(đam mỹ) độc sủng hậu cung

Chương 2 : giao dịch sinh hài tử

Kết quả tuyển tú lần này dẫn tới không ít chấn động, Hoàng thượng vậy mà chỉ nhìn thoáng qua một cái liền tuyển chọn Mộ gia nhị công tử. Hơn nữa bỏ qua một chút trình tự trực tiếp phong phi. Trước kia tú nữ đều là từ tài nhân bắt đầu từng bước thăng tiến phẩm cấp, thế nhưng chưa có ai lại giành được quang vinh như vậy. Chẳng lẽ Mộ gia thực sự sẽ thăng chức rất nhanh? Mộ gia nhị công tử là do tiểu quan sinh đó cũng không phải là chuyện bí ẩn gì, người biết cũng không ít. Nhưng bây giờ ai còn quản đến xuất thân của hắn, bọn họ bây giờ chỉ biết là nịnh bợ Mộ gia nhất định có lợi chứ không hại! Mộ phủ nhất thời đông như trẩy hội, người đến nịnh bợ tặng quà không hề ít. Trong hoàng cung cũng phái công công đưa tới vài rương vàng bạc châu báu. Mộ Thượng Thành không nghĩ tới cái kia…đứa con mang điềm xấu lại đem đến cho Mộ phủ quang vinh nhiều như vậy. Toàn bộ hạ nhân trong phủ đều vui mừng, nếu là Mộ Tử Thư có thể leo lên vị trí Hoàng quý phi không phải Mộ phủ có thể tiến lên làm hoàng thân quốc thích đi! Vậy mà bọn họ ảo tưởng cùng vui sướng cũng không có duy trì được bao lâu. Hoàng thượng tuy rằng chỉ liếc mắt một cái liền đem Mộ Tử Thư phong Phi. Thế nhưng đã bảy ngày trôi qua, Hoàng thượng cuối cùng cũng chưa hề bước vào Khuynh Nguyệt điện nửa bước, cũng chưa từng triệu kiến qua Mộ Tử Thư! Trong lúc nhất thời mọi người đều suy đoán ý tứ của Hoàng thượng, xem ra trong lòng hoàng thượng kia Mộ Tử Thư cũng không có cái gì đặc biệt. Người đến Mộ gia nịnh bợ nháy mắt ít đi phân nửa. Vũ Văn Quân Quyết nghe Tác Tây nói những chuyện kia, trong lòng suy nghĩ Mộ Thượng Thành hốt hi hốt ưu(lúc vui lúc buồn), sắc mặt thay đổi liên tục, cảm thấy thật thú vị. “Tác Tây, ngươi nói đại thần nghĩ ngày ngày nịnh bợ có ý nghĩa?” “Hồi Hoàng thượng, tiểu nhân cảm thấy không thú vị đến cực điểm!” Vũ Văn Quân Quyết liếc hắn một cái, nâng chung trà lên khinh mân(khẽ nhấp) một ngụm, trong lúc đó đều là tao nhã. “Trẫm cũng nghĩ như vậy, bất quá là một thính giả, trẫm vẫn cảm thấy có đôi chút thú vị.” “Hoàng thượng nói chí phải.” Mộ Tử Thư ở Khuynh Nguyệt điện đã đến bảy ngày, ban đầu cón có chút thấp thỏm không yên, đến bây giờ ngược lại lạnh nhạt đi vài phần. Mỗi ngày chỉ là ngồi bên bàn đọc sách. Trong hoàng cung có một tàng thư viện rất lớn, sách chính là hắn cùng với Hỏi Lan đến đó mượn. Trước kia khi ở thiên viện, tuy nói chỉ có bà vú cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, thế nhưng bà vú cũng biết đọc chữ, từ bé liền dạy hắn viết chữ. Bình thường bà vú làm những việc thủ công kiếm thêm chút tiền, ra phủ liền mua cho hắn những quyển sách cũ xem, thỉnh thoàng cũng mua một chút sách giải trí, lúc rảnh rỗi cũng nói cho hắn biết chuyện bên ngoài. Mộ Tử Thư tuy rằng nhốt tại thiên viện hai mươi năm, nhưng hắn cũng không phải là người không biết cái gì. Ngược lại không giống với người bình thường gặp cảnh như vậy làm cho hắn so với bạn cùng trang lứa lúc còn nhỏ cũng cảm thấy thông suốt. “Công tử, nên dùng bữa tối.” Hỏi Lan cùng Hỏi Mai chính là hai nữ tỳ được