Tác giả: Đản Thát Quân Biên tập: Red9 Chương này dài gấp đôi chương bình thường. Ra muộn một chút, mn thông cảm. Tiểu Mã đưa Tiếu Kỳ đến Bạch Hổ sơn, dặn dò hắn vài câu rồi xoay người rời đi. Thấy hắn đánh xe đi xa rồi, Tiếu Kỳ lúc này mới đem tín hiệu trên người thả xuống. Không bao lâu, giữa núi rừng liền truyền đến tiếng vó ngựa chạy nhanh đến. Chỉ thấy Thanh La và Hắc Diệu một trước một sau đang đi tới, hai người thấy Tiếu Kỳ đang dựa vào cây đại thụ, sắc mặt hắn lúc này tái nhợt, đáy lòng cả kinh. Tung người xuống ngựa, hai người quỳ trước mặt Tiếu Kỳ "Chủ nhân, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong ngài thứ tội..." Vì đi đường dài nên vết thương Tiếu Kỳ cũng không tốt lên bao nhiêu, hao phí tinh thần, có phần uể oải. Hắn thấy bọn họ thì nhẹ nhàng khoát tay đánh tay, trả lời "Trở về thôi." Tuy rằng Bạch Hổ sơn cách đại doanh Bách Việt không xa nhưng bọn họ biết nơi này không an toàn chút nào. Đang thời buổi loạn lạc, hiển nhiên nơi này không thể tính là một địa điểm tốt. "Rõ thưa chủ nhân." Sau đó đứng dậy, hai người nhanh đi đến bên người Tiếu Kỳ. "Dọc đường đi đừng làm kinh động đến người khác, hiểu không?" Hai người cúi đầu cùng đáp, thủ hạ động tác nhanh gọn, không dám chút nào trì hoãn, lập tức cẩn thận đem Tiếu Kỳ nâng lên ngựa. Bởi gì trên đường đến đây đã sớm an bài trước, trên đường tránh được vô số tai mắt, bí mật về đại doanh vô cùng thuận lợi. Tiếu Kỳ thừa dịp đêm tối, dưới sự bảo hộ của hai người vội vã trở về trướng lớn trung quân. Từ khi thu được tín hiệu của Tiếu Kỳ, ngoại trừ việc chiến sự ra thì Tiếu Lâm cũng không ly doanh lần nào. Thủ hạ Tiếu Kỳ được phái trông chừng là Bạch Ảnh đã sớm đợi ở bên trong, nhìn thấy Tiếu Kỳ liền vui mừng nghênh tiếp, mặt lộ ra bao vui mừng "Chủ nhân, người rốt cuộc cũng đã trở về." Tiếu Kỳ đi cả ngày đường, thân thể uể oải bất kham làm vết thương mơ hồ có cảm giác đau, thấy Bạch Ảnh hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng. Dưới sự giúp đỡ của Thanh La và Hắc Diệu, hắn chậm rãi đến nên giường ngồi xuống. Thoáng thở phào, hắn khàn giọng nói "Những ngày gần đây, chính sự diễn ra như thế nào rồi?" "Bẩm chủ nhân, tất cả đều đúng như chủ nhân đoán. Đại hoàng tử mất tích nhiều ngày lúc trước đã được một đại hiệp giang hồ cứu, năm ngày trước đã trở lại đại doanh Bách Việt trong bình an, toàn quân trên dưới phấn chấn không thôi. Hắn sau khi trở lại cho dù thân thể có chút không khoẻ nhưng nhờ quân y dốc lòng chăm sóc chữa trị mà hồi phục ít nhiều, mà Đại hoàng tử rất nhanh sau đó đã chấp chưởng toàn quân, trong quân không có dị động nào. Có thể từ khi mật thám báo lại, nói chủ nhân và Nguyệt lâu chủ bất ngờ rơi xuống vách núi, chúng ta vì vậy mà mất đi tin tức của chủ nhân. Đại hoàng tử lòng như lửa đốt, nhiều lần thề rằng nếu ngài có bất kỳ một thương tổn nào sẽ cùng sống chết với Bắc Nhung, bắt bọn họ nợ máu trả bằng máu. Mà trong cung Bách Việt cũng để ý đến nơi này, trong quân trước mắt vẫn không biết là chủ nhân mất tích. Vì che giấu việc này, Đại hoàng tử tránh né tai mắt, bí mật hạ lệnh cho mấy chục thân tín đi tìm kiếm chủ nhân. Còn bản thân thì mang thương ra trận, cùng một hồi ác chiến bới Bắc Nhung, đại quân Bách Việt ý chí nóng như lửa, tất cả đều chiến thắng trở về." Tiếu Kỳ trầm mặc chốc lát, về sau mới gật gật đầu ra hiệu mình biết rồi. Tiếp sau đó, hỏi "Ta không ở đây mấy ngày, trong cung và đại doanh còn có tin tức gì không?" Bạch Ảnh tiến lên một bước, đứng bên Tiếu Kỳ dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy thấp giọng nói "Chủ nhân đi rồi, Đỗ cô nương tỉnh lại từng đến trướng lớn tìm người, sau khi đi ra thì tựa hồ có hoài nghi thân phận của thuộc hạ nhưng nàng cũng không nói gì. Thuộc hạ ngày đêm cảnh giác, Đỗ cô nương cũng không có hành động gì đặc biệt, càng không liên hệ gì với người ở trong cung. Mà trong cung Bách Việt, phiên vương ngày hôm trước vừa lục đục quay về hướng trở lại đất phong. Còn có tin đến báo, bệnh của bệ hạ tái phát, các thái y nói cũng không quá lạc quan gì. Các quan đại thần đã đứng ra dâng tấu thỉnh bệ hạ mau chóng phong Thái tử, làm an lòng người. Mà Tam hoàng tử cùng Lãnh đại tướng quân, Đỗ gia liên kết với nhau, cơ hồ đã nắm toàn bộ quyền hành trong triều. Trước mắt đều dựa vào thế lực bên thông gia của Hoàng hậu, đã làm lung lay không ít quan văn võ trong triều. Thuộc hạ sợ là..." Lạnh lùng kéo kéo môi, con ngươi đen không thấy đáy của Tiếu Kỳ loé lên tia ám mang "Tam ca cũng thật là, đã đánh lên ta một bất ngờ." Hắn cùng Đại hoàng huynh xuất chinh ở bên ngoài, coi như đại thắng trở về. Trường An trong ngoài từ lâu đã là của hắn, hơn nữa hậu cung có Hoàng hậu toạ trấn, trên triều thì có Lãnh Thiên Sơn cùng Đỗ Nguyễn, mặc cho bọn họ có thế lực ngập trời thì có làm sao? Mặc dù là có phụ hoàng nhưng cũng đâu gây bao nhiêu kiêng kị. Xem ra lần này hắn đến Bắc Nhung, rời xa triều chính, chính là dành cho Tiếu Mặc một vận may, một cơ hội tốt để lung lạc lòng người. "Mà thuộc hạ nhìn thấy chủ nhân quay trở về an toàn, mừng rỡ vạn phần, thật sự là quá tốt." Bạch Ảnh thở phào nhẹ nhõm, lo lắng đã nhiều ngày, rốt cuộc giờ khác này mới yên lòng. "Mấy ngày nay khổ cực cho ngươi." Tiếu Kỳ gật đầu, tay xoa trán "Cũng không còn sớm nữa, các ngươi đều xuống đi." "Thuộc hạ xin cáo lui trước." Bọn Bạch Ảnh mới đi ra không bao lâu thì trướng lớn đã có người nhấc lên. Một trận gió lạnh cùng người mới đến hướng hắn thật mãnh liệt chạy đến, giống như một cơn lốc vậy. Tiếu Kỳ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người kia bước nhanh đến, một bước nhanh giang tay ôm chặt lấy hắn. Hắn ngẩn người, một lát sau mới bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ lên vai người đó. Giả mờ thoải mái nói "Đại hoàng huynh, nhanh