Dám Yêu Dám Lên
Chương 26 : Từ chức
Hôn lễ kết thúc lúc ba giờ chiều, đôi vợ chồng trẻ mang theo những lời chúc phúc của mọi người lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật.
Mình quan sát biểu hiện của Hoắc Hiên nhưng không thấy có bất kỳ cảm xúc không tốt nào trên gương mặt Hoắc Hiên, ngay cả lời chúc phúc của anh ta cũng không có cảm giác gượng ép ngược lại còn rất chân thành.
Chẳng lẽ. . . . . . Hoắc Hiên thực sự. . . . . . đã nghĩ thông suốt rồi?
Cô dâu chú rể đều đã chạy đi hưởng tuần trăng mật rồi nên phù dâu phù rể cũng không còn việc gì làm nữa, Hoắc Hiên cũng đồng ý đi chơi với mình, vì thế sau khi thay đồ xong mình liền kéo Hoắc Hiên đến khu vui chơi.
Xe của Hoắc Hiên đã mang đi bảo dưỡng rồi, không biết anh ấy nghĩ gì mà lại chọn đúng ngày hôm nay để bảo dưỡng, vì thế mình chợt có ý nghĩ cùng nhau đi xe bus. Thật may mắn khi vừa đến điểm xe bus thì có xe, nhưng đen đủi ở chỗ, số lượng người trên xe không phải nhiều bình thường nha. Đúng là thứ bảy có khác, cho dù ngoài trời nắng gắt như vậy mà họ vẫn thích chạy ra ngoài phơi nắng, cho dù có bôi kem chống nắng thì cũng đâu cần họ phải thử nghiệm chất lượng của kem vào ngày hôm nay.
Thật vất vả mới có thể cùng Hoắc Hiên bon chen lên được xe bus, nhưng ngay lập tức mình muốn nhảy khỏi xe. Không tính đến số lượng người trên xe, vấn đề ở đây là đang mùa hè oi bức, mùi mồ hôi quyện lẫn mùi nước hoa, còn không biết chân ai bốc mùi hôi thối, tất cả hòa thành một thứ mùi nồng nặc kinh khủng, trên xe vừa nóng bức vừa ngột ngạt, dù lúc này mình có chảy nước mắt thì cũng bị hơi người trên xe làm cho bốc hơi ngay lập tức.
Mọi người nói xem sao số phận mình đen đủi thế chứ? Biết thế vừa rồi bắt taxi đi thì tốt hơn nhiều, dù sao thì mình cũng không phải người trả tiền, nhưng mà nếu đi taxi thì không đạt được mục đích riêng của mình. . . . . . nhưng nói gì thì nói một phần trách nhiệm cũng thuộc về Hoắc Hiên, nếu như lúc chuẩn bị lên xe bus anh ấy chần chừ thì nhất định mình sẽ nghe theo quyết định của anh ấy, mặc kệ mục đích kia, haizzz, lần sau tìm cơ hội khác vậy. Kì lạ ở chỗ, không biết có phải do Hoắc Hiên lâu rồi không được chen chúc trên xe bus hay không nữa, lúc chuẩn bị lên xe bus Hoắc Hiên chẳng những không có chút do dự nào, ngược lại hình như còn lóe lên một tia vui mừng, mặc dù nó chỉ lóe lên vài giây nhưng mình vẫn nhận ra.
Vì vậy, mình đành hi sinh cố gắng bon chen lên cái xe bus chết tiệt này.
Cho tới bây giờ mình vẫn luôn là một người tốt bụng, ví dụ như lúc này khi thấy có một tay vịn trống nhưng bên cạnh mình cũng có người chưa có chỗ vịn, thế là mình liền nhường cho người ta, giúp người làm niềm vui, nhưng kết quả là chính bản thân mình không có chỗ để vịn vào.
Đang lúc khó khăn thì không biết Hoắc Hiên dùng cách gì mà có thể chen lên đứng cạnh mình, người cao thật là tốt nha, có thể dễ dàng nắm được vào thanh ngang trên xe. Còn mình thì dù cố gắng hết sức cũng không chạm vào nó.
Thật ra thì mình muốn mượn quán tính khi xe rung lắc mà dựa vào người Hoắc Hiên, nhưng mà kỹ thuật lại xe của bác tài hình như quá cao siêu nên dù mình không có chỗ vịn vẫn có thể đứng vững không bị ngã. Mình không cầu sống chỉ muốn có chút rung lắc mà thôi!
