Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 89 : Tại sao lại tin tưởng ta?

Từ lúc tiếng hát truyền đến từ tầng hai, những người còn kích động tại tầng ba đã dần bình tĩnh lại. Một lát sau, mấy chục người bỗng dưng bật khóc. Tuy đều là đàn ông, nhưng trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, bỗng dưng lại tìm được ánh sáng hi vọng, cảm giác ấy khiến cho bọn họ không kiềm được nước mắt. Người công nhân kia rút chiếc chân đang định dậm nát thiết bị liên lạc lên, lúng túng nói: -Xin lỗi, vừa rồi ta…Thật xin lỗi, vừa ta gần như sắp điên rồi. Ta thật không biết ta vừa làm cái gì nữa. Đúng, thật xin lỗi… Người công nhân này từ từ quỳ xuống mặt đất, ôm mặt khóc nức nở. Mawei thở dài, nhìn các linh kiện bị đá văng khắp nơi. May mà thiết bị liên lạc vẫn còn hoàn hảo. Chỉ cần tiếp tục lắp rắp, nhiều nhất chỉ tốn một tiếng nữa là thiết bị liên lạc sẽ hoàn thành. -Mọi người cùng giúp ta tìm kiếm linh kiện đi nào! Mawei cũng không chần chờ, đi tới thiết bị liên lạc một lần nữa, đồng thời lớn tiếng nói với mọi người xung quanh. Mọi người lúc này mới định thần lại, đồng thanh đáp ứng, sau đó chia ra đến các nơi khác tìm kiếm linh kiện. Thậm chí, có mấy người túc trực sẵn bên người Mawei, đợi hắn cần linh kiện gì là lập tức chuyển nó đến ngay. Nhờ thế mà tốc độ chế tạo tăng vọt, thậm chí chưa đến một tiếng đã hoàn thành. Sau đó là hơn một phút để Mawei điều chỉnh thiết bị liên lạc. Mọi người cũng dần tụ tập chung quanh hắn, chờ đợi tin tức truyền đến từ thiết bị nhỏ bé kia… -Alo, có ai không? Ở tầng hai có đội cứu hộ hay không? Alo, nghe rõ trả lời? Mawei vừa điều chỉnh thiết bị liên lạc xong, lúc này mới khởi động nó, cẩn thận cất tiếng dò hỏi. -…Đã rõ. Hạm trưởng, chúng ta nhận được tín hiệu vô tuyến từ tầng ba! Alo alo, đây là đại đội cứu trợ. Xin chờ một lát, hạm trưởng sẽ đến ngay! Cái gì gọi là tuyệt vọng, đó là khi hoàn toàn không còn hi vọng gì cả, một chút cũng không. Ví như chuyện xảy ra lúc trước trên Trái Đất, khi mọi người biết tin mảnh vỡ sao Neutron sắp va chạm với Thái Dương Hệ, những người bình thường căn bản không có cách nào chống đỡ hay chạy trốn. Đó mới là chân chính tuyệt vọng. Một khi có thể được cứu, hơn nữa có thể sống sót, như vậy cho dù trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào, đó chỉ được coi như khốn cảnh mà thôi. Tựa như lúc này, hơn ba ngàn người trong tầng ba, lúc trước khi chế tạo thiết bị liên lạc thì vẫn còn tuyệt vọng, điên cuồng thì bây giờ, chỉ trong mấy phút đã bình tĩnh lại. Ai ai cũng im lặng ngồi trên mặt đất, ngủ hoặc nghỉ ngơi, không còn ai hứng thú đi khai thông lối vào nữa. Trên tầng hai, Diêu Nguyên cũng mừng rỡ khi nhận được tin vui bất ngờ này. Bắt được tín hiệu từ tầng ba, nhờ có nhân viên biết chế tạo ra một thiết bị liên lạc bằng sóng vô tuyến cỡ nhỏ, điều này giúp đỡ rất nhiều cho công tác cứu hộ. Đặc biệt là trong lúc lắp đặt đường ống cách ly chân không, nếu như được sự hỗ trợ từ bên dưới thì tốc độ lắp ráp ít nhất giảm xuống được nửa tiếng. Nửa tiếng a! Đó là khoảng thời gian vô cùng quý báu. Hiện tại là lúc giành giật từng giây, từng phút. Mỗi phút được rút ngắn, chế tạo xong đường ống cách ly chân không, như vậy có thể chuyển bộ đồ du hành vũ trụ xuống, thuốc và axit