Tác giả: Đản Thát Quân Biên tập: Red9 Người kia tiếp tục nói "Điện hạ, như phấn phó của ngài, chúng ta bây giờ đã khống chế bên trong hoàng thành." Nói đến đây, cả Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ đều biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy nghi hoặc trong mắt đối phương, khiếp sợ và bất an. Tiếu Kỳ âm thầm nắm chặt tay Nguyệt Vân Sinh, thấp giọng nói "Là bọn chúng." Nguyệt Vân Sinh giờ đây cũng nghĩ như vậy, thân thể hoàng đế gần đây ngày càng suy yếu, nghĩ đến việc sống không qua hai tháng, chỉ sợ là bởi vì Tiếu Mặc và Đỗ Nguyễn bất an chuyện hoàng đế cho gọi Tiếu Kỳ đến, vì vậy quyết định kiếm lại cái cớ, hạ thủ vi cường. Không ngờ tới, Nguyệt Vân Sinh thở dài, coi như vận mệnh quỹ tích đã thay đổi, Tiếu Mặc cho dù lên ngồi trên ngai vị nhưng vẫn cố chấp như vậy, thậm chí không tiếc phản bội nước nhà, cấu kết ngoại địch.... y biết bọn họ cho Tiếu Kỳ vào trại giam chỉ là bước thứ nhất, đằng sau nhất định là có một chiêu nữa, không ngờ bọn họ ra tay nhanh như vậy, lại là tối hôm nay! Là y bất cẩn, tối nay nghĩ chỉ đến lao tù, nên y chỉ mang một con ngựa đến! Dường như nhận ra được sự bất an của y, Tiếu Kỳ vỗ mu bàn tay động viên y. Sau đó y nhìn Tiếu Kỳ chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt người dẫn đầu đang quỳ kia. Người kia cảnh giác ngẩng đầu "Điện hạ?" Khoé môi lạnh lùng của Tiếu Kỳ như lạnh băng vung lên một độ cong "Đứng lên đi." Bị vướng bận, người kia chỉ có thể đứng dậy, còn không đợi hắn đứng vững, Tiếu Kỳ đã tiến lên một bước, người kia trừng mắt nhìn "Ngươi...." Tiếu Kỳ lạnh lùng liếc hắn, ấn lên tay người nọ, thêm phần lực. Sau đó, Tiếu Kỳ liền kéo tay, người phía sau liền thấy tên cầm đầu nặng nề ngã trên đất. Tiếu Kỳ hơi cúi người, đưa tay lấy thanh dao găm trên thân thể người kia mà xoa xoa, sau đó đem trường kiếm của người kia nhặt lên, đưa cho Nguyệt Vân Sinh, còn mình mặt không đổi sắc nhìn đám người còn lại. Nguyệt Vân Sinh nhìn một khắc kia hắn động thủ liền biết ý nghĩ xủa hắn, Tiếu Kỳ làm bọn người phía sau kinh sợ, đưa mắt nhìn Nguyệt Vân Sinh. Nguyệt Vân Sinh nhẹ nhàng gật đầu, cả hai liền cùng nhau phi thân lên động thủ, thân ảnh xẹt qua, giơ tay chém lên khiến cả gian phòng máu tươi bắn tung toé, hàn mang bắn ra bốn phía. Bởi vì trước đại hôn Tiếu Kỳ, hoàng đế đã hạ lệnh đại xá thiên hạ, trong thiên lao lúc này chỉ giam giữ mình hắn. Trường kiếm kéo lên một độ cong xinh đẹp, nhưng chiêu nào chiêu nấy như đoạt mệnh, không chút lưu tình. Tiếu Kỳ nhanh chóng giải quyết đám người ở bên phía mình, liền quay đầu cảm khái nhìn vương phi của mình. Ánh bạc loé lên huyết sắc, mái tóc màu mực tung bay, dung nhan như ngọc thoát lên hơi lạnh, càng khiến người ta có hập dẫn kỳ dị, khiến phải kinh sự sự xinh đẹp tàn nhẫn này. Thời điểm Nguyệt Vân Sinh ngừng mọi động tác, mà vẻ đẹp kinh dị kia rất nhanh liền biến mất, y giải quyết xong người cuối cùng, bộ trang phục trắng noãn nhiễm đỏ hoang lổ. Trải qua nhiều chuyện, y vốn là người điềm tĩnh, lúc quay người đối mặt với Tiếu Kỳ lại mang theo loại ánh mắt ngoạn vị, không nhìn ra được cảm xúc. "Văn Cẩn à." Băng lãnh của Tiếu Kỳ nhanh chóng tản ra, cười đi đến bên cạnh y "Vừa rồi ta ngắm đến say luôn." Tiếu Kỳ đưa tay vỗ lồng ngực mình, cảm khái dị thường, "Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ phong lưu, nhanh lên nhanh lên, ta ghen tị quá, cho ta hai đao mau lên." "Ngươi nháo cái gì." Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ bật cười, nét trên lông mày không che giấu được chút mệt mỏi. Tiếu Kỳ thấy rất đau lòng, hắn sao không biết Nguyệt Vân Sinh căn bản không ngờ tới lại bị cuốn vào chuyện này, mà bởi vì mình, Nguyệt Vân Sinh mới cố trở về, tâm vô cùng xúc động. Thế nhưng tình huống lúc này không thể lạc quan cho nổi, Tiếu Kỳ đi tới "Văn Cẩn." "Sao?" Tiếu Kỳ bỗng nhiên nắm chặt bàn tay cầm kiếm của Nguyệt Vân Sinh, dùng tay còn lại khoa trương vỗ vỗ lên ngực mình "Khảm ở chỗ này cho ta mấy đao." "Ngươi lại nhăng cuội cái gì vậy?" Nguyệt Vân Sinh vốn muốn giãy ra, thế nhưng sức tay Tiếu Kỳ đặt trên y rất lớn, y căn bản không có cách nào thoát ra. Khí sắc vui vẻ trên mặt Tiếu Kỳ hoàn toàn không có "Văn Cẩn, ta nghiêm túc." Ngoài cửa nhanh chóng truyền đến tiêng ấm ĩ, mi tâm Tiếu Kỳ nhíu chặt "Không còn thời gian." Nguyệt Vân Sinh ngẩn người ra, rốt cục đã hiểu rõ, nhưng mỗi khi động thủ, lại giống như toàn thân bị dùng thuật định thân, căn bản không nhúc nhích được. Tiếu Kỳ thấy thế, khẽ thở dài một tiếng, tiếp nhận kiếm trong tay y, đặt trên tay mình, trên đùi chém thêm mấy đao, huyết sắc thấm ướt xiêm y, thế nhưng mặt hắn cũng không biến sắc, nhìn Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng nói "Văn Cẩn, ngươi có biết, mấy đao này là do ta tự hạ xuống, vết thương không đúng nhất định không giấu giếm được thái y mà hoàng hậu phái tới." Nguyệt Vân Sinh đâu phải không biết, nhưng y.... y làm sao lại xuống tay được!? "Văn Cẩn, ta tin tưởng ngươi." Tiếu Kỳ đưa thanh kiếm cho Nguyệt Vân Sinh "Cho nên, cầm đi." Mùi máu bên trong thiên lao dày đặc khiến người ta phải buồn nôn, mà trên đất lại là rất nhiều thi thể nhiễm đỏ toàn bộ thiên lao. Tiếng vang bên ngoài càng ngày càng rõ ràng. Tay cầm kiếm của Tiếu Kỳ vẫn không rõ ràng. Sắc mặt Nguyệt Vân Sinh có chút tái nhợt. "Đỗ Tử Kính, ra tay đi!" Tiếu Kỳ đột nhiên rống to. Nguyệt Vân Sinh nhắm chặt hai mắt, nhanh tay nhận lấy kiếm trong tay Tiếu Kỳ, kiếm hoa kéo lên một đường con tuyệt đẹp, Tiếu Kỳ như trên vai có gánh nặng, bưng máu me đầm đìa. Máu tươi thuận thân kiếm chậm rãi trượt xuống, một vài giọt rơi trên nền đất, sau đó lướt lên trên lòng bàn tay của Nguyệt Vân Sinh. Tiếu Kỳ kiên cường chống đỡ cơ thể mình đi đến, nhặt lấy thanh kiếm phóng lên đầu hắc y nhân, sau đó hắn than nhẹ một tiếng, đưa tay ôm Nguyệt Vân Sinh vào ngực. Dưới ánh đèn yếu ớt, môi Nguyệt Vân Sinh trắng bệch. "Văn Cẩn, xin lỗi." Tiếu Kỳ thanh nhẹ một tiếng. Nguyệt Vân Sinh cũng không nhìn hắn, nhưng tuỳ ý để hắn ôm mình vào. "Tại sao?" "Văn Cẩn?" "Ngươi có phải đã liệu đến." Thanh âm Nguyệt Vân Sinh bình thản. Tiếu Kỳ biết, Nguyệt Vân Sinh từ trong khiếp sợ đã bình tĩnh trở lại, giờ đây