Cuối cùng, để tránh một chiếc xe đạp điện chạy không đúng luật giao thông nên chiếc xe bus phải thắng gấp. Đến rồi! Đến rồi! Cơ hội cho mình đến rồi! Theo quán tính, mình đã thành công dựa người vào Hoắc Hiên đứng đằng sau. Mình đang nghĩ xem có nên đứng thẳng lên không thì đột nhiên Hoắc Hiên vòng tay ôm lấy eo mình, để cho mình dựa vào anh ấy không cần phải lo sẽ bị tên yêu râu xanh nào thừa dịp sàm sỡ mình, cũng không cần lo đến vấn đề xe thắng gấp nữa.
Đây là lần đầu tiên mình và Hoắc Hiên tiếp xúc thân mật như vậy. Mặc dù cách một lớp quần áo nhưng mình vẫn lo Hoắc Hiên nghe được tiếng trái tim mình đập loạn lên. Mình cảm nhận được hơi ấm của Hoắc Hiên truyền đến. Lúc này mình thành tâm cảm ơn mỗi người trên xe, bởi vì không có bọn họ thì mình đã không đạt được mục đích riêng, chính là được dựa vào người Hoắc Hiên.
Vẫn biết vàng sẽ tỏa sáng, trai đẹp dễ bị chú ý dù trong hoàn cảnh nào, cho nên khi Hoắc Hiên vừa lên xe thì mọi ánh mắt của người khác phái đều chiếu lên người anh ấy.
Cạnh chỗ mình đứng là hai em học sinh nữ cấp ba, hai em ấy đang thì thầm to nhỏ bàn luận về Hoắc Hiên.
"Đẹp trai quá đi! Thì ra trai đẹp cũng đi xe bus nha!" Cô bé A thầm khen.
"Nhưng là trong ngực anh ấy có phụ nữ . . . . . ." Cô bé B lắc đầu than thở.
"Chẳng lẽ anh đẹp trai lại cặp đôi với chị gái bình thường kia sao." Cô bé A phản bác.
"Nói vậy thì bọn mình vẫn còn cơ hội sao? Thích quá đi!" Cô bé B thừa nhận bản thân hợp với trai đẹp hơn mình.
Mình . . . . . mình bình thường như vậy sao? Rõ ràng ngũ quan mình khá hài hòa mà! Chỉ là —— thôi, dù sao lúc này người trong vòng tay Hoắc Hiên cũng là mình, người nên ghen tỵ cũng không phải là mình, mặc kệ họ nói gì thì nói. Hiện tại tâm trạng của chị đang rất vui.
Nếu như trai đẹp là Hoắc Hiên, thì mình chấp nhận mình chỉ là một cô gái bình thường thôi.
Trong xe bus rất chật chội, rất khó chịu, rất nóng bức, nhưng được Hoắc Hiên che chở mình thấy rất may mắn vì đã lên chiếc xe chật chội này, nếu không thì làm sao mình có thể ngang nhiên ăn chút đậu hũ của Hoắc Hiên đây, mặc dù cách một lớp áo chết tiệt.
Mình khẽ ngẩng đầu, vừa tầm nhìn thấy yết hầu của Hoắc Hiên, không biết tại sao, cảm giác yết hầu hơi rung động là một thứ rất hấp dẫn người ta. Thật sự muốn hôn lên nó, và mình đã hôn lên nó rồi nhưng chỉ có một giây mà thôi vì mình quá hèn nhát, nói là hôn không bẳng nói là chạm nhẹ mới chính xác.
Bị mình đánh lén, Hoắc Hiên rất nhạy cảm cơ thể cứng đờ, bàn tay ôm eo mình cũng lén cấu véo chút thịt của mình để trả thù. Mình thấy nhột nhột cười trộm liền bị Hoắc Hiên cấu thêm một phát nữa. Cấu đi cấu đi, dù sao thì mình cũng thừa thịt, không sợ bị anh cấu, càng không sợ nhột.
Cho tới bây giờ rất nhiều đôi nam nữ ôm ôm ấp ấp nhau trên xe bus, giờ mình mới biết thì ra mọi khi mình xem thường bọn họ thật ra là vì mình đang ghen tỵ, thì ra nhìn là một chuyện, bản thân làm như vậy lại là chuyện khác. Được rồi, mình quyết định sau này sẽ mỉm cười khi gặp những cặp đôi ôm ôm ấp ấp nhau trên xe bus.
Hoắc Hiên nắm tay mình kéo xuống xe. Sau khi xuống xe mình luôn chờ, chờ đến lúc Hoắc Hiên buông tay mình ra, nhưng phải chờ đến lúc bọn mình đến cổng, Hoắc Hiên lấy tiền trong ví ra mua vé vào mới chịu buông tay mình ra.
Quả nhiên, dù có nắm tay chặt đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ có lúc phải buông tay nhau ra, cảm giác mất mát, thiếu hụt cái gì đó, chỉ những ai từng trải qua cảm giác này mới hiểu được.
