Ngồi trong chiếc kiệu xa hoa, Miên Miên không hề cảm thấy vui vẻ bởi vì nàng biết lát nữa đây khi gặp lại Ngải Vân thì sóng gió sẽ lại bắt đầu, nàng cảm thấy có chút luyến tiếc những năm tháng yên bình vừa qua! “Ta là cha ngươi!” Dạ Mị nhìn bản sao thu nhỏ của mình kêu lên. Chết tiệt! Hài tử này mở miệng ra liền kêu hắn là lão gia hỏa, hắn có già như vậy sao? “Bổn soái ca mới nói, ta không kém cha!” nói rồi hất đầu hướng ánh mắt về nơi khác không thèm để ý tới Dạ Mị. “Này, ta là cha ngươi, ngươi lễ phép chút được không?” Dạ Mị nói rồi vội vàng tiến tới kéo gần khoảng cách giữa hai người. “Ngươi làm loạn cái gì? Là ta sáng chói hơn ngươi, còn nữa, ta với ngươi thân quen lắm sao?” nói rồi trực tiếp đi đến trước Miên Miên, đôi lông mày nhíu lại vẻ đắc ý nằm trong lòng Miên Miên. “Tiểu tử, ngươi lớn như vậy rồi mà vẫn còn nằm trong lòng mẹ không xấu hổ sao? Dạ Mị vội vàng tới cạnh hắn nói. Tử Tử nghe vậy chỉ hừ một tiếng, hai tay vòng qua ôm chặt Miên Miên, đầu thì chôn sâu trong ngực nàng nói một câu khiến Dạ Mị đùng đùng nổi giận: “Oa, thật mềm mại, co giãn tốt nha!” Dạ Mị trên chán nổi gân xanh, thật làm người ta tức chết mà, tiểu tử này như thế nào lại dám làm chuyện này trước mặt hắn a? "Dạ Tử Hào!" Miên Miên nhướn mày không vui nói. Tử Tử đang tựa đầu lên ngực nàng nhanh như chớp lập tức bật dậy đứng im không nhúc nhích như thể đang chờ lệnh. Dạ Mị thấy cảnh này không khỏi nhíu mày nghi hoặc, đơn giản như vậy là khống chế hắn được rồi sao, cái tên này sử dụng thật tốt a! “Không cho phép ngươi nháo, đợi lát nữa tiến cung rồi phải biết lễ nghĩa, biết chưa?” Miên Miên kéo tay hắn dặn dò, nàng không ho vọng hắn vào cung sẽ bị người ta lợi dụng gây khó dễ. “n, đã rõ!” Tử Tử đáp ứng nói, thâm tâm hắn cũng rất rõ ràng đạo lý là ai nói cũng có thể không nghe nhưng mẹ nói thì nhất định phải nghe, bởi vì hắn biết, mẹ thực sự rất yêu hắn. “Miên Miên, hắn nghe lời nàng như vậy thì nàng nói cho hắn biết ta chính là cha hắn đi!” Dạ Mị nhịn không được muốn lôi kéo nàng. Miên Miên nghe vậy chỉ nhún nhún vai vẻ bất đắc dĩ nói: “Cái này phải dựa vào chính ngươi rồi, dù sao ngươi đột nhiên xuất hiện cũng khiến hắn có chút ngỡ ngàng mà khó tiếp nhận được.” “Đúng vậy, ta vĩnh viễn không thừa nhận ngươi, cái tên đại phôi đản này vừa xuất hiện đã chiếm mất mẹ ta suốt một đêm, cũng không biết các ngươi làm cái gì mà nhao nhao hết cả lên!” Tử Tử bất mãn kêu lên. Dạ Mị không nhịn được cười lớn: “Cha ngươi là muốn cho ngươi có thêm một đệ đệ hoặc muội muội a!” nói rồi tiếp tục cười phá lên. “Bệ hạ, ngươi…” Miên Miên thấy hắn thẳng thừng như vậy thì mặt không nhịn được đỏ len, đúng là không thể đứng đắn được mà! “Không cho phép khi dễ nữ nhân của ta!” Thấy nàng không được tự nhiên, Tử Tử nộ khí chỉ vào Dạ Mị kêu lớn. “Được, không khi dễ!” Dạ Mị vội vàng đầu hàng, bộ dáng cười cười nhìn hắn, đứa con này, hắn càng lúc càng thích nha! --- ------ ----- Bệ hạ hồi cung tự nhiên là chuyện đại sự, ngoại trừ Thái hâu thì toàn bộ phi tần hậu cung cùng đại thần trong triều đều ra nghênh đón. Theo luật thì bệ hạ cầu phúc tất cả các đại thần đều phải đi theo nhưng Dạ Mị lại không đồng ý cho nên những đại thần này cũng