đã phát hiện ra đầu mối "Đúng, ta chỉ không ngờ bọn họ lại động thủ sớm như vậy." "Tại sao lại là ta?" Nguyệt Vân Sinh từ từ mở mắt, lặng nhìn Tiếu Kỳ. Tiếu Kỳ cười đắng chát "Bởi vì bất kể là khi nào, có thể tổn thương thân thể ta cũng chỉ có ngươi." Nguyệt Vân Sinh không nói gì. "Hơn nữa, ta tin tưởng ngươi." Ánh mắt Nguyệt Vân Sinh bình tĩnh, nhưng nét bình tĩnh ấy lại làm Tiếu Kỳ hoảng sợ "Tiếu Kỳ, ngươi rõ ràng biết mà..." Nhìn hắn, lại không nói ra được gì. Biết rõ ràng là Nguyệt Vân Sinh lo lắng, biết rõ Nguyệt Vân Sinh sợ hắn bị thương, nhưng lúc này, hắn lại ép Nguyệt Vân Sinh tự tay tổn thương mình. Tiếu Kỳ cụp mắt xuống "Văn Cẩn, ta không còn cách nào khác." Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong, y đã nếm thử nó sao lại không biết? Buộc họ phải động thủ, mới có thể tiêu diệt hoạ lớn. Nguyệt Vân Sinh cũng biết đoạn đường đến tương lai có bao nhiêu hung hiểm, nhưng.... Nhớ tới người cuối cùng ở dưới bụng lộ ra hình săm một đoá bỉ ngạn nho nhỏ, người này là do tay Tiếu Kỳ giết, cho nên thời điểm ra tay, cố ý giảm mấy phần lực. Cho nên Tiếu Kỳ nhất định biết được kế hoạch của Tiếu Mặc, bất quá vẫn khiến Nguyệt Vân Sinh khiếp sợ, e là khởi sự này thật đúng là bất chợt ập đến. Tiếu Kỳ rõ ràng có thể nói cho Nguyệt Vân Sinh biết, để cho Nguyệt Vân Sinh có chút chuẩn bị, không đến nỗi làm hắn bị thương như vậy. "Văn Cẩn, có rất nhiều chuyện ta không muốn ngươi lo lắng." Tiếu Kỳ nhẹ giọng nói "Ta biết, ngươi nếu không phải vì ta, căn bản sẽ không ở lại trong hoàng cung, cho nên có rất nhiều chuyện ta không muốn để ngươi biết." "Ta..." "Văn Cẩn, chuyện ngươi không muốn làm, không muốn đối mặt với nó, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, cho nên tất cả cứ để ta làm." Tiếu Kỳ dừng một chút, sau đó đưa tay vuốt mi tâm nhíu chặt của Nguyệt Vân Sinh "Đêm nay là lỗi của ta, xin lỗi." Nguyệt Vân Sinh vốn muốn nói gì đó, nhưng chợt có một nhóm Cấm quân xông thẳng vào thiên lao. Tiếu Kỳ theo tiếng động ngã xuống, Nguyệt Vân Sinh theo bản năng ôm lấy hắn, hai người ngồi trong vũng máu. Đỗ Nguyễn dẫn người vội vã đến, vừa vào đến cửa đã thấy một đống xác chết, sau đó liền nhìn thấy Nguyệt Vân Sinh vô cùng bi thương ôm lấy Tiếu Kỳ. Gã nhất thời phát hiện sự tình có biến, liền nghe Nguyệt Vân Sinh nói "Đỗ đại nhân, mau tuyên thái y! Có người ám sát Cửu điện hạ, điện hạ vì muốn bảo vệ ta mà liều chết đấu với bọn chúng, bây giờ đang bị trọng thương!" Đỗ Nguyễn khiếp sợ nhìn bọn họ, Nguyệt Vân Sinh rơi nước mắt lã chã ôm lấy thân thể thương tích đầy mình đang hôn mê của Tiếu Kỳ, gã nhìn chằm chằm Tiếu Kỳ cùng Nguyệt Vân Sinh, tâm tình phong vân biến hoá, mà sau đó cũng chỉ cứng người quay đầu phân phó người đi sau, cắn răng nghiến lợi nói "Còn không mau đi tuyên thái y!" Tóc của Nguyệt Vân Sinh che gần hết mặt, trên người Tiếu Kỳ vết máu loang lổ, chảy máu nhuộm đỏ nửa người, giờ này cũng không biết là sống hay chết, Đỗ Nguyễn gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng đầy hận ý. Tiếu Kỳ từ trước đến giờ ngoan liệt thành tính, mọi người nói hắn là tay