Bọn mình sóng vai nhau đi vào khu vui chơi, thương lượng xem nên chơi trò gì trước. Mình cố tình để tay hữu ý vô ý chạm nhẹ vào tay Hoắc Hiên, có trời mới biết hành động này cần kỹ thuật cao đến mức nào, tốn bao nhiêu sức lực, vừa muốn tạo cho hành động đó được tự nhiên lại phải bảo đảm được hiệu quả của việc chạm tay này.
Cuối cùng thì cũng thấy được kết quả, chỉ là so với mình vô cùng hồi hộp thì Hoắc Hiên lại nắm tay mình một cách rất tự nhiên như chuyện đó là đương nhiên vậy.
Hoắc Hiên quay đầu lại mỉm cười với mình nói: "Chúng ta đi tàu lượn nha."
Sau khi xem phim Final Destination 3 thì mình sinh ra cảm giác sợ hãi, không tin tưởng về độ an toàn của trò chơi tàu lượn này. Nhưng nhìn thấy Hoắc Hiên rất hứng thú với trò này, cảm nhận được hơi ấm từ tay anh truyền sang, mình hạ quyết tâm sẽ thử trò này một lần. Hơn nữa, người đề nghị đến khu vui chơi này chính là mình mà.
(Final Destination 3: Bối cảnh của phim được diễn ra vào năm 2006, tức sáu năm sau vụ nổ máy bay 180 xảy ra. Nhân vật chính trong phim là cô nàng trung học Wendy trong một buổi tối cùng với mấy người bạn của mình đến một công viên vui chơi để tổ chức tiệc tốt nghiệp. Trong khi đang ở trên con tàu lượn, cô đã thiếp đi và thấy được một cảnh kinh hoàng sẽ diễn ra: chiếc tàu lượn bị trật bánh và rớt ra khỏi đường ray, tất cả những người trên con tàu đó đều chết, kể cả cô và bạn trai cô. Sau khi tỉnh dậy, cô cố gắng khuyên mọi người nên rời khỏi con tàu nhưng không ai tin và gián tiếp gây ra một vụ ẩu đã giữa một số học sinh. Một số học sinh khác rời khỏi tàu vì không muốn liên lụy, vô tình họ đã phá hủy "kế hoạch của Tử thần" và may mắn thoát chết. Nhưng sau đó không lâu, tất cả các học sinh thoát nạn từng người một đều phải trả giá rất đắt cho hành động này. Đây là phim FD đầu tiên có nhóm người "qua mặt" thần chết đông nhất, và cũng là phim đầu tiên cho thấy cái chết của nhân vật chính)
Khi ngồi yên vị trong tàu lượn cùng Hoắc Hiên, đột nhiên mình nhớ đến có điều gì đó mà Hoắc Hiên vẫn chưa có cơ hội nói cho mình biết.
"Hoắc Hiên, không phải anh vẫn muốn nói cho em cái gì . . . . . ."
Chữ "sao" cùng dấu chấm hỏi chưa kịp thoát ra thì chiếc tàu lượn đột ngột phóng đi, giây phút đó mình không còn nhớ được điều định hỏi nữa, chỉ biết thét chói tai.
Mình biết Hoắc Hiên là người đàn ông trong ngoài đối lập nhau, rõ ràng dáng dấp lịch sự, nho nhã nhưng lại thích chơi những trò kích thích mạo hiểm. Liều mạng chơi Hoắc Hiên chơi hết các trò kích thích, riêng tàu lượn siêu tốc ba lần, thuyền cướp biển cũng ba lần.
Cuối cùng thì màn đêm cũng buông xuống, cậu hai nhà họ Hoắc cũng chơi đã đời mới mở rộng lòng từ bi kéo cô hầu nhỏ bé đáng thương là mình đi kiếm đồ ăn.
Phải làm thế nào để trấn an được tinh thần bị kích thích quá độ đây? Đáp án chính là mời mình đi ăn hàu là được. Nhưng mà ăn quá hiều hàu sẽ dẫn đến kết cục là dạ dày mình bị quá tải căng tròn, nếu như mắt ai tinh có khi còn tưởng mình là phụ nữ đang mang thai ý chứ.
Lúc trở về Hoắc Hiên còn đề nghị đi xe bus, không phải anh ấy ngồi xe bus đến nghiện rồi chứ? Vào giờ này lượng người đi xe bus chỉ ít hơn lúc trước một chút, đồng nghĩa với việc bọn mình cũng không có chỗ để ngồi.
Bọn mình đứng trước một bác gái trung niên nhìn rất phúc hậu. Vì tầm nhìn của bác gái đó ngang với eo mình, bác ấy nhìn bụng mình một cái rồi đột nhiên đứng bật dậy. Mình bị giật mình, theo bản năng tay ôm lấy cái bụng chứa đầy hàu. Mình thề đây chỉ là hành động phản xạ có điều kiện thôi! Thật đấy!
