(đam mỹ) độc sủng hậu cung
Chương 59 : phiên ngoại chi phu phu tác tây
Ngày thứ hai sau yến tiệc trăm ngày của bọn nhỏ, Mặc Sĩ Thịnh cùng đệ đệ thất lạc ngoài cung đã tìm thấy trở về nước Mặc Sĩ, Tác Tây cuối cùng cũng không trở về cùng hắn, thậm chí cũng không đến tiễn hắn.
Đứng ở cửa cung, Mặc Sĩ Thịnh đứng bên ngoài xe ngựa dáo dác nhìn chung quanh, đáng tiếc không đợi được thân ảnh của Tác Tây, không khỏi chua xót nở nụ cười, tiến vào xe ngựa, để mã phu lái xe đi.
Tác Tây vẫn tránh ở trên thành nhìn hắn lúc này mới hiện thân, nhìn xe ngựa càng lúc càng đi xa kia, khó chịu nhắm mắt lại, bàn tay buông ra lại nắm chặt, nhìn về hướng xe ngựa đi xa rất lâu.
“Nếu thích, tại sao không đi cùng hắn?”
Thanh âm bỗng nhiên truyền đến khiến Tác Tây giật mình, nhìn lại, nguyên là mtt chẳng biết lúc nào đã đứng phía sau hắn.
Tác Tây thở dài, ánh mắt nhìn về phía mã xa ly khai, lúc này cũng không màng đến thân phận chủ tớ, coi Mộ Tử Thư như tri kỷ bất đắc dĩ nói: “Đây là nơi ta sống, tránh nhiện của ta đều ở đây.”
Mộ Tử Thư học dáng vẻ của hắn nhìn về mã xa, khẽ cười: “Sao lại nói như vậy? Ngươi ở đây có trách nhiệm gì?”
Tác Tây theo thói quen làm việc lo lắng nói: “Hoàng thượng đã quen với việc ta ở bên cạnh giúp đỡ làm việc, mọi người trong cung cũng quen ta chỉ đạo phân phó công việc cho họ, các tiểu Hoàng tử còn nhỏ như vậy cũng cần người bên cạnh chăm sóc…”
“Tác Tây,” Mộ Tử Thư cắt đứt lời Tác Tây nói, nhìn hắn hòa nhã nói: “Những việc này đều không phải là vấn đề, đây không phải là tránh nhiệm của ngươi, ngươi chỉ là luyến tiếc nơi đây mà thôi. Nếu như nhớ mọi người ngươi có thể thi thoảng trở về thăm, chúng ta đều hoan nghênh ngươi trở về. Thế nhưng, ngươi bỏ qua hắn, thì có thể lấy lại được sao?”
Ngươi bỏ qua hắn, lấy lại được sao?
Trong lòng Tác Tây đau đớn co rút. Lấy lại được sao? Thời gian một tháng, qua kỳ hạn này sẽ không lấy lại được nữa rồi a!?
“Được một người yêu không dễ dàng, nếu như bỏ lỡ có khả năng là không bao giờ có được nữa. Nơi này là nhà của ngươi, ngươi có thể thường xuyên trở về. Đi tìm hắn, ngươi sẽ không mất đi nó.”
Tác Tây tựa như được chậu nước lạnh gột rửa, trong đầu có điểm thanh tỉnh, lăng lăng nhìn Mộ Tử Thư.
Mộ Tử Thư lại cười nói: “Câu nói vừa rồi là lời nói của Hoàng thượng nhà ngươi, ngươi còn lo lắng chuyện gì nữa?”
Tác Tây sửng sốt, Hoàng thượng dĩ nhiên muốn như vậy? Hoàng thượng lại giúp đỡ hắn?
Được Hoàng thượng cùng với công tử hỗ trọ, Tác Tây rốt cuộc dứt bỏ gông xiềng, trong lòng kích động không thôi, khuôn mặt nghiêm túc từ trước đến nay hiện lên một nụ cười, sau đó nhìn Mộ Tử Thư, gật đầu kiên định.
