Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu
Chương 3 : (¯`v´¯) Severus Snape
Bữa tiệc của nhà Malfoy vẫn như mọi lần, kiểu cách, quý tộc và tẻ ngắt. Gilette nhàm chán nhìn đám người đeo lên một lớp mặt nạ giả tạo, miệng vô cùng thành thục nói ra những lời xã giao quen thuộc, cứ anh một câu tôi một câu, Gilette biết thừa chẳng có mấy lời thật lòng. Đó là lí do cô không hứng thú cho lắm với những buổi tiệc tùng của giới quý tộc, thật vô vị.
Gilette ngồi một mình bởi vì cô yêu cầu được như vậy, sẽ thật mệt mỏi nếu như cứ một chốc lại có một ai đó nhảy ra làm phiền cô với cả tá những lời vô nghĩa. Nhưng với cương vị là tiểu thư nhà Gray, Gilette đôi khi vẫn phải nở nụ cười tiêu chuẩn, ứng phó với một vài người quan trọng.
Draco thì lại càng bận rộn, là chủ nhân của bữa tiệc cậu phải nói chuyện và bắt tay với hết người này đến người khác, cười đến nỗi khoé môi cứng đờ. Gilette chợt thấy có chút thương cậu nhóc, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, cô đâu thể làm được gì cơ chứ? Ra đứng mũi chịu sào chia sẻ bớt gánh nặng cho cậu nhóc? Không đời nào! Não cô vẫn hoạt đỗng bình thường cơ mà!
Gilette xoay xoay ly nước nho trong tay, cô chưa đủ tuổi uống rượu nhưng ly nước nho màu đỏ trông chẳng khác gì rượu vang này cũng đã đủ để cho cô làm màu rồi, cô chợt dừng lại động tác, mắt dán vào người đàn ông vừa bước vào. Giáo sư Snape! Thật không ngờ cô lại gặp ông ở đây hôm nay. Đã rất lâu rồi Gilette không thấy ông, từ cái hồi mà..., ừ, chắc chắn rồi, từ cái hồi mà gia đình Potter gặp chuyện.
Gilette chủ động đứng dậy tiến về phía ông, mỉm cười:
- Cha đỡ đầu, đã lâu không gặp!
Snape cũng có vẻ hơi sững sờ khi nhìn thấy Gilette, hoặc cũng có thể, nỗi đau và thời gian đã làm ông không nhớ nổi đứa con đỡ đầu của mình. Sau một hồi im lặng, đôi môi Snape giật giật thốt lên một câu hỏi với vẻ không chắc chắn lắm:
- Con... có lẽ là Gilette?
- Vâng thưa cha, tên con là Gilette, xưa nay vẫn vậy!
Snape có vẻ như đột nhiên mắc phải chứng bệnh cà lăm của lão gàn dở đầy mùi tỏi, Squirell, ông nhìn Gilette với một vẻ khá xúc động:
- Ta... ta quả thực không ngờ sẽ gặp con ở đây. Ta đã không làm tròn trách nhiệm của m... một người cha đỡ đầu, ta thật có lỗi với con.
Nhìn Snape lúng túng đến tội, Gilette cười với ông:
- Con đâu có trách thầy, con biết chuyện xảy ra với gia đình Potter, con biết nỗi đau của thầy và cả những sự hi sinh của thầy nữa. Con rất vui khi được làm con đỡ đầu của thầy.
Snape trông có vẻ như kinh ngạc đến không thở nổi, ông mở miệng rồi lại ngậm lại, liên tục hớp hớp không khí như một con cá bị đẩy lên cạn, ông không biết nên nói gì. Con bé biết bí mất của ông! Điều mà ông đã muốn chôn sâu trong lòng mãi mãi...
- Làm sao... làm sao có thể? Sao con biết?