trói gà không chặt, nhưng hắn vẫn cảm thấy không phải như vậy, cho nên cố ý phái tới hai mươi cao thủ đột nhập tù lao, cho dù là thiên hạ đệ nhất cao thủ Trai Nguyệt Lâu chủ Nguyệt Vân Sinh đối đầu, trong thời gian ngắn ngủi, muốn đấu với một người thôi cũng không đủ, nhưng hắn vạn vạn không ngờ tới, Tiếu Kỳ như vậy mà chỉ dựa vào sức lực của một người, đem những người này một lần diệt sạch! "Cửu hoàng đệ thế nào rồi!" Hiển nhiên Tiếu Lâm đã tiếp được tin, còn mang theo mấy thái y và đám thị vệ chạy tới, Đỗ Nguyễn biết rõ lúc này gã đã mất đi cơ hội tốt nhất! Nguyệt Vân Sinh thấy Tiếu Lâm chạy đến, tâm đã an định không ít, trên mặt vẫn hoảng sợ "Đại điện hạ!" Tiếu Lâm thấy hoàng đệ mà mình yêu thương nhất giờ khắc này không rõ sống chết ngã trong vũng máu, tuy rằng đã sớm biết tin, nhưng sắc mặt vẫn biến đổi, lập tức để thái y đến, hắn mặc dù cũng sốt ruột nhưng vẫn trấn an "Đệ muội đừng nóng vội, chỉ cần ta còn ở đây, A Kỳ sẽ không xảy ra chuyện gì." Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, trong lòng động dung. Tiếu Lâm dù đã được phong vương nhưng vẫn tự xưng "ta". Nguyệt Vân Sinh bi thương nói "Hoàng huynh, mong ngài thay A Kỳ hướng bệ hạ cầu tình, thỉnh bệ hạ hãy làm chủ cho Tiếu Kỳ, hắn bị vu hại, tâm đã đau đến cực hạn, lần này tặc nhân vẫn dám xông vào thiên lao, ý đồ giết người diệt khẩu, thực sự không coi ai ra gì, lớn mật cực điểm." "Ngươi yên tâm, việc này ta nhất định sẽ bẩm tấu lên trên cho phụ hoàng, sớm ngày trả lại trong sạch cho A Kỳ." "Văn Cẩn thay A Kỳ đa tạ đại ân của hoàng huynh." Nguyệt Vân Sinh vốn định đứng lên hành lễ nhưng lại bị Tiếu Lâm giơ tay chặn. "Đệ muội, ngươi yên tâm, mọi chuyện đã có ta." Tiếu Lâm trịnh trọng nói "Ta sẽ không để chuyện gì xảy ra với Tiếu Kỳ!" "Vương gia, Cửu điện hạ thương thế không nhẹ, kính xin mau đưa hồi cung trị liệu." Các vị thái y hàm hậu nghiêm nghị nói. "Được." Tiếu Lâm gật đầu, quay đầu dặn dò người đưa Tiếu Kỳ hồi Lệ Chính điện. Đỗ Nguyễn ở một bên bước ra, lộ vẻ khó xử "Vương gia, ý chỉ bệ hạ đưa ra không thể làm trái, nếu như giờ phút này Cửu điện hạ tự ý rời khỏi đây...." "Đỗ đại nhân." Tiêu Lâm cười lạnh "Việc này bản vương tự có chừng mực, cũng không nhọc ngươi quan tâm. Nếu nay mai phụ hoàng có trách tội, bản vương sẽ tự một mình gánh chịu." Dứt lời, hắn căn bản không để ý đến Đỗ Nguyễn, mang theo Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ nghênh ngang rời khỏi thiên lao. Đỗ Nguyễn âm thầm trầm mặt, khắp toàn thân tản ra khí lạnh. Người chung quanh không ai dám nói chuyện với gã. Cuối cùng có người nơm nớp lo sợ hỏi "Đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì?" "Hừ." Đỗ Nguyễn cười lạnh một tiếng, liền bước nhanh chân ra khỏi thiên lao. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng bước nhanh đi theo. Hoàn chương 100 Tác giả có lời muốn nói: Gần đây thực tập, mỗi ngày tăng ca mệt như cún QAQ trì hoãn chuyện ra chap, cùng các đại gia nói lời xin lỗi. Vốn định viết chương kết thúc, phát hiện hôm nay có chút khó khăn, tranh thủ ngày mai quyết định, yêu yêu các người lắm!