Vì vậy, Tác Tây cuối cùng cũng đi tìm Mặc Sĩ Thịnh.
Sợ một tháng qua đi, Tác Tây raroi thúc ngựa không dám bỏ lỡ chút thời gian nào. Đáng tiếc, ruốt cuộc khi nhìn thấy nam nhân kia, tình huống không được tốt đẹp giống như trong tưởng tượng…
Bởi vì không có bất kỳ lệnh bài nào nên không có cách nào tiến nhập hoàng cung, Tác Tây lại không muốn chờ lâu, trực tiếp dùng khinh công thân không biết quỷ không hay tiến vào hoàng cung. Môt người không có bất cứ lãng mạn gì như Tác Tây không chừng trong tiềm thức muốn cho Mặc Sĩ Thịnh một kinh hỷ.
Nhưng Mặc Sĩ Thịnh lại hồi báo cho hắn một cái kinh hách!
Bởi vì Mặc Sĩ Thịnh đang tham gia! Tuyển! Tú!
Tác Tây không quen thuộc cung đình nước Mặc Sĩ, võ nghệ cao cường một đường tới nơi náo nhiệt nhất: Ngự hoa viên, trong ngự hoa viên đang có một đám mỹ nhân đang tham gia tuyển tú!
Chứng kiến nam nhân kia hứng thú nhìn những mỹ nhân này, trong lòng Tác Tây hiện lên một cỗ lửa giận! Mệt hắn ngày đêm bôn ba chỉ sợ bỏ qua kỳ hạn một tháng, tên nam nhân này vậy mà lại thư sướng thoải mái tuyển tú!
Trong lòng phẫn nộ, liền quên mình đang ẩn thân. Vạt áo không biết động vào cái gì, phát sinh một tiếng kêu.
Mọi người vẫn đang chọn người đẹp nhất ánh mắt tất cả đều dồn qua. Thị vệ cũng lao tới xuất ra cung tiễn về phía này.
“Có thích khách!”
Tác Tây trốn sau cây thầm nghĩ không ổn, lại không muốn mình chật vật xấu mặt trước Mặc Sĩ Thịnh, liền vận khinh công thoát ly vòng vây.
Nhóm cung thủ chỉ thấy một nam tử hắc y phi thân ly khai, vội vã chuẩn bị cung tiễn nhắm vào Tác Tây chuẩn bị bắn.
Mặc Sĩ Thịnh thấy thanh âm lớn cũng nhìn qua, trong nháy mắt thấy Tác Tây liền đứng dậy, vội vàng ra lệnh cho đám thị vệ: “Không được bắn cung!”
Nhưng thời điểm ra lệnh đã chậm, mặc dù thị vệ nghe được cũng dừng tay, nhưng vẫn có một số thị vệ bắn tiễn về phía Tác Tây.
Trên người Tác Tây không mang đao kiếm, chỉ có thể tận lực tránh mũi tên bay đến.
Trong lòng Mặc Sĩ Thịnh căng thẳng, vội vã rút kiếm bên người thị vệ, bay đến trước người Tác Tây chém đi những mũi tên lao tới.
“Tất cả lui xuống hết cho trẫm!”
Thị vệ không dám chống lại mệnh lệnh, đông loạt lui xuống.
Tác Tây liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Thịnh, nhân cơ hội phi thân rời đi.
Mặc Sĩ Thịnh vội vã đuổi theo, kéo hắn lại, ôm chặt hắn vào trong ngực, cả giận nói: “Ngươi chạy cái gì!”
Tác Tây cũng nổi giận, rốt cuộc là ai sai? Còn phát hỏa với hắn? Lập tức hung hăng đẩy Mặc Sĩ Thịnh ra khỏi người.
Mặc Sĩ Thịnh híp mắt, tiếp được chiêu thức cùng hắn so chiêu, cũng không lo ngại những ánh mắt xung quanh, hóa giải chiêu thức của Tác Tây, hung hăng điểm huyệt hắn, ôm người về tẩm cung của mình.
Bị đẩy ngã xuống long sàng, Tác Tây hai mắt đỏ lên vì tức giận, “Giải huyệt đạo cho ta!”