mạnh cho lò phản ứng tinh thạch, cùng những nguyên vật liệu cần thiết khác. Tiết kiệm được một phút có thể cứu sống hơn mấy ngàn người, huống chi là nửa tiếng đồng hồ!? -Nhanh lên nào! Mọi người, nhanh tay hơn nữa! Lúc này, Diêu Nguyên thậm chí đã không kìm được sự hung phấn trong người, dùng thiết bị liên lạc lớn tiếng thúc giục các nhân viên đang làm việc. Những nhân viên này hiển nhiên cũng biết tin những người bị kẹt bên dưới đã chế tạo thành công thiết bị liên lạc. Cả đám người như được tiếp thêm sức mạnh, đồng loạt trả lời bằng tiếng nói chính của mình như ok, hiểu, cố gắng, đã rõ…Sau đó, tốc độ của bọn họ tăng lên nhanh chóng. Nhưng thời gian vẫn vô tình trôi đi, tuyệt không vì sự cố gắng của mọi người mà chậm lại… Đã hơn 17 tiếng trôi qua từ khi xảy ra trận động đất, lúc này tiến độ lắp đặt ống cách ly chân không đã xong 2/3, ước chừng cần thêm 1 tiếng 30 phút nữa mới xong. Nhưng, hiện giờ nồng độ thuốc và axit mạnh trong lò phản ứng tinh thạch đã tới giới hạn nguy hiểm, tối đa sau 10 phút nữa, thực vật ngoài hành tinh bên trong lò phản ứng sẽ mất khống chế. Lúc nhân viên tầng ba báo tin này cho Diêu Nguyên, hắn không nói một lời nào, chỉ đi tới bên cạnh Morrison. Cả hai im lặng ngồi trên các tảng đá, không khí như đọng lại. Diêu Nguyên thậm chí còn muốn rút thuốc lá ra, nhưng chợt nhớ lại mình đang mặc bộ đồ du hành vũ trụ, môi trường nơi đây là chân không, sao có thể hút thuốc được… -…Đã đến mức giới hạn rồi sao? Morrison bỗng nhiên thở dài một cái, hỏi. Diêu Nguyên gật đầu nói: -Đúng, chỉ còn tối đa 10 phút nữa thôi. Ta sẽ sắp xếp người thay phiên cập nhật tình hình ở lò phản ứng, ngươi vẫn còn nghỉ ngơi được một lát. Morrison khẽ lắc đầu, đứng lên nói: -Không, tốt nhất là nên khởi động trước cho nóng người. Đề phòng có lúc, các ngươi buộc phải ép ta tiến vào trạng thái ấy ngay lập tức, ta sợ không làm được ngay. Diêu Nguyên mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Hắn chỉ khẽ vỗ vỗ bả vai Morrison, sau đó đứng lên đi về hướng các kỹ sư đang làm việc. Đột nhiên, thanh âm của Morrison lại vang lên một lần nữa: -Diêu Nguyên, ngài biết ta là một tên lừa đảo mà, phải không? Nghề của ta là lừa đảo…Lừa phụ nữ, lừa đàn ông, lừa tiền, lừa địa vị, thậm chí chỉ cần ta muốn, cho dù không được lợi gì ta vẫn sẽ đi lừa người khác. Có lẽ từ đầu ngài đã biết lý lịch của ta là giả rồi. Nhưng, tại sao ngài vẫn tin ta? Không lẽ, chỉ vì chiến dịch trên hành tinh sa mạc thôi ư? Diêu Nguyên không ngoảnh đầu lại mà vẫn cất bước đi về phía các kỹ sư. Nhưng, từng lời từng lời của hắn tựa như một chiếc búa gõ mạnh vào người Morrison. -Không có ai trời sinh ra để lừa đảo cả, cũng không có ai cam tâm tình nguyện đi lừa người khác. Đôi khi, chỉ vì một hiểm lầm hoặc sai lầm nhỏ lại khiến cho con người rơi vào con đường tội lỗi này, càng đi càng lún sâu vào nó. Cho dù cuộc sống bức bách cũng vậy…Morrison, ta vốn không hề quen biết ngươi, nhưng ngươi lại có thể liều mạng vì một cô gái xa lạ. Cho dù lúc trước cô ấy luôn lạnh nhạt, hờ hững thậm chí xua đuổi ngươi. Có thể nói ngươi là tên háo sắc, là đứa ngốc hoặc đơn giản là t*ng trùng thượng não. Cũng có thể nói ngươi vì theo đuổi cô ấy nên mới làm thế. Tất cả những thứ này đều có thể đúng, nhưng chỉ có điều này là sai… Ngươi làm tất cả việc này chỉ để lừa cô ấy, điều ấy hoàn toàn sai. Diêu Nguyên vốn đã đi ra xa, bỗng nhiên lại quay đầu lại, hắn nói một cách thật lòng: -Ngươi là một người đàn ông đáng tin…Đừng để cho những ký ước trước đây đánh lừa ngươi, Morrison, nhiệm vụ này có thành công hay không ta đều không trách ngươi. Bởi vì…do sự cố chấp của ta mới có lần cứu hộ này. Ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ một điều, kỹ năng lừa gạt chỉ là một loại kỹ năng, nó không thể đại biểu cho việc ngươi là một tên lừa đảo! Cho đến khi Diêu Nguyên đã đi xa, Morrison mới lấy tay khóa chốt bộ phận an toàn bên ngoài mũ bảo hộ, khuôn mặt hiện lên nụ cười cảm động. -Chỉ vì vậy mà tin tưởng ta sao? Ngài đúng là đồ ngu… Tuy nói như thế, nhưng không biết vì sao, tâm tình Morrison lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức hắn dường như đã quên hết những kỷ niệm đau buồn thời đại học…kỷ niệm khiến hắn rơi vào con đường của một tên lừa đảo. -Đến đây đi, bảo bối thực vật ngoài hành tinh. Mở to mắt ra xem ta làm sao lừa ngươi đây, ha ha ha… Morrison cười ha hả, tiếp đó hắn liền nhắm mắt lại, giống như lúc Niệm Tịch Không tiến vào trạng thái thần bí kia…Thực ra, trước đây, cho dù hắn đã thử vô số lần nhưng vẫn không sao tiến vào trạng thái này. Trước mặt hắn xuất hiện mấy quả cầu sáng không đồng đều, trong đó quả cầu lớn nhất lớn gấp 10 lần quả cầu thường, thoạt nhìn như cứ như một mặt trời, tỏa ra ánh sáng ấm áp. (Không đủ, còn chưa đủ, thực vật ngoài hành tinh hẳn phải ở bên dưới mới đúng…) Theo sự tập trung của Morrison, từ từ hắn bắt đầu cảm giác được ngoài các quả cầu sáng, trong không gian dần dần hiện lên các đốm sáng. Trong số những đốm sáng ấy, bỗng xuất hiện những đốm sáng kỳ lạ, chúng phát ra màu xanh lục! (Tìm được rồi, chính là các ngươi…Như vậy, để ta cho đám thực vật ngoài hành tinh dễ dụ các ngươi biết thế nào là lừa đảo…) Thời gian từ từ trôi qua, nồng độ của thuốc và axit mạnh trong lò phản ứng tinh thạch dần dần giảm xuống. Điều này không những khiến cho các nhân viên ở tầng ba lo lắng, mà còn làm cho các công nhân, kỹ thuật viên đang thi công, thậm chí cả những binh lính tại tầng hai thấy bất an. Động tác trên tay họ bất tri bất giác đã chậm lại. Thế nhưng Diêu Nguyên cũng không thúc giục họ, mà thực ra, hắn cũng đang chờ đợi… Hoặc là ra lệnh các nhân viên ở tầng hai di tan, tránh thương vong nhiều hơn. Hoặc là chờ Morrison thành công, cứu viện tất cả mọi người! -…Quá, quá thần kỳ! Hạm, hạm trưởng. Nồng độ của thuốc và axit mạnh trong lò phản ứng tinh thạch đã dừng lại rồi, ở giới hạn an toàn! Quá kỳ diệu, lò phản ứng tinh thạch vẫn còn đang hoạt động! Trời, không là thần linh đã nghe được lời cầu nguyện của chúng ta sao? Chúa vẫn còn che chở những con chiên ngoan đạo của Người sao? Khi tín hiệu liên lạc truyền đến từ tầng ba, các nhân viên ở tầng hai kinh ngạc nhìn nhau, vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Sau đó, bọn họ bắt đầu những bước cuối cùng trong việc lắp đặt đường ống chân không… -Chúa trời sao? Không, đó là do con người… Sắc mặt Nhâm Đào phức tạp nhìn Morrison đang nhắm mắt, lắc đầu thở dài nói. -Không, đó là do anh hùng. Thanh âm Diêu Nguyên phản bác lại. -Hắn xứng đáng là một vị anh hùng.