(đam mỹ) độc sủng hậu cung

Chương 11 : toàn phi có thai

Mộ Tử Thư ngủ một giấc đến thập phần kiên định, cho đến ngày thứ hai măt trời lên cao mới lo lắng tỉnh lại. Vũ Văn Quân Quyết hoàn hảo ở bên người, không biết là vào triều sớm chính là lên lâm triều đã trở về. Mộ Tử Thư hơi câu thần, thỏa mãn tựa trong ngực Vũ Văn Quân Quyết, khó có được tinh thần lại không muốn rời giường. Đêm qua bị kinh hách, bây giờ muốn ngồi dậy, Hoàng thượng sao lại tới? Tại sao biết hắn gặp chuyện không may? Mà thôi, nói vậy trong hậu cung cũng đều là người của hắn đi. Tuy rằng bị kinh hách, nhưng là may mắn chưa phát sinh chuyện gì, huống hồ Vũ Văn Quân Quyết hình như cũng nói sẽ ngủ lại ở Khuynh Nguyệt điện, như vậy là đủ rồi, những thứ khác coi như không có việc gì. Trong lúc suy tư, bỗng nhiên một bàn tay đặt ngay tại tiể phúc, Mộ Tử Thư cả khinh, mới phát hiện Vũ Văn Quân Quyết đã tỉnh. “Cái bụng có phải hay không có chút lồi lên?” Mộ Tử Thư trên mặt nổi lên vài tần ửng đỏ, nhẹ giọng nói: ”Khoảng ba tháng, có chút nổi lên, nhưng vẫn chưa rõ ràng.” “Ngô, hoàng nhi chúng ta còn muốn ở bên trong những bảy tháng a.” Mộ Tử Thư cười khúc khích, tháng mười hoài thai vốn là chuyện thường, người này thế nào lại oán giận hài tử đi ra quá chậm? Vũ Văn Quân Quyết ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ, đem Mộ Tử Thư bên trong ôm lấy, trầm giọng hỏi: “Chuyện đêm qua, ngươi muốn xử lý thế nào?” Mộ Tử Thư ngẩn người, hắn biết Vũ Văn Quân Quyết hỏi xử lý cái người muốn hại hắn như thế nào. Nói thật đi, hắn Mộ Tử Thư cũng không pahir Quan Thế Âm Bồ Tát, người nọ thiếu chút nữa hại mất đi hài tử của mình, mất đi tất cả, hắn cũng không muốn tha cho người kia. Chỉ là, hắn cũng không biết phương pháp nào đi? Hắn không bằng những cung nữ hậu cung dụng tâm ác độc, bảo hắn nói ra các loại giết người, hắn thật đúng là không nói lên lời. Trầm mặc trong chốc lát, Tác Tây mới nói: “Tử Thư không biết.” “Trẫm đã biết, trẫm hội xử lý. Đứng dậy đi, bỏ lỡ giờ ăn sáng, không thể lại bỏ qua ngọ thiện.” Mộ Tử Thư đáp ứng, đứng dậy cầm quần áo và đò dùng hàng này thay Vũ Văn Quân Quyết thay y phục. Vũ Văn Quân Quyết tiếp nhận quần áo của mình, lại đem quần áo Mộ Tử Thư và đồ dùng hàng này đưa cho hắn. “Trẫm tự mình mặc, ngươi mau mặc quần áo vào, miễn cho cảm lạnh.” Mộ Tử Thư gật đầu, trong lòng dâng đầy ấm áp, quần áo cũng thuận theo mà mặc xong. Lúc này ở ngoài cửa Tác Tây nghe thấy được động tĩnh, đẩy cửa tiến đến “tiểu nhân thỉnh an Hoàng thượng cùng công tử.” Tác Tây nhìn Hoàng thượng tự mình mặc quần áo, cũng không biết có nên tới hầu hạ hay không, nhớ tới vừa tớngười ở Toàn Lộ điện, trộm liếc mắt nhìn lén Mộ Tử Thư, nhất thời do do dự dự, muốn nói lại thôi. Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn liếc mắt nói: “ Có chuyện gì nói.” Tác Tây lúc này mới tiểu tâm dực dực (cẩn thận xác thực) nói: “Hoàng thượng, vừa mới rồi cung nữ ở Toàn Lộ điện bẩm bảo, Toàn phi nương nương có tin vui, thỉnh Hoàng thượng đến.” Mộ Tử Thư đang mặc quần áo và đồ dùng hàng ngày, lúc này có chút cứng ngắc, hai tay cũng không biết nên để vào đâu, Tuy rằng hắn hiểu rõ Hoàng thượng hậu cung ba nghìn mỹ nhân, ngày sau người nào mang bầu cũng