền đi thẳng ra cửa leo lên xe ngựa đã chuẩn bị từ sớm.
Với ta mà nói, những chuyện kiểu như bắt yêu này, kỳ thật tương đối đơn giản. Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi lần đầu tiên đối phó với yêu vậy, dường như chưa từng thất bại.
Chỉ có bạch hổ tinh kia, là thứ ngoài ý muốn.
Nhưng sau nửa canh giờ, Nhâm Dương Thanh rốt cuộc cũng bị pháp thuật trói lại, không thể động đậy đứng ở trước mặt ta.
Y theo lệ thường, trước khi hàng phục yêu quái, ta còn phải nói mấy câu khuyên răn trước.
Hôm nay tuy rằng ta không có chút nhẫn nại nào, nhưng vẫn tuôn ra một tràng linh tinh lộn xộn. Bởi vì, mình dù sao vẫn là một hòa thượng, cần phải phổ độ chúng sinh.
“Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ. Thí chủ vốn không phải là người của thế gian này, cần gì phải đau khổ lưu luyến hồng trần? Vẫn là…”
“Ồn muốn chết!” Nhâm Dương Thanh hung hăng trừng ta một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp tất cả đều là không kiên nhẫn, “Ngươi là tên xú hòa thượng miệng đầy giả nhân giả nghĩa, muốn giết cứ giết, nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Ta cứ thích sống ở nhân gian này đấy, liên quan gì đến ngươi?”
Ta liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt nhẹ nhàng nói: “Thí chủ vì tư lợi của bản thân, mà hại tính mạng của rất nhiều người vô tội, chỉ riêng điểm này, bần tăng đã không thể ngồi yên được rồi.”
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi, không hề nói gì.
“Nếu thí chủ vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, vậy bần tăng cũng chỉ đành thất lễ.”
Ta vừa nói vừa nhắm mắt lại, phát tay, một đạo hàn quang lập tức đánh về phía hắn.
Đúng vào lúc này, Cố Kinh Hàn bỗng nhiên từ đâu vọt ra, hô to một tiếng ‘dừng tay’, cũng dùng sức đẩy Nhâm Dương Thanh sang một bên.
Trong khoảnh khắc, tình thế đột nhiên thay đổi.
Quang ảnh kia một khi rời khỏi tay ta thì sẽ không thể khống chế được, cho nên nó bay thẳng về phía Cố Kinh Hàn.
Trong lòng ta cả kinh, đang muốn niệm chú hóa giải, đã thấy Nhâm Dương Thanh chắn ở trước người y rồi.
Hàn quang đánh xuyên qua ngực.
Người bị đánh trúng khẽ rên một tiếng, trên dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy vẻ vặn vẹo thống khổ, trên vạt áo chảy ra rất nhiều vết máu.
Ta đứng sững tại chỗ, nhất thời cảm thấy sửng sốt.
Yêu vật khác với loài người, bất cứ lúc nào, điều đầu tiên nghĩ đến đều là bản thân. Chỉ là mới vừa rồi, hổ yêu kia vì sao muốn đỡ công kích của ta?
Nhâm Dương Thanh cắn chặt răng, trợn trừng mắt nhìn ta, giọng căm hận nói: “Xú hòa thượng, ngươi ngay cả người thường cũng muốn giết sao? Đại ca ta cũng không biết thân phận của ta, vì sao lại hại y?”
“Ta…” Mở miệng muốn nói, nhất thời lại không biết nên nói gì mới tốt. Chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được, đây hoàn toàn chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Hắn dùng vẻ mặt đề phòng nhìn ta, che chở nghĩa huynh của mình lùi về sau vài bước, đột nhiên quay ngoắt đầu lại, lôi Cố Kinh Hàn nhảy vào hồ nước phía sau.
Đồng thời dùng pháp lực tạo ra một luồng hơi nước, chặn đường đi của ta.
Yêu vật kia bị trọng thương, tuyệt đối không thể trốn xa được, nếu giờ phút này đuổi theo thì có thể lập tức giải quyết.
Chỉ là, hai chân lại giống như cắm rễ vào đất, không thể nhúc nhích.
Xưa nay nhận định yêu quái thì luôn vô tình vô nghĩa, hiện giờ lại… Có hơi dao động.
Là bởi vì, ta cũng thích một người, vì thế trở nên mềm lòng sao?
