Đại Xúc

Chương 52 : Tôi là một nhà mạo hiểm khuẩn nhân!

“Đừng khách khí.” Thẩm Diệu mỉm cười, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, vội nhét khuẩn nhân vào trong túi áo khoác. Túi áo của cậu vừa to vừa sâu, khuẩn nhân lạch cạch rơi vào đáy túi rộng rãi, một chân đạp lên chỗ lõm ven rìa cameras trên vỏ di động của Thẩm Diệu, một tay túm lấy vải lót mềm mại trong túi áo, tay chân đồng thời phát lực, gầm nhẹ một tiếng liền linh hoạt trèo lên. Thẩm Diệu cong khóe môi, nhịn xuống không cười. Khuẩn nhân dùng hai bàn tay nhỏ bé bám lấy mép túi, lộ ra nửa cái đầu nhỏ, tỉnh táo quan sát thế giới bên ngoài. Đồng nghiệp mặc quần áo xanh lục gặp thoáng qua Thẩm Diệu, không để ý đến khuẩn nhân. Thẩm Diệu: “Tốt rồi, người khổng lồ xanh kia đi qua rồi.” Khuẩn nhân bám bên mép túi áo, hết nhìn đông tới nhìn tây cảm thán nói: “Thật cao.” Thẩm Diệu nhảy tại chỗ vài cái, trong ánh mắt nhìn kẻ ngốc của bác gái múc cơm, hỏi: “Kích thích không?” Khuẩn nhân thoải mái cười to: “Ha ha ha thật kích thích!” Thẩm Diệu phì cười ra tiếng, lần thứ hai đặt câu hỏi: “Cậu muốn đi đâu, muốn tôi đưa cậu đi không?” Khuẩn nhân chần chờ một chốc, nói: “Tôi không có điểm đến rõ ràng, chỉ muốn tới căn tin bổ sung thức ăn nước uống trước thôi.” “Bổ sung xong chưa?” Thẩm Diệu hỏi. Khuẩn nhân dào dạt đắc ý vỗ vỗ túi: “Tôi lấy được một hạt đậu phộng hấp.” “Đủ cậu ăn hai ngày.” Thẩm Diệu thân thiết nói, “Vì sao cậu lại chạy trốn khỏi viện nghiên cứu? Có ai làm gì với mấy cậu sao?” “Không.” Thiếu niên khuẩn nhân gãi đầu, động tác hơi có chút khoẻ mạnh kháu khỉnh, “Những người khổng lồ đó rất tốt với chúng tôi, tộc nhân của tôi dưới sự che chở của họ, mỗi ngày chẳng cần làm gì cũng áo cơm vô lo, nhưng mà…” Khuẩn nhân gác cằm lên trên cánh tay, mặt cụ non thở dài, “Tôi cảm thấy sống như vậy thực mất mặt.” Thẩm Diệu hiểu rõ: “À, có thể hiểu được.” Đây là một khuẩn nhân bất an với hiện tại. Lúc này cậu đã đi ra khỏi căn tin, nhưng không về văn phòng, mà là đi đến chỗ ghế dài dưới tàng cây ngồi xuống. Hiện tại đã là thời gian đi làm, có điều thời gian đi làm của loại thợ săn ma chiến đấu hăng hái tại tiền tuyến như Thẩm Diệu tương đối linh hoạt, bởi vì Thẩm Diệu thường thường nhận được nhiệm vụ khẩn cấp đột phát, hoặc là cần đột xuất ra ngoài xử lý các loại báo án, nên không có mặt vào thời gian làm việc quy định cũng là chuyện thường. Lúc này phạm vi hơn mười mét xung quanh Thẩm Diệu không một bóng người, khuẩn nhân điều tra khắp nơi một phen, liền nhảy ra khỏi túi, vững vàng rơi ở trên đùi Thẩm Diệu. Chống nạnh xoạc chân ngẩng đầu ưỡn ngực cao giọng tuyên bố: “Tôi là một nhà mạo hiểm khuẩn nhân!” “Oa…” Thẩm Diệu đang muốn lễ phép tỏ vẻ tôn kính một chút, một cái lá khô to bằng bàn tay liền đột nhiên theo gió thổi tới, không nghiêng không lệch đập vào người khuẩn nhân, đẩy khuẩn nhân té sấp mặt! Khuẩn nhân có thân thể còn chưa lớn bằng cái lá mất đi cân bằng, lộp cộp lăn xuống rớt dưới đất, giống như nhận được cái vả mặt đến từ thần gió… Trái tim bé bỏng của Thẩm Diệu bị dọa hết hồn, vội vàng xoay người đi tìm, lúc cậu còn đang nhìn quanh quẩn bên dưới ghế dài, khuẩn nhân kia đã giống như leo núi bám lấy quần cậu bò lại lên đầu gối cậu, tốc độ nhanh như một cơn gió xoáy nhỏ! Khuẩn nhân đứng vững vàng, lau đất vừa mới dính trên mặt, hào phóng cất tiếng cười to: “Ha ha! Cái lá to thiệt!” Thẩm Diệu: “…” Khuẩn nhân hoàn toàn không bị đoạn nhạc đệm vừa rồi đả kích, ngược lại còn vô cùng vui vẻ mà mặc sức tưởng tượng: “Nếu tốc độ gió nhanh hơn một ít, thì cái lá vừa rồi có thể lấy làm cánh để lướt đi.” Thẩm Diệu há to miệng, không kiềm lòng nổi giơ ngón tay cái lên nói: “Cậu cũng thật lợi hại.” “Đó là đương nhiên, tôi chính là nhà mạo hiểm đó.” Khuẩn nhân mặt mày phơi phới vỗ ngực, lập tức rút ra một thứ dạng quyển dày dày từ trong cái túi to phía sau, chạy nhanh vài bước trên đùi Thẩm Diệu, vài phát di chuyển nhảy lên một nếp gấp áo trước ngực Thẩm Diệu, dùng giọng điệu thần bí nói, “Giúp tôi chắn gió chút, cho cậu xem thứ hay.” Bé Thẩm Diệu tư tưởng hết sức dơ bẩn dùng làn điệu vừa ngoan vừa mềm hỏi: “Là cái gì vậy?” Chẳng lẽ là sách tranh 18+ của nước khuẩn nhân sao? Khi nói chuyện, Thẩm Diệu hết sức tích cực điều chỉnh góc độ ngồi của mình một chút, dùng phần lưng cản gió. Khuẩn nhân từ từ mở quyển sách dày ra, lúc này Thẩm Diệu mới phát hiện hóa ra bên trong đều là vỏ cây bạch dương, loại vỏ cây này có tính chất mỏng manh mềm dẻo, bút có thể viết chữ trên đó, khuẩn nhân gọt vỏ cây thành từng miếng hình chữ nhật thật nhỏ, đính lại với nhau, lúc mở ra thoạt nhìn hệt như một quyển sách. “Cái này dùng gì để đính vậy?” Thẩm Diệu tò mò, liều mạng híp mắt muốn nhìn rõ ràng hơn chút. “Là dùng gai ngược trên đùi bọ ngựa.” Khuẩn nhân nâng nắm tay lên không trung quơ quơ, ngạo nghễ nói, “Năm mười bốn tuổi tôi đã tự lực giết chết được một con bọ ngựa.” Thẩm Diệu đem tỷ lệ của bọ ngựa phóng đại đến mức không chênh lệch lắm so với mình, tính toán sức chiến đấu một chút, lập tức thật lòng thật dạ khen tặng: “Vậy cậu cũng thật có bản lĩnh.” Khuẩn nhân ngại ngùng sờ sờ chóp mũi, cười ha ha hai tiếng, mở trang đầu tiên của quyển sách vỏ cây bạch dương ra, nói: “Đây là ghi chép mạo hiểm của tôi.” Nói xong, cậu ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên đó, trên mảnh vỏ cây vốn dĩ trắng như tuyết ấy lập tức xuất hiện rất nhiều đường cong sắc thái rực rỡ, các đường cong đan chéo quấn quanh nhau, nhanh chóng vẽ ra một bức tranh phong cảnh cực kỳ tả thực. “Ngưng quang thuật