"Cháu gái đang mang thai sao? Mau, mau ngồi xuống đây." Bác gái này đúng là rất tốt bụng lại thừa nhiệt tình, nói lại rất lớn.
Mình chỉ là ăn quá no mà thôi, tại sao lại bị đối đãi như phụ nữ mang thai thế này? Mình thật oan ức. Mình không phải là bà bầu! Cả nhà mình không có ai là bà bầu!
Bác gái này không chỉ thanh quản lớn mà sức khỏe cũng dồi dào, rất nhanh đã ấn mình ngồi xuống chỗ của bác ấy. Mình bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Hiên một cái, tên này dám nắm tay che miệng cười trộm.
"Cháu mới mang thai lần đầu hả?" Hình như bác gái này là người không chịu được cô đơn, mình nghi ngờ không biết bác ấy nhường chỗ cho mình ngồi ngoài lòng tốt ra có phải còn muốn tìm người nói chuyện phiếm cho đỡ buồn không.
Ý nghĩ của mình là nếu đã bị hiểu nhầm vậy thì cứ phối hợp với bác gái này đi.
"Đúng ạ, đây là lần đầu cháu mang thai." Nói xong mình còn cố tình sờ sờ bụng.
"Mang thai lần đầu phải hết sức cẩn thận nha!" Bác gái nói xong quay đầu lại nhìn Hoắc Hiên, "Chồng cháu cũng khá đẹp trai nha."
Hoắc Hiên đang tủm tỉm cười nghe xong câu này mặt nghệt ra. Đến lượt Hoắc Hiên bị bác gái này đùa rồi, lần này thì đến phiên mình cười nha, ai bảo anh không giải thích giúp mình nên giờ mình chỉ ngồi một bên xem kịch thôi.
"Chàng trai nghe dì nói một câu, phụ nữ mang thai rất cực khổ, cho nên làm một người chồng nhất định phải nhẫn nại với vợ. . . . . ." Bác gái giống như chọc đúng chỗ ngứa, nói liên tục không dừng lại được. Đây mà gọi là một câu sao?
Không ngờ nha, Hoắc Hiên lại nhập cuộc rất nhanh, suốt đường đi anh ấy và bác gái mỗi người một câu, một người hỏi một người đáp rất ăn ý, thật sự Hoắc Hiên rất giống một người sắp được làm cha rất khiêm tốn lắng nghe kinh nghiệm của người đi trước. Chậc, không biết Hoắc Hiên định làm cho người nào mang bầu đây? Nhưng đối tượng nhất định không phải là mình —— mình không cho phép nha!
Đến điểm xuống mình chống eo đứng lên từ từ, Hoắc Hiên cũng rất ăn ý cẩn thận đỡ mình xuống xe. Lúc xuống xe bác gái còn ngó đầu ra chúc phúc cho bọn mình, chúc bọn mình hạnh phúc cho đến khi chiếc xe bus đi khuất tầm nhìn của bọn mình.
Mình và Hoắc Hiên quay sang nhìn nhau.
"Em thật sự giống phụ nữ mang thai ư?" Mình chỉ chỉ vào cái bụng, ánh mắt đáng thương hỏi Hoắc Hiên.
"Con của chúng ta nhất định rất đáng yêu." Được voi đòi tiên, Hoắc Hiên còn lấy tay xoa xoa bụng mình nữa.
". . . . . ."
Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo một cái đã đến cuối tháng, nói cách khác thì đến lúc Giang Lâm phải về bên kia rồi.
Từ sau hôm đi chơi đó, quan hệ giữa mình và Hoắc Hiên khá ổn, nói đúng hơn là tỉnh cảm rất mập mờ. Hoắc Hiên vẫn không nói nốt điều muốn nói, nhưng ánh mắt nhìn mình thì giống như bản thân mình đã tự hiểu rồi. Xin lỗi, nô tì rất ngốc, không nói ra mình làm sao mà tự hiểu được.
Cuối cùng, lợi dụng lúc Hoắc Hiên phải ra nước ngoài công tác mấy ngày, mình liền cầm đơn từ chức vào phòng làm việc của Hoắc Huyền.
"Anh nghĩ quan hệ của bọn em vẫn rất tốt." Hoắc Huyền cầm đơn từ chức của mình rồi nói.
"Dạ, đúng thế." Mình lầm bầm trong miệng. Quan hệ tốt thì sao, mình không muốn mọi chuyện cứ mập mờ không rõ ràng.
"Vậy thì hãy nói cho anh biết lý do thật sự cho việc này," Hoắc Huyền dừng một chút, "Lý do vì sao phải đợi đến lúc Hiên không có ở đây mới nộp đơn?"
"Bởi vì có người muốn kết hôn."
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
60 chương
8 chương
19 chương
111 chương