Đàn Chỉ Thần Công

Chương 124 : Diệt ác ma thiên hạ thái bình

Vong Tình sư thái liền quay lại hỏi Trương phu nhân : - Tẩu tẩu! Đây là cơ hội tối hậu. Xin tẩu tẩu nói một câu là các vị đây bỏ đi ngay. Trương phu nhân trầm ngâm đáp : - Đại muội tử! Hãy nghe lời khuyên của tẩu tẩu mà trở về đi. Vong Tình sư thái buông tiếng thở dài, không nói gì nữa. Trương phu nhân nhìn Thẩm Mộc Phong hỏi : - Thẩm đại trang chúa! Nhất nhất đã chuẩn bị xong rồi chứ? Thẩm Mộc Phong đáp : - Đâu vào đấy cả rồi. Phu nhân tính sao? Trương phu nhân đáp : - Có thể động thủ ngay tức khắc. Thẩm Mộc Phong nhìn Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi hỏi : - Lúc phu nhân ước hẹn với tại hạ, dường như không nhắc tới Tiêu đại hiệp thì phải? Tiêu Lĩnh Vu toan đáp lại là mình ngẫu nhiên tới đây, nhưng rồi chàng nhẫn nại không nói gì. Trương phu nhân cũng liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng nói : - Vụ này lão thân cũng không biết. Thẩm Mộc Phong nói : - Chắc là Khâu cô nương biết trước phu nhân đến tầm cừu nên ước hẹn Tiêu Lĩnh Vu tới đây. Tiêu Lĩnh Vu thấy bọn họ muốn đổ lỗi cho Khâu Tiểu San, chàng không nhịn được lên tiếng : - Vụ này không liên quan gì tới Khâu cô nương. Thẩm Mộc Phong nói : - Nếu vậy là các hạ ngẫu nhiên tới đây rồi. Tiêu Lĩnh Vu nói : - Tục ngữ có câu: “Oan gia chạm trán trên đường nhỏ hẹp”. Thẩm Mộc Phong cười mát nói : - Xem chừng Tiêu đại hiệp đã nắm vững tình thế. Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp : - Tại hạ hy vọng đêm nay là cuộc chiến tối hậu của chúng ta. Đại trang chúa không chết thì tại hạ cũng hết sống. Thẩm Mộc Phong lạnh lùng nói : - Hay lắm! Tại hạ cũng mong cuộc đấu này đi đến chỗ sinh tử. Có điều chúng ta bất tất phải đơn đả độc đấu. Tiêu Lĩnh Vu hỏi : - Đại trang chúa nói vậy là chuẩn bị quần công Tiêu mỗ chăng? Thẩm Mộc Phong cười lạt đáp : - Tùy các hạ nghĩ sao cũng được. Trương phu nhân đột nhiên xen vào : - Chúng ta hãy tính kỹ trước. Bây giờ đối phó với Hồng bà bà để cướp Khâu Tiểu San đem đi, rồi các vị sẽ đối phó với Tiêu Lĩnh Vu. Thẩm Mộc Phong đáp : - Trương phu nhân! Nếu không giết được Tiêu Lĩnh Vu thì đừng hòng cướp được Khâu Tiểu San. Hồng bà bà không nhịn được lên tiếng : - Các vị chỉ tính chuyện đối phó với Tiêu Lĩnh Vu, chẳng lẽ không coi lão thân vào đâu? Thẩm Mộc Phong đáp : - Bà bà cứ yên trí. Một tay cao thủ như Hồng bà bà, khi nào bọn tại hạ không kể đến? Hồng bà bà nói : - Hay lắm! Các vị kéo người đến xâm phạm Tẩy Tâm mao xá là có ý xung đột với lão thân. Vậy hãy đả bại lão thân rồi hãy đối phó với Tiêu Lĩnh Vu cũng chưa muộn. Thẩm Mộc Phong cười lạt nói : - Hồng bà bà đã muốn động thủ, vậy tại hạ xin nói trước: Cuộc đấu đêm nay chẳng phải chuyện tranh giành thông thường trên võ lâm mà là cuộc quyết đấu sinh tử, bất chấp lề luật giang hồ. Ai có bản lãnh gì cứ việc trổ ra theo kiểu Bát tiên quá hải. Hồng bà bà cười lạt hỏi : - Các vị ỷ đông người, chẩn bị quần công chăng? Thẩm Mộc Phong đáp : - Đúng thế! Ngoài chuyện quần công, Kim Hoa phu nhân ở Miêu Cương và Vu công tử ở Ngũ Độc môn còn đem theo rất nhiều độc vật. Phi Vân đại sư cũng có Cửu Hoàn phi bạt. Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ : - Té ra nhà sư áo đỏ kia có pháp danh là Phi Vân. Lại nghe Vong Tình sư thái lạnh lùng hỏi : - Các vị hoàn toàn không tuân giữ qui củ giang hồ ư? Thẩm Mộc Phong hững hờ đáp : - Lệnh tẩu đã ước hẹn với bọn tại hạ đã nói rõ trước là bất cần qui củ giang hồ, bất chấp thủ đoạn, chỉ cần cướp được Khâu Tiểu San là xong. Vong Tình sư thái biến sắc quay lại nhìn Trương phu nhân hỏi : - Tẩu tẩu! Tẩu tẩu có nói thế thật không? Trương phu nhân gật đầu đáp : - Quả là ta có ước hẹn như vậy. Vong Tình sư thái thở dài nói : - Bao nhiêu thanh danh của tiên huynh trên chốn giang hồ xem chừng đã bị tiêu tan về tay tẩu tẩu mất rồi. Bà đảo mắt nhìn Hồng bà bà nói : - Hồng thí chủ! Cuộc tỷ võ giữa chúng ta không thành vấn đề nữa. Hồng bà bà nói : - Hay lắm! Vong Tình sư thái! Lão thân xóa bỏ hết mối thù hận giữa lão thân và Bạch Vân sơn trang. Trương phu nhân ngắt lời : - Muộn quá rồi. Trừ phi Bà bà chịu giao Khâu Tiểu San cho ta thì không kể. Thẩm Mộc Phong lắc đầu xen vào : - Không được! Chúng ta đã ước hẹn với nhau thì dù Hồng bà bà chịu dâng Khâu Tiểu San, phu nhân cũng không thể giữa đường bỏ cuộc. Trương phu nhân ngơ ngác không biết nói sao. Hồng bà bà cười lạt nói : - Trương phu nhân bất tất phải lấy làm khó nghĩ. Lão thân nhất quyết không chịu giao Khâu Tiểu San đâu. Bà nhìn Thẩm Mộc Phong nói tiếp : - Thẩm đại trang chúa! Chúng ta động thủ được rồi. Lão thân xin lãnh giáo trước. Bà vung cây trúc trượng lên điểm tới trước ngực Thẩm Mộc Phong. Thẩm Mộc Phong nghiêng mình né tránh. Tay trái rút cây tử xích, tay mặt lấy đoản kiếm ra. Hắn chưa phản kích ngay, lớn tiếng hỏi Trương phu nhân : - Phu nhân đem những ai tới? Trương phu nhân đáp : - Ngoài lão thân còn lão bộc Trương Thành và bảy tay kiếm thủ, nhưng chúng bị Hồng bà bà giết chết rồi. Thẩm Mộc Phong chau mày giục : - Lệnh muội là Vong Tình sư thái võ công cao cường, có thể đối phó được với Hồng bà bà. Phu nhân hạ lệnh cho sư thái động thủ đi. Trương phu nhân nhăn nhó cười đáp : - Chỉ sợ y không chịu nghe lời lão thân. Hồng bà bà cũng chưa động thủ, dường như còn có ý chờ thái độ của Vong Tình sư thái. Lại nghe Thẩm Mộc Phong hỏi : - Đây là việc riêng của Trương gia. Còn bọn tại hạ chỉ đến trợ quyền. Chẳng lẽ bọn tại hạ liều mạng để các vị tự thủ bàn quan? Trương phu nhân nói : - Lão thân đã đấu với Hồng bà bà