đúng là bình thường, thật đúng là nghe rõ, ngực cũng không nói lên lời bị đè nén đến khó chịu. Từ khi mang thai tới nay, hắn nhìn ra được Hoàng thượng đối hài tử nhất định không ghét, thậm chí còn có điểm thích, hôm nay Toàn phi có thai, hắn có thể hay không cũng thật cao hứng? Vũ Văn Quân Quyết nhưng thật ra không hiện lên biểu tình gì, chỉ hơi nhíu mi lại, sửa sang lại quần áo, liền kêu Hỏi Mai mang đồi vào rửa mặt một chút, mới cùng Mộ Tử Thư nói: “Ngọ thiện ăn nhiều một chút, không cần chờ trẫm.” Mộ Tử Thư cũng không lên tiếng, lăng lăng nhìn Vũ Văn Quân Quyết và tác tây ly khai, thẳng đến khi Hỏi Mai kêu to hắn mới phục hồi lại tinh thần. Hỏi Mai có chút lo âu nhìn công tử nhà mình, cẩn thận hỏi: “Công tử, cần phải dùng cơm trưa?” Mộ Tử Thư gật đầu, rửa mặt sau mới đi tiền thính dùng bữa. Nói là dùng bữa kỳ thực chính là ngồi chỗ kia nhơ ngác nhìn cơm nước. Hỏi Mai nhìn công tử nhà mình đến đũa cũng chưa động, nhẹ giọng nhắc nhở: “Công tử, Hoàng thượng không phải nói không cần chờ hắn sao? Công tử nhanh dùng bữa a, đồ ăn sáng cũng chưa ăn nữa.” Mộ Tử Thư phục hồi lại tinh thần, chính là không có khẩu vị mà ăn một miếng cơm, có chút hốt hoảng hỏi: “Toàn phi mang bầu?” Hỏi Mai kinh ngạc nhìn Mộ Tử Thư, công tử không phải đã nghe tổng quản nói sao? Tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn là cẩn thận nói: “Đúng vậy, công tử.” Hỏi Lan một bên nhìn công tử hình dáng hoảng hốt, trong lòng bực bội muốn đánh người, khẽ mắng: “Sách! Không phải là có tin vui sao? Có gì đáng để huy động lực lượng mà chạy đến Khuynh Nguyệt điện chúng ta thỉnh Hoàng thượng! Trước kia các vị nương nương trong hậu cung có tin vui bất quá là thông tri Hoàng thượng một tiếng! Không phải là công chúa nước dị quốc sao! Chó mình là cái gì!” Hỏi Mai vội vã la lên: “Hỏi Lan! Họa là từ ở miệng mà ra! Ngươi chừng nào thì nhớ kỹ điểm này!” “Ta đây không phải là đang bất bình thay công tử sao!” “Ngươi như vậy chỉ biết hại công tử!” Mộ Tử Thư nhìn hai cung nữ tranh chấp nhau mà bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi Hỏi Mai nói không sai, coi như là ở Khuynh Nguyệt điện, cũng phải ăn nói cẩn thận, tai vách mạch rừng đạo lý này các ngươi hẳn phải biết.” “Vâng, công tử.” Mộ Tử Thư nhìn thức ăn trên bàn, tuy rằng đồ ăn sáng cũng chưa ăn, thế nhưng hiện tại vẫn không muốn ăn uống, nhìn đến đều khó có thể nuốt xuống. Chỉ là hài tử ở trọng bụng, cần phải ăn bồi bổ một chút. “Công tử, đêm qua không có phát sinh chuyện gì đi?” Hai người cung nữ cùng hai thị vệ sáng sớm tỉnh lại liền nhớ tới đêm qua có người quấy nhiễu, đánh bọn họ bất tỉnh, vẫn rất lo lắng cho công tử, thế nhưng Hoàng thượng lại luôn ở cạnh, cho tới bây giờ mới có cơ hội hỏi. “Không có chuyện gì, ngược lại các ngươi có bị thương không?” “Không có bị thương, chỉ là bị đánh ngất xỉu à thôi. Sinh Phong đã trở về, chính ta dạy dỗ cho nó ăn, xem sau đó còn dám ban đêm không về nhà hay không! Nếu là có Sinh Phong ở lại, ai dám quấy nhiễu Khuynh Nguyệt điện chúng ta.” Mộ Tử Thư lắc đầu cười nói: “Sinh Phong là dã thú, tự nhiên là yêu thích nơi rừng núi, đây là thiên tính của dã thú.” Hai người cung nữ được thụ giáo cũng gật gật đầu. “Công tử, Sinh