Dám Chạy Xem!
Chương 42
Editor: VịtK
“Sếp lớn, anh…” Cô cầm băng vệ sinh đi xung quanh Cảnh Phí hai vòng, đột nhiên hỏi hắn, “Đây là đồ anh mua cho mẹ?”
“A, đúng vậy.” Cảnh Phí nghe vậy liền gật đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơ hồ lập tức tiếp lời cô, “Sao cô biết hay vậy, lợi hại ghê, bà bảo tôi mua cho bà một gói băng vệ sinh mang về, tôi là một người đàn ông lại không mang theo bịch ni lông nào, đành phải để trong túi.”
Hắn vừa nói vừa muốn lấy lại băng vệ sinh từ trong tay cô, Kỷ Niệm Sơ lại giơ tay cao lên nữa, cười như không cười nhìn hắn, “Nhưng tôi nghe nói bà Cảnh mới vừa đi Canada, một tháng nữa mới trở về?”
“…”
Đến cuối cùng, Cảnh Phí cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng rốt cuộc cũng nhả ra một chữ, giận tím mặt, “Mẹ bà!”
“Cô nhất định chờ ở đây nghe tôi nói mới chịu đúng không?”
Kỷ Niệm Sơ cười tủm tỉm gật đầu, đánh giá hắn trên dưới vài lần, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở trên hầu kết trơn nhẵn của hắn, còn có làn da trắng nõn tinh tế, vành tai vừa nhỏ vừa tinh xảo, ngay cả mảnh da ở trên môi cũng không có chút râu nào.
Thì ra Vu Nhiễm còn thường xuyên ở bên tai cô nhắc mãi sao sếp lớn lại có làn da tốt như vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, càng không thể nghĩ tới phương diện kia.
Bây giờ xâu chuỗi lại một ít việc từ trước tới giờ của sếp lớn lại, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, toàn bộ chuyện không thể giải thích được bây giờ cũng đã có thể nghĩ thông suốt được rồi.
Chậc, từ trước tới giờ cô thật sự chưa phát hiện ra dù chỉ một chút.
Vóc dáng lớn lên cao như vậy, đại khái cũng có thể có 176.177 tả hữu*, trước ngực lại là nhất mã bình xuyên**, hôm nay bị dính scandal với nữ minh tinh này, ngày mai lại có quan hệ với người khác.
Còn nữa, sao có thể nghĩ tới, hắn cư nhiên là một cô gái*** chứ?
* không biết nghĩa là gì, ai biết chỉ mình nha
**là một câu thành ngữ của Trung Quốc, raw là 一马平川, ý chỉ mặt đất bằng phẳng, nơi ngựa có thể phi.
***Theo baidu, ý chỉ ông Cảnh Phí ổng giả nam, thật chất ổng là nữ, từ gốc là cô nương
Khó trách Lương Trữ cắm sừng hắn, mà hắn một chút cũng không tức giận.
Cô đi tới trước mặt Cảnh Phí, nhìn vẻ mặt vô hồn của anh, đem băng vệ sinh trong tay thả lại tay của hắn, nhẹ giọng cười nói: “Đúng vậy.”
Cảnh Phí mơ màng hướng về phía ghế lô mà đi, trong đầu đều là xong rồi xong rồi xong rồi, hắn nguỵ trang nhiều năm như vậy lại bị huỷ hoại trong phút chốc, hơn nữa bị ai biết cũng không sao, cư nhiên bị cái tên tiểu yêu tinh Kỷ Niệm Sơ này biết.
Kỷ Niệm Sơ trở về ghế lô trước Cảnh Phí, vừa muốn đẩy cửa ra, liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười, hình như là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, hai người vừa nói cười, rất là vui vẻ.
Hoắc Chính Phàm?
Không có khả năng, giọng nói của Hoắc Chính Phàm không phải vậy, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn cùng Vu Nhiễm cơ hồ cũng chưa bao giờ cho nhau sắc mặt tốt.
“Aizz, cô đứng ở đây làm gì? Sao không vào?” Cảnh Phí ở phía sau vỗ vỗ bả vai cô, nói xong liền duỗi tay đẩy cửa.
Kỷ Niệm Sơ còn chưa kịp cản hắn đẩy cửa vào, cửa cũng đã bị đẩy ra, hai người bên trong cũng hướng về phía này nhìn qua.
Ánh đèn ấm áp của quán bar chiếu xuống, biểu tình của mấy người có vẻ thập phần quỷ dị, bốn người tám đôi mắt nhìn nhau, sửng sốt một hồi lâu.
Vẫn là Vu Nhiễm phản ứng trước, hướng về phía hai người vẫy tay, “Ai, hai người đứng ở cửa làm gì? Tiến vào đi?”
