Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 47 : Chuyện đời thường (1)

Silva là một cô gái 28 tuổi, sinh sống ở nước Mỹ, đã từng học tại trường trung học XX, trường đại học YY, nghề nghiệp là… Nói tóm lại, nàng chỉ là một cô gái bình thường, nếu dựa theo tiêu chuẩn sàng lọc trên phi thuyền Hi Vọng thì thực tế, nàng không hề có cơ hội lên phi thuyền. Bất quá nàng lại may mắn có được một người chồng tốt, anh ta vốn là một thành viên trong bộ đội hải quân lục chiến của Mỹ. Hơn nữa, trong những ngày hỗn loạn đó thì chồng nàng đã bảo vệ nàng cùng con gái, hơn nữa cũng giúp đỡ những người hàng xóm kế bên, tổng cộng hơn mười người đều được anh ta bảo vệ. Vì vậy anh ta mới được gia nhập vào đội ngũ quân đội trên phi thuyền Hi Vọng. Trong những ngày hỗn loạn đó, mặc dù Silva rất sợ hãi nhưng may mắn là nàng vẫn có thể ở bên cạnh chồng. Điều đáng tiếc duy nhất là đứa con gái ba tuổi của nàng, nó còn nhỏ như thế mà sắp chết sao? Mỗi lần nghĩ tới đó chỉ khiến cho nàng đau đớn đến mức không muốn sống nữa. Nhưng khi bước lên phi thuyền Hi Vọng, sinh sống tại khu vực quân đội ở tầng năm thì sự lo lắng của nàng đã bớt đi rất nhiều. Đặc biệt là sau việc phi thuyền Hi Vọng thực hiện bước nhảy không gian thành công, cảm giác thoát chết trong gang tấc, hơn nữa tất cả người thân của mình đều bình an vô sự, mà quan trọng nhất là con gái mình vẫn còn cơ hội sống sót khiến nàng vô cùng vui sướng. Vì vậy, từ lúc bước lên phi thuyền cho đến nay, Silva vẫn luôn mỉm cười mãn nguyện, giống hệt với lúc nàng còn sống ở thị trấn nhỏ bé kia vậy. Nhưng cho đến mấy ngày trước… -Chào phu nhân Lasdole, tôi đại biểu cho trung đội lục binh thứ ba của chính phủ Hi Vọng gửi cho phu nhân bức thư này. Tất cả chỉ để cảm ơn chồng của phu nhân đã vì phi thuyền Hi Vọng, đã vì chính phủ, vì mười hai vạn người dân quên mình hi sinh. Chúng tôi vĩnh viễn sẽ không quên sự dũng cảm của anh ta khi chiến đấu trên hành tinh sa mạc, bởi vì sự hi sinh của anh ta mà chúng tôi mới có thể giải cứu được 341 nhân viên kỹ thuật lẫn các nhà khoa học và hơn 74 quân nhân. Vì vậy, ngay lúc này đây, xin cho chúng tôi… Silva sững sờ nhận lấy phong thư này, loại thư như thế nàng đã quá quen rồi. Bởi làm vợ của một sĩ quan thuộc bộ đội hải quân lục chiến, nàng cũng quen biết được một số gia đình binh lính khác, đa từng thấy qua bức thư báo tử này gửi đến nhà các binh lính hi sinh vì nhiệm vụ. Nhưng nàng không thể nào ngờ rằng, lại có một ngày mình lại nhận được bức thư đó. Trong giây phút đó, Silva đã ôm mặt khóc đến mức sắp ngất xỉu, nếu không phải con gái 3 tuổi của nàng hoảng hốt kéo kéo vạt váy nàng thì có lẽ giờ đây nàng đã nằm trong bệnh viện rồi. Chỉ đến khi con gái nắm lấy tay nàng, ngây thơ nói mẹ ơi đừng khóc thì nàng mới sực tỉnh mà ôm chặt lấy nó. Lúc đó, nàng bỗng cảm thấy mình phải kiên cường hơn, dũng cảm hơn nữa. Mình nhất định sẽ sống tiếp, sẽ nuôi nấng con gái nên người, phải cho con biết, cha của nó là một anh hùng! Vì sự sinh tồn của mười hai vạn người, cha nó đã hi sinh! Không, chỉ thế thôi chưa đủ, phải tổ chức tang lễ cho anh ta nữa! Phải là tang lễ cho chính phủ tổ chức! Bởi đây là nghĩa vụ của chính phủ… Chồng ta đã hi sinh vì chính phủ, như vậy phải được tôn vinh xứng đáng. Hơn nữa, là vợ và con gái của anh ấy phải được