Đại Vũ Trụ Thời Đại
Chương 303 : Dự cảm nguy hiểm và sự thu hút
Chưa kể đến chuyện của Lam tộc, những người trên tàu tất nhiên không biết chuyện này, bây giờ tàu Hi Vọng thật sự là “trong tĩnh ngoài căng”, thậm chí nhiều người dân nhạy cảm đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng này, nhưng sau khi quan sát cẩn trọng lại không phát hiện ra điều gì bất thường nên không sinh ra lời đồn đãi… Huống hồ về cơ bản, tin đồn hoàn toàn không có khả năng sinh ra, vì nói cho cùng người điều khiển tàu là Diêu Nguyên. Sau khi dẫn dắt hơn 120.000 con người bước vào vũ trụ đến bây giờ đã là mười mấy năm rồi, những câu chuyện và những việc Diêu Nguyên làm đã quá quen thuộc với người dân, thậm chí có rất nhiều người âm thầm gọi anh là “chúa cứu thế”. Miễn là anh ở đó, miễn là anh vẫn điều hành tàu Hi Vọng, anh lãnh đạo loài người, thì những người dân trên tàu đều có một cảm giác an toàn không lý giải được.
Tuy nhiên, bọn họ không hề biết những ngày này Diêu Nguyên đều ở suốt trong phòng hạm trưởng, mỗi ngày đều ở đó hơn hai mươi tiếng; anh đợi một khi người ngoài hành tinh xâm lược tàu, sẽ lập tức cho phát nổ tàu. Cho dù là chết… cũng tốt hơn việc trở thành một tù binh, một vật thí nghiệm hay thậm chí là trở thành một tài liệu cung cấp “sự sống”!
Tính đến hôm nay, đã tám ngày trôi qua kể từ khi người ngoài hành tinh xâm chiếm tàu trong lời tiên tri. Tám ngày này rất bình yên, nhưng những bình yên này trái lại khiến nhiều người lo được lo mất, sợ rằng chỉ một giây kế tiếp thôi người ngoài hành tinh sẽ xông vào tàu, hơn nữa cảm thấy cứ bình yên thế này lại càng kỳ dị hơn. Nói tóm lại đều là nghi thần nghi quỷ, thậm chí một người ổn trọng như Vương Quang Chính cũng bắt đầu mỗi ngày tuần tra tàu bốn năm lần, đây cũng là nguyên nhân khiến một số người cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
- Anh Vương à, đừng lo lắng quá, số lần anh tuần tra mỗi ngày hơi nhiều rồi đấy, nhiều người trên khắp tàu đều đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Mặc dù anh đã tránh giờ cao điểm lúc đi làm và tan tầm nhưng rõ rành rành như vậy, họ có thể không biết sao? Bình tĩnh chút đi, bắt đầu từ ngày mai, ngoài những đợt tuần tra bình thường, tôi không cho phép anh tiếp tục thế này nữa. – Diêu Nguyên ngồi trong phòng hạm trưởng, anh vừa đọc tài liệu vừa nói với Vương Quang Chính.
Vương Quang Chính ngồi ngay ngắn trên ghế. Trên thực tế, với tư cách là một người quân nhân kỳ cựu, mỗi nhất cử nhất động của anh ta đều làm theo kiểu quân nhân, không phải do anh ta cố tình ra vẻ mà là nó đã trở thành một phần trong hành vi bình thường của anh ta, nó đã ăn sâu vào tận xương tủy. Lúc nghe Diêu Nguyên nói vậy, Vương Quang Chính cũng cười khổ rồi nói:
- Anh Diêu, tôi cũng biết những gì anh đang nói, nhưng trong lòng tôi rất lo lắng. Lần này khác hoàn toàn với cuộc chiến trước đây. Sau khi lên kế hoạch xong, mặc dù vẫn còn phải chờ đợi, nhưng nó không giống với việc chỉ ngồi đợi người khác đánh đến mà một chút cũng phản kháng cũng không có, làm thế nào tôi có thể không nóng lòng cơ chứ?