- Con dùng cái này - Gilette đưa tay tinh nghịch gõ gõ vào đầu - Con đã rất tiếc khi không thể ngăn tai hoạ xảy ra với gia đình Potter, cha mẹ con khá suy sụp sau vụ đó. Ngay khi đủ lớn nhận thức rõ một vấn đề, con đã điều tra rất lâu về Chúa tể Voldemort, về tấn thảm kịch năm đó và về nhiều chuyện khác nữa. Có kha khá biểu hiện dẫn con đến cái bí mật nho nhỏ của thầy. Con xin lỗi khi nhắc lại chuyện này, nhưng con hi vọng có thể giúp thầy những chuyện liên quan đến Voldemort, những chuyện thầy đã, đang và sẽ làm. Không ai hiểu hắn hơn con, con tin là vậy!
Snape trông đã bớt kinh hãi và bình tĩnh hơn, nhưng phải nói là vẫn khá ngạc nhiên trước những gì Gilette nói. Cô bé có vẻ có một trí tuệ siêu phàm. Thông minh và lanh lợi y như Lily vậy, không hiểu sao ông lại nghĩ tới cái tên đó, mặt ông tái nhợt, ông lại đang cảm thấy nỗi đau đớn âm ỉ trong tim mà ông đã cố quên đi từ lâu. Snape giữ vẻ mặt bình thản, bất chấp sự hỗn loạn trong ông lúc bấy giờ. Là một gián điệp hai mang chuyên nghiệp và là bậc thầy Bế Quan Bí Thuật, ông ít khi để cảm xúc của mình phô bày trước mặt người khác, thế nhưng hôm nay ông luống cuống đến vài lần. Snape dám cá rằng mấy phút ngắn ngủn đối mặt với Gilette, là mấy phút mà ông lộ ra nhiều biểu cảm nhất trong cả cuộc đời, lại còn là mấy biểu cảm đầy kì dị nữa chứ. Ông đang cố giữ mình không nghĩ đến lúc bản thân ôm xác Lily, người phụ nữ ông yêu nhất đời, khóc không thành tiếng, khuôn mặt ông khi đó hắn là khó coi lắm, dù là ít có khi nào ông trông không khó coi trong mắt người khác.
Ông cố thử mỉm cười với đứa con đỡ đầu của mình, Gilette, cô bé mà từ khi vừa mới sinh ra đã vinh dự được xếp vào hàng ngũ số ít người có được hảo cảm của vị giáo sư Độc dược mặt lạnh. Snape phát hiện ra khi mà cả hàng thế kỉ không cười, việc cố gắng nở một nụ cười còn khó khăn cả khóc. Đôi môi ông cong lên vặn vẹo nứt ra một đường nganh trông khó coi vô cùng. Snape sau một hồi vất vả, ông quyết định là bản thân không nên cười thì hơn.
Gilette nhìn sự nỗ lực tỏ ra thân thiện của Snape, cô rất muốn bật cười nhưng cố gắng kiềm lại vì như thế rất không lịch sự. Cổ họng con bé phát ra những tiếng khục khục kì quái, trước khi cô nhịn hết nổi thì Snape lên tiếng:
- Con quả là một cô bé thông minh. Vậy tiểu thư Gray con có thể nói cho ta biết con đã dùng cái đầu của con như thế nào trong trường hợp này không? Và sau đó ta sẽ cân nhắc đề nghĩ của con.
- Con rất sẵn lòng thưa thầy,- Vừa nói Gilette vừa rút đũa phép ra yểm một vài búa chú chẳng hạn như Ù Tai lên xung quanh cô và Snape để đề phòng có người nghe lén hoặc lời của họ vô tình lọt vào tai ai đó trong cái bữa tiệc nhốn nháo này, cô nói tiếp, - dù là đây không phải địa điểm thích hợp để tâm sự cho lắm.
Snape có vẻ ngạc nhiên khi cô bé sử dụng thuần thục những câu thần chú dù chưa hề được học, ông đoán có lẽ Mike hoặc Miranda đã dạy cho cô bé.
- Ta đang rất sẵn lòng lắng nghe con.
Gilette đưa tay lên xoắn xoắn lọn tóc, có vẻ cô bé đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ để có thể kể câu chuyện một cách rõ ràng.