chính phủ trợ cấp, bao gồm cả việc giáo dục con gái trong tương lai… Với ý nghĩ như vậy cùng với sự kiên cường của một bà mẹ, Silva bắt đầu liên lạc với thân nhân của các binh lính hi sinh khác. Từ sau trận chiến trên hành tinh sa mạc thì có đến gần 300 binh sĩ tử trận, bọn họ phần lớn đều có thân nhân, không phải cha mẹ thì cũng là vợ con. Nếu tập hợp lại đông đủ thì cũng phải hơn 1000 người, và Silva đang tích cực liên lạc với họ. Nhờ sự cố gắng của cô mà hôm nay, cuộc họp của những gia đình có người thân tử nạn trong chiến dịch mới được bắt đầu. Địa điểm họp chính là một rạp phim công cộng, lúc này đã có hơn 100 người chờ sẵn, và số người vẫn còn tiếp tục tăng lên. - Jennifer phu nhân, Ellis phu nhân, xin lỗi, ta đến hơi trễ. Silva vừa tiến vào phòng họp thì đã thấy hai người phụ nữ đi về phía nàng, bèn lên tiếng chào hỏi. Hai người phu nhân đó, một người là con lai người da đen, một người là người da trắng. Phu nhân da đen tầm 24, 25 tuổi còn phu nhân da trắng khoảng 30 tuổi. Hai nàng đều mỉm cười với Silva, phu nhân da đen có tên là Jennifer cười hỏi: - Silva, cô sưu tầm nhiều tài liệu như vậy sao? Silva đang ôm trong tay một đống lớn giấy tờ, văn kiện. Nàng khẽ nhoẻn cười rồi đưa cho hai người kia mỗi người một bộ tài liệu, nói: -Đúng vậy, đây là một số ví dụ về việc đãi ngộ gia đình quân nhân tử trận của quân đội Mỹ, còn đây là Hiến pháp của nước Mỹ, rồi cả một số công ước của quốc tế về việc này. Đúng rồi, ngoài ra còn có một ít luật Trung Quốc về phương diện đó, nhưng mà số lượng rất ít, hơn nữa cũng không diễn giải cặn kẽ…Hai cô biết đấy, hạm trưởng là quân nhân Trung Quốc mà. Hai phu nhân cười khó hiểu, trong đó phu nhân Ellis nói: -Đúng, vậy. Ông ta đúng là quân nhân Trung Quốc, nhưng cũng là anh hùng của chúng ta. Chính ông ấy đã cứu hơn mười hai vạn người trên phi thuyền này, giúp đảm bảo sự trật tự cùng an toàn tại đây…Ít nhất trước mắt thì vẫn chưa có điểm nào không công chính cả. Đồng thời trên hành tinh sa mạc, nhờ vào nỗ lực của ông ấy thì chúng ta mới có thể trốn thoát được. Nói tóm lại, ông ấy là một nhà lãnh đạo tốt. Silva khẽ sửng sốt rồi lắc đầu nói: -Cô hiểu lầm ta rồi, Ellis phu nhân. Ta biết ông ta là một anh hùng, là một nhà lãnh đạo tốt. Các chính sách mà ông ấy đề ra đều cực kỳ công bằng, không vì chủng tộc, màu da khác biệt mà đối xử khác nhau. Ta không có ý chỉ trích ông ta, nhưng mà các cô cũng biết đấy, dù sao ông ta cũng là người Trung Quốc, cho nên rất có thể sẽ chịu ảnh hưởng bởi luật pháp Trung Quốc, vì vậy ta mới chuẩn bị những văn kiện này. Hai người đồng ý gật đầu, rồi cùng bàn bạc với Silva về những giấy tờ luật pháp, công ước này. Các nàng đều biết, Silva vì đống giấy tờ này mà đã nhiều lần đi xuống ba tầng dưới tìm kiếm các chuyên gia luật pháp từ Mỹ, Châu Âu, Châu Á, Trung Quốc, thậm chí đến các công ước quốc tế cũng không bỏ sót. Có thể nói xấp giấy tờ này đã khiến nàng lao tâm khổ tứ rất nhiều. Bất quá cũng may là mọi việc đã xong, bây giờ chỉ còn việc chỉnh sửa lại môt chút là đã có thể sử dụng. Ba người này chính là ba người đầu tiên đề xuất ra việc tổ chức tang lễ cho các binh lính tử trận. Chồng của các nàng đều đã hi sinh trên hành tinh sa mạc, thậm chí đến cả di cốt cũng không còn. Hơn nữa, do có cùng cảnh ngộ nuôi con gái, cho nên