Diêu Nguyên thở dài không nói lời nào, bởi vì anh cũng hiểu ý Vương Quang Chính. Bây giờ những người biết được chân tướng có thể ăn ngon ngủ yên sao? Người vô tư, thậm chí là người thơ ơ cũng cũng không thể vô tư lúc này, nên biết này đây không phải là vấn đề chất hay không chết nữa rồi, nói không chừng nếu thật sự xảy ra chuyện, ngay cả chết cũng không thể…
Loài người đã đủ tàn nhẫn chưa? Trước đây một số viện nghiên cứu dược liệu bí mật trên Trái Đất, họ đã làm những việc đáng sợ với động vật, chẳng lẽ đại đa số mọi người thực sự không biết? Không hề, họ có biết, nhưng đây là việc có lợi cho loài người. Miễn là không đem bản thân loài người làm thí nghiệm, những việc như thế này hoàn toàn không có khả năng bị ngăn cấm. Đương nhiên, tàn nhẫn là tàn nhẫn, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Nhưng chính bởi vì điều này, làm sao con người có thể không hiểu được khi sự tàn ác này rơi xuống đầu nhân loại, một nỗi sợ hãi lớn lao? Đó thật sự là một nỗi kinh hoàng khủng khiếp gấp hàng nghìn lần hơn cả cái chết! Đừng nói những người khác, như Diêu Nguyên và Vương Quang Chính – những người kiên cường thấy chết không nhíu mày – khi nghĩ đến điều khủng bố này trong lòng cũng phát sợ. Cũng chính vì vậy mà mỗi đêm Diêu Nguyên đều ngủ tại phòng hạm trưởng, một khi xảy ra chuyện không hay sẽ lập tức cho phát nổ tàu.
Hai người ngồi yên một lúc, Diêu Nguyễn bỗng nhiên lên tiếng:
- Đúng rồi, sáng nay Nhâm Đào đưa ra một đề nghị mới…
- Nhâm Đào?
Vương Quang Chính có chút khinh thường hừ một tiếng, nhưng chính sự quan trọng, anh ta vẫn lập tức hỏi:
- Cậu ta là một Suy luận giả, đề xuất mới có nhằm vào tình hình này không?
Diêu Nguyên gật đầu nói:
- Đúng là cái này… Anh Vương, tôi biết anh không vừa mắt tính khí của Nhâm Đào nhưng cậu ta không phải là một người lính chính cống. Khi cậu ấy phải đối mặt với cuộc chiến tranh kỳ lạ ở hành tinh mới, cậu ta có từng lùi bước không? Có thể nhịn một chút thì cứ nhịn đi vậy. Nói đến đề xuất của cậu ấy, thật ra tôi đã có khá nhiều suy nghĩ về chuyện này, đó chính là thông qua Truyền đạt giả để điều tra nền văn minh ngoài hành tinh bên ngoài tàu Hi Vọng.
Vương Quang Chính ngẩn ra một chút, lập tức vui mừng nói:
- Ý kiến hay! Điều chúng ta sợ nhất bây giờ là không biết tình hình thế giới bên ngoài, đây mới là điều khiến mọi người lo lắng nhất, ngay cả khi đó là tin xấu… Ồ, tin xấu thì miễn đi, nhưng vẫn khiến mọi người biết chút tin tức gì đó nhỉ?
Diêu Nguyên trầm mặc một lúc, lắc đầu nói:
- Mặc dù là vậy, nhưng năng lực của Truyền đạt giả có điều kiêng kỵ, đặc biệt là những điều cấm kị với tình hình của chúng ta hiện giờ… Quan sát là tương đối, cho dù năng lực của Truyền đạt giả có thể không nhìn thẳng hạt Genesis, thậm chí cách trở của không gian, nhưng khi Truyền đạt giả quan sát nền văn minh ngoài hành tinh này, Tân nhân loại của nền văn mình này, hoặc là những kẻ thích ứng của vũ trụ tất nhiên cũng sẽ cảm thấy Truyền đạt giả đang dòm ngó bọn chúng. Chuyện này có lẽ lại là chuyện xấu.