buông tay ra, thần đệ vất vả lắm mới trở về từ cõi chết, lúc này lại sắp bị hoàng huynh ghìm chết luôn rồi." "Nói bậy bạ!" Tiếu Kỳ nghe, rốt cuộc buông hắn ra, viền mắt đỏ bừng trừng Tiếu Kỳ "Đỡ hơn là không còn tim không còn phổi!" "Hoàng huynh, ta vừa nghe nói mấy ngày nay ngươi thần dũng cực điểm, làm Bắc Nhung đại bại, bọn họ tan tác mà trở về. Ta thực sự hảo hảo chúc mừng hoàng huynh một phen." Lúc chỉ có mình và người thân thiết ở bên cạnh, Tiếu Kỳ mới có thể dùng giọng nói ôn hoà "Còn có.... Mấy ngày nay vì việc của ta đã hại ngươi phải lo lắng không ít, thật có lỗi.... Thương thế của ngươi đã tốt chưa?" "Coi như còn có chút lương tâm. Ai..." Tiếu Lâm sau kho nghe tin Tiếu Kỳ rớt xuống vách núi, mấy ngày nay đều không chợp mắt, mãi đến tận khi nhìn thấy con người này bình an đứng trước mặt mình nói chuyện mới thở phào nhẹ nhõm "Sau khi ta trở lại, quân y đã chăm sóc cho ta rất tốt, đã khỏi từ lâu rồi. Ngược lại, ngươi..." Tiếu Lâm nhìn hắn, nhìn trên người hắn quấn vải trắng mà không khỏi cau mày, mang theo trách cứ "Lần sau đừng tiếp tục làm loạn như vậy, lần này tính là số may, có thể an toàn trở về. Nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, ngươi nói hoàng huynh nên làm sao bây giờ, phụ hoàng phải làm sao?" ".... Ừ." Tiếu Kỳ nghe bốn chữ "An toàn trở về", đáy mắt trở nên tối tăm, hơi cúi lông mày xuống. Nghe vậy chỉ khẽ đáp một tiếng. Tiếu Lâm nhìn vết thương trên người hắn, liền thấy khuôn mặt lúc này, thở dài "Ta cho gọi quân y tới, lúc này ngươi nên dưỡng thương trước đi. Chiến sự Bắc Nhung tạm thời không nói tới, mấy ngày nay thế quân ta như chẻ tre, phỏng chừng lúc đánh tới Ứng Thiên thành, bức Bắc Nhung quy thuận như nằm trong tầm tay." Tiếu Kỳ nghe xong miễn cưỡng cười "Hoàng huynh cũng đại quân Bách Việt khí thế như lửa, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi." "A Kỳ, ngươi bớt cái việc nói mấy lời khách sáo đó đi." Tiếu Lâm hít lấy một hơi "Ta biết ngươi lo lắng cho an nguy của Nguyệt lâu chủ." "Đại hoàng huynh...." Tiếu Kỳ dừng một chút, con mắt sáng lên "Ngươi có tin tức gì về y không?" Tiếu Lâm bất đắc dĩ lắc đầu "Sau khi mất tin tức về các ngươi, ta liền phái rất nhiều người bí mật đi tìm. Thế nhưng tất cả đều tay trắng trở bề, hơn nữa bên kia Bắc Nhung cũng phòng thủ nghiêm ngặt hơn, cũng có người đến đáy vực lùng bắt các ngươi, chúng ta còn phải vừa tránh né vừa thăm dò, có lúc thật sự là hữu tâm vô lực, không thể đi tìm các ngươi." Tiếu Kỳ không ngờ đến kết quả lại như vậy, mà chung quy vẫn là tích nhiều hy vọng hơn. Giờ khắc này nghe xong, có chút hy vọng và lo lắng. "A Kỳ, ngươi đừng quá thương tâm." Tiếu Lâm nhìn đệ đệ vừa thất lạc trở về của mình, không nhịn được an ủi "Có lúc, không có tin tức gì còn tốt hơn là có được tin tức, không phải sao?" Hắn nói rồi móc trong ngực ra một ngọc bội đưa cho Tiểu Kỳ "Đây là thứ hôm nay mà