Nghĩ hắn khả năng ngã đau, Mặc Sĩ Thịnh có chút không nỡ, nhưng nghe đến loại giọng nói này của hắn, tâm lại cứng rắn, lạnh nhạt nói: “Giải huyệt đạo để ngươi giết ta sao?”
Tác Tây sửng sốt, sao lại thành muốn giết Mặc Sĩ Thịnh rồi? Nói thế nào nghiêm trọng như vậy? Trong lòng không khỏi đau nhói, cũng không muốn nói chuyện nhiều, buồn buồn không nhìn hắn.
Thấy hắn an tĩnh lại, Mặc Sĩ Thịnh cũng dần dần bình tĩnh lại, ngồi mép giường nhìn hắn ôn nhu nói: “Thấy ngươi đến ta thật cao hứng, nhưng ngươi lại muốn chạy đi đâu?”
Tác Tây liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ta không đến, ta chỉ đi ngang qua, hiện tại muốn trở về, ngươi giải huyệt đạo cho ta.”
Mặc Sĩ Thịnh nhìn hắn tâm khẩu bất nhất dáng vẻ mất tự nhiên, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, thở dài, vuốt lông cho hắn, nói: “Tại sao lại tức giận?”
Tác Tây không muốn mình già mồm cãi láo giống như nữ nhân, cũng không muốn Mặc Sĩ Thịnh nhìn hắn chê cười, chỉ lạnh lùng nhìn hắn mà không nói lời nào.
Mặc Sĩ Thịnh nhìn dáng vẻ khó chịu của hắn cũng không có biện pháp gì, hai người trừng nhau hồi lâu. Bống nhiên Mặc Sĩ Thịnh cúi đầu cười, một tay chống đỡ bên người hắn, một tay cởi ngoại bào của hắn, cười nói: “Được rồi, ngươi không muốn nói, chúng ta từ từ nói sau.”
Tác Tây thấy hắn cời áo, bỗng nhiên đỏ mặt, cũng không biết giận là cái gì nữa.
“Mặc Sĩ Thịnh, dừng tay cho ta!”
Mặc Sĩ Thịnh câu môi nhíu mày, “Muốn nói?”
Tác Tây trừng mắt uất hận nhìn hắn lạnh lùng nói: “Ta không nổi giận, chỉ là không muốn ở lại đây cản trở ngươi tuyển tú mà thôi.”
Mặc Sĩ Thịnh sửng sốt, sau đó xoa gò má hắn, âm hiểm cười nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta đang tuyển tú nữ? Ta giúp ngươi nhìn thật kỹ”
Tác Tây chán ghét muốn gạt tay hắn, nhưng bị điểm huyệt đạo không còn cách nào nhúc nhích, trừng hắn hồi lâu mới phẩn ứng được ý tứ trong lời nói của hắn, nhất thời nghi ngờ nhìn hắn.
Thấy vẻ mặt trước nay nghiêm túc của Tác Tây biến đổi, Mặc Sĩ Thịnh tâm tình tốt hơn rất nhiều, hảo tâm giải thích: “Vũ Văn Quân Quyết dùng bồ câu truyền tin, nói ngươi đến đây, ta muốn chọn cung nữ sau này hầu hạ cho ngươi, cái loại tư sắc như này ngươi nghĩ thế nào thành tú nữ rồi?”
Tác Tây nhìn hắn một hồi, cảm thấy hắn đang kiếm cớ, bất mãn nói: “Đừng ngụy trang, ta cũng không cần cung nữ.”
Mặc Sĩ Thịnh cúi đầu, thân thể áp ở trên người hắn, “Ngụy trang cái gì? Hậu cung ngoại trừ vài công chúa hoàng tử cùng mẫu Phi, nhưng người còn lại ta đều giải tán hết, sao có thể tuyển tú nữ?”
Nghe thấy Mặc Sĩ Thịnh thực sự vì hắn mà giải tán hậu cung, trong lòng Tác Tây xúc động, ánh mắt lạnh lùng kia cũng không khỏi mềm nhũn, nhưng vẫn không tự nhiên nhìn Mặc Sĩ Thịnh không nói.