Phong cũng rất lo lắng cho người, nô tỳ đem nó đến cho ngài xem, để nó yên tâm.” Chờ Mộ Tử Thư dùng ngọ thiện xong, Hỏi Lan quả nhiên đem Sinh Phong dẫn theo. Sinh Phong thấy Mộ Tử Thư hoàn toàn không hao tổn gì, làm như hết sức cao hứng, thân mật dùng đầu cọ cọ vào Mộ Tử Thư, Mộ Tử Thư cũng thực vui vẻ sờ lông mao trên lưng nó. Đều nói dã thú vô tình, Sinh Phong cũng rất có linh tính. “Công tử đi ra ngoài một chút đi, mang theo Sinh Phong cũng rất an toàn, luôn luôn ở Khuynh Nguyệt điện buồn chán sẽ sinh bệnh.” Mộ Tử Thư lúc này cũng không có tâm tình đọc sách, nghĩ đi ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt, liền dẫn Hỏi Lan Hỏi Mai và Sinh Phong đi ngự hoa viên một chút. Bởi vì không có ăn đồ ăn sáng, ngọ thiện ăn hơi sớm. Lúc này vừa xong buổi trưa, trong hoàng cung cực kỳ thanh tĩnh, trên đường ngoài các thị vệ ra rất ít thấy người khác. Ngay tháng tám, ngày mùa hè chói chang, trên đường yên tĩnh như vậy, Mộ Tử Thư lấy tay che trên trán, hắn có đúng hay không ra ngoài không phải lúc? “Công tử, đều là nô tỳ lo lắng không chu toàn, thời tiết thế này, ở Khuynh Nguyệt điện không có cảm thấy gì, nghĩ không ra đi ra ngoài đúng là nóng bức.” Mộ Tử Thư bị phơi nắng có chút khó chịu, hít vào không khí đều giống như mang theo một tia nóng rực. “Không sao cả, đến cái đình đằng trước ngồi nghỉ một chút đi.” “Công tử đi trước, nô tỳ trở về lấy cái quạt.”          Không đợi Mộ Tử Thư nói, Hỏi Lan lưu loát chạy nhanh trở về. Mộ Tử Thư lắc đầu thở dài, mang theo Hỏi Mai cùng Sinh Phong đến đình phía trước. Trong đình có người, Mộ Tử Thư xa xa đã nhìn thấy. Một màn kia dưới ánh mặt thân ảnh vàng ánh diễm lệ vô cùng chói mắt, chỉ cần liếc mắt qua liền biết đó là hoàng hậu. Tuy rằng không muốn cùng hoàng hậu cùng xuất hiện một chỗ, thế nhưng trời thực quá nóng, đi vài bước hô hấp đã thấy khó chịu, chỉ có thể đến đình gần đây nghỉ ngơi. “Tử Thư tham kiến hoàng hậu.” “Nô tỳ tham kiến hoàng hậu.” “Miễn lễ.” Hoàng hậu thấy Mộ Tử Thư mang theo con hổ, trong lòng có chút kiêng kị. Ngày ấy tuy rằng nàng không ở ngự hoa viên, thế nhưng sự tình vẫn biết, rất sợ hãi con bạch hổ kia hướng nàng nhào tới. Thế nhưng làm một mẫu nhi thiên hạ, nên có trấn định vẫn phải có. Mộ Tử Thư cũng nhìn ra hoàng hậu cùng bọn người khác đều sợ Phong, liền để Sinh Phong tìm một  góc nghỉ ngơi. Sinh Phong đã sớm ăn no, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hoàng hậu, một mình tìm một góc mát mẻ, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Hoàng hậu ghét bỏ liếc mắt nhìn về con vật kia, thư thái ung dung địa đạo: “Mộ công tử đang mang thai, thân thể rất quý giá, trời nóng như thế này lại ra đây.” Mộ Tử Thư tâm đầu nhất khiêu (giật mình trong lòng), hậu cung quả nhiên đã biết, “Chính là Tử Thư ở Khuynh Nguyệt điện đã muốn ngốc lâu, đi ra ngoài tản bộ một chút.” “Mộ công tử ngồi đi, thân thể quý giá của công tử, bổn cung bất năng chậm trễ,” Nói, hoàng hậu tự mình thay Mộ Tử Thư rót chén trà. Vừa phơi nắng có chút khó chịu, lúc này Mộ Tử Thư cũng không khách khí, cung kính ngồi xuống, nhưng không có uống chén trà. Hoàng hậu cười nói: “Mộ công tử yên tâm, trà này cũng không có độc, bổn cung nếu muốn hạ đông