các mật thám tìm được ở nơi các ngươi ngã xuống, phát hiện ra nó sau đó đuổi tới nơi này, ta nghĩ nó là đồ trên người Nguyệt lâu chủ, ngươi có ấn tượng gì không?" Tiếu Kỳ nhận lấy ngọc bội, dưới ánh nến tinh tế xem xét, phỉ thuý trong suốt như nước, nhu nhuận, long lanh, hoa văn trên ngọc bội khắc hai chữ "Vân Sinh" như rồng bay phượng múa. Ngọc bội trong tay bị nắm chặt, nhớ đến chủ nhân của ngọc bội giờ không biết sống chết thế nào, khí tức trên người Tiếu Kỳ chuyển lạnh, tựa hồ đem bốn phía đều đóng thành băng. "Hẳn là của Nguyệt Vân Sinh. Đại hoàng huynh, cứ cho là các ngươi không tìm được người đi, nhưng tin tức cũng không có hay sao?" Tiếu Lâm nhìn Tiếu Kỳ, chỉ cảm thấy đệ đệ thân ái của mình lúc này như một con dã thú bị thương, cố nén nội tâm bi thống, chỉ nguyện nằm ở góc liếm láp vết thương. Hắn nhịn không được thở dài nói "Chúng ta phái mật thám đi thám thính hết thảy tin tức bên trong, nhưng hoàn toàn không có, nghe thấy có mật thám báo lại, gặp phải một nhóm người, nghe lời nói và cử chỉ thì đích thị là người Trai Nguyệt Lâu." "Trai Nguyệt Lâu?" Tiếu Lâm gật đầu, "Bọn họ cùng chúng ta cũng giống nhau, từ đáy vực bắt đầu tìm kiếm, thuận dòng chảy một đường tìm xuống. Nếu họ cũng không phát hiện, như vậy chứng tỏ khả năng Nguyệt lâu chủ còn sống là rất cao, hơn nữa cũng có thể đã có người cứu. Chỉ cần không từ bỏ, chuyện tìm y cũng chỉ còn là vấn đề thời gian." Tiếu Kỳ trầm thấp đáp một tiếng "Ngươi trở về, bị thương không ít, chớ có suy nghĩ nhiều." Tiếu Lâm ngữ trọng tâm trường nói "Ta tiếp tục phái người đi tìm Nguyệt lâu chủ, mong rằng y là cát nhân thiên tướng." "Hy vọng là vậy." Tiếu Kỳ miễn cưỡng gật đầu cười. "Thời gian không còn sớm nữa. Ngươi trên đường trở về cũng mệt rồi, ta không quấy rầy, ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Tiếu Lâm nói, "Những chuyện khác đừng bận tâm làm gì, chờ ngươi khỏi hẳn, chúng ta sẽ bàn chuyện sau." "Được." Tiếu Kỳ gật đầu "Làm khổ Đại hoàng huynh rồi." "Ngươi còn khách khí với ta." Tiếu Lâm bật cười, "Nếu không phải vì ta, các ngươi sao có thể gặp cái tai bay vạ gió này, Nguyệt lâu chủ nào có phải vào tù lao rồi tin tức cũng không có. Yên tâm, chỉ một ngày còn ta, Nguyệt lâu chủ còn chưa tìm được, ta sẽ không từ bỏ." "Hoàng huynh..." "Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi xử lý quân vụ đây." Tiếu Lâm cười nhạt một tiếng, "Ta mong ngươi nhanh nhanh lành vết thương, cùng ta xuất chinh, diệt trừ cái tai hoạ lớn Bắc Nhung này, làm đám người Bắc Nhung phải chịu cúi đầu dưới Bách Việt." "Được." Tiếu Kỳ cười cười "Hoàng huynh đi đi." Tiếu Lâm đi rồi, trong tay Tiếu Kỳ vẫn luôn năm chặt ngọc bội, thất thần nhìn đèn lồng mang ánh sáng chập chờn trong trướng, nửa ngày không nhúc nhích, một câu cũng không nói, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì? Đột nhiên bên ngoài trướng lớn có huyên náo, Tiếu