Biểu tình của Cảnh Phí khó có thể miêu tả nhìn chằm chằm Vu Nhiễm một hồi lâu, lại đem tầm mắt chuyển qua trên người nam sinh trẻ tuổi bên cạnh, không nhìn thì không có chuyện gì đi, một khi nhìn kỹ rồi thì đã bị hoảng sợ.
Tống Hoài? Sao hắn lại ở đây?
Còn ở bên cạnh Vu Nhiễm nữa?
Nhớ tới bạn trai ngoài vòng của Vu Nhiễm, hình như lúc ấy cũng mười chín hay hai mươi tuổi gì đó bắt đầu ở bên cạnh Vu Nhiễm, nghĩ tới đây, chuông cảnh báo trong lòng Cảnh Phí reo vang, sắc mặt đột biến.
Tống Hoài không đợi mọi người mở miệng, liền dẫn đầu đứng dậy, hướng tới Cảnh Phí và Kỷ Niệm Sơ hơi hơi gật đầu, “Chào mọi người, tôi là Tống Hoài, là bạn của chị Vu.”
Cậu nói xong ngẩng đầu, lúc nhìn tới Cảnh Phí trong nháy mắt biểu tình có chút dại ra, hơn nửa ngày cũng chưa hồi phục lại, tới khi biểu tình nghi hoặc của mọi người lộ ra, rốt cuộc cũng thấp giọng mở miệng, “Anh họ.”
Kỷ Niệm Sơ và Vu Nhiễm: …
Cảnh Phí phục hồi lại tinh thần chửi ầm lên, nhanh chóng vọt tới trước mặt Vu Nhiễm, “Tôi nói cho cô biết, cô dám mơ tưởng cua em trai tôi, em tôi còn nhỏ, hắn còn chưa 20, cô có còn là con người không !”
Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Niệm Sơ: Mặt khiếp sợ
Cảnh Phí:……
“……”
Hơn nửa ngày Vu Nhiễm mới tiêu hóa được sự thật này, rốt cuộc quay đầu lại nhìn Tống Hoài đứng bên cạnh, kinh ngạc hỏi, “Hắn, là anh họ cậu?”
Tống Hoài không dám nhìn cô, cúi đầu ừ một tiếng.
Kỷ Niệm Sơ xoa xoa cái trán, chuyện gì đây?
Nếu Tống Hoài là em họ của hắn, vừa rồi nghe cậu ta xưng hô như vậy, vậy không lẽ cậu ta không biết Cảnh Phí là một cô gái sao?
Sếp lớn giấu tốt thế.
“Dừng, về nhà về nhà, ngày mai sáng sớm còn phải đi tham gia nhóm, hôm nay trộm xin nghỉ sớm để về sớm, nên tôi mới có nửa ngày nè.” Vu Nhiễm xua xua tay, một bên dọn đồ xong, đi tới bên cạnh Cảnh Phí vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói lời thấm thía, “Anh yên tâm 100 phần trăm đi, tôi sẽ không đi cua em anh đâu.”
“Tôi còn chưa tới trình độ này, hơn nữa tôi có…” Vu Nhiễm nói một nửa, dừng lại, không nói tiếp.
Cũng đúng, cô có người bạn trai có như không có cũng không có gì khác nhau.
Che giấu cảm xúc của mình đi, Vu Nhiễm hướng về phía mấy người kia phất tay, “Tôi về đây, sáng sớm ngày mai còn phải lên máy bay nữa.”
Cô nói xong lập tức đi ra ngoài, không quan tâm biểu tình của mấy người đó, nói xong chuồn thật nhanh, như là chạy trốn.
Tống Hoài thấy vậy, cũng hướng tới hai người gật đầu, đuổi theo.
“Ai tên nhóc kia đứng lại cho tôi!” Cảnh Phí ở đằng sau kêu cậu, nhưng Tống Hoài cũng chưa từng để ý tới hắn, nhanh chóng đuổi theo Vu Nhiễm.
Kỷ Niệm Sơ nhìn điện thoại, 11 giờ, còn chưa nhận được tin nhắn trả lời nào, tin nhắn cuối cùng còn dừng lại ở tin nhắn của cô.
Cảnh Phí ở đằng sau Kỷ Niệm Sơ đột nhiên bất thình lình hỏi một câu, “Tên nhóc Tống Hoài này sẽ không thích Vu Nhiễm đi?”
Kỷ Niệm Sơ nghe vậy có chút buồn cười xoay người nhìn hắn, “Anh nói xem?”