cũng sẽ không quang minh chính đại như vậy hạ?” “hoàng hậu nương nương nói quá lời, Tử Thư vừa mới uống nhiều nước trà lắm rồi, hiện tại không thể uống được nữa.” Hoàng hậu cũng không để ý Mộ Tử Thư nói thật hay nói giả, tựa hồ không thèm để ý Mộ Tử Thư có uống chén trà kia hay không, cười nói sang chuyện khác. “Bổn cung nghe nói Toàn phi có tin vui, còn cố ý sai người tới Khuynh Nguyệt điện mời Hoàng thượng đi?” Mộ Tử Thư có chút mất tự nhiên cười: “Phải” Hoàng hậu cầm lấy cây quạt nhỏ lơ đãng quạt, giống như thân thiết quay qua Mộ Tử Thư nói: “Nói đến thái độ làm người của Mộ công tử an phận, mang thai ba tháng cũng không lớn tiếng xôn xao, kia Toàn phi, bất quá vừa biết được tin vui liền khiến cho trong cung không người nào không biết, kiêu căng như vậy chỉ biết rước họa vào thân.” Mộ Tử Thư nghe hoàng hậu nói câu sau cùng kia thì trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, trong lòng không khỏi phát lạnh, bất luận là các tần phi khác trong hậu cung còn có Hoàng hậu, người khác đều không được phép có hài tử xuất thế! May mà trước đây hoàng hậu còn nói với hắn vì hoàng tộc khai chi tán diệp! Hoàng hậu thấy cho Mộ Tử Thư không có trả lời nàng, cũng không tức giận, thu cây quạt nhỏ đứng lên nói: “Khí trời nóng bức, bổn cung liền không quấy rầy Mộ công tử nghỉ ngơi, Mộ công tử cũng sớm trở về thì hơn.” “Cung tiễn hoàng hậu nương nương.” Hoàng hậu vừa đi Mộ Tử Thư liền nhíu mày, truyện mang bầu hôm nay đã bị hậu cung biết được, chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm, Vũ Văn Quân Quyết nhìn như có vẻ cưng chiều hắn, cũng rất coi trọng đứa bé này, thế nhưng rốt cuộc suy nghĩ của hắn như thế nào? Nếu như chỉ là bởi vì lúc ban đầu hứng khởi giao dịch, hắn nên làm cái gì bây giờ? Huống hồ Toàn phi cũng có bầu… “Hỏi Mai, người nói từ xưa đế vương có đúng hay không đều tam cung lục viện bảy mươi hai tần phi?” “Công tử, đế vương hậu cung ba nghìn người đẹp xưa nay có, bất quá sử thượng cũng không thiếu đế vương ba nghìn nhược thủy chích chủ nhất biểu ẩm, thật là phân phát hậu cung chỉ vì một người a.” (Nhược thủy tam thiên, chích chủ nhất biểu ẩm(弱水三千,只取一瓢饮): chỉ nước sông ba nghìn gáo, ta lại chỉ cần một gáo, kiểu như dù có cả mỹ nhân trong thiên hạ, ta lại chỉ cần một người =]]~ đại loại thế ^^). “Nhược thủy tam thiên, chích chủ nhất biểu ẩm sao? Nhược thủy tam thiên, chích chủ nhất biểu ẩm…” Làm sao mơ mộng muốn trở thành người duy nhất trong ba nghìn người a, chỉ cần ở trong lòng người ấy có một chút vị trí là được rồi, trái tim đế vương kia, hắn thầm nghĩ chỉ cần chiếm một phần là đủ rồi, thế nhưng lại nói đế vương đều vô tình vô tâm. Đang lúc trầm tư một mình, Hỏi Lan đã chạy trở về, không có mang đến hai cây quạt, mà lại ôm một bàn cờ mang đến cho Mộ Tử Thư. Hỏi Lan một bên Hỏi Lan vừa thở dốc vừa nói: “Nô tỳ nghĩ hôm nay quá nóng, cũng không biết lúc nào trở về, đã đem bàn cờ đến cho công tử, để công tử giải trí.” Mộ Tử Thư hé miệng cười, cho phép Hỏi Lan ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, Hỏi Lan lại từ chối, chỉ dựa vào cây cột trên đình nghỉ ngơi. “Hỏi Lan có lòng.” “Công tử, Hoàng thượng bận việc…. Chính vụ một thời gian không bồi ngài chơi