Kỳ sau khi nghe xong không khỏi cau mày "Chuyện gì?" Sau đó có một tên thủ vệ xốc mành lên, đi tới vén áo choàng lên hướng hắn quỳ xuống, một mặt có chút khó chịu nhìn Tiếu Kỳ. Trước đó Tiếu Kỳ đã phân phó, ngoại trừ Tiếu Lâm và mệnh lệnh của hắn thì những người khác đêm nay cũng tuyệt không gặp mặt. "Làm sao vậy?" Tiếu Kỳ mặt không đổi hỏi. "Hồi Đô thống, Đỗ cô nương cầu kiến." Trầm thủ vệ bị Tiếu Kỳ vô hình gây áp lực, thấp giọng đáp. Mi tuấn nhíu chặt, tâm tình Tiếu Kỳ lúc này không quá tốt, mà Đỗ Vân Trúc dám huyên náo ở đây, lại còn đem lưỡi dao hướng đến nàng. Thủ vệ chỉ im lặng thở dài, bộ dạng chủ nhân lúc này cũng sẽ không thèm liếc nhìn nàng. Nhưng còn không đợi Tiếu Kỳ chối bỏ thì bên ngoài đã truyền đến tiếng hô ngạc nhiên của thủ vệ "Đỗ cô nương, không thể!" Sau đó, thủ vệ Trầm Ca phát hiện Đỗ Vân Trúc vượt qua người cản, một bước vọt vào, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Tiếu Kỳ. "Trầm Ca, ngươi lui xuống trước đi." Con ngươi Tiếu Kỳ loé lên một tia không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố nhịn xuống hoả khí. Lúc này đây, nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, bình tâm lại cho Đỗ Vân Trúc cũng không khác nào bình tâm Đỗ Nguyễn cả. Bị giọng nói lạnh lùng của Tiếu Kỳ doạ, thân thể Đỗ Vân Trúc khẽ run, rất nhanh nén được tâm sợ hãi, đứng đó không nhúc nhích. Trầm Ca trước khi đi, liếc mắt đánh giá Đỗ Vân Trúc, người tinh tường sẽ nhận ra tâm tình chủ nhân không tốt, mấy ngày này, toàn quân đều biết Đỗ Vân Trúc có ý định với Tiếu Kỳ, mà bây giờ đây không phải hoàn toàn ngược lại sao? Mà chuyện của chủ nhân, hắn - một thủ vệ không cách nào xen vào được, liền trầm thấp đáp một tiếng nhanh chóng lui ra khỏi trướng. Bên trong chỉ còn hai người bọn họ, Tiếu Kỳ lãnh đạm đưa mắt nhìn Đỗ Vân Trúc "Chuyện gì?" Đỗ Vân Trúc nhìn thấy bộ mặt tái nhợt của Tiếu Kỳ, tảng đá nặng trong lòng rốt cuộc rơi xuống, rồi không nhịn được lo lắng cho thân thể hắn. Nàng hít lấy một hơi lặng nhìn hắn. "Nếu như Đỗ cô nương không có chuyện gì, thứ cho ta...." Tiếu Kỳ vốn hạ lệnh đuổi khách thì Đỗ Vân Trúc bên này đã nghe lời đoán ý, nhanh mở miệng "Điện hạ, người rốt cuộc đã trở lại." Tiếu Kỳ nghe vậy sững sờ. Đỗ Vân Trúc lúc này chậm rãi đi tới bên Tiếu Kỳ, mãi đến khi đến gần giường thì quỳ xuống ngẩng đầu lên nhìn "Khoảng thời gian điện hạ không ở, Vân Trúc và Đại hoàng tử đều rất lo lắng cho an nguy của điện hạ." Tiếu Kỳ khó nén kinh ngạc trong lòng, nhìn nàng không trả lời, khoảng thời gian này có Bạch Ảnh thay hắn toạ trấn, nếu như Đỗ Vân Trúc phát hiện, vậy không phải có ý là.... Dường như đã phát hiện ra nghi vấn của Tiếu Kỳ, vành mắt Đỗ Vân Trúc đỏ lên, khó nén giọng nói "Thế thân của điện hạ xác thực là khó phân thật giả, thế nhưng đối với Vân Trúc mà nói, người này như không giả, mà giả cũng như không. Vân Trúc biết đây là kế sách của