Hoàng thượng ban tặng. Ngoài ra còn hai người thị vệ tên là Đan Tả, Đan Hữu. Mộ Tử Thư để cho bọn họ gọi là công tử, lời chủ tử nói bọ họ không giám nghe theo. Mộ Tử Thư để quyển sách trên tay xuống, xoa xoa mí mắt mỏi nhừ, mới đi lên phía trước. Nhìn trên bàn so với mấy ngày trước đây đơn giản hơn rất nhiều, trong lòng thực thỏa mãn. Hắn cùng với bà vú hai người sinh hoạt khó khăn gian khổ, chỉ dựa vào Mộ gia cấp tiền lương cho bà vú và thỉnh thoảng bà vú còn làm chút việc thủ công lấy tiền sống qua ngày. Mỗi bữa bất quá cũng chỉ một đĩa rau với một bát nước dùng, thời gian khó khăn cũng chỉ ăn cái bánh bao lót dạ, Mộ gia chưa bao giờ làm cho hắn ăn một bữa cơm. Bây giờ trong cung lại có phong phú các loại rau củ, hắn ngược lại hắn có điểm không quen, cho nên để Hỏi Lan phân phó trù phòng làm bớt một ít. Hôm nay bữa tối cũng chỉ là ba món canh, một ít rau củ, cực kỳ đơn giản. Lại có rau cải, thịt kho tàu, cá, rau xào, cộng thêm một ít nước dùng(chém=]]). Thức ăn này khiến Mộ Tử Thư rất hài lòng, kỳ thật ở trong hoàng cung đây bất quá chỉ là thức ăn dành cho hạ nhân. Mỗi nơi tẩm điện đều có phòng dành cho hạ nhân ăn cơm, Hỏi Lan cùng ba người kia thông thường đợi Mộ Tử Thư ăn xong mới đến phòng ăn của bọn họ, Mộ Tử Thư biết trong cung nhiều quy củ, liền không có mời bọn họ cùng ăn. Hai cung nữ hầu hạ ở một bên không khỏi đau lòng, trong hoàng cung người nào là nương nương đều không phải ăn sơn hào hải vị sao?. Thân thế công tử các nàng ít nhiều cũng có nghe qua, các nàng đi ngự phòng phân phó bữa ăn hàng ngày đều bị cung nữ của các nương nương khác cười nhạo công tử các nàng là thổ bao tử(tên nhà quê). Các nàng yêu thương công tử, mặc dù giận nhưng cũng không tiện tranh cãi cùng bọn họ. “Hoàng thượng giá lâm!” Mộ Tử Thư tay run run cầm chiếc đũa, trong lòng có điểm mê mang. “Công tử, mau tiếp giá.” Hỏi Lan cùng Hỏi Mai thấy hắn ngây ngốc bất động, cũng không kịp để ý lễ nghi chủ tớ, vội vàng lôi kéo hắn xuất môn. Đối với các nàng mà nói Hoàng thượng giá lâm Khuynh Nguyệt điện tuyệt đối là chuyện tốt, điều này nói rõ công tử các nàng tối nay rất có thể sẽ được Hoàng thượng sủng hạnh, như vậy các cung nữ cũng sẽ không cười nhạo công tử các nàng. Mộ Tử Thư tinh thần dao động, để các nàng mang tới trước cửa Khuynh Nguyệt điện quả nhiên gặp Hoàng thượng cùng tổng quản Tác Tây đã đứng ở đó. Mộ Tử Thư chỉ vội liếc mắt một cái liền không dám nhìn nữa, vội vàng quỳ xuống hành lễ. “Tử Thư tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.” “Nô tỳ/nô tài tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.” “Miễn lễ.” Vũ Văn Quân Quyết nói xong cũng dậm chân, hướng phía trước đi đến, Tác Tây cũng đi ngay phía sau, Mộ Tử Thư cùng mấy người cũng vội vàng đi theo. Bọn họ vừa mới vào liền thấy Hoàng thượng có điểm thích thú nhìn thức ăn trên bàn. “Tử Thư liền ăn … những thứ này?” Mộ Tử Thư đoán Vũ Văn Quân Quyết nghi ngờ, cũng biết trong hoàng cung các nương nương đều không ăn những thứ này, bất quá nói: “Tử thư ăn cơm canh đạm bạc đã sớm thành thói quen, có thể có những thứ này Tử Thư đã rất thỏa mãn rồi.” Vũ Văn