- Chiến hạm của người ngoài hành tinh ngoài kia quá khổng lồ và khủng khiếp. Chỉ là chúng ta trước mắt chúng ta đang thoải luận về số lượng người ngoài hành tinh, cho dù là nói giảm đi, vậy thì cũng có 100 triệu người nhỉ? Nếu như chiến hạm này chở cả một nền văn minh của chúng, vậy vì dân số có lẽ phải một tỷ, làm sao có thể không có kẻ thích ứng của vũ trụ? E rằng cho dù chỉ có một người, một khi chúng ta dùng năng lực của Truyền đạt giả lập tức có thể khiến chúng cảnh giác, đến lúc đó… nguy to rồi!
Lúc đang nói, Diêu Nguyên bỗng đứng bật dậy, vẻ mặt anh đầy hoảng loạn. Biểu cảm này hiếm khi thấy trên mặt Diêu Nguyên. Nhưng một khi xuất hiện, thường sẽ đại diện cho sự việc đã đi vào bước đường cùng. Bây giờ ngay cả Vương Quang Chính cũng bắt đầu căng thẳng, anh ta cũng đứng bật dậy nhìn xung quanh, đồng thời hét to:
- Làm sao vậy? Diêu Nguyên, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Diêu Nguyên đứng đó, vẻ mặt thay đổi không ngừng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mãi một lúc sau, anh chán nản ngồi xuống, trong giọng nói dường như mang theo sự tuyệt vọng:
- Tôi đã quên mất một chuyện rất quan trọng. Tiêu rồi, chỉ cần đối phương có Tân nhân loại, vậy thì chúng ta tiêu rồi…
- Ý anh là sao? – Vương Quang Chính ngờ vực hỏi.
- … Tôi là Toàn năng giả, tôi sẽ thu hút những Tân nhân loại, có thể nói là những kẻ thích ứng vũ trụ khiến họ có cảm giác muốn tìm đến bên cạnh tôi. Đúng rồi, chỉ cần bọn chúng có Tân nhân loại, vậy thì chúng ta…
Đồng thời, chiến hạm ngoài hành tinh đã bắt đầu rời xa tàu Hi Vọng. Tất nhiên, phạm vi rời xa không phải sử dụng kỹ thuật điều hướng cong, mà là sử dụng một công nghệ phản lực năng lượng có cự ly. Nhưng lúc rời đi, một con tàu nhỏ dài khoảng vài trăm mét rời khỏi chiến hạm và đi ngược hướng với tàu Hi Vọng.
Trên chiếc chiến hạm nhỏ này, ngoài các nhân viên bảo trì tàu thông thường ra, còn có năm mươi người cải tạo cấp 2 tinh nhuệ nhất. Những người này là thành viên đội cận vệ của hoàng đế Lam tộc, bình thường muốn lãnh đạo một người rất khó, không ngờ rằng lần này hoàng đế Lam tộc lại hào phóng như vậy, đột nhiên đưa hơn năm mươi người đến Lam 6, hơn nữa còn nói với Lam 6, đây là những vệ binh của anh ấy trong tương lai. Một người không chết thì năm mươi người còn lại sẽ thuộc về Lam 6, một người chết thì cũng tự anh ta chịu trách nhiệm, chẳng hạn như tiền lương hưu, tiền bảo hiểm, bên cạnh đó còn có một khoản đủ và sinh hoạt phí cho người nhà đều do anh ấy chi trả. Đây thật sự không phải một số tiền nhỏ. Lam tộc không phải là một tộc người nghiêm khắc, hơn nữa đối với các người trong tộc mà nói, ngay cả khi là vị vua tối cao hay quý tộc vô cùng tôn quý nhưng người dân vẫn là những vị thần thánh bất khả xâm phạm; đây là điều và bài học được viết vào lịch sử của Lam tộc. Nếu bạn muốn tấn công, muốn rời tộc, đối với nội bộ Lam tộc mà nói, cho dù là vua thì cũng chỉ an ủi. Có thể nói, đỉnh cao cấp 2 của cuộc cải tạo người như thấy, chi phí chết một người hoàn toàn có thể khiến Lam 6 đau lòng vô cùng… Như vậy thì Lam 6 chỉ có thể tuyên bố phá sản, cho dù là người kế vị hoàng đế thứ sáu cũng sẽ như vậy. Lam tộc – một chủng tộc mạnh nhất trong nền văn minh hà hệ (1) cấp 3 của tàu Hi Vọng
