Tác giả: Đản Thát Quân Biên tập: Red9 "Các ngươi chạy mau." Quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt của hoàng đế Bắc Nhung đang khiếp sợ nhìn bọn họ, Nguyệt Vân Sinh cảm thấy tình thế càng ngày càng không ổn, lập tức đẩy Tiếu Kỳ ra, cầm lên một cái chén ngọc khắc hoa quăng về phía hoàng đế Bắc Nhung. Hoàng đế cho dù mới vừa tỉnh lại sau hôn mê nhưng khi thấy tình huống nguy cấp, theo bản năng kéo Thục phi đang nằm bên cạnh chắn trước mặt mình. Thục phi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, giờ khắc này liền hoảng sợ trừng mắt, rất nhanh sau đó bị cái chén đập làm cho ngất đi. "Còn không mau chạy đi!" Nguyệt Vân Sinh một bên phi thân đánh về phía hoàng đế, một bên hướng hai người Tiếu Kỳ còn đang sững sờ mà lạnh lùng quát. Tiếu Kỳ thấy vậy, biết là nếu không mau đưa Tiếu Lâm đi thì e là ba người họ sẽ phải chết ở chỗ này. Hắn nhanh chóng quyết định, cuối cùng cùng Nguyệt Vân Sinh liếc mắt, cắn chặt răng vác Tiếu Lâm lên vai, nhanh chóng đạp cửa sổ nhảy ra ngoài. Nguyệt Vân Sinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hết sức tập trung đối phó với hoàng đế. "Cứu giá! Cứu giá! Có thích khách!" Hoàng đế từ lâu đã đem Thục phi vứt sang một bên, từ trên giường chạy trốn, nhân cơ hội ra khỏi cửa, vừa chạy vừa hô to. Nhưng lúc gã mới đến cửa đã bị Nguyệt Vân Sinh đá ghế chặn đường, không thể làm gì khác hơn là vọt người chạy vào trong vơ lấy một thanh kiếm đưa ngang trước người. Nguyệt Vân Sinh khẽ cười một tiếng, cầm trong tay nhuyễn tiên, từng bước từng bước áp sát hoàng đế. Bên ngoài nghe thấy giọng thất thanh của hoàng đế, nhanh chóng vọt vào trong, sau khi nhìn thấy tình huống trước mắt liền choáng váng không thôi. Gặp phải biến cố liên tục, hoàng đế mới nhìn rõ dáng dấp của người trước mặt. Khuôn mặt kia.... gã kinh hãi, thực giống như một khuôn mẫu cùng một người làm ra. Trong lòng gã thất kinh, có một loại linh cảm không lành. "Còn không bắt tên thích khách kia cho trẫm!" Nguyệt Vân Sinh tiên phát chế nhân*, lập tức quát lớn. (* Thực chất là hành động tiến công trước để chế áp địch giành quyền chủ động...) Quả thế! Ngay khi lệnh vừa ra, hoàng đế lại càng khiếp sợ hơn nữa, thậm chí ngay cả âm thanh của hai người cũng tương tự. "...." Nhóm cấm vệ nhìn Nguyệt Vân Sinh lại nhìn sang bộ dạng chật vật của hoàng đế Bắc Nhung, nhất thời bị làm cho hồ đồ. Trước mắt bọn họ là hai vị hoàng đế, người vừa mới lên tiếng bắt thích khách, người vừa mới cùng Hồng Mãn công công trở về. Bọn họ nghi hoặc nhìn con người chỉ mặc riêng chiếc áo trong kia. Cho nên là, hoàng đế này là giả? "Hoàng đường!" Hoàng đế nổi giận quát đám người còn đang chần chừ kia "Thích khách từ đâu đến, dám giả mạo trẫm, lá gan thật lớn! Chúc Thanh, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau bắt tặc nhân này cho trẫm!" "...." Cảm giác này cũng không giống giả chút nào. Thủ lĩnh cấm vệ quân Chúc Thanh yên lặng đưa ánh mắt về phía Nguyệt Vân Sinh. "A...." Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong thì cười lạnh, trừng ánh mắt lạnh lẽo và giận về phía hoàng đế "Không nghĩ tên tặc nhân này lại có mấy phần ngoan cố, tình cảnh như vậy mà vẫn giữ được bộ dạng trấn tĩnh, trẫm không thể không bội phục ngươi!" "Hoàn toàn là bịa đặt!" Hoàng đế nghe xong, mắt không khỏi hiện lên tia lửa "Chúc Thanh, ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau bắt hắn cho trẫm!" Chúc Thanh lần thứ hai bị điểm danh, khổ sở nhìn hai người. Hai người này đến cuối ai thật ai giả, việc này làm hắn hồ đồ cả ra rồi. "Bệ hạ... Bệ hạ... Không xong rồi bệ hạ!" Ngoài cửa bỗng nhiên có người la lớn, có vẻ như thị vệ đó vừa đuổi tới Long Khánh điện, vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong này cũng nhất thời sửng sốt. Một đám cấm vệ quân bao vây xung quanh... Hai hoàng đế? "Chuyện gì náo động?" Hai người cờ hồ như đồng thời mở miệng. "...." Mọi người sau khi nghe xong, đáy lòng càng thêm bất đắc dĩ, trong lúc ấy nhất thời hai mặt nhìn nhau. Thị vệ kia há hốc mồm nhìn hai vị hoàng đế, hai người kia đều đồng thời nhìn về phía mình, làm áp lực trong hắn tăng lên gấp bội, gã theo bản năng trả lời "Bẩm bệ hạ, kẻ đeo mặt nạ nhốt tại Đồng Tước đài kia sau khi tỉnh lại liền luôn miệng nói mình là Hồng Mãn công công. Nhưng Hồng Mãn công công rõ ràng tối hôm qua đã cùng bệ hạ rời khỏi Đồng Tước đài..." "...." Hoàng đế nghe xong, đột nhiên tức giận "Hồng Mãn, Hồng Mãn đâu?" Mọi người lập tức nhìn xung quanh điện một vòng, phát hiện người phải ở đây lúc này là Hồng Mãn lại không thấy đâu. Nói như vậy... "Người kia là hoàng đế giả!" Lúc Chúc Thanh phản ứng lại muốn bắt Nguyệt Vân Sinh, cơ hồ sau đó Nguyệt Vân Sinh đã cấp tốc tiến lên đánh rơi kiếm trên tay hoàng đế, sau đó một lưỡi dao găm sắc bén đặt trên cổ gã. Sau khi chế ngự hoàng đế, y liền điểm mấy huyệt trên lên người hoàng đế, hoàng đế nhất thời không có cách nào phản kháng, ngay cả lời nói đều không thốt ra được, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, khí cấp bại phôi nhìn Nguyệt Vân Sinh và mọi người. "Không muốn hoàng đế các ngươi gặp chuyện thì toàn bộ mau tránh ra cho ta." Nguyệt Vân Sinh một bên chế ngự hoàng đế, một bên từng bước từng bước đi ra cửa. Chúc Thanh vốn chắn trước cửa, nhưng Nguyệt Vân Sinh lại thấy bọn họ không hề nhúc nhích một chút nào, y cười lạnh, dao cứa lên cổ mạnh hơn một chút, trên cổ hoàng đế nhanh chóng hiện lên một vết cắt nhỏ của dao, máu lập tức ứa ra "Không muốn gã chết thì cứ dựa theo lời ta mà làm, các người đến cùng là làm hay không làm?" "Mau tránh ra! Lập tức tránh ra!" Chúc Thanh không ngờ Nguyệt Vân Sinh lại dám đả thương hoàng đế, lập tức quay sang quát lớn đám người xung quanh, sau đó lớn tiếng nói với Nguyệt Vân Sinh "Ngươi thả bệ hạ ra thì bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng!" "Ha ha..." Nguyệt Vân Sinh đặt dao trên cổ hoàng đế, chỉ cười lạnh một tiếng, căn bản là không quan tâm đến bọn họ. Y bước một một bước, mọi người liền lùi về sau một bước. Chỉ lo là bị ép đến ngọc đá cùng tan, tổn thương đến hoàng đế. Thị vệ bên trong có mấy người rục ra rục rịch không có ý lui về phía sau, Nguyệt Vân Sinh nhìn thấy liền đưa dao găm cứa vào sâu thêm một