Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 238 : