(đam mỹ) độc sủng hậu cung
Chương 56 : kẻ giúp đỡ phía sau
Văn quý phi sau khi bị giam vào thiên lao, vì ngăn chặn hậu hoạn, Vũ Văn Quân Quyết sai người thẩm vấn nàng xem có đồng đảng nào hay không, Văn quý phi liên tiếp phủ định, dùng hình cũng không khai ra đồng đảng.
Vũ Văn Quân Quyết cùng mọi người nghĩ khả năng không có đồng đảng, sự tình liền xảy ra.
Đêm thứ ba Văn quý phi vào đại lao, hai tiểu bảo bối đói tỉnh nửa đêm bắt đầu khóc rống. Sợ đánh thức Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư lập tức đứng dậy, một tay ôm đứa bé liền ra khỏi cửa tìm nhóm người bà vú.
Vũ Văn Quân Quyết cũng bị đánh thức, nhíu nhí mày, thấy ngoại bào Tác Tây còn treo ở trên giường, thấy hắn không mặc thêm áo choàng đã đi ra ngoài, không khỏi thở dài. Đang muốn cầm ngoại bào đi, bỗng nhiên yên tĩnh ban đêm truyền tới tiếng kinh hô của Tử Thư, bọn nhỏ cũng khóc to hơn.
Vũ Văn Quân Quyết biến sắc, phất tay mở cửa, sau đó cũng không kịp khoác ngoại bào phi thân ra ngoài, liếc thấy Tử Thư đứng trong viện ôm hai đứa bé, bị một người áo đen kề kiếm ngay tại cổ.
Hắc y nhân thấy Vũ Văn Quân Quyết đi ra cũng không trốn, tựa hồ biết Mộ Tử Thư là con tim cực kỳ tốt, kề kiếm trên cổ hắn, hai mắt nhìn chằm chằm Vũ Văn Quân Quyết.
“Thả bọn họ ra!”
Thấy Tử Thư cùng hài tử bị bắt, Vũ Văn Quân Quyết híp mắt, hàn ý trên người tỏa ra.
Hắc y nhân nhìn Vũ Văn Quân Quyết, trầm giọng nói: “Ngươi thả Văn quý phi, ta tự nhiên sẽ tha cho vợ cùng con trai ngươi.”
Nghe được ba chữ “Văn quý phi”, Vũ Văn Quân Quyết liền sáng tỏ, thì ra người đàn ông này là người giúp đỡ Văn quý phi, nói không chừng còn là tình lang, thảo nào nàng lại bảo vệ như vậy.
Hai đứa bé vẫn còn đang khóc, Mộ Tử Thư hai tay ôm hài tử lâu như vậy, cánh tay rất mỏi, sợ làm bị thương hài tử, tận lực bình thản đối với hắc y nhân nói: “Để ta làm con tim của ngươi, thả các con của ta được không?”
Hắc y nhân liếc nhìn Tử Thư, từ chối cho ý kiến, tựa hồ nhìn Tử Thư ôm bất động, vươn tay không cầm kiếm ra đoạt lấy một đứa bé ôm vào trong tay.
Mộ Tử Thư lại càng hoảng sợ, run giọng nói: “Không được thương tổn hài tử!”
Vũ Văn Quân Quyết cũng giật mình, nhưng người trọng yếu nhất đều trong tay hắc y nhân, hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hắc y nhân cũng không có ý kiến gì, nhưng cũng không thương tổn hài tử, chỉ lạnh lùng nhìn Vũ Văn Quân Quyết.
Thấy hắn không có ý định tổn thương Mộ nhi, Mộ Tử Thư mới hạ tâm, liếc mắt nhìn kiếm trên cổ mình, cẩn thận ôm Hướng nhi, vỗ phía sau lưng trấn an nó.
Song phương giằng co trong chốc lát, hắc y nhân cầm kiếm trong tay càng dí sát vào cổ Tử Thư, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, ngươi suy nghĩ như thế nào?”
Tháng tư tuy là ngày xuân, nhưng đêm lạnh, Tử Thư chỉ mặc một chiếc áo mỏng, hai đứa trẻ tuy trên người có cuốn chăn, nhưng cũng chỉ là hài tử, không chịu nổi giá rét. Vũ Văn Quân Quyết xuy xét một phen, không muốn vì Văn quý phi mà khiến cho Tử Thư cùng hài tử chịu nửa phần thương tổn.
Đang muốn bằng lòng yêu cầu của hắc y nhân. Lại thấy Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam nghe thấy động tĩnh nơi này khoác ngoại bào chạy tới, sau đó Tác Tây cũng chạy tới, phía sau còn có Mặc Sĩ Thịnh.
Chưa đợi Vũ Văn Quân Quyết lên tiếng, Vũ Văn Quân Nhiên thấy hắc y nhân kia kinh ngạc nói: “Dạ Tầm?”
Vũ Văn Quân Nhiên kinh ngạc, tên hắc y nhân kia được kêu tên cũng không kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Mộc Lưu Nam sắc bén nhìn Dạ Tầm, lạnh lùng nói: “Minh chủ võ lâm là Vương giam Hoàng thượng lại cùng minh chủ võ lâm giống nhau như đúc, ngươi hiển nhiên không ngoài ý muốn, là đã biết trước sao!? Cho nên ngươi chính là người làm Quân Nhiên bị thương phải không?”
Dạ Tầm trước sau không trả lời, chỉ kề sát kiếm vào cổ Mộ Tử Thư uy hiếp mọi người.
Vũ Văn Quân Quyết thấy kiếm cứa vào cổ Mộ Tử Thư, khí tức băng lãnh trầm giọng nói: “Dừng tay, Trẫm có thể thả Văn quý phi cho ngươi.”
Mộ Tử Thư cảm giác kiếm lạnh như băng kề cổ mình, tim cũng đập bình bịch, nhưng không muốn dọa hài tử, cũng không muốn Vũ Văn Quân Quyết phân tâm vì bọn họ, hắn nỗ lực khiến mình tỉnh táo lại, an ủi hài tử còn đang khóc trong lòng.
Nghe được Vũ Văn Quân Quyết trả lời, Dạ Tầm lúc này mới buông lỏng kiếm.
Vũ Văn Quân Nhiên nhìn Dạ Tầm, gạt bỏ áo choàng trên người, thương lượng nói: “Dạ Tầm, chúng ta coi như là người quen, có chuyện gì nói rõ ràng. Tử Thư thân thể yếu kém, trước hết để hắn phủ thêm ngoại bào.”
Dạ Tầm lạnh mắt nhìn ngoại bào bay tới, cũng không làm khó dễ, xoát kiếm trong tay, kiếm khí liền hất ngoại bào bay tới trên người Mộ Tử Thư, sau đó trong nháy mắt kiếm kia lại trở về cổ Tử Thư.
“Nếu Hoàng thượng đáp ứng rồi, hiện tại liền ra lệnh mang Văn quý phi tới nơi này!”
Vũ Văn Quân Quyết không dám dùng tính mạng của Tử Thư cùng bọn nhỏ nói đùa, lập tức phất tay giao phó Tác Tây dẫn người đến.
Mộ Tử Thư sợ bọn nhỏ đói bụng, cũng sợ bọn chúng khóc khản tiếng, vỗ hài tử trong ngực, nhìn về phía Dạ Tầm nói: “Bọn nhỏ đói bụng, ta sẽ không đi đâu, có thể để bà vú tới đây ôm bọn họ trở về bú sữa được không?”
Dạ Tầm nhíu mày, tựa hồ như muốn thấy được điều gì đó mà Mộ Tử Thư giở trò gì, nhưng nhìn thấy hài tử trong tay mình vẫn đang khóc rống, cũng hơi không kiên nhẫn, đang muốn đồng ý Mộ Tử Thư, bỗng nhiên thân thể cảm thấy ẩm ướt.
Cúi đầu vừa nhìn, sắc mặt Dạ Tầm thoáng tái nhợt! Không nhịn được nói: “Đem con ôm đi!”
Nói xong liền không khách khí ném hài tử, Vũ Văn Quân Quyết cả kinh, vội vã bay người đúng lúc tiếp được hài tử, nhìn bộ dáng Tử Thư cũng ôm hài tử vào ngực dỗ dành, gọi bà vú tới.
Mộ Tử Thư thấy Mộ nhi bay ra ngoài xuýt chút nữa rớt tim, thẳng đến khi bà vú tới ôm hài tử mới bừng tỉnh, cẩn thận ôm Hướng nhi đưa cho bà vú đi xuống.
Hai đứa bé bình an, Mộ Tử Thư mới yên lòng, lúc này liếc mắt nhìn Dạ Tầm ướt một mảnh trên người, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Mấy người còn lại cũng nhìn nơi Dạ Tầm bị ướt, cũng có chút không nhịn được cười.
Dạ Tầm xanh mặt nhìn họ, trừng mắt không nói.
Lúc này, chỉ nghe Mộc Lưu Nam lành lạnh nói: “Ngươi cùng Văn quý phi có quan hệ gì, lại hộ tống nàng như vậy, Hách Liên Tuyệt biết không?”
Trong đêm đen, Dạ Tầm khuôn mặt một hồi hồng một hồi trắng nhưng vẫn im lặng không nói.
“Ta đây lại hỏi ngươi, dùng Huyết cổ làm bị thương Quân Nhưng có phải ngươi làm không?”
Dạ Tầm vẫn im lặng như trước.
Mộc Lưu Nam tính khí đã kém, lúc này cũng bị làm cho nóng nảy, rút trường tiên hướng hắn.
Vũ Văn Quân Nhiên vội vàng ôm người vào ngực, “Đừng xúc động, tránh bị thương Tử Thư.”
Mộc Lưu Nam liếc nhìn Mộ Tử Thư bị kiếm kề trên cổ, lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, an tĩnh lại.
Văn quý phi rất nhanh đã được đưa tới, sợi tóc mất trật tự, ngón tay cũng có chút đỏ, hiển nhiên là bị hành hình. Dạ Tầm chứng kiến cũng giật mình, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại, cũng không nói cái gì.
Vũ Văn Quân Quyết liếc nhìn Văn quý phi, vừa nhìn về phía Dạ Tầm, lạnh lùng nói: “Người đã mang towism thả Tử Thư.”
Tác Tây thấy Vũ Văn Quân Quyết nói, đẩy Văn quý phi cho Dạ Tầm.
Dạ Tầm cũng giao Mộ Tử Thư cho Vũ Văn Quân Quyết, đón lấy Văn quý phi nghĩ sử dụng khinh công thoát khỏi nơi này.
Vậy mà đúng lúc này cấm vế quân bỗng nhiên chạy tới từng nhóm từng nhóm, bao vây toàn bộ sân viện.
Dạ Tầm trợn to hai mắt, hung tợn nhìn Vũ Văn Quân Quyết, “Thân là đế Vương lại nói lời không giữ lời!”
Tiếp nhận tấm chăn mỏng của Hỏi Lan đưa tới, nhẹ nhàng khoác thêm lên người Tử Thư, sau đó ôm hắn vào ngực, Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười một tiếng, nhếch môi nói: “Trẫm chỉ đồng ý với ngươi thả Văn quý phi, lại không nói tha cho các ngươi đi.”
Dạ Tầm nhịn xuống tức giận, hộ tống Văn quý phi sau người, liếc nhìn cấm vệ quân chung quanh người, tính toán tỉ lệ thoát thân.
Vũ Văn Quân Quyết cười lạnh, trầm giọng nói: “Bắt hết lại cho trẫm!”
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên một giọng nam trầm thấp từ nóc nhà truyền đến, thành công đưa tới chú ý của mọi người.
Dạ Tầm nhìn nam nhân trên nóc nhà, kích động lại lo âu kêu: “Chủ tử.”
Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam cũng nhìn hắn nói: “Hách Liên Tuyệt.”
Người này chính là đệ nhất giang hồ Tuyệt cốc, cốc chủ Hách Liên Tuyệt, mà Dạ Tầm là cận vệ của hắn.
Hách Liên Tuyệt gương mặt lạnh lùng, liếc mắt nhìn Dạ Tầm, phi thân xuống dưới, nhìn về phía Vũ Văn Quân Nhiên cùng Mộc Lưu Nam nói: “Kha minh chủ, Mộc giáo chủ, đã lâu không gặp.”
Mộc Lưu Nam lạnh mặt không để ý tới, Vũ Văn Quân Nhiên lại cười nói: “Ah, chẳng lẽ người sau lưng của Văn quý phi lại là cốc chủ?”
Hách Liên Tuyệt nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Văn quý phi.
Văn quý phi thấy hắn nhìn nàng, mỉm cười, cũng có chút mong đợi nhìn hắn.
Vậy mà, Hách Liên Tuyệt lại giễu cợt nói: “Không phải, Hách Liên Tuyệt a tuyệt đối không hề có hứng thú gì với việc Hoàng cung. Là tiểu sủng vật của bản tọa xen vào việc của người khác, mạo phạm Kha minh chủ chi vọng lượng thứ.”
Nghe hắn phủ định, Văn quý phi hoảng sợ mở to mắt, phảng phất những việc ngày xưa nháy mắt tiêu tán. Dạ Tầm cũng kỳ quái nhìn Hách Liên Tuyệt, khó hiểu hỏi: “Cốc chủ, không phải ngươi cứu Văn cô nương sao?”