một trận, tuy bị chấn động nội phủ, nhưng đã dùng kiếm có tẩm chất độc đâm trúng y một nhát. Bây giờ chất độc sắp phát tác. Thẩm đại trang chúa thắng y chẳng khó khăn gì. Thẩm Mộc Phong hỏi : - Thế ra lệnh muội Vong Tình sư thái không giúp bọn tại hạ nữa hay sao? Vong Tình sư thái lạnh lùng đáp : - Chẳng những bần ni không giúp mà còn đối nghịch với Đại trang chúa nữa. Thẩm Mộc Phong sửng sốt hỏi : - Sao? Cả chuyện sinh tử của Ngọc Tiêu lang quân sư thái cũng không đếm xỉa đến nữa ư? Vong Tình sư thái đáp : - Trương gia có thể chết hết, nhưng không thể để thanh danh bị hủy hoại. Thẩm Mộc Phong tức quá cười khẩy nói : - Hay quá! Trương phu nhân mời được một tay trợ thủ tuyệt hảo. Trương phu nhân lớn tiếng : - Đại muội tử! Đại muội tử đã chẳng giúp thì thôi, sao còn đối nghịch với chúng ta? Xin đại muội tử về đi. Vong Tình sư thái hỏi lại : - Việc Trương gia chúng ta đã có tiểu muội và tẩu tẩu giải quyết. Sao tẩu tẩu không khuyên họ rút lui? Thẩm Mộc Phong nói : - Tại hạ đã đến đây, khi nào chịu bỏ đi một cách khinh xuất? Vong Tình sư thái đáp : - Cái đó đủ chứng minh Đại trang chúa chẳng phải vì Trương gia mà tới đây. Hồng bà bà nhận thấy Vong Tình sư thái không chịu trợ quyền cho bọn Thẩm Mộc Phong, cũng yên tâm được một phần, liền tiến lên nói : - Thẩm Mộc Phong! Lão thân nghe nói các hạ thủ ác đã nhiều. Chỉ vì lão thân đã có lời thề nên không thể đi kiếm các hạ để trừ hại cho võ lâm. Ngờ đâu các hạ lại tự dẫn thân đến. Lão thân chuyến này muốn làm một hảo sự cho võ lâm đồng đạo. Bà vung cây trúc trượng bổ xuống đầu Thẩm Mộc Phong. Lần này Thẩm Mộc Phong không né tránh, huy động cây tử xích phản kích. Hai bên khai diễn một trường ác đấu. Khâu Tiểu San đột nhiên giơ tay lên vỗ hai cái. Tố Văn, Tiểu Hồng từ trong mao xá chạy ra, tay cầm một thanh kiếm nhẹ đưa cho Khâu Tiểu San. Đồng thời chúng cũng rút trường kiếm ở sau lưng ra. Tiêu Lĩnh Vu cũng thò tay vào bọc rút thanh Phục Ma kim kiếm dài một thước tám tấc ra thủ thế chờ đợi. Chàng tính thầm trong bụng : - “Hồng bà bà cầm cự được với Thẩm Mộc Phong. Ta đánh với Phi Vân hòa thượng. Khâu tỷ tỷ và nhị tỳ đem toàn lực chặn đứng Độc Thủ Dược Vương và Kim Hoa phu nhân. Bách Lý Băng có thể giữ thế quân bình với Vu công tử. Chỉ cần Vong Tình sư thái đừng ra tay trợ định là mấu chốt cuộc thắng bại ở ta cùng Hồng bà bà.” Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe Vong Tình sư thái nói : - Thẩm Mộc Phong các hạ mà hạ lệnh quần công thì thầy trò lão ni cũng phải ra tay. Thẩm Mộc Phong vừa đánh với Hồng bà bà, vừa lớn tiếng hô : - Trương phu nhân! Chỉ cần ngăn chặn Vong Tình sư thái là mười phần chúng ta đã nắm được tám phần thắng. Trương phu nhân thở dài nói : - Đại muội tử! Đại muội tử mà giúp Hồng bà bà thì hãy giết