không dám tùy tiện đi theo nên khi bệ hạ trở về bọn họ dĩ nhiên phải ra nghênh đón rồi. Tiểu công chúa Tư đứng bên cạnh Ngải Vân phi bĩu môi bất mãn: “Mẫu hậu, phụ hoàng còn bao lâu nữa mới trở về, Tư nhi đứng mỏi quá!” “Ngoan, phụ hoàng sẽ lập tức về thôi, chờ một chút nữa nha!” Ngải Vân tranh thủ xoay người trấn an rồi lại đưa mắt nhìn về phía xa như muốn tìm kiếm gì đó. “Bệ hạ giá lâm!” thanh âm tiểu thái giám vang vọng, một cỗ xe bằng vàng xa hoa được tám con ngựa kéo cùng với hai hàng dài thị vệ đằng sau chậm rãi đi tới. “Vi thần (Thần thiếp) cung nghênh bệ hạ hồi cung, bệ hạ Vĩnh phúc!” những người có mặt ngênh đón toàn bộ quỳ xuống hô vang. Đức công công vội vàng đi tới vén màn xen lên chờ đợi Dạ Mị bước xuống. “Đến, để lão cha ta ôm ngươi xuống!” Dạ Mị đưa tay về phía Tử Tử cười nói. Tử Tử cũng không khách khí nhào lên người hắn, có cơ hội khoe khoang thì tất nhiên phải tận dụng rồi! Dạ Mị cười cười ôm lấy Tử Tử bước ra, trong cung tuy đã biết tin nhưng khi thấy bệ hạ của bọn họ ôm tiểu hài tử đi xuống thì cũng không khỏi tò mò thấp mắt nhìn sang, cả đám không nhịn được hít sâu một hơi, trời ạ, thật giống nhau như lột mà! Ngải Vân tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng giờ phút này khi tận mắt nhìn thấy cũng có chút giật mình, nàng ta càng quyết tâm nhất định phải sinh được một nhi tử như vậy! Vô Tình từ phía sau xe đi tới cúi người trước Dạ Mị nói: “Bệ hạ, Tử Tử cứ giao cho nô tỳ ạ!” Dạ Mị gật gật đầu giao Tử Tử cho Vô Tình, Tử Tử ôm cổ Vô Tình trừng to mắt nhìn về đám đại thần đang quì trên đất cùng những nữ nhân váy hồng váy xanh mà không khỏi cảm thán, lão gia hỏa này cũng thật quá phong lưu đi, mẹ à, thời gian trước chắc người rất vất vả rồi! “Chậm một chút!” Dạ Mị đưa tay nâng Miên Miên đang từ trên xe đi xuống mà Miên Miên thấy hắn ân cần như vậy tự nhiên cũng mỉm cười đưa tay cho hắn rồi ưu nhã đi xuống. Đợi cho nàng đứng vững rồi Dạ Mị mới cười nhìn về đám người đang quì nói: “Chúng khanh gia bình thân!” “Mẫu hậu, tiểu tử kia trông thật giống phụ hoàng nha!” thanh âm non nớt vang lên khiến mọi người chú ý. “Câm miệng!” Ngải Vân thấp giọng quát. Tiểu công chúa bị mắng thì không dám nói gì nữa, nàng biết rõ bình thường mẫu thân sẽ không mắng nàng, lúc này chắc mẫu thân đang tức giận rồi! Miên Miên từ xa đã nhìn thấy Đổng phi trong đám phi tần, nàng ta nổi bật như vậy tất nhiên dễ nhìn thấy rồi, phía sau nàng ta chính là Nhu phi cũng đang trừng mắt nhìn nàng. Ngoại trừ Đổng phi, những người còn lại nhìn thấy Miên Miên thì kinh hãi giống như thấy ma giữa ban ngày, nàng không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại ở nơi này? Mà khoa trương nhất dĩ nhiên là Nhu phi, một khắc khi nhìn thấy Miên Miên nàng ta tựa hồ như có chút đứng không vững, may mà có nha hoàn kịp thời đỡ lại. “Trẫm tin tưởng mọi người vẫn nhận ra nàng, trẫm hôm nay có thể mất mà tìm lại được đúng là rất cao hứng bởi vậy đặc biệt phong Nguyễn Miên hiệu Sủng phi, thăng lên nhất phẩm. Đây là cốt nhục của trẫm, Thái tử Thụy Tuyết quốc – Dạ Tử Hào!” Dạ Mị dõng dạc tuyên lệnh. Chúng đại thần nghe vậy toàn bộ quì xuống lớn tiếng hô: “Sủng phi nương nương cát tường, Thái tử