cả ba là những người tích cực nhất trong tất cả. Ba người đều mong muốn tổ chức một tang lễ thật xứng đáng cho chồng, đồng thời có nhận được trợ cấp cho con. Không lâu sau thì Silva đã bước lên bục, nàng nhìn gần 200 người bên dưới mà hơi nhíu mày, bất quá lúc này cũng không kịp để thắc mắc nữa rồi, chỉ có thể hơi mỉm cười rồi nói với micro: -Chào mọi người, ta nghĩ ta không hề quên ai cả mà. Lúc trước, ta đã thông báo cho tất cả người nhà của các binh lính tử trận, nhưng mà…Sao lại vắng mặt nhiều thế này? Mọi người bên dưới đều kinh ngạc, thực tế, cuộc họp lần này cũng có rất nhiều người chuẩn bị giấy tờ giống như Silva, có thể nói là đã rất nhiều công sức vì nó. Cho nên khi nghe Silva vắng mặt nhiều người thì bọn họ sao lại không kinh ngạc được…Tại sao lại thế? Đó chính là người thân của mình mà, đó là chồng, là con trai của mình. Chẳng lẽ bọn họ không hề thương xót họ gì sao? Lúc này, sắc mặt của mấy người ngồi trong góc có hơi khác lạ, một người trong đó đứng lên nói: -Không hẳn thế đâu, Thompson phu nhân. Ta nghĩ ta có thể giải thích được. Thompson là họ chồng của Silva, cho nên mọi người đều gọi nàng là Thompson phu nhân. Silva nghe vậy liền nhìn về hướng đó, thì ra là một phụ nữ Châu Á xinh đẹp mang kính, thoạt nhìn chỉ tầm 28, 29 tuổi. -Cô là Manos phu nhân sao? Cô có biết…vì sao các người khác vắng mặt không? Silva lễ độ hỏi. Người phụ nữ Châu Á này gật đầu, nhận lấy chiếc loa từ người bên cạnh rồi nói: -Mọi người nên biết, ta chính là một người di dân gốc Hoa, có thể nói quê gốc là ở Trung Quốc. Mà trong số những binh lính chết trận này có tới hơn 30% là quân nhân Trung Quốc. Toàn bộ người thân của các quân nhân này đều vắng mặt, ách, ta cũng không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng những câu nói tiếp theo của ta không hề có ý xúc phạm bất kỳ chính phủ, hay dân tộc nào. Nàng quay sang những người xung quanh tiếp tục nói: -Bọn họ có thể đều đang đợi, cũng có thể đang sợ hãi. Ta cho rằng đây chính là nguyên nhân bọn họ vắng mặt. Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, thậm chí là khó hiểu. Một ông lão ngoài 50 tuổi đứng lên, nhận lấy chiếc loa rồi nói: -Cháu có thể nói rõ hơn không? Bọn họ đang đợi cái gì, cái này chúng ta còn có thể hiểu, dù sao phi thuyền Hi Vọng vẫn chưa từng tuyên bố là sẽ không tổ chức tang lễ. Bất quá, chúng ta muốn bọn họ xúc tiến nhanh hơn, cho nên mới tụ họp ở đây để thảo luận. Nhưng điều làm chúng ta khó hiểu là…Bọn họ đang sợ cái gì? Phu nhân Manos khẽ chần chờ, rốt cuộc dưới sự trông đợi của mọi người đành nói: -Bọn họ sợ chính phủ…Mọi người nên biết, trong những ngày cuối cùng ở Trái Đất, bọn họ cũng giống như chúng ta, cũng đã chịu qua rất nhiều điều khủng khiếp, sự khủng khiếp trong lúc vô chính phủ… Một người phụ nữ da đen khác bỗng đứng lên hỏi: -Đúng thế, nhưng không phải phi thuyền Hi Vọng đã có chính phủ rồi sao? Hơn nữa trật tự, kỷ cương cũng rất nghiêm ngặt, thậm chí có lúc chính phủ này đã quá đặt nặng sự trật tự. Cơ hồ có khi xâm phạm đến quyền công dân. Cho nên với một chính phủ như thế thì bọn họ hoàn toàn không cần phải sợ sự mất trật tự chứ. Phu nhân Manos cắn răng do dự, rồi như đã quyết, nàng nói: -Chính phủ quả đúng là vô cùng nghiêm khắc và kỷ cương a. Nhưng hiện tại, phi thuyền Hi Vọng là tổ chức