Không tới một canh giờ sau, toàn bộ Thụy Tuyết quốc đều đã biết tin Ngất phi mang thai, không khí vui vẻ bao trùm khắp nơi, khắp hang cùng ngõ hẻm đều vang lên những tiếng chúc phúc. Dù Ngất phi có sinh tiểu hoàng tử hay công chúa thì đối với Thụy Tuyết quốc vẫn là một dấu hiệu tốt lành! Tuy nhiên, bên ngoài vui sướng là vậy nhưng trong nội cung thì các tần phi khác khi biết tin đều ghen tuông đến mờ mắt. “Nhìn cái gì vậy?” Miên Miên trừng mắt nhìn Dạ Mị. Từ lúc hắn tới Tử Vân các thì toàn bộ cung nữ thái giám đều đã bị đuổi ra ngoài. “Đang nghĩ xem tại sao thân thể của ngươi lại yếu ớt như vậy!” Dạ Mị hơi nhíu mày bộ dáng đang bận suy nghĩ. “Yếu ớt? Ý ngươi là…?” Miên Miên nhìu mày hỏi, tên đại mãng xà này đang nói cái quái gì mà nàng nghe không hiểu. “Ý nói là ngươi cũng quá dễ có thai đi, trẫm còn chưa có hưởng thụ đủ cơ mà!” Dạ Mị nhướn mày ôm lấy cánh tay vẻ không vui nói. "Ngươi... ngươi vô sỉ! Ta cho ngươi biết, ta muốn phá thai, ta không muốn làm gà mẹ ấp trứng!” cứ nghĩ tới trong bụng nàng có một cái trứng rắn là nàng lại chịu không nổi mà, hắn còn dám châm chọc, quả thật là quá đáng a! "Cái gì?" Dạ Mị nghe nàng nói mà lông mày nhíu chặt lại, nữ nhân ngu ngốc này mới nói cái gì? Muốn phá thai? “Cái gì là cái gì… ta muốn phá thai, ta mới không muốn sinh ra mang xà!” Miên Miên chu môi kháng nghị nhưng là âm thanh càng lúc càng nhỏ dần. Dạ Mị cười lạnh: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể mang thai tiểu hài tử của trẫm sao?” “Ách… Ta đương nhiên biết, nhưng là ngươi nên tìm người khác đi, ta không thích hợp a. Thêm nữa, ta mới không thích rắn đâu, cho dù là ta sinh ra cũng vậy, cho nên ngươi nên đi tìm mấy nữ nhân kia của ngươi đi a!” Miên Miên vội vàng giải thích. Dạ Mị nghe Miên Miên nói vậy liền đi tới nâng cằm nàng lên: “Trẫm đã lựa chọn ngươi, ngươi nhất định phải bình an sinh hạ hài tử, phải nhớ rằng đây là hài tử đầu tiên của trấm!” "Vì cái gì?" Miên Miên không vui nói nhỏ. "Bởi vì ngươi không muốn a!" nói rồi lần nữa đứng thẳng dậy. Miên Miên nhíu mày nhìn chằm chằm hắn: “Cái gì gọi là do ta không muốn a?” "Trẫm nói cho nàng biết, trẫm rất thích làm những việc mà người ta không thích a, ví như nàng càng không muốn thì trẫm càng muốn làm cho nàng nguyện ý!” “A, như vậy chẳng phải là biến thái quá sao? Ngươi khác đã không muốn ngươi vì sao còn muốn cưỡng cầu đâu này?” Miên Miên phi thường khó chịu phản bác lại, liền sau đó lại nói ra một câu khiến người nghe thật muốn xỉu mà: “Cái kia… ta đây nguyện ý vì ngươi mà sinh tiểu bảo bối, thật sự nguyện ý!” nói rồi ánh mắt nhìn Dạ Mị chờ mong hắn buông tha nàng. Dạ Mị ngược lại với ánh mắt mong chờ của nàng gật đầu cười nói: “Ngươi đã muốn sinh thì trẫm tất nhiên sẽ đồng ý rồi!” Nói rồi bày ra bộ dáng thấu tình đạt lý nhìn nàng. "Ngươi... Ngươi đùa bỡn ta?" Miên Miên tức giận la lên. "Hư, phải bình tĩnh, hài tử quan trọng