cát tường!” “Đứng lên đi!” Miên Miên khẽ mỉm cười nói, mà ở bên cạnh Tử Tử đã biến thành bộ dáng ngây thơ trong sáng hiếu kỳ nhìn đông ngó tây khiến những người có mặt được một phen choáng ngợp! “Hôm nay trẫm rất cao hứng, tối nay hoàng cung mở yến hội chúc mừng Sủng phi cùng Thái tử trở về, chúng ái khanh có thể mang theo gia quyến vào tham dự!” Dạ Mị vui vẻ nói. “Bệ hạ vạn tuế!” đám đại thần lại một lần nữa quì xuống hô vang. “Đến, thần nhi, phụ hoàng đưa ngươi đi bái kiến Thái hậu!” Vô Tình vội vàng đặt Tử Tử xuống, Dạ Mị mỉm cười đưa tay cho hắn mà hắn lúc này cũng rất ngoan ngoãn phối hợp đưa bàn tay nhỏ của mình cho Dạ Mị. Trong mắt những người có mặt ở đây thì Tử Tử chính là một tiểu hài tử đáng yêu lại ngoan ngoãn. "Phụ hoàng..." âm thanh non nớt ẩn chứa sự không vui đột ngột vang lên. Dạ Mị hơi sững người, hắn như thế nào lại suýt chút nữa quên đi nữ nhi của mình kìa? Cảm giác áy náy khiến Dạ Mị vội đi đến nguồi xuống trước mặt Tiểu công chúa nói: “Tư nhi, tối qua phụ hoàng có việc nên không thể tham dự sinh nhật con, đêm nay phụ hoàng hảo hảo bù lại được không?” “Phụ hoàng vạn tuế, Tư nhi biết phụ hoàng cũng yêu Tư nhi mà!” nói rồi hôn chụt lên má Dạ Mị, một khắc này đôi mắt ti hí của tiểu công chúa nhìn qua Tử Tử, nội tâm có chút không vui nhíu mày. Dạ Mị thấy thế đứng dậy nhìn Ngải Vân khẽ cười nói: “Tối qua ủy khuất cho nàng rồi!” Ngải Vân cười cay đắng nhưng vẫn giả bộ vui vẻ nói: “Thần thiếp hiểu được bệ hạ là vì có việc mới vậy!” nói rồi cúi đầu không nói thêm gì nữa. “Được rồi, đêm nay trẫm sẽ cho nàng một công đạo, sẽ không để nàng phải ủy khuất!” Dạ Mị cầm lấy tay nàng ta cười nói. Ngải Vân nghe vậy không khỏi nâng mắt nhìn Dạ Mị, nội tâm không khỏi vui mừng, chẳng lẽ đêm nay hắn sẽ phong ta làm Xà hậu sao? Ngải Vân nghĩ vậy không khỏi mỉm cười. Dạ Mị chỉ cười khẽ rồi nhìn về phía Miên Miên: “Miên Miên, tới cùng ta đi thỉnh an Thái hậu!” “Được!” Miên Miên bộ dáng thong thả đi qua Đổng phi, vừa rồi những biểu hiện của nàng ta nàng đều đã nhìn thấy, nàng không thể không bội phục, nàng ta quả thực rất lợi hại, hành động cũng thật cao siêu. Lúc Miên Miên đi ngang qua nàng ta nàng đã có tình thả chậm cước bộ rồi nở nụ cười tươi rói nhìn nàng ta nói: “Đổng phi nương nương, sau này muội muội còn phải nhờ người chiếu cố thêm, đúng rồi, còn có Nhu phi nương nương nữa!” nói rồi nhìn qua Nhu phi đang cúi đầu đằng sau. Nhu phi nghe vậy xấu hổ cười nhưng lại không biết nên nói gì lúc này, nội tâm không khỏi có chút hoang mang, yêu nữ này không chết mà trở về, nhất định là chuyện không tốt! “Muội muội quá lời, tỷ tỷ chiếu cố muội muội là chuyện thiên kinh địa nghĩa, muội muội có thời gian thì đến chỗ tỷ nói chuyện a!” trong lúc Nhu phi bối rối thì Đổng phi vẫn nhàn nhã nói. “Muội muội nhất định sẽ đến, có rất nhiều vấn đề muội muội cần thỉnh giáo tỷ tỷ a, không bằng tối nay chúng ta gặp mặt hảo hảo tâm sự a?” Miên Miên nhìn nàng ta thăm dò. “Được, tỷ tỷ cũng đang muốn tâm sự cùng muội muội đây!” nói rồi lần nữa trưng ra bộ dáng vui vẻ tươi cười. Miên Miên nghe vậy khẽ gật đầu chào nàng ta rồi đi theo Dạ Mị tới Trường Lạc cung, nàng tin chắc tối nay chắc chắn sẽ rất đặc sắc đây!