tẩu tẩu đi đã. Mụ vừa quát vừa nhảy xổ về phía Vong Tình sư thái. Vong Tình sư thái nghiêng mình né tránh. Trương phu nhân bị thương chưa khỏi, vừa gắng gượng đề tụ chân khí liền cảm thấy không chống nổi. Mụ nhảy chưa tới nơi đã té xuống đất. Vong Tình sư thái không quay đầu lại, vung tay chụp lấy Trương phu nhân, vừa điểm huyệt vừa nói : - Trương Thành! Lão hãy bảo vệ phu nhân cho cần thận. Trương Thành dạ một tiếng rồi vội lùi lại đón lấy Trương phu nhân. Bỗng nghe tiếng rú “Úi chao!” vang lên. Kim Diện Thiết Thủ đột nhiên té xuống. Tiếp theo mùi hôi tanh xông lên sặc sụa. Vong Tình sư thái vung cây phất trần đánh chát một tiếng, quật chết mấy giống độc vật bò gần tới bên mình rồi hô : - Mau chạy về phía trước. Bọn chúng đã ngấm ngầm phóng độc vật ra rồi. Khâu Tiểu San nói : - Sư phụ! Xin lão nhân gia vào trong mao xá ẩn lánh. Lập tức bốn mặt tám phương đủ thứ độc vật nào quái xà, nào ngô công, nào yết tử ào ào tiến lại. Tam Tuyệt sư thái huy động trường kiếm bảo vệ Trương phu nhân, miệng nói : - Sư phụ! Chúng ta vào cả Tây Tẩm mao xá hay sao? Vong Tình sư thái đáp : - Đó là đường rút lui duy nhất. Trương Thành ôm Trương phu nhân rảo bước chạy trước. Tam Tuyệt sư thái cầm kiếm theo sau hộ vệ. Khâu Tiểu San khẽ nói : - Tố Văn, Tiểu Hồng! Các ngươi bảo vệ cho Trương phu nhân. Trương Thành giao Trương phu nhân cho hai ả rồi xoay mình đứng chắn phía trước. Lúc này các loại độc vật đều xông cả về phía mao xá. Vong Tình sư thái, Khâu Tiểu San, Tam Tuyệt sư thái và Trương Thành đều huy động binh khí chém giết độc vật khiến chúng không thể tới gần. Tiêu Lĩnh Vu tay mặt cầm Phục Ma kim kiếm bước tạt ngang hai bước nói : - Hồng lão tiền bối! Chúng ta bị độc vật bao vây, không nên ham đánh, hãy lùi vào mao xá rồi tính. Chàng vừa nói vừa vung kim kiếm chặt đứt mấy con rắn độc. Hồng bà bà đáp : - Đại hiệp cứ lui vào, bất tất phải lo cho lão thân. Mụ vung trúc trượng tấn công rất mãnh liệt. Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm : - “Vị lão thái thái này tuổi tác đã cao mà vẫn còn nóng nảy vô cùng.” Đột nhiên Phi Vân hòa thượng cười lạt nói : - Tiêu Lĩnh Vu! Ngươi đâm lão tăng một kiếm, lão tăng muốn trả lời bằng một tràng Cửu Hoàn phi bạt. Lão vung hai tay lên, hai tia kim quang ào ào xô tới. Tiêu Lĩnh Vu vung kiếm lên gạt. Kim thép đụng nhau bật lên tiếng choang choang rùng rợn. Cây phi bạt tựa hồ mọc cánh, bị Tiêu Lĩnh Vu gạt ra rồi lập tức xoay tròn lại. Nguyên cây Cửu Hoàn phi bạt này do chín cái phi bạt chắp lại thành một. Phi bạt đánh ra rồi lại thúc đẩy chưởng lực chỉ huy công kích một bên địch theo lối liên hoàn. Quả là võ lâm nhất tuyệt. Tiêu Lĩnh Vu bị tràng phi bạt vây hãm. Trong lúc nhất thời không có cách nào thoát thân được. Bỗng nghe Độc Thủ Dược Vương