điện hạ, muốn cứu Đại hoàng tử, cho nên dù có nhìn ra cũng chưa hề nói gì." Tiếu Kỳ nghe vậy, khuôn mặt dễ nhìn lập tức căng thẳng, khí tức càng lạnh. Nếu như Đỗ Vân Trúc nhìn thấu thân phận hắn, như vậy không phải nói là, Tiếu Mặc và Đỗ Nguyễn ở kia đều đã rõ là chuyện gì xảy ra. Nếu thật là như thế, bọn hon sẽ rơi vào thế bị động. "Bất quá thỉnh điện hạ yên tâm." Đỗ Vân Trúc làm sao không hiết hắn đang lo lắng "Việc này Vân Trúc sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai, tương lai cũng vậy." Trong lòng thất kinh, Tiếu Kỳ không dám tin nhìn Đỗ Vân Trúc "Ngươi..." "Điện hạ, Vân Trúc cũng chỉ là thứ nữ, lại bởi vì là người nhà họ Đỗ, có nhiều chuyện luôn thân bất do kỷ. Nhưng thỉnh điện hạ yên tâm, vô luận là xảy ra chuyện gì, Vân Trúc chắc chắn không để điện hạ lâm vào nguy hiểm." Đỗ Vân Trúc cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói "Mấy hôm nay, Vân Trúc luôn tụng kinh cầu phúc cho điện hạ, may mắn thay...." Nàng ngẩng đầu lên, mắt sáng như sao hiện ra tia quang rực rỡ "May mắn là trời cao nghe thấy Vân Trúc cầu thần phật phù hộ, giúp điện hạ bình an trở về." Tiếu Kỳ nghe xong, khoé miệng cong lên một đường cong trào phúng. Đúng, hắn an toàn trở về. Nhưng lại mất đi tin tức người kia, hắn lúc này ở đây sống tốt, ngươi kia thì sống chết không rõ. Đỗ Vân Trúc lặng lẽ quan sát thần sắc Tiếu Kỳ, có chút tính toán "Điện hạ, có một số việc, có lẽ người cùng Đại hoàng tử không tiện làm, thế nhưng lại thích hợp cho Vân Trúc làm." "Có ý gì?" Tiếu Kỳ sau khi nghe xong nhìn Đỗ Vân Trúc đang quỳ một bên. "Điện hạ lần này trở về, không chỉ bị thương mà còn chỉ có một thân mình." Đỗ Vân Trúc thấy thần sắc Tiếu Kỳ càng lạnh lẽo, làm như không thấy, tiếp tục nói "Vốn Nguyệt lâu chủ đi theo giờ lại chưa xuất hiện, hơn nữa Đại hoàng tử mấy ngày gần đây đánh thắng trận nhưng vẫn rất căng thẳng. Trong mật doanh thường có mật thám ra vào, lục tục hướng Đại hoàng tử báo cáo tình hình, có thể thấy điện hạ và Nguyệt lâu chủ xảy ra chuyện gì đó, mà lúc này Nguyệt lâu chủ vẫn chưa hiện thân, điện hạ tâm tình không ổn trọng, mặc dù người an toàn trở về, nhưng lại mất đi tin tức của Nguyệt lâu chủ." Tiếu Kỳ trầm mặc không nói, chỉ nghe. Đỗ Vân Trúc nhìn hắn không nói gì, liền biết mình suy đoán không sai "Điện hạ, người thấy Vân Trúc nói đúng không?" Nhẹ nhàng nâng mắt liếc nàng một cái, đáy mắt hiện lên hàn ý, làm Đỗ Vân Trúc dù chuẩn bị tâm lý kỹ càng cũng rùng mình một cái. Mười phần uy thế của nam nhân này, cùng khí thế thường ngày cơ hồ bất đồng. Lãnh khốc vô tình, như thái sơn sập ngay trước mắt, hắn cũng vậy nhưng lại khác biệt. Rốt cuộc, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, môi cong lên "Ngươi muốn gì?" "Vân Trúc không có ý muốn gì khác." "Ha ha." Tiếu Kỳ lạnh cười một tiếng, cân nhắc giọng như chấp niệm "Không còn ý muốn gì khác?" Đỗ Vân Trúc bất đắc dĩ cười cười, "Điện hạ, Vân Trúc chỉ muốn cùng ngài phân ưu." "...." Tiếu Kỳ không trả lời, dường như chờ câu sau của nàng. "Thỉnh điện hạ ân chuẩn, để Vân Trúc đem người đi tìm Nguyệt lâu chủ." Biểu tình Đỗ Vân Trúc nghiêm túc, không giống chuyện cười, trịnh trọng đáp. Trong mắt loé lên một tia nghi hoặc rồi rất nhanh biến mất như chưa hề xuất hiện. Tiếu Kỳ kéo môi "Người nhà họ Đỗ, ngươi nghĩ ta nên tin?" Đỗ Vân Trúc không chút nào tức giận "Điện hạ, sông từ Ứng Thiên thành chảy qua ba huyện. Theo thứ tự là Đào Nguyên, La Thành, Hách Lâm, theo dòng chảy thì có thể phán đoán được, nếu xuôi theo dòng, khoảng chừng sẽ phải chảy qua các địa phương khác, khả năng cao nhất là Mạc gia thôn, Phù Phong phủ, Kim Long châu, Ô Tử trang, Ninh Cổ quan, quận Trung Thiên là sáu nơi mà nó đi qua." nàng nói xong liền lặng ngẩng đầu nhìn Tiếu Kỳ. Tiếu Kỳ có điểm kinh ngạc, về sau liền tỏ ra bình tĩnh. Chờ nàng nói xong, hắn nhìn nàng chằm chằm tựa như đang suy tính. Đỗ Vân Trúc cũng không gấp, quỳ ở đó chờ. Sau một hồi lâu, nàng nghe thấy Tiếu Kỳ nói "Ta mệt rồi, ngươi đi xuống trước đi." Không từ chối, cũng không đáp ứng. Kết quả này thật ngoài sở liệu, mà Đỗ Vân Trúc cũng không biết có nên tiếp tục không. Không chờ nàng nghĩ bước tiếp nên làm sao thì Tiếu Kỳ đã cho người gọi vào đem Đỗ Vân Trúc ra ngoài. Đỗ Vân Trúc cẩn trọng từng bước đi, ánh mắt vẫn gắt gao đặt lên người Tiếu Kỳ, bỗng có chút không cam lòng. Thấy hắn tựa hồ như không nói thêm gì cả, nhịn không được lên tiếng "Điện hạ, bên cạnh người sẽ không ai so với Đỗ Vân Trúc thích hợp hơn đâu." Bất kể là Tiếu Lâm hay Tiếu Kỳ, một khi điều động, tất sẽ khiến thế cuộc càng thêm căng thẳng, bọn họ nhất định tìm ra biện pháp, không thể ngồi chờ chết, lại nói, hai người bọn họ đều có thương tích trên người, có chuyện gì bất ngờ, muốn bình an trở về cũng là điều khó nói. Nếu phái thủ hạ đi tìm, một khi gây ảnh hưởng quá lớn, Bách Việt cũng sẽ phát giác. Chỉ có nàng mới thần không biết, quỷ không hay, đánh lạc hướng, thay Tiếu Kỳ thâm nhập Bắc Nhung, tìm kiếm Nguyệt Vân Sinh cũng như lừa gạt hai người Tiếu Mặc và Đỗ Nguyễn, cùng bọn người bọn họ phái tới. Hiển nhiên Tiếu Kỳ đối với kiến nghị này không động tâm lắm. Thế nhưng, hắn do dự. Đỗ Vân Trúc như một con dao hai lưỡi sắc bén, một quân cờ vi diệu trong bàn cờ. Tốt ở điểm làm ít hiệu quả nhiều, mà không tốt cũng vì tự tổn hại cũng không ít. Thấy Đỗ Vân Trúc vẫn nhìn mình, Tiếu Kỳ chỉ nhàn nhạt xua tay, gương mặt tuấn tú không cảm xúc, con ngươi lay động không tìm ra một chút hỉ nộ nào. Đỗ Vân Trúc thầm nói, cũng được thôi, việc này đâu vội vàng. Nếu bọn họ không tin, nàng sẽ chờ, nàng tin là hắn có một ngày cũng sẽ phải cầu nàng giúp. Thời điểm đó... Mái tóc rủ xuống che đi hai mắt, che đậy đi đôi môi đang câu lên một độ cong. Không phải chỉ là hai lời ba chữ là có thể giải quyết hết. Hoàn chương 50.