Biết hắn không nói nhiều, Mặc Sĩ Thịnh cũng không tức giận, cười nói: “Không giận! Chúng ta làm chút sự việc, an ủi ta mấy ngày gần đây mong nhớ ngươi.”
Nói xong, cũng không đợi Tác Tây đồng ý, tự nhiên buông rèm che xuống, cởi bỏ quần áo của hai người.
Hai người tuy quen nhau lâu, thế nhưng cũng chưa phát sinh sự tình gì, Tác Tây nhìn Mặc Sĩ Thịnh động tác tự nhiên, lại không có ý muốn giải huyệt đạo cho hắn, hơn nữa nhớ tới người trên người dưới lại từa hồ có chút kỳ quái, không khỏi trừng hai mắt cả giận nói: “Hỗn đản! Giải huyệt đạo cho ta! Chúng ta dựa bằng bản lãnh của mình!”
Mặc Sĩ Thịnh giảo hoạt câu môi … hôn môi Tác Tây, tay cũng không nhàn rỗi mà châm lửa khắp người hắn, thầm nghĩ: Coi ta ngốc sao! Giải huyệt đạo cho ngươi còn phải đánh một trận, đến bao giờ mới có thể ăn được ngươi? cứ như vậy, Tác Tây khổ bức dưới tình thế bị động ruốt cục được ăn…
Tính cách hai người đều hết sức hiếu thắng, thời gian qua lại tuy ấm áp, nhưng đôi khi cũng có chút khắc khẩu, cũng tỷ như hiện tại.
Tác Tây ngây người ở Hoàng cung Mặc Sĩ hai tháng, mỗi ngày đều không có việc gì. Ngày hôm nay hắn rốt cuộc không nhịn được, hắn quen làm việc, nhàn rỗi như vậy thật khó chịu. Mới đầu còn có thể coi như mình nghỉ dưỡng, thời gian sau hắn càng cảm thấy mình giống như nữ nhân hàng ngày đều quanh quẩn trong phòng, hết sức bất mãn với tình trạng hiện tại của mình.
Vì vậy, nhân lúc Mặc Sĩ Thịnh vào triều sớm, hắn cũng như thường lệ khi ở hoàng cung Vũ Văn, đều tới ngự thư phòng giúp hắn chỉnh lý. Phân loại các tấu chương, xử lý thư án, và các việc lặt vặt khác.
Thời điểm Mặc Sĩ Thịnh trở về ngự thư phòng thì thấy Tác Tây đang phê duyệt tấu chương, không khỏi sầm mặt lại, trầm giọng nói: “Ngươi ở đây làm gì?”
Tác Tây bị thái độ lạnh lùng của hắn khiến cho sửng sốt. Sau đó chợt nhớ Ngự thư phòng là nơi trọng yếu, tấu chương cũng không phải ai cũng có thể xem, mình lại không chú ý điểm ấy, không khỏi cười khổ, cứng đờ để tấu chương trong tay xuống. Trong lòng khổ sở bất kham, lúc hắn ở Hoàng cung Vũ Văn hắn đều làm những việc này, Hoàng thượng chưa bao giờ nói hắn. Bây giờ nam nhân này luôn miệng nói yêu hắn đã vậy còn không tín nhiệm hắn.
Được rồi, thiếu chút nữa đã quên, chuyện chính sự hậu cung không được can chính, mà hắn đã quên, hắn chính là người trong hậu cung kia…
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cũng không hiện sắc mặt tốt, bước qua người bên cạnh đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, ta quên mất hậu cung không được can chính.”
Mặc Sĩ Thịnh hận nhất Tác Tây dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, hung hăng bắt lấy cánh tay ngăn hắn rời khỏi, cau mày nói: “Ngươi ra vẻ cáu kỉnh chuyện gì?”