Quân Quyết nhìn biểu tình lãnh đạm trên mặt Mộ Tử Thư, từ chối cho ý kiến. “Như vậy Tử Thư dùng cơm đi, trẫm vào trong phòng Tử Thư trước.” Mộ Tử Thư thoáng cái mờ mịt, Hỏi Mai dẫn Vũ Văn Quân Quyết hướng vào căn phòng bên trong của Mộ Tử Thư. Tác Tây thấy hắn có chút không rõ tình hình, hảo tâm giải thích: “Mộ phi nương nương, tối nay là ngài thị tẩm, xin nương nương hãy mau dùng bữa, sau còn tắm rửa, chớ để Hoàng thượng chờ lâu.” Mộ Tử Thư gật đầu, ngây ngốc ngồi xuống, thực không biết nãy giờ ăn cơm có vị gì. Hắn biết vợ chồng trong lúc đó phải đi Chu công chi lễ(chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, mây mưa đó=]]), ở trong hoàng cung, lấy tư cách là phi tần mọi người cũng muốn hầu hạ hoàng thượng. Thế nhưng hắn lại cái gì cũng không biết, vú em không có khả năng mua sách cho hắn xem, cũng không có khả năng đối hắn miêu tả làm như thế nào thị tẩm. Bởi vậy, hắn kỳ thật phương diện này cái gì cũng không hiểu. Qua loa cơm nước xong, Mộ Tử Thư chính mình đi gian phòng bên cạnh tắm rửa, Hỏi Lan sớm đã vì hắn chẩn bị xong nước cùng quần áo ngủ. Thẳng đến khi bị Hỏi Lan mang mình về tẩm phòng, hắn vẫn mờ mịt. Vũ Văn Quân Quyết lúc này đang lười biếng nằm nghiêng trên giường lớn của Mộ Tử Thư, trên người chỉ có bộ quần áo ngủ mỏng manh, y phục tùy ý hé lộ, dáng vẻ vô cùng mị hoặc. Mộ Tử Thư trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ hình dáng người nam nhân này, trong lòng thầm nghĩ trên đời này lại có nam nhân tuấn mỹ như thế! Vũ Văn Quân Quyết hứng thú mười phần khi nhìn thấy Mộ Tử Thư bộ dáng có chút không biết làm sao, liên tưởng đến hắn hàng năm nhốt tại thiên viện không hiểu sự tình, hảo hưng trí thân thủ đem hắn kéo lên giường, chậm rãi rải khai áo ngủ trên người hắn. “Tử Thư lần này bộ dáng thật là hứng thú.” Thanh âm tà mị kêu thần trí của Mộ Tử Thư trở về. Hắn lúc này mới phát hiện quần áo của mình chắng biết lúc nào đã bị lột ra, trên người lúc này không còn một thứ gì, nhất thời có chút ngượng ngùng hốt hoảng. Hắn chưa bao giờ trước mặt người nào như vậy ở trần! Vũ Văn Quân Quyết càng phát giác thấy được thú vị, hắn hậu cung mặc kệ bất luận nam nhân, nữ nhân thị tẩm đều là bọn họ chủ động phóng đãng, nào giống như Mộ Tử Thư như vậy thú vị? Đem quần áo chính mình trên người bỏ xuống giường, Vũ Văn Quân Quyết ngón tay thon dài nắm cằm Mộ Tử Thư, tinh tế quan sát. Quả thật là một nam tử cực kỳ thanh tú tuấn lệ. Hắn cho rằng quanh năm nhốt tại thiên viện, sinh hoạt gian khổ của người này hẳn là phải khiến thân thể gầy khô. Thế nhưng người dưới thân lại không như  vậy, tuy có chút gầy yếu nhưng xúc cảm da thịt trên tay mang đến cũng ngoài ý muốn thật là tốt. Vũ Văn Quân Quyết từ trước đến nay đều thuận theo hứng thú của chính mình, hôn khóe miệng của Mộ Tử Thư một cái thân không tự chủ mà cọ xát. Ở trên giường từ trước đến nay luôn là người khác lấy lòng hắn, hắn sẽ không đi lấy lòng người khác, cho nên hắn tuyệt không lo lắng Mộ Tử Thư. Chỉ cần hắn tận hứng là tốt rồi! Mộ Tử Thư bị cảm giác khác thường làm cho hoảng sợ, bối rồi nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết, nhưng