cờ, nô tỳ tuy rằng ngu dốt nhưng công tử có thể dạy nô tỳ một chút cũng giúp ngài tiêu khiển.” Mộ Tử Thư cười, đem bàn cờ dọn xong, hắn mặc dù thích chơi cờ,nhưng càng thích người nọ bồi hắn chơi cờ, để ý cũng chỉ có người nọ bồi mà thôi. Đang lúc suy tư, đình phía trước hai đạo thân ảnh đi tới, đúng lúc Vũ Văn Quân Quyết, người kia Mộ Tử Thư cũng đã gặp chính là tả tưởng Ti Cẩn. “Hoàng thượng.” Hắn vốn tưởng lúc này Vũ Văn Quân Quyết ở Toàn Lộ điện. “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.” Vũ Văn Quân Quyết khoát tay áo ý bảo miễn lễ, mới hỏi Mộ Tử Thư: “Trời nóng như vậy, sao lại đến đây?” “Tử Thư đi dạo một chút, cũng không nghĩ nóng như vậy, không thể làm gì khác hơn là đến đây nghỉ ngơi.” Vũ Văn Quân Quyết gật đầu, thấy bàn cờ đặt trên bàn, kéo Mộ Tử Thư ngồi xuống, cũng bảo Ti Cẩn ngồi xuống. “Tả tướng nói muốn nhìn Sinh Phong, ở đây gặp mặt ngược lại đúng dịp.” Ti Cẩn nhìn bộ dáng Sinh Phong ngủ cũng không dám quấy rầy nó, thở dài nói: “Sinh Phong thực sự là ôn thuần, Mộ phi nương nương được sủng vật tốt a.” “Tả tướng đại nhân khen sai rồi, tính Sinh Phong quả đúng là thông minh.” Vũ Văn Quân Quyết nghịch cái bàn cờ, nói: “Tử Thư lại cũng đem cờ vây.” “Hỏi Lan sợ ta nhàm chán, liền đem tới.” Ở sinh nhật Vũ Văn Quân Quyết Ti Cẩn cững đưa tới bàn cờ giống y như vậy, lúc này cho rằng Vũ Văn Quân Quyết tặng cho Mộ Tử Thư, không khỏi đối Mộ Tử Thư nhìn nhiều thêm một con mắt, nói vậy người này trong lòng Hoàng thượng địa vị không thấp a. Ti Cẩn cười nho nhã nói: “Nơi đây có Kỳ lại có Phong, không bằng Mộ phi nương nương cho phép thần lĩnh giáo một phen?” Lo lắng khí trời nóng bức ảnh hưởng đến thân thể Mộ Tử Thư, Vũ Văn Quân Quyết cầm lấy quân cờ đen nói: “Hay là để trẫm cùng với Ti cẩn đánh một phen, Tử Thư mới vào không lâu, ước chừng không được túc trí đa mưu như đại nhân.” Hoàng thượng đều lên tiếng, Ti Cẩn cũng sẽ không nhiều lời, cùng Vũ Văn Quân Quyết ngồi đối diện với nhau, câu thần cầm lấy quân trắng, hắn e rằng đã lâu không cùng Hoàng thượng so tài một phen. Mộ Tử Thư ngồi giữa hai người trên băng đá, hứng thú nhìn hai người cao thủ đối chiến, việc này ngày thường hẳn không thấy được. Trước kia cùng Vũ Văn Quân Quyết chơi cờ, cho dù có lúc nhất thời ưu thế, nhưng mỗi khi đến lúc cuối lại thua hắn, có thể thắng cơ hội của hắn ít lại càng ít. Tuy rằng hai người hạ rất đặc sắc, Mộ Tử Thư cũng hiểu được họ chơi, nhưng dù sao thân thể có hài tử, chịu không nổi mệt nhọc, nhìn một chút liền gục xuống cánh tay ngủ. Vũ Văn Quân Quyết nhìn trời bên ngoài, mặt trời chiếu chói chang, phân phó Hỏi Mai truyền xe vua đến. Ti Cẩn cười cười, nhẹ giọng nói: “xem ra bàn cờ này hạ không xong a.” Vũ Văn Quân Quyết cũng nhếch môi: “Cái này còn xem năng lực của Tả tướng đại nhân.” Kết quả hai người quả nhiên không có hạ hoàn, long liễn (xe vua) rất nhanh được đưa đến. Vũ Văn Quân Quyết cần thận đem Mộ Tử Thư ngủ ôm ngang lên, cùng nhau lên long liễn quay về Khuynh Nguyệt điện. Hỏi Lan Hỏi Mai thu thập bàn cờ, mang theo Sinh Phong đi sát phía sau. Trong đình Ti Cẩn xa xa nhìn long liễn, ưu nhã cười cười, đều nói rằng Hoàng thượng vô tình vô tâm, hôm nay thấy được, sợ không phải chuyện như vậy.