- Năm con 3 tuổi đã biết đọc, con có ý thức và suy nghĩ rạch ròi từ rất sớm. Với hàng mớ sách tọng vào đầu, tư duy của con không ngây thơ như những đứa trẻ đồng trang lứa. Con thích hay chính xác hơn là nghiện cái cảm giác đắm mình vào những tri thức đầy ắp trong những cuốn sách. Con lớn lên, cha mẹ nói với con về vết sẹo vẫn chưa từng lành trong lòng họ, bi kịch của gia đình Potter. Nhìn họ không vui con cũng không vui. Từ đó con điên cuồng tìm hiểu tất cả những gì có thể. May mắn hơn những người khác, con có một cái đầu phân tích nhạy bén. - Nói đến đây, vẻ mặt của Gilette hiện lên một tia kiêu ngạo, đó là thiên phú của cô, là điều cô giỏi nhất, phân tích. Nó hữu ích đến độ kiếp trước cô đã dùng nó làm kế sinh nhai,- Con nhìn ra một số vấn đề, nhưng hiện tại chưa đủ kiến thức để chứng thực và đi đến kết luận cuối cùng nên chúng ta sẽ nói về nó sau. Con sẽ giải thích rõ câu hỏi của thầy: Làm thế nào mà con chạm đến được cái bí mật nho nhỏ của thầy? Đầu tiên, hay nói đến sự thay đổi. Trước kia thầy rất thích con và gia đình con, thầy thường xuyên ghé thăm dinh thự Gray, nhưng từ sau sự kiện đó, thầy chưa từng quay lại. Và con cũng tin là thầy chẳng đi đâu khác ngoại trừ những nơi thầy phải đến, bởi vì đối với thầy đâu có ý nghĩa gì, đúng không? Cha mẹ con biết thầy là bạn thân của cô Lily, và kẻ thù truyền kiếp của chú James. Con từng lén đến Thung lũng Godric, căn nhà của gia đình Potter đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm, đồ nát và phủ bụi. Con tin là nó vẫn giữ nguyên như lúc tần bi kịch đó xảy ra. Con đã lăn lộn ở đó cả một ngày để hi vọng tìm ra nhưng dấu vết con sót lại. Sau khi chuyện đó xảy ra không có quá nhiều người đến nơi đó. Cho dù dấu chân ít nhiều đã không còn rõ, nhưng con có một vào thần chú giúp ích trong chuyện này. Dễ dàng nhận thấy dấu vết chạy trốn của chú James và cô Lily, dấu chân bình thản của Voldemort. Chỉ đơn giản là những vết chân hằn trên đất nhưng nó đã kể lại cho con toàn bộ thảm kịch đêm đó. Voldemort bước vào trong căn nhà, chú James đã cố gắng ngăn hắn để kéo dài thời gian cho cô Lily. Nhưng hắn là Chúa tể hắc ám, hắn đâu kiêng nể điều gì, chú ấy nhanh chóng bị hắn giết chết. Rồi hắn đuổi theo cô Lily lên phòng, con đã nhìn thấy vềt đầu gối tì xuống sàn trong căn phòng đó, cô ấy có lẽ đã quỳ xuống van xin hắn tha chết cho Harry bé bỏng, đứa con mà cô ấy yêu thương. Voldemort sẽ tha sao? Hắn toan hạ Lời nguyền chết chóc lên Harry, một vết chân trượt dài đã cho con biết rằng có người đã lấy đà để nhảy lên. Con tin rằng khi ấy cô Lily đã chắn đòn đó cho Harry, đó là lí do vì sao cô ấy chết. Sau đó Voldemort biến mất như mọi người đều biết. Con tìm thấy nhưng vết chân to lạ thường, con biết bác Hagrid là người đã mang Harry đi, nên vết chân đó hẳn phải là của bác ấy. Còn cả những dấu chân đều đặn dứt khoát, con cho rằng đó là những người đến điều tra, hoặc xem xét vụ thảm kịch. Và thú vị thay, con tìm được một dấu chân lạ trong cả đống dấu vết được lí giải rõ ràng. Dấu chân đó là của một người đàn ông, con biết vậy từ kích thước và kiểu dáng của nó. Người đàn ông đó đang trong trạng thái mất bình tĩnh, hoảng loạn, đau khổ đến suy sụp hoặc thứ gì đó tương tự, bước chân ông ta hỗn loạn và lảo đảo. Dấu chân đó dừng ở nơi cô Lily ngã xuống. Người đó có lẽ đã ôm xác cô ấy rất lâu trước khi rời đi, chỗ đó ít bụi hơn các nơi khác một tí nên con nghĩ người đó đã khóc rất lâu bên cô ấy. Có lẽ có vài điều hơi khó hiểu bởi vì để dễ dàng hơn khi kiểm tra các dấu vết con đã cố gắng tạo ra một vài thấn chú hữu ích, nó cho con thấy thứ mà mắt thường không thấy được. Con tiêu tốn cả tá thời gian ở đó cuối cùng cũng tìm được thứ gì đó hữu ích, một sợi tóc đen! Tóc cô Lily màu đỏ, tóc của chú James thì màu nâu, và Voldemort thì không có tóc. Đó phải là tóc của một ai đó khác! Nhưng cũng có thể là của những người đến kiểm tra hiện trường, điều đó làm con phân vân. Con rất muốn tạo ra thần chú giúp con dựa vào tóc mà biết người đó là ai nhưng không được. Cuối cùng con nghĩ đến một phương án khá vòng vèo, con lén chế thuốc Đa dịch bằng những nguyên liệu trong kho của cha, và thả sợi tóc đó vào. Khi con hoàn tất biến hình con thật không thể tin được. Đó là thầy, con hoá thành thầy sau khi uống thứ thuốc đó, là thầy, người đã đến Thung lũng Godric trước bác Hagrid! Lúc đó con nhận ra mọi chuyện hoàn toàn sáng tỏ. Có thể sau khi vừa giết người và tiêu biến Chúa tể Hắc ám gọi một Tử thần thực tử đến ứng cứu hay trả thù, nhưng giả thiết đó không thành lập vì Harry vẫn sống. Một thám tử lừng danh từng nói: Khi loại bỏ hết các giả thiết không thể thì giả thiết còn lại, dù vô lý đến đâu, chính là sự thật. Nghĩ về sự biến mất đột ngột của những chuyến viếng thăm dinh thự Gray của thầy càng làm con tin vào giả thiết này. Con sẽ không tiếp tục nói rõ hơn nữa, nhưng đó là cách cái đầu nho nhỏ của con đã tiếp cận đến bí mật của thầy.
Trông Snape vẫn rất bình tĩnh nhưng cảm xúc bên trong đang hỗn loạn như thế nào chỉ có mình ông biết. Theo lời kể của cô bé, ông như nhìn thấy tấn bi kịch năm đó, điều nay làm tim ông đau đớn không thôi. Vêt sẹo mà ông tưởng đã lành hoá ra chỉ là do ông tự huyễn hoặc bản thân, hoá ra nó vẫn đang rỉ máu. Nhưng đau khổ cũng không làm ông quên đi tài năng và trí tuệ siêu phàm của cô bé trước mặt, con đỡ đầu của ông! Nó chỉ dựa vào vài chi tiết mà biết được cả câu chuyện, thậm chí còn rõ ràng hơn cả một người trong cuộc, là ông, nó biết rõ như thế đang chứng kiến mọi chuyện vậy. Thật là phi phàm!
Snape cứ đứng lặng như vậy, nhìn Gilette hồi lâu, ông đang dành thời gian để bình ổn lại tâm trạng hỗn loạn của mình. Cuối cùng, ông mở miệng, khô khốc nói:
- Ta sẽ nói lại đề nghị của con với cụ Dumbledore.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
46 chương
9 chương
26 chương
56 chương