hơn, kỳ thật trẫm làm như vậy là bởi vì yêu thích ngươi a!" “Yêu thích?” Miên Miên nghe được hai chữ này lông mày không tự giác nhíu chặt lại, vì cái gì mà nàng cảm thấy hai chữ này rất chân thành a? “Đúng vậy, rất thích, chỉ cần là thứ nàng muốn trẫm nhất định sẽ tìm về cho nàng, nếu như trên đời này không có thứ như vậy thì trẫm sẽ vì nàng mà tạo ra chúng!” nói rồi ôn nhu nhìn nàng dáng vẻ tươi cười mê người. Khóe miệng Miên Miên không khỏi run rẩy, tên đại mãng xà này hôm nay uống lộn thuốc hay sao? Không, không giống uống nhầm thuốc mà giống như tới kỳ đi? “Rất vui vẻ sao?” Dạ Mị cúi người, thâm thúy nhìn nàng như nhấn chìm nàng trong đôi mắt hắn. “Ha ha…Chúng ta ở bên cạnh nhau không lâu, được ngươi yêu thích đương nhiên là tốt, nhưng sao ta vẫn cảm thấy có chút gì khác thường đâu này?” Miên Miên rốt cuộc cũng nói ra bất an trong lòng. “Khác thường? Nàng không tin tưởng trẫm sao?” Dạ Mị có chút bi thương nhìn nàng. “Không phải… ý ta là bệ hạ cũng có rất nhiều sủng phi a, như Nghi phi a, chẳng lẽ bệ hạ lại quên nàng nhanh như thế sao?” Miên Miên hừ lạnh trong lòng, xem ta thế nào xử lý cái tên sắc lang ngươi. "Ghen sao?" Dạ Mị đưa tay vuốt dọc sống mũi nàng trêu chọc. Bị hắn vuốt ve trêu chọc khiến Miên Miên nổi da gà toàn thân, quả nhiên hôm nay hắn không được bình thường mà, chẳng lẽ thật sự động tình rồi? Hay nội tiết tố mất cân bằng a? "Bệ hạ..." Miên Miên điệu bộ xấu hổ cười. "Hử?" Dạ Mị nhướn mày khó hiểu. “Ngài có phải hay không mỗi tháng cũng có vài ngày như vậy?” Miên Miên lấy hết dũng khí hỏi. “Như thế nào, có phải vì trẫm tốt quá khiến ngươi nghi ngờ?” Dạ Mị không chút ngần ngại, trực tiếp nói ra suy nghĩ của nàng. "Đúng!" Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc. “Ngất phi, nàng không cần căng thẳng như vậy, trẫm đối với nàng là thật lòng. Nếu nàng cứ muốn biết lý do thì trẫm cho nàng một lý do, là vì trước giờ trẫm chưa từng gặp qua nữ nhân nào ngốc nghếch mà khả ái như nàng, cho nên, nàng quả là báu vật để trêu đùa nha, thật sự rất thú vị! Thêm nữa, nụ cười của nàng thật sự rất đẹp a!” nói rồi cười tà ác nhìn nàng đắc chí. “Ngươi… cái tên đại mãng xà này đi chết đi!” Miên Miên nghe hắn nói không nén được cơn giận cầm gối ném liên tục vào người Dạ Mị. --- --------Hôm sau---- ------- "Nô tài (nô tỳ) tham kiến Nghi phi nương nương!" cung nữ thái giám Tử Vân các thấy Nghi phi đến liền đồng loạt hành lễ. "Tất cả mọi người đứng lên đi!" Nghi phi mỉm cười nhìn đám cung nữ thái giám quì dưới đất mỉm cười nói. Từ khi Ngất phi mang thai tới nay Tử Vân các ngày nào cũng năm lần bảy lượt nghênh đón các cung phi tới thăm hỏi tặng lễ vật. Bất quá thì bọn cung nữ thái giám cũng nhận thấy là Nghi phi không giống với đám tần phi nịnh bợ kia, thêm vào đó nàng ta lại là sủng phi của bệ hạ nên dĩ nhiên đi đâu cũng được đãi ngộ tốt hơn. "Tỷ tỷ đã đến?" Nghe Vô Tình thông báo, Miên Miên vội vàng từ phòng trong đi ra ngoài nghênh đón, biểu hiện vô cùng vui vẻ, đối với Nghi phi nàng lúc nào cũng có một mối thiện cảm hơn người. “Muội muội như thế nào không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại ra đây?” Nghi phi rất tự nhiên nắm lấy bàn tay Miên Miên mỉm cười nói. Miên Miên nghe vậy xấu hổ nói: “Không có việc gì… cũng không phải chuyện đại sự gì!” “Như thế nào lại không phải chuyện đại sự? Đây chính là tiểu thái tử đầu tiên của Thụy Tuyết quốc nha!” nói rồi mỉm cười ấm áp nhìn Miên Miên. Miên Miên lập tức bị nụ cười này của Nghi phi thu hút, nắm tay lôi kéo nàng vào trong phòng. Vô Tình sớm đã chuẩn bị trà, thấy các nàng vào thì vội vã châm trà dâng lên rồi cùng Tiểu Lam lui ra ngoài. “Tỷ tỷ thân thể đã khá hơn nhiều chưa ạ?” Miên Miên kéo nàng ta ngồi xuống ghế lo lắng hỏi. “Vẫn như cũ thôi!” Nghi phi có chút bất đắc dĩ nói. “Tỷ tỷ đừng nản, ta tin tưởng người tốt như tỷ sẽ được trời phù hộ mà!” Miên Miên chân thành nói, không chờ Nghi phi phản ứng đã quay người lục lọi tìm kiếm rồi lôi ra một cái hộp lớn để trước mặt nàng ta. “Đây là?” Nghi phi khó hiểu nhìn Miên Miên rồi lại nhìn cái hộp trên bàn. “Tỷ tỷ, đây là lễ vật muội tặng cho tỷ!” nói rồi mở hộp ra, cười ngây ngốc. Nghi phi chỉ thấy trong hộp nào là Tuyết liên ngàn năm, lộc nhung,… không cần đoán cũng biết là của các tần phi tới thăm dâng tặng, nay Miên Miên lại lấy ra tặng cho nàng là có ý gì? "Tỷ tỷ sao vậy? Không vui sao?" Miên Miên thấy nàng ta im lặng thì lo lắng hỏi. “Tỷ tỷ tới thăm muội không có mang theo lễ vật, nhận lễ vật của muội như thế này có chút xấu hổ. Muội phải biết những lễ vật này đều rất trân quí không hề dễ tìm thấy đâu!” Nghi phi trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ta không biết những thứ này trân quí đến thế nào sao? “Vật quí thì cũng phải dùng đúng thời điểm thì mới có giá trị, muội muội thân thể khỏe mạnh đâu cần tới những thứ này… Những thứ này xin tỷ tỷ nhận lấy, đừng khách khí với muội!” Miên Miên nắm tay nàng ta chân thành nói. Nghi phi bị nàng làm cho ngây ngẩn cả người, nàng không biết Miên Miên thật sự đơn thuần hay là tâm cơ thực sự quá sâu? “Tỷ tỷ, người đang suy nghĩ chuyện gì?” Miên Miên thấy nàng ta im lặng lại lo lắng hỏi thăm. “Không, không có gì, chỉ là đang muốn ăn một chút trái cây thôi!” Nghi phi vội lảng tránh. Miên Miên nghe vậy liền mỉm cười nói: “Muội có một ít trái cây ở đây, để muội đi lấy!” nói rồi hướng vào phòng trong chạy tới, Nghi phi thấy Miên Miên đi rồi liền vội vàng từ tay áo móc ra một túi gấm nhỏ, mở ra lấy một ít độc dược. “Đây rồi!” Miên Miên vẻ mặt hớn hở đi tới trước nàng ta đưa ra một quả lê nói: “Tỷ tỷ ăn đi!” “Nhưng ta trước giờ chưa từng ăn cả vỏ bao giờ!” Nghi phi có chút chột dạ nói, mắt không ngừng liếc xuống gói độc trong tay. “Không sao, muội giúp người gọt vỏ!” nói rồi hào hứng lấy dao ngồi xuống gọt vỏ lê.