à.” Thẩm Diệu thì thào tự nói. Đây cũng là một loại ma pháp, người thi pháp có thể phong ấn chút ánh sáng vào tromg vật dẫn nhạt màu, lúc cần tới thì dùng ma lực thức tỉnh chúng, nói thì nghe rất lợi hại nhưng ứng dụng thực tế chỉ giống như chụp ảnh thôi, còn không tiện bằng chụp ảnh nữa. “Đây là một gốc cây hoàng thứ mân nguy nga cao ngất, tôi dùng một tiếng mới leo lên đến đỉnh, trên đường còn giết chết một con ong mật cường tráng, bởi vì nó muốn chích tôi.” Khuẩn nhân tràn ngập tình cảm giới thiệu, đồng thời làm một động tác nắm với tranh vẽ trên vỏ cây, ánh sáng vốn dĩ cô đọng trên vỏ cây bị cậu ta nắm lấy, chầm chậm dâng lên cao, lơ lửng trên không trung, lớn đến mức nhân loại có thể thấy rõ. Trong hình là một loại thực vật tên là hoàng thứ mân, đương độ mùa hoa, đóa hoa vàng nhạt khắp đầy tán cây nhìn từ thị giác của khuẩn nhân càng tươi đẹp hùng vĩ đến mức khó tin, giống như toàn bộ đất trời đều bị màu hoa lấp đầy. Thẩm Diệu khách khí phụ họa: “Thật sự là nguy nga cao ngất.” Khuẩn nhân nghe xong lời này, vui vẻ đến mặt mày đỏ cả lên, vội vàng mở ra trang kế tiếp của “album” tiếp tục giới thiệu hành trình mạo hiểm của mình với Thẩm Diệu, có lẽ là bởi vì bình thường không ai nghe cậu ta kể mấy cái này, khuẩn nhân nghẹn đến mức không chỗ phát tiết vừa mở chốt ra liền không dứt được, mải lôi kéo Thẩm Diệu xem hết cả quyển album một lần… cậu ta đã từng thăm dò hang chuột đồng u ám thần bí, bơi qua bể bơi nhi đồng chảy xiết mãnh liệt, trèo lên pho tượng công viên tráng lệ rộng lớn, còn từng nhảy vọt qua nóc hai tòa nhà trệt cách xa nhau nửa mét và băng qua đại mạc rêu xanh vô biên vô hạn trên mái ngói… “Tộc nhân của tôi chưa bao giờ làm việc này, bọn họ sợ ra khỏi nhà, chỉ tình nguyện trồng nấm trong hang động dưới đất.” Tiểu khuẩn nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc đầu, nắm chặt nắm tay, dõng dạc nói, “Tôi muốn đi mạo hiểm, tôi muốn ngao du thế giới!” Thẩm Diệu không khỏi bị khuẩn nhân làm cho đồng cảm đến mức cảm xúc mênh mông một giây, nhưng mà chỉ một giây thôi, cậu suy tư một hồi, cân nhắc từng câu từng chữ nói: “Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, nhưng thế giới bên ngoài đối với cậu mà nói kỳ thật rất là… nguy hiểm, ý tưởng ngao du thế giới rất tốt, nhưng mà…” Thẩm Diệu vốn tưởng rằng khuẩn nhân sẽ không biết trời cao đất rộng mà phản bác, không ngờ khuẩn nhân lại thản nhiên thừa nhận: “Cậu nói đúng, ngay cả việc đi ra khỏi tòa thành người khổng lồ này thôi với tôi cũng đã rất gian nan, cho nên tôi vốn chỉ muốn thám hiểm quanh nhà, có điều…” ánh mắt khuẩn nhân linh hoạt xoay chuyển, vui tươi hớn hở ngửa đầu nhìn Thẩm Diệu hỏi, “Cậu có biết con rồng phun lửa mới nãy TV trong căn tin nói đang ở đâu không?” Hết chương 52