chính phủ độc tài, bọn họ sợ…Sợ có lúc chính phủ này sẽ trở thành hỗn loạn như trước. Hơn nữa, đây là chuyện liên quan đến vấn đề quân đội. Lúc trước, tại Trung Quốc thì phương diện quân đội chính là do chính phủ trực tiếp quản lý, căn bản không hề cho bọn họ có quyền kháng nghị, cho nên bọn họ đã có thói quen…Hơn nữa, một điểm quan trọng là, hiện giờ phi thuyền Hi Vọng đang ở trong vũ trụ, bọn họ lo lắng không biết sự kháng nghị của họ có dẫn đến hậu quả nghiêm trọng gì không. Bọn họ nói với ta như thế, bọn họ vẫn còn người nhà, vẫn còn con cái để chăm sóc, cuộc sống trước mắt đã rất tốt rồi, không cần phải thay đổi nữa…Đó chính là cái bọn họ sợ! Mọi người xung quanh nhất thời trở nên xôn xao, một ông lão hơn 60 tuổi đứng lên, phản bác: -Sao lại có chuyện như vậy. Lần tang lễ này, có thể sẽ tạo ra tiền đề cho những dịp sau này, hơn nữa trong đó có những thân nhân của chúng ta thì sao chúng ta lại có thể đứng bên ngoài được? Chúng ta không phải là tội phạm, mà là đang đấu tranh đòi đảm bảo cho quyền lợi của mình thôi. Chính phủ không thể nào xử lý chúng ta được. -Đúng thế, hơn nữa thiếu tá là một anh hùng công chính, ông ấy chắc chắn sẽ… -Chúng ta đang trợ giúp chính phủ hoàn thiện điều lệ thì sao lại xuất hiện các chuyện nghiêm trọng kia được… -Đúng thế, Manos phu nhân, có phải bọn họ đang hiểu lầm không… Tất cả những người đến từ Châu Âu, Châu Mỹ…đều xôn xao bàn tán. Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa chính mở toang ra, hai sĩ quan cấp úy trong tiểu đội Hắc Tinh bước vào, đi sau là hơn mười binh lính. Khi những quân nhân này xuất hiện thì cả phòng chiếu phim đều trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn ra cửa, còn trên khuôn mặt của phu nhân Manos hiện lên nét sợ hãi, thân thể khẽ run lên. Hai thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh kia thì người dẫn đầu chính là Lưu Bạch. Hắn dẫn cả đội ngũ đi thẳng đến dưới đài, rồi một mình đi lên bục. Đầu tiên, hắn khẽ mỉm cười với Silva rồi nhận lấy micro từ tay nàng, long trọng chào mọi người sau đó mới nói: -Theo lệnh của thiếu tá, chúng ta sẽ tổ chức tang lễ long trọng nhất dưới dạng tinh táng với sự tưởng nhớ của hơn mười hai vạn người. Đồng thời sẽ cải tạo lại đại sảnh của tầng năm, cải tạo nó trở thành nơi kỷ niệm anh hùng. Thu thập tất cả những vật dụng, cùng tên họ của những binh lính tử trận đặt tại đó. Để cho đời sau của chúng ta có thể đời đời kỷ niệm cho những anh hùng đã khuất này, có thể nhớ được những công lao to lớn này. Mặt khác, đối với vấn đề trợ cấp cho những gia đình có người thân tử trận, chính phủ phi thuyền Hi Vọng sẽ cho các vị một tuần để đề xuất các kiến nghị. Xin yên lòng, mọi người sẽ được thừa hưởng tất cả sự vinh quang từ người chồng, người con của các bị. Con của các vị sẽ được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, ngoài ra moi người vẫn có thể tiếp tục ở tại căn phòng của mình ở tầng năm. Con các vị có thể kiêu ngạo, ngẩng cao đầu mà nói… …Cha của ta, là anh hùng đã hi sinh vì sự sống còn của loài người! Hội trường sững sờ một hồi lâu rồi rốt cuộc cũng bùng phát, tất cả đều lớn tiếng hoan hô, ăn mừng. Phảng phất cứ như bọn họ vừa chiến dịch vẻ vang một chiến dịch. Còn phu nhân Manos kia thì ôm mặt khóc nức nở, từng giọt nước mắt tuôn rơi trên sàn…