-
Bên này Vu Nhiễm mới vừa ra khỏi quán bar, lên xe, Tống Hoài ở đằng sau liền đuổi tới, nhìn cô ngồi trên một chiếc xe thể thao phong cách màu đỏ rực, cậu đi tới bên cửa sổ xe gõ gõ, “Chị, chị uống rượu, để em chở chị đi.”
Cô hỏi ngược lại.
“Vậy cậu cũng không uống?”
Tống Hoài cúi đầu, cười đến có chút thẹn thùng, “Em không uống, vừa rồi em uống nước lọc, chứ không phải uống rượu.”
“Tốt lắm, dù sao tôi cũng định nhờ cậu lái thay.”
Vu Nhiễm xuống xe rồi ngồi trên ghế phụ, một chiếc xe bên cạnh nhanh chóng chạy ngang qua cô, vốn dĩ một chiếc xe cũng không có gì đáng chú ý, nhưng chiếc xe kia lái tốc độ quá nhanh, cô liền không chút để ý nhìn lướt qua.
Nhìn qua, trong lòng cô bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Porsche Panamera, đuôi biển số xe là 0493, 493 là số ghép từ chín nét của tên hắn.
Chiếc xe này cùng với biển số xe này là bọn họ đã chọn cùng nhau, năm ấy, bọn họ mới ở bên nhau không lâu, cô tặng hắn quà sinh nhật tuổi hai mươi.
Vu Nhiễm nhanh chóng bấm cửa kính xe xuống, thò đầu ra, nhưng chiếc xe kia đã sớm không còn thấy bóng dáng.
Anh ta nhìn thấy mình sao, là đặc biệt tới tìm mình sao? Hay là nói chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi?
Tống Hoài ở một bên nhìn bộ dạng thất thần của cô, chớp mắt, nhỏ giọng hỏi cô, “Làm sao vậy?”
Vu Nhiễm phảng phất giống như không nghe thấy, cúi đầu suy nghĩ chuyện, cô móc điện thoại ra nhìn nhìn, mở WeChat, mở tin nhắn xem lại cuộc trò chuyện lại một lần.
Không có.
Đều không có.
Cô buông điện thoại xuống, trong lòng không thể nói đó là mất mát gì, Tống Hoài bên cạnh thấy nàng bộ dạng hôn xiêu phách lạc của cô, kêu cô một lần nữa.
Lúc này Vu Nhiễm mới phục hồi tinh thần lại, mờ mịt giương mắt nhìn cậu ta, cảm xúc không che giấu phô bày ra trước mặt cậu ta nhìn không sót một chút gì.
Nửa ngày sau, cô mới thấp giọng nói, “Lái xe đi.”
Suốt đoạn đường đi hai người không nói gì, trên đường mặc kệ Tống Hoài nói cái gì, làm mọi cách để cô vui vẻ, Vu Nhiễm đều chỉ có lệ cười cười theo, cảm xúc cũng không cao hứng, đáy mắt liếc qua một tia, tất cả đều là mất mát.
Rất nhanh đã đến, đậu xe xong Vu Nhiễm liền xuống xe, hướng tới Tống Hoài nhàn nhạt cười nói: “Cảm ơn cậu hôm nay đã đưa tôi về, sau này…”
Cô do dự, vẫn là quyết tâm, “Sau này liền không cần cậu tới đoàn phim thăm tôi đâu, gần đây tôi rất bận, không có thời gian.”
Tống Hoài sửng sốt, giống như không thể lý giải được vì sao đột nhiên lại biến thành như vậy, giọng nói của cậu rất thấp, thấp tới mức cơ hồ sắp không nghe được, “Chị, em tới đoàn phim cũng sẽ không quấy rầy chị…”
“Tôi… Kỳ thật tôi đã có bạn trai rồi, cậu có biết không.” Câu này Vu Nhiễm nói thật gian nan, ngẩng đầu hướng về phía cậu ta mà cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Chắc là do uống rượu, nên trong miệng cô vừa khô vừa chát, trong không khí đều tràn ngập hương vị cô không thích.
Tống Hoài nhìn cô, không nói chuyện.
“Cậu cũng về nhà sớm một chút đi, về đến nhà gửi tin nhắn qua t WeChat cho tôi.” Cô nghĩ, lời cô nói đã rõ ràng như vậy, chắc cậu ta cũng sẽ nghe ra được đi.
-
Vu Nhiễm mở cửa đi vào trong, ánh sáng trong phòng thật tối, chỉ có chiếc đèn bàn lờ mờ chiếu lên chiếc sô pha, cũng chỉ thấy được người đó đang ngồi ở trên sô pha, rũ đầu, trong tay cầm một quyển sách, chuyên chú lại nghiêm túc.