Tác Tây cũng không thích Mặc Sĩ Thịnh nói chuyện như vậy với hắn bằng giọng này, hất tay hắn, lạnh mặt nhìn hắn, “Ta không phải nữ nhân, sẽ không cáu kỉnh như các nàng. Ta cũng không muốn cả ngày không có việc gì làm, đợi ngươi ở tẩm cung, ta mệt mỏi, ta muốn trở về nước Vũ Văn.”
Nghe thấy hắn nói muốn về nước, Mặc Sĩ Thịnh tâm chợt thắt lại, gắt gao nhìn hắn, cả giận nói: “Ngươi là người yêu của ta, ta không phải muốn ngươi là tổng quản, mỗi ngày nhàn nhã chơi đùa ngươi còn không hài lòng?”
Tác Tây hít sâu một hơi, mệt mỏi thở dài nói: “Ta cũng là nam nhân, suốt ngày không có việc gì, còn không bằng làm tổng quản, chí ít không có thời gian rảnh rỗi nhàm chán.”
Nói xong, Tác Tây trầm mặc rời khỏi Ngự thư phòng.
Mặc Sĩ Thịnh nhìn bóng lưng của hắn, hung hăng nắm tay, bực bội trong lòng không có chỗ phát tiết. Đi vài bước đến thư án đang muốn phát tiết hất phăng đi mọi thứ trên bàn, lại phát hiện mặt bàn được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp. Giấy bút lông và nghiên mực được bầy vô cùng chỉnh tề, tấu chương nguyên bản chồng cao lộn xộn đều được chia làm vài chồng ngay ngắn. Thuận tay mở ra vài quyển mới phát hiện nam nhân kia chu đáo chia loại tấu chương ra cho hắn. Quay đầu nhìn giá sách, cũng thấy được đã sắp xếp chỉnh tề sạch sẽ.
Mặc Sĩ Thịnh cảm thấy một bụng hỏa đột nhiên biến mất hầu như không còn, thay vào đó là cảm giác tràn đầy thương tiếc. Là hắn sơ sót, người kia làm tổng quản trong Hoàng cung lâu như vậy, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi, mình không nên mạnh mẽ cải biến cuộc sống của hắn mới phải. Huống hồ bây giờ hắn tới dị quốc, vốn sẽ tưởng nhớ lại công việc lúc trước, đối với nơi này tất cả đều không quen thuộc, thời điểm này lại trách hắn, không khỏi tổn thương tâm của hắn.
Nghĩ tới đây, Mặc Sĩ Thịnh không khỏi thở dài, thả tấu chương trên tay xuống chỗ cũ, ra khỏi cửa tìm người khiến tâm mình bớt lo kia.
Tác Tây cũng không đi xa, chỉ là đến đình nghỉ mát ngồi xuống, nghĩ sau này tột cùng nên làm cái gì bây giờ. Không phải muốn rời khỏi người nọ, nhưng cũng không muốn cả ngày không có việc gì.
Suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghe thấy cung nữ đi qua thấp giọng nói với nhau.
“Ngươi xem, chính là hắn, nghe nói Hoàng thượng giải tán hậu cung cũng bởi vì hắn.”
“A, tại sao là nam nhân, cũng không biết câu dẫn Hoàng thượng như thế nào, hầu hạ dưới gối cũng không cảm thấy thẹn.”
“Chính là, nhìn cũng không phải là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, mặt dày ở bên cạnh Hoàng thượng cũng không ngại ném bỏ khuôn mặt nam nhân.”
Tác Tây nghe thấy lời của các nàng, im lặng không nói.
Lúc này Mặc Sĩ Thịnh vừa lúc đi tới, cũng nghe thấy hai cung nữ nói chuyện, hung hăng trừng mắt nhìn các nàng. Càng nàng thấy lại càng hoảng sợ, vội vã chạy trốn rời đi.
Mặc Sĩ Thịnh vẫn luôn biết Tác Tây có kiêu ngạo của mình, nghe được lời cung nữ nói, nhìn đến thân ảnh đưa lưng về phía mình, tấm lưng kia lại cô đơn như thế, vạn phần không nỡ, thở dài đi qua ngồi cạnh hắn.