chút nữa, hoàng đế cau mày, trên cổ nhanh chóng chảy ra dòng máu. "Lui lui lui! Đều lui ra cho ta! Không nghe thấy lệnh của ta sao? Toàn bộ đều lui ra hết ra cho ta!" Lúc Thanh thấy vậy lập tức hướng mọi người cao giọng hô lên, chỉ lo là ép Nguyệt Vân Sinh quá sẽ khiến hoàng đế chịu vết thương càng nặng. Thấy mọi người đều bị kiềm hãm lại, Nguyệt Vân Sinh lúc này mới an tâm điều khiển hoàng đế, chậm rãi đi về phía Long Khánh điện. Bên ngoài chẳng biết lúc nào đã xuất hiện đám người cầm theo tên bắn, Nguyệt Vân Sinh nhìn thấy vậy liền cười lạnh một tiếng, nhìn sắc mặt căng thẳng của Chúc Thanh "Chúc lĩnh quân, ngươi nói đám cấm vệ quân này bắn tên nhanh hơn hay con dao găm trong tay ta nhanh hơn đây?" Chúc Thanh nghe vậy thay đổi sắc mặt, quay đầu trừng đám người bắn tên kia mà la lớn "Tất cả dừng tay, không có mệnh lệnh của ta, bất kì ai cũng không được manh động." Nguyệt Vân Sinh thấy đám cấm vệ cầm tên nhanh chóng hạ vũ khí xuống thì cười nhạt một tiếng, lúc này mới chậm rãi điều khiển hoàng đế từ trong điện đi ra, hướng về đường xuất cung mà đi. "Ngươi rốt cuộc như thế nào mới có thể buông tha bệ hạ!" Chúc Thanh cau mày nhìn Nguyệt Vân Sinh, tập trung quan sát từng cử chỉ nhất động của y, một bên đối thoại để phân tán lực chú ý của y, vừa nỗ lực tìm ra chút sơ hở cứu giá hoàng đế đang bị bắt làm con tin. "Lập tức chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, một người phu xe ngựa, chờ ta ra khỏi Bắc Nhung, đến nơi an toàn rồi ta sẽ thả hoàng đế các người trở về." Chúc Thanh sau khi nghe xong lại có chút do dự, khổ sở nhìn hoàng đế. Hoàng đế thấy vậy, lạnh lùng kéo kéo môi, ngửa đầu nhìn Nguyệt Vân Sinh, ra hiệu cho y giải á huyệt của mình ra. Nguyệt Vân Sinh biết nếu không phải hoàng đế lên tiếng, bọn họ chắc chắn không ai dám đáp ứng điều kiện của y, y nhanh chóng giúp gã giải trừ huyệt đạo. Hoàng đế trào phúng mà cong cong môi, mắt phượng khẽ nheo lại, nhìn đám người đang do dự không dám quyết định kia lạnh lùng ra lệnh "Chúc Thanh, chuẩn bị xe." "Vâng, bệ hạ." Chúc Thanh sau khi nghe xong thì ra lệnh cho người bên cạnh chuẩn bị xe, còn mình thì vẫn cảnh giác nhìn Nguyệt Vân Sinh. "Cầm chắc chuỷ thủ của ngươi." Hoàng đế âm lãnh, mắt liếc xéo Nguyệt Vân Sinh, "Nếu như gây tổn thương cho trẫm quá lớn, ngươi cũng khó mà thoát khỏi cung." "A, bệ hạ không cần lo lắng." Nguyệt Vân Sinh nhàn nhạt đáp "Kính xin bệ hạ cùng ta đi một chuyến." "Hừ." Thân là người bị chế ngự, hoàng đế Bắc Nhung cảm thấy vô cùng mất mặt, nhìn gương mặt giống mình y như đúc kia, gã như nếm phải ngũ vị tạp trần, ai nghĩ được thân là hoàng đế Bắc Nhung lại bị chính kẻ nguỵ trang thành mình chế ngự như vậy, dư vị bên trong thật khiến tâm tình người ta trở nên vi diệu! Dù cho đáy lòng gã ngàn vạn lần hận không thể đem người này đâm ngàn đao, trên mặt tĩnh như nước, tự nhắc nhở bản thân không được bức bách người này. Chỉ bằng một mình người này lại chút nữa đem đối tượng nguỵ trang là gã làm mọi người phải do dự, gã liền biết người này không phải kẻ hiền lành gì. Hơn nữa.... Cặp ngươi đen đột nhiên trầm