“Trường Ly,” Khúc Lâm Uyên bước nhanh về phía trước, hơi hơi cau mày, có chút lo lắng hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
Ta chợt hoàn hồn, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, đáp: “Không có gì, chẳng qua lại để hắn chạy thoát.”
“Hừ! Bình thường nhìn ngươi luôn có vẻ rất lợi hại, kết quả lúc thật sự đánh nhau thì cũng bình thường thôi!” Y nói xong đẩy ta một cái, hỏi, “Này! Tên *** tăng nhà ngươi này, chắc không phải bởi vì người ta lớn lên xinh đẹp, cho nên mới cố ý thả hắn đi chứ?”
Nói xong, đôi mắt đen láy nheo lại một cách nguy hiểm, biểu tình như bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng với ta.
Không phải chứ? Đến cả cái này cũng muốn ghen?
Ta che miệng cười nhẹ, đáp: “Sao có thể như vậy? Ta chưa bao giờ quan tâm đến dung mạo của người khác, bởi vì ở trong mắt Trường Ly, tất cả người trong thiên hạ đều không khác gì nhau.”
Xuyên thấu qua đôi mắt này nhìn thấy, chẳng qua là một bộ xương trắng mà thôi.
“Vậy… Ta thì sao?” Khúc Lâm Uyên nhìn chằm chằm vào ta một lúc, bỗng nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy thắt lưng của ta, cúi đầu hỏi.
Ta khẽ cười một tiếng, cúi đầu, hôn lên đôi mắt của y, khẽ nói một câu rất nhỏ: “Chỉ có ngươi… Là đặc biệt.”
Sau đó, đôi môi trượt thẳng một đường, dừng trên đôi môi, lưu luyến triền miên.
“Chờ, chờ một chút!” Người trong lòng hơi vùng vẫy một chút, vội la lên, “Vừa rồi hơi nước nhiều như vậy, vì sao quần áo của ngươi vẫn khô?”
“A? Bởi vì, ta không thích bị ướt.” Dịu dàng nở nụ cười, một câu liền qua cửa.
“Đây không phải trọng điểm chứ? Mà là…” Y đột nhiên im bặt, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta.
“Làm sao vậy?”
Khúc Lâm Uyên nhìn ta không hề chớp mắt, vươn một ngón tay chỉ chỉ, run giọng nói: “Đôi mắt của ngươi, vừa rồi nhìn lướt qua, dường như là màu xanh biếc…”
Lập tức vội vàng lắc đầu, gượng cười nói: “Chẳng qua, có thể là ta nhìn nhầm.”
Thân thể lập tức cứng đờ.
Mới vừa rồi tâm tình chấn động quá mức, cho nên… Hiện ra sao? Bản thân thật sự là quá sơ suất.
Ta kín đáo lùi lại một bước, chậm rãi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Ngươi không nhìn nhầm, màu mắt của ta thật sự khác với người thường.”
“Vậy…” Y cắn cắn môi, thật cẩn thận hỏi, “Ngươi quả thực không phải người?”
Ta cũng không trả lời, chỉ là thu lại nụ cười trên mặt, lẳng lặng nhìn thẳng vào y.
Một lúc sau, mới mở miệng hỏi: “Sợ sao?”
“Chính mắt thấy, tự nhiên có hơi kinh hãi. Chẳng qua,” y nhắm mắt lại, đến khi mở ra, trong đôi mắt đen hoàn toàn chỉ còn lại thâm tình, “Tâm tư của ta chưa bao giờ từng thay đổi. Vô luận Trường Ly là cái gì, người cũng thế, yêu cũng vậy, ta vĩnh viễn đều… Thích ngươi như cũ.”
Chỉ cần… Là ta là có thể sao?
Hóa ra, đây mới là thứ mà Trường Ly thật sự muốn từ trước đến giờ.
Không phải thiên hạ thái bình, không phải quốc thái dân an, mà là… Một người yêu ta hết lòng.
Khẽ thở dài một tiếng như có như không, một lần nữa ôm y vào trong lòng ngực.
Nhu tình xa lạ ngập tràn trong ***g ngực.
Nếu như có thể, chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp sống cùng nam tử trước mặt này, chết không chia lìa.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
73 chương
67 chương
41 chương
199 chương
8 chương