Hách Liên Tuyệt mặt lạnh nhìn hắn, trầm giọng nói: “Cô nương? Chỉ muốn bò lên long sàng, ai muốn ngươi xen vào việc của người khác!”
Dạ Tầm bị hắn quát nạt, trầm mặc cúi thấp đầu.
Hách Liên Tuyệt thấy bộ dáng kia của hắn liền tức giận, hừ lạnh, sau đó mới nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết cùng Vũ Văn Quân Nhiên, “Hoàng thượng, Kha minh chủ, thực sự xin lỗi. Bốn năm trước bản tọa đã cứu nữ nhân này, nàng làm sủng cơ của bản tọa một năm. Đương nhiên, khi đó bản tọa không biết nàng là phi tử của Hoàng thượng. Tiểu sủng vật của bản tọa cho rằng bản tọa đối nữ nhân này hữu tình, cho nên bị nàng lợi dụng. Cũng xin chư vị giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho tiểu sủng vật của bản tọa.”
Văn quý phi thấy Hách Liên Tuyệt vô tình, thân thể run rẩy không thể tin. Nàng cho rằng một năm kia bị cung nữ trong cung đuổi ra gặp được Hách Liên Tuyệt coi như là cuộc đời nàng gặp may, nàng vẫn cho rằng Hách Liên Tuyệt tuy bá đạo nhưng thật tâm với nàng! Tuy nàng cuối cùng vẫn chạy ra khỏi tuyệt cốc, nghĩ hết tất cả biện pháp tiến cung, muốn cùng một chỗ với Vũ Văn Quân Quyết, cũng rất cảm tạ Hách Liên Tuyệt không tìm nàng. Không nghĩ tới, kết quả nàng chỉ là một trò đùa!
Dạ Tầm cũng bất khả tư nghị nhìn chủ tử nhà mình, hắn vẫn cho rằng chủ tử có tình ý với Văn cô nương. Khi đó Văn cô nương sau khi rời đi, chủ tử còn tức giận một trận. Cho nên thời điểm trong bang tuy bận rộn nhưng hắn vẫn cố dành thời gian âm thầm giúp đỡ Văn cô nương, chỉ mong nàng hoàn thành tâm nguyện sớm ngày có thể trở lại bên cạnh chủ tử, thì ra hắn đều hiểm lầm sao?
Vũ Văn Quân Quyết xem đoạn chuyện cũ này, cười lạnh nói: “Lợi dụng huyết Cổ thương tổn Vương gia, giả mạo con nối dõi Hoàng tộc, ngươi cho rằng một câu bị lợi dụng là có thể xong việc?”
Hách Liên Tuyệt âm hiểm cười cười, “Bản tọa đương nhiên cũng không phải tới đây một mình, tuy nói đệ tử Tuyệt cốc không thể đánh đồng với thiên quân vạn mã của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng nhân từ, hi vọng không khiến cấm vệ quân đổ mạng vô ích, cũng không hi vọng trật tự Hoàng cung dấy lên một hồi giết chóc. Huống hồ Kha minh chủ là Vương gia, bản tọa hứa sẽ không truyền cho người ngoài, chỉ đổi cho bản tọa một tiểu sủng vật, nữ nhân kia là đầu sỏ gây nên, muốn chém muốn giết tùy tâm ý Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không lỗ gì.”
Không thể không nói, Hách Liên Tuyệt xác thực chạm đúng nội tâm Vũ Văn Quân Quyết. Đầu sỏ gây nên là Văn quý phi, Dạ Tầm là người giang hồ, cũng bị lợi dụng, sau khi giải thích rõ ràng cũng không có uy hiếp gì. Hắn cũng không hi vọng vì chuyện này tổn thất mất một nhóm cấm vệ quân. Huống hồ Hách Liên Tuyệt dám một mình đứng ở nơi đây cũng có kế sách vẹn toàn, nói không chừng hắn cứu Dạ Tầm xong, đệ tử Tuyệt cốc sẽ đem chuyện minh chủ võ lâm là Vương gia truyền khắp võ lâm. Nếu như vậy, cũng không tránh được việc triều đình cùng giang hồ một hồi phân tranh.
Cân nhắc xong lợi hại, Vũ Văn Quân Quyết vuốt cằm nói: “Tốt, trẫm có thể thả Dạ Tầm, cốc chủ cũng nên tuân thủ hứa hẹn.”