nói : - Đại sư! Tại hạ giúp đại sư một tay. Phi Vân đại sư đáp : - Hay lắm! Dược Vương ở mé tả Tiêu Lĩnh Vu đánh vào... Nhà sư chưa dứt lời đột nhiên thấy hoa mắt. Người lão xô về phía trước mấy bước, thổ ra mấy búng máu tươi. Nguyên lúc Độc Thủ Dược Vương lên tiếng đã ngấm ngầm vận tụ công lực phóng chưởng đánh vào sau lưng Phi Vân đại sư. Phát chưởng này Độc Thủ Dược Vương vận hết thập thành công lực đánh ra. Phi Vân đại sư tuy võ công tuyệt thế cũng không chịu nổi. Ngũ tạng đảo lộn, miệng hộc máu tươi. Phi Vân đại sư gắng gượng kiềm chế nội thương, xoay mình nhảy xổ lại phóng chưởng đánh Độc Thủ Dược Vương. Độc Thủ Dược Vương không ngờ nhà sư vừa trúng độc thủ vẫn còn năng lực quay lại phản kích. Lão không kịp né tránh đành vung chưởng ra đón tiếp. Song chưởng đụng nhau đánh sầm một tiếng. Độc Thủ Dược Vương bật lên tiếng rú, loạng choạng lùi lại năm bước rồi ngã ngửa ra. Lúc này phi bạt đã bị Tiêu Lĩnh Vu đánh rớt. Chàng liền cả người lẫn kiếm nhảy xổ về phía Phi Vân hòa thượng. Hàn quang lóe lên, máu tươi vọt ra như suối. Đầu Phi Vân hòa thượng bắn ra xa hơn trượng. Tiêu Lĩnh Vu chém bay đầu Phi Vân hòa thượng rồi vọt lại gọi Độc Thủ Dược Vương : - Lão tiền bối! Bỗng thấy mấy con rắn độc đang cắn vào mình Độc Thủ Dược Vương. Chàng liền vung kiếm chém chết độc xà rồi nâng Độc Thủ Dược Vương dậy. Lúc ấy một bóng người từ trên cây nhảy xuống đứng bên Tiêu Lĩnh Vu. Nguyên Bách Lý Băng ẩn trên ngọn cây theo dõi tình hình. Cô nghe tiếng rú của Độc Thủ Dược Vương vội nhảy xuống cứu thì đã chậm mất một bước. Độc Thủ Dược Vương ám tập Phi Vân hòa thượng rồi lão cũng bị trọng thương. Chỉ trong nháy mắt trường đấu đã nảy sinh kỳ biến. Vu công tử rú lên một tiếng rồi ngã lăn ra. Mọi người quay lại thấy Kim Hoa phu nhân đang vuốt lại mái tóc. Mụ nói : - Chỉ còn một mình Thẩm Mộc Phong mà thôi. Nguyên lúc Độc Thủ Dược Vương ám toán Phi Vân hòa thượng, Kim Hoa phu nhân cũng ngấm ngầm phóng con Bạch Tuyến xà cho cắn vào cổ tay Vu công tử. Mụ lại vung chưởng tấn công. Hai bên mới qua lại năm chiêu, Vu công tử vì chất độc phát tác, không chống cự nổi. Gã trúng chưởng vào trước ngực, ngã lăn ra đất chết liền. Vu công tử chết rồi. Độc vật không người kiềm chế đều từ từ lùi lại. Tiêu Lĩnh Vu vẻ mặt buồn rầu nhìn Độc Thủ Dược Vương nói : - Lão tiền bối hãy yên tâm tịnh dưỡng. Tại hạ đi giết Thẩm Mộc Phong trả hận cho lão tiền bối. Chàng liền chống kiếm quay trở lai. lớn tiếng hô : - Xin Hồng lão tiền bối nhường cho tại hạ. Để tại hạ giết Thẩm Mộc Phong. Hồng bà bà quả nhiên đánh ra hai trượng rồi lùi lại. Tiêu Lĩnh Vu cầm kim kiếm trỏ vào Thẩm Mộc Phong nói : - Chỉ trong vòng trăm chiêu là tại hạ phải giết được Đại trang chúa. Nói rồi chàng vung kiếm đánh liền. Ánh hàn quang lấp loáng. Thẩm Mộc Phong bị làn kiếm ảnh bao vây. Hồng bà bà thở hồng hộc không ngớt, quay lại nhìn Vong Tình sư thái nói : - Võ công của Thẩm Mộc Phong quả nhiên chẳng kém gì lão thân. Vong Tình sư thái đáp : - Chúng ta về già rồi thì lại có lớp người mới quật khởi trên chốn giang hồ. Hồng bà bà đột nhiên đoạt lấy thanh trường kiếm trong tay Tiểu Hồng rồi xoay kiếm chặt cánh tay trái đánh soạt một cái. Khâu Tiểu San la hoảng : - Sư phụ!... Hồng bà bà cười nói : - Vì sư phụ còn muốn sống thêm mấy bữa nữa nên phải chặt cánh tay trái này đi. Trong lúc ác chiến, ta không thể vận khí phong tỏa huyệt đạo để ngăn cản chất độc thấm vào tim. Ngươi đi lấy thuốc buộc cho ta. Vong Tình sư thái lấy một viên thuốc đưa cho Hồng bà bà và bảo mụ nuốt đi. Khâu Tiểu San chạy vào trong nhà lấy dược vật buộc vết thương trên cánh tay trái cho mụ. Nàng vừa buộc xong thì đột nhiên nghe một tiếng quát lớn, ánh hàn quang thu lại. Thân hình cao lớn của Thẩm Mộc Phong bị chặt làm hai đoạn gục xuống. Tiêu Lĩnh Vu lùi lại hai bước, quẳng kim kiếm rồi chạy lại hỏi Độc Thủ Dược Vương : - Nam Cung lão tiền bối! Lão tiền bối đã đỡ chưa? Lúc này Kim Hoa phu nhân đã cho lão uống hai viên thuốc trừ nọc rắn. Khâu Tiểu San, Vong Tình sư thái, Hồng bà bà đều vây quanh lại. Độc Thủ Dược Vương vẻ mặt rất đau khổ, mỉm cười đáp : - Lão phu đã bị chấn đoạn tâm mạch, không còn thuốc nào cứu được. Trước nay lão phu làm nên tội ác đã nhiều, nay chết cũng là đáng kiếp... Vong Tình sư thái nói : - Buông đao đồ tể lập địa thành Phật. Lão thí chủ... Độc Thủ Dược Vương ngắt lời : - Lão phu còn mấy câu cần nói hết. Nguyên khí trong mình sắp tiêu tan đến nơi. Quả nhiên không ai dám nói nữa, lắng tai nghe lời lão. Độc Thủ Dược Vương hô : - Khâu Tiểu San cô nương! Khâu Tiểu San hơi sửng sốt một chút. Nàng cúi xuống hỏi : - Lão tiền bối có điều chi dạy bảo? Độc Thủ Dược Vương nói : - Trong túi áo lão phu có một phong thư. Cô nương lấy mà coi. Lão phu hy vọng cô nương ưng thuận cho lời thỉnh cầu của lão phu. Khâu Tiểu San đáp : - Vãn bối mà làm được nhất định tuân theo. Nàng thò tay vào túi áo Độc Thủ Dược Vương móc thư ra thấy ngoài bao đề: “Khâu Tiểu San cô nương nhã giám”. Độc Thủ Dược Vương nói : - Lời yêu cầu của lão phu cũng không có gì quá đáng, lão phu tin rằng cô nương ưng chịu... Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp : - Tiêu đại hiệp! Thẩm Mộc Phong đem theo hơn ba chục tên thuộc hạ đều bị lão phu ngấm ngầm hạ độc. Bọn chúng không thể sống đến sáng. Các vị khỏi lo gì nữa. Vong Tình sư thái nghe lão nói đã hạ độc giết chết hơn ba chục mạng người, bất giác cất tiếng niệm Phật hiệu. Độc Thủ Dược Vương lúc này máu miệng máu mũi trào ra nhưng vẫn gắng gượng nói tiếp : - Lão phu đã sai người thông tri cho Vũ Văn Hàn