Đây quả thật là sự khôn ngoan của vị vua Lam tộc. Là một chính trị gia đã làm hoàng đế hàng trăm năm, ông nhận thức rõ ràng khát khao của Lam 6 về chính trị và quyền lực, hơn nữa không thể trừng phạt hay kết tội anh ta. Người thích ứng vũ trụ cấp S là một tấm kim bài miễn tử to lớn, Lam tộc căn bản không có khả năng làm bất kỳ điều gì bất lợi cho Lam 6, thậm chí ngay cả khi gặp nguy hiểm, Lam tộc còn phải bảo vệ anh ta bằng sức mạnh của toàn tộc… Kẻ thích ứng vũ trụ cấp S chỉ có Lam 6 còn sống, e rằng cũng chỉ còn lại mỗi anh ta. Chỉ cần có kho t*ng trùng và trứng của Lam tộc, anh ta có thể khiến Lam tộc hưng thịnh trở lại, đây là giá trị của kẻ thích ứng vũ trụ cấp S!
Chính bởi vì như thế, hoàng đế Lam tộc đã phái năm mươi người cải tạo cấp 2 ưu tú nhất cho Lam 6. Ông ta biết Lam 6 chắc chắn sẽ giữ năm mươi người này bởi vì cả Lam tộc chỉ có hơn ba trăm người cải tạo cấp 2; hơn nữa năm mươi người này cũng đem lại lợi ích cho Lam 6, thỏa mãn dục vọng binh quyền của anh ta. Nhưng cũng có một điều hạn chế, ít nhất để anh ta không được chủ quan, lúc gặp phải nguy hiểm có đủ thời gian rút binh, có thể cẩn thận đến đâu thì cẩn thận đến đó, đây cũng là lý do vua Lam tộc cử ra năm mươi người cải tạo.
Trong lòng Lam 6 cũng biết rõ tất cả những điều có lợi thì dĩ nhiên phải nhận. Lần hành động này anh ta không dự cảm được bất kỳ nguy hiểm nào, anh ta hoàn toàn tin tưởng dự cảm của bản thân, loại linh cảm này chưa bao giờ xảy ra sai sót. Không chỉ như thế, anh ta còn cảm thấy bản thân mình khao khát mãnh liệt đi vào di tích nấy. Trước đây anh ta cho rằng vì muốn lập công, nhưng càng đến gần di tích ấy, anh ta càng cảm thấy một sự kêu gọi không thể giải thích được, dường như bên trong di tích ấy có thứ gì đó vô cùng quan trọng với anh ta, nó thu hút anh ta đi về phía trước di tích. Tình huống này chưa từng xảy ra trước đây, vì vậy một người vẫn luôn ổn trọng như Lam 6 lần này cũng thấy lo lắng, thậm chí khiến anh ta cảm thấy rằng bản thân mình đang làm vì quyền lực…
Kỳ thực, điều khiến anh ta lo lắng là thứ bên trong di tích, có trời mới biết nó là thứ gì, nhưng anh ta tin tưởng dự cảm của bản thân!
Ánh mắt Lam 6 sáng quắc nhìn di tích càng lúc càng gần, lúc đang tưởng tượng thứ thu hút anh ta rốt cuộc là gì, đột nhiên Lam 6 cảm nhận được sự khiếp đảm, một sự nguy hiểm khó tả bủa vây khắp thân thể…
Nguy hiểm! Anh ta dự cảm được nguy hiểm!
***
(1) Hà hệ: hệ thống sông ngòi
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
310 chương
70 chương
235 chương
1484 chương