Sườn mặt của hắn bị đèn vàng màu vàng ấm bên cạnh chiếu xuống, có vẻ thực ấm áp, trên người thậm chí còn mặc áo blouse trắng của bệnh viện, bên trong là áo sơ mi màu xám nhạt, chỉ mở nút áo trên cùng ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo như ngọc.
Nhìn từ góc độ này, cô thậm chí có thể thấy rõ ràng lông mi hắn vừa dày vừa dài, ánh đèn chiếu xuống trang sách hiện ra một cái bóng nhỏ.
Cô trở về giống như cũng không nằm ngoài ý muốn của hắn, cũng không bị cô ảnh hưởng gì, ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, biểu tình lạnh nhạt, không nhanh không chậm lật trang xem sách.
(Cha này bị điên rồi)
Vu Nhiễm đánh giá liếc mắt nhìn căn phòng một cái, nửa tháng rồi cô không trở về thì kỳ thật cũng không khác gì mấy, nhưng lại làm cô có cảm giác đã nhiều năm rồi chưa từng đặt chân tại đây, nơi này hết thảy quen thuộc như cũ lại làm cô cảm thấy xa lạ.
Cô còn nhớ rõ mình đã từng mua cho Hoắc Chính Phàm một phòng ở, nhưng mà hắn lại không nhận, còn tỏ vẻ nguyện ý cùng mình ở chung một chỗ là.
Lúc ấy cô rất vui, cho rằng mình đặc biệt đối với hắn.
Cho dù đối với ai hắn cũng đều một bộ dáng lạnh như băng, nhưng cô tin tưởng chính mình, nhất định có thể xâm nhập vào trong lòng hắn, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Bây giờ ngẫm lại, cô thật buồn cười, hắn chỉ là không muốn nhận đồ của mình mà thôi.
“Sao không bật đèn để đọc sách, sẽ bị hư mắt mất.” Cô rót cho mình ly nước, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhàn nhạt nói.
Hoắc Chính Phàm nghe thấy cô nói chuyện, thả sách trong tay xuống, ngẩng mặt lên nhìn cô, giọng nói bình đạm, “Sao đột nhiên lại quay về.”
“Em không nên trở về sao?” Giọng Vu Nhiễm cũng trở nên sắc bén hơn, cô nhìn hắn, trong con ngươi tràn ngập sự quật cường.
Hắn tựa hồ là có chút kinh ngạc với ngôn từ sắc bén của Vu Nhiễm, lại nghĩ tới cái gì, trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười của Vu Nhiễm cùng người đàn ông kia ở Giang Thành, Vu Nhiễm còn ngồi ở trên ghế phụ, nam sinh lái xe cười đùa với cô.
Hình như trước giờ ở trước mặt mình cô chưa từng cười một cách chân thật như vậy, ở trước mặt mình, cô luôn trong bộ dáng thật cẩn thận, cố tình duy trì mối quan hệ này, từng giây từng Cô giống như chưa từng cười chân thật như vậy ở trước mặt mình, ở trước mặt mình, cô luôn cẩn thận từng li từng tí, cố gắng duy trì mối quan hệ này, từng giây từng phút sợ mình tức giận, trăm phương ngàn kế dụ dỗ mình.
Cô ở trước mặt mình, hình như từ trước tới giờ chưa từng lộ ra mặt chân thật đó.
Hắn nhìn Vu Nhiễm qua lại với nam sinh kia, trong lòng rất không thoải mái, ở trước mắt bọn họ cố tình phóng ga thật nhanh, giống như muốn đem gương mặt tươi cười không dành cho mình của cô vứt ra thật xa.
(Cha nghĩ không hà, chứ cha không có làm)
Một đường trở về nhà, hắn cũng không có về phòng ngủ, vẫn luôn ở phòng khách đọc sách, hắn đang đợi cô.
Kỳ thật chờ cô vì cái gì, chính hắn cũng không biết.
Hoắc Chính Phàm trầm mặc một lát, mới thấp giọng mở miệng, “Vu Nhiễm, em phải quay về làm chính mình thôi.”
Vu Nhiễm nghe vậy ngẩn người, thấp giọng cười, giọng điệu lại trở nên bén nhọn, “Quay trở về làm chính mình? Ha ha, quay về làm chính mình, em cũng muốn, em cũng muốn.”
Cô nói xong có chút không khống chế được cảm xúc của mình, hốc mắt đỏ một vòng, vẫn cứ liều mạng nén xuống, “Ba năm trở lại đây, vì anh, em đã trở nên không biết tới bản thân mình rồi.”
Vu Nhiễm nói xong, cúi đầu vùi vào gối, nhỏ giọng khụt khịt..
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
22 chương
16 chương
64 chương
11 chương
25 chương
7 chương