Đào. Đại khái trưa mai tiên sinh sẽ tới đây. Bắc Thiên Tôn Giả cũng đến Trung Nguyên. Bách Lý Băng hỏi : - Gia phụ có biết tiểu nữ ở đây không? Độc Thủ Dược Vương đáp : - Lão biết rồi. Chắc Tôn Giả sẽ tới đây trước lúc mặt trời lặn. Lão nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp : - Còn một việc lão phu đã làm thay Tiêu đại hiệp rồi. Bao Nhất Thiên đã bị lão phu hạ độc, ít ra còn sống được nửa tháng nữa mà thôi. Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp : - Lão là người rất thâm độc. Độc Thủ Dược Vương nói : - Lần này lão phu thành công, được Thẩm Mộc Phong tín nhiệm là nhờ ở Kim Hoa phu nhân. Phu nhân đã vì Tiêu đại hiệp mà hiến thân cho Thẩm Mộc Phong. Đột nhiên lão giẫy giụa mấy cái rồi nhắm mắt. Tiêu Lĩnh Vu quay lại không thấy tung tích của Kim Hoa phu nhân đâu nữa. Nguyên mụ đã bỏ đi từ khi quần hào lắng tai nghe Độc Thủ Dược Vương. Tiêu Lĩnh Vu ôm thi thể Độc Thủ Dược Vương lên nói : - Lão tiền bối với Tiêu mỗ ơn nghĩa thâm hậu. Vãn bối phải hậu táng cho tròn đạo. Chàng quay lại vái chào Hồng bà bà nói : - Vãn bối đến quấy nhiễu lão tiền bối. Bây giờ xin cáo biệt. Hồng bà bà nói : - Anh hùng thiên hạ trưa nay sẽ tới đây. Đại hiệp không chờ họ ư? Tiêu Lĩnh Vu đáp : - Cự hung trừ xong rồi. Thiên hạ ít lắm cũng được một thời gian thái bình. Vãn bối bất tất phải gặp họ nữa. Bách Lý Băng hỏi : - Đại ca! Đại ca không lấy thanh kim kiếm nữa ư? Tiêu Lĩnh Vu đáp : - Cự ma diệt rồi. Phục Ma kim kiếm xin giao lại cho Hồng bà bà cất giữ. Bách Lý Băng hỏi : - Đại ca bỏ luôn cả tiểu muội nữa sao? Tiêu Lĩnh Vu đáp : - Băng nhi ở đây chờ gặp lệnh tôn, bẩm rõ sự tình. Nếu Băng nhi được lệnh tôn đồng ý cho chúng ta đi lại với nhau thì đêm trung thu sang năm tiểu huynh đến đón ở ngọn núi cao nhất trong dãy Hoa Sơn. Quá canh năm mà không thấy là tiểu huynh không chờ nữa. Bách Lý Băng gật đầu nói : - Tiểu muội tin rằng sẽ được gia phụ đồng ý. Chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày trung thu sang năm. Khâu Tiểu San mở thơ của Độc Thủ Dược Vương ra coi. Trong thơ viết : “Tiểu nữ đã mang thai với Tiêu Lĩnh Vu mà không muốn nói ra. Tiêu Lĩnh Vu lại không biết. Mong Khâu cô nương thành toàn vụ này. Lão phu cảm kích vô cùng.” Khâu Tiểu San quay đầu nhìn lại thì Tiêu Lĩnh Vu đã mất hút vào trong bóng đêm. Bách Lý Băng nhìn về phía chàng ra đi ngơ ngẩn xuất thần. Khâu Tiểu San thở dài nghĩ bụng : - “Người tài giỏi đến đâu cũng khó tránh khỏi lầm lẫn. Tiêu huynh đệ là hảo nhân nhưng còn nhỏ tuổi quá mà thành tựu đã vượt mức. E rằng sau này biến đổi hoàn cảnh, thiện ác khác nhau trong một ý niệm, có thể anh hùng lại biến thành kiêu hùng. Băng muội cùng Nam Cung cô nương đối với y chỉ biết đường nhu thuận. Xem chừng ta phải đi theo để quản cố y”... HẾT