Hách liên tuyệt cười ha ha một tiếng, sảng khoái nói: “Hoàng thượng quả nhiên thẳng thắn, bản tọa tự nhiên không nuốt lời.”
“Khoan đã”, Mặc Sĩ Thịnh đứng bên bỗng nhiên mở miệng, “Trước khi đi, bổn Hoàng muốn biết một việc. Bí thuật của nước ta có phải là ngươi trôm hay không?”
Dạ Tầm liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Thịnh, lại lo lắng nhìn sắc mặt trầm xuống của chủ tử, gật đầu.
Thấy Dạ Tầm gật đầu, mọi người đều cả kinh, thì ra Nguyệt nhân thuật đúng là do Văn quý phi chứ không phải là Toàn tần phi!
Vũ Văn Quân Quyết liếc ánh mắt sắc bén nhìn Văn quý phi, lại hỏi Dạ Tầm: “Còn có chuyện gì nữa?”
Dạ Tầm cúi đầu nói: “Còn có Văn cô nương hỏi ta về việc vu thuật.”
Chuyện của Văn quý phi bị phanh phui, lúc nàu mặt đã như giấy trắng, cũng không còn bất kỳ hi vọng nào.
“Giỏi cho Văn quý phi, chuyện gì cũng có mặt của ngươi, thật sự lợi hại! Đem xuống dưới, trưa ngày mai xử trảm!”
Cấm vệ quân lập tức áp giải Văn quý phi đi.
Mặc Sĩ Thịnh lạnh giọng nói: “Hoàng đế Vũ Văn, hiện tại tra ra Hoàng muội của ta không dùng Nguyệt nhân thuật hại người!?”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Dù vậy lệnh muội cũng đã làm chuyện đủ để khi quân, trẫm đã nói với ngươi!, huống hồ trẫm cũng không bết lệnh muội chết cùng với trẫm có quan hệ chỗ nào.”
Mặc Sĩ Thịnh khuôn mặt tái xanh, cũng lạnh nhạt nói: “Theo lời của ngươi, Hoàng đế nước Vũ Văn đổ tội cho lệnh muội việc Nhật nguyệt thuật, bây giờ chân tướng rõ ràng, Ngươi chẳng lẽ không để cho bổn Hoàng một cái công đạo sao? Tên này ăn cắp cấm vật trong cung của bổn hoàng, Hoàng đế nước Vũ văn sao lại nhẹ nhàng thả người như vậy.?”
Vũ Văn Quân Quyết không biết Mặc Sĩ Thịnh đánh chủ mưu gì, nhìn qua Tác Tây, lại hướng về Mặc Sĩ Thịnh nói: “Ah, Hoàng đế Mặc Sĩ muốn mang Tác Tây về nước Mặc Sĩ sao, bổn hoàng cũng không ngăn cản, như vậy đươc chưa!?”
Mặc Sĩ Thịnh lúc này mới thỏa mãn, không làm khó Vũ Văn Quân Quyết nữa, cũng không làm khó dễ Dạ Tầm.
Tác Tây nhìn Hoàng thượng nhà mình lại nhìn Mặc Sĩ Thịnh, ngốc lăng đứng…. Hắn có cảm giác mình bị Hoàng thượng bán đi? Điều này nhất định không phải sự thật!
Mộc Lưu Nam lạnh mặt nhìn Hách Liên Tuyệt cùng Dạ Tầm. Dạ Tầm khiến Quân Nhưng bị thương, hại hắn suýt chút nữa mất mạng, với tính tình của hắn nào có thể nuốt trôi cục tức này? Bất quá lợi hại trong việc này hắn cũng rõ, không thể làm khác hơn là nhịn xuống cơn tức này, sau này xuất cung nhất định sẽ tìm biện pháp phân cao thấp với Dạ Tầm!
Hách Liên Tuyệt nhìn Vũ Văn Quân Quyết bằng lòng thả Dạ Tầm, nơi này cũng không có chuyện của bọn họ, liền ôm quyền, sau đó lạnh mắt nhìn Dạ Tầm, động tác ngược lại dịu dàng ôm người vào lòng, cùng nhau phi thân rời Hoàng cung. Thẳng đến khi ra khỏi Hoàng cung, hai người mới hạ xuống đi bộ, Hách Liên Tuyệt kỳ quái nhìn Dạ Tầm, sao cứ có cảm giác trên người tiểu sủng vật có mùi nước tiểu?
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
16 chương
94 chương
29 chương