lại chỉ thấy được hứng thú trong mắt hắn liền không thèm nhìn hắn nữa, quay đầu nhìn góc giường, yên lặng thừa nhận nỗi sợ hãi khác thường đó. Vũ Văn Quân Quyết nhìn thần sắc yên lặng thừa nhận của hắn, tà tà nhếch môi. “Không phản kháng sao? Là một nam nhân thị tẩm không cảm thấy thẹn sao?” Mộ Tử Thư ngẩn người, mới nói: “Tử Thư cũng không có tư cách phản kháng, không phải sao?” Hắn nói không sai, nếu hắn đã làm hậu phi, thị tẩm thị tẩm chính là chức trách, hắn cũng không có tư cách cãi lời bậc đế vương. Thế nhưng Vũ Văn Quân Quyết lại phi thường không thích đáp án lạnh nhạt của hắn như vậy. Vũ Văn Quân Quyết hừ nhẹ một tiếng, không để ý cảm thụ của Mộ Tử Thư, tà tà câu thần(môi). “A~…” Khó thích ứng được đau đớn làm cho sắc mặt Mộ Tử Thư tái nhợt, theo bản năng kêu lên, tay bấu chặt lấy sàng đan nhưng người phía trên lại càng ngày càng nhanh, không….hắn không được… Kia tiếng kêu thống khổ làm Vũ Văn Quân Quyết vừa rồi có một chút không vui chậm dãi tiêu thất, khó có được tính nhẫn nại chờ Mộ Tử Thư chậm chạp đưa đẩy. “Tử Thư nói không sai, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Như vậy, Tử Thư vì trẫm sinh một hoàng nhi đi! Nếu Tử Thư vì trẫm sinh một hoàng nhi, trẫm liền đáp ứng ngươi một cái yêu cầu được không?” Cảm giác khó chịu đau đớn dần dần qua, Mộ Tử Thư khó hiểu nhìn về phía gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Quân Quyết. “Đáp ứng ta một cái yêu cầu?” Vũ Văn Quân Quyết cười khẽ: “Tử Thư mặc dù chấp nhận vận mệnh, nhưng cũng không cam lòng. Ngươi cũng biết hậu cung trẫm vô số mỹ nhân, nhưng lại không một ai sinh hạ hoàng nhi. Ngươi nếu có thể vì trẫm sinh một hoàng nhi, bất luận nam nữ, trẫm liền đáp ứng ngươi một cái yêu cầu được không?” Mộ Tử Thư run rẩy lông mi, hai tròng mắt nhuộm tình dục từ từ trong suốt. Hắn biết Vũ Văn Quân Quyết nói đơn giản như vậy, kỳ thực phải ở tại đây trong hậu cung này sinh hạ một hài tử có bao nhiêu khó khăn. Bằng không nhiều tần phi như vậy cũng sẽ không một ai có con. Thế nhưng thật là Vũ Văn Quân Quyết nói cũng quả thực đả động hắn. Hắn nói không sai, hắn chấp nhận vận mệnh nhưng cũng có điều không cam lòng! Nếu là sau này có thể tìm một chỗ yên tĩnh sơn thủy, thanh thản mà sống thật tốt biết bao? “Hảo, ta đáp ứng ngươi.” Vũ Văn Quân Quyết hài lòng nhếc khóe miệng, quả thật là một người thức thời, tâm tình vô cùng tốt mà hôn môi người dưới thân một cái. Mộ Tử Thư chưa bao giờ trải qua loại sự tình này, hai tay cầm lấy sàng đan dưới thân, tiếp tục chịu đựng sự sợ hãi đau đớn cùng cảm giác khác thường mang đến. Vũ Văn Quân Quyết cảm thấy được rằng bộ dáng kia của hắn quả thực đáng yêu, hôn trán hắn một cái, hảo tâm tiến tới bên tai cười nhẹ nói: “Tử Thư không cần nhẫn, mới như vậy liền không chịu nổi, như thế này cái miệng nhỏ nhắn kia cũng có thể ngậm phân thân của trẫm!” Như là vì nghiệm chứng trong lời nói của hắn, lấy cớ sinh hoàng nhi liền quấn quýt Tử Thư tới nhiều lần. Mặc cho Mộ Tử Thư cầu xin tha thứ cũng không để ý, thẳng đến khi Mộ Tử Thư không chịu nổi ngất đi, Vũ Văn Quân Quyết mới tốt tâm buông tha hắn.