“Bọn họ nói huyên thuyên ngươi không cần nghe.”
Tác Tây nhìn hắn lắc đầu, “Ta nếu như để ý thì sẽ không tới tìm ngươi.”
Mặc Sĩ Thịnh lúc này mới yên tâm, mỉm cười, nắm tay hắn, “Mới vừa rồi là ta không đúng, ta chẳng qua cảm thấy trước kia ngươi cực khổ muốn để cho ngươi nghỉ ngơi một chút, cũng không phải đối đãi ngươi như nữ nhân. Nếu như ngươi thích, sau này liền xử lý chính sự cho ta.”
Tác Tây bỏ qua một bên, mặc dù biết trong lòng Mặc Sĩ Thịnh không giận, nhưng cũng có chút mất tự nhiên nói: “Đều là đồ trọng yếu, ta không có tư cách xem.”
Mặc Sĩ Thịnh khẽ nhíu mày, nắm tay hắn thật chặt, “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, ngươi nói vậy là sao?”
Mặc Sĩ Thịnh nói như vậy, trong lòng Tác Tây mới tốt lên, nhìn hắn bàn bạc nói: “Ta nghĩ, cuối năm đều bộn bề công việc, hay là khoảng thời gian này ta trở về nước xử lý chính sự cho Hoàng thượng?”
Nghe Tác Tây nói như vậy, Mặc Sĩ Thịnh sa sầm mặt, “Ngươi tại sao lại nghĩ đến Hoàng thượng của ngươi? Ngươi tại sao không nghĩ đến giúp ta xử lý chính sự?”
“Ta không có ý này,” ý thức được mình nói sai, Tác Tây vội vàng giải thích: “Ta nghĩ, thời gian đó ngươi cũng bề bộn nhiều việc, không có rảnh quan tâm ta, thời gian trước ta lại không trở về xem, không bằng đoạn thời gian này liền trở về, thuận tiện hỗ trợ Hoàng thượng mà thôi.”
Mặc Sĩ Thịnh thở dài, cũng biết Tác Tây kỳ thực rất nhớ quốc gia của mình. Nghĩ đến hắn vì mình mà đi đến dị quốc đã không dễ, cũng không muốn trách cứ hắn, nắm tay hắn ôn nhu nói: “Ta biết ngươi nhớ bọn họ, không bằng như vậy, thời gian cuối năm mấy thắng này ngươi cũng không phải đi về, giúp ta cùng nhau xử lý chính sự. Sau đó rảnh rỗi ta sẽ cùng ngươi trở về thăm bọn họ một hai tháng được không?”
Tác Tây nhìn Mặc Sĩ Thịnh nhãn thần tràn đầy nhu tình chăm chú nhìn mình, trong lòng cũng mềm mại, không khí không vui vừa rồi cũng tiêu thất không còn một mảnh, gật đầu mỉm cười nói: “Được, cám ơn ngươi.”
“Đứa ngốc,” Mặc Sĩ Thịnh buồn cười kéo hắn đứng dậy, cùng nhau đi đến Ngự thư phòng, trêu đùa: “Cùng nhau xử lý đống tấu chương này, ngày mai chúng ta cùng nhau rời giường lâm triều, đỡ phải có người miên man suy nghĩ ta không tin hắn.”
Tác Tây biết hắn đang nói mình, bất mãn quay đầu không nhìn hắn, trong lòng lại vui mừng không thôi, vì tín nhiệm của hắn, cũng vì sau này sinh hoạt trọn vẹn.
Sau đó, Vũ Văn Hoàng triều trong cung mỗi năm đều có hai tháng khiến Vũ Văn Quân Quyết hết sức bất mãn người đến xuyến môn. Khi đó Vũ Văn Quân Quyết không khỏi nghĩ, trước đây mình khuyên Tác Tây đuổi theo người nọ là đúng hay sai? Hàng năm đều phải tới đây ồn ào đến mức nào? Nơi đây hoan nghênh Tác Tây, thế nhưng không chào đón ngươi a!
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
9 chương
150 chương