xuống, kẻ này còn có thể cứu Tiếu Lâm khỏi Đồng Tước đài, có thể đoán ra người này tâm tư kín đáo, thần thông quảng đại! Chúc Thanh rất nhanh đã chuẩn bị một cỗ xe ngựa rất tốt, Nguyệt Vân Sinh nhìn kĩ cỗ xe ngựa, ngoại trừ người phu xe ngựa cũng không nhìn sang một thứ gì khác. Mà người phu xe kia... Y cười cười điều khiển hoàng đế lên xe. Coi như người này có công phu cao, chỉ cần y vẫn còn chế ngự được hoàng đế thì bọn họ cũng không làm gì nổi! Đợi sau khi ngồi vững vàng trong xe, Nguyệt Vân Sinh lạnh nhạt dặn dò người phu xe đằng trước "Lập tức ra khỏi thành!" "Bệ hạ!" Mọi người sau khi nghe xong không khỏi cả kinh, nếu đến lúc ra khỏi thành, người này lật lọng, hoàng đế lâm vào hiểm cảnh, bọn họ lúc đó phải làm thế nào đây? "Ra khỏi thành." Hoàng đế ngước mắt nhìn sắc mặt trầm như nước của Nguyệt Vân Sinh. "Đa tạ bệ hạ đã phối hợp." Mặc dù đằng sau rất nhiều binh lính cùng tướng lĩnh Bắc Nhung, Nguyệt Vân Sinh vẫn không chút hoang mang cùng sợ hãi. Vào giờ phút này, hoàng đế có chút bội phục con người này, ngay bước ngoặt lớn và nguy hiểm như vậy nhưng vẫn hờ hững một cách tự nhiên. Nếu như y thật sự là người của Bách Việt... Hoàng đế hơi cụp mắt, che đậy nơi đáy mắt đầy sát ý, vậy thì tốt nhất không được để cho y sống trở về! "Làm phiền bệ hạ đi theo tại hạ một chuyến." Nguyệt Vân Sinh thấy hoàng đế một lời cũng không nói thì nhẹ giọng lên tiếng "Sau khi thành công, tại hạ sẽ đem bệ hạ bình an trả về Bắc Nhung." "A." Hoàng đế nghe vậy không khỏi thấp giọng nở nụ cười, người này thực sự là quá tự tin rồi, phía sau gã là rất nhiều binh linh Bắc Nhung từng bước áp sát, lẽ nào y tự coi mình là ba đầu sáu tay, có khả năng thông thiên? "Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ là bản thân có thể bình an trở về?" "Tại hạ chỉ có thể nỗ lực thử một lần." Nguyệt Vân Sinh cong môi cười tựa nhẹ như mây gió. Hoàng đế thấy y như thể dù đang hấp hối cũng không sợ, tỉ mỉ chăm chú quan sát ánh mắt y, bỗng nhiên hỏi "Ngươi thật sự không sợ?" "Nhân sinh bất quá cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Chết cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Sống chết có số, sao phải lo âu sợ hãi?" Người này thật là tiêu sái, có bao nhiêu phần ý tứ. Chần chừ chốc lát, hoàng đế nhẹ giọng nói "Nếu ngươi có thể bỏ tối theo sáng, giao Tiếu Lâm ra đây, trẫm có thể tha chết cho ngươi, còn có thể chấp nhận cho ngươi một chức quan lớn nhiều bổng lộc, có vinh hoa phú quý, ngươi sẽ làm như thế nào?" "Hoàng trần ý ngoại, thanh sơn nhãn lí, quy khứ lai hề." Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong không khỏi cao giọng cười to "Tạ hảo ý của bệ hạ, nhưng tại hạ là người không có chí lớn, e là phụ hảo ý của người rồi." Hoàng đế nghe y nói, trong lòng sớm đã có sở liệu, không ngạc nhiên chút nào, môi khẽ giương lên, ánh mắt thâm thuý tựa hồ loé lên rồi biến mất, sau đó không nói thêm gì nữa. Trong lúc ấy, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe nhanh chóng áp lên mặt đường tạo ra âm thanh vang vọng lúc tờ mờ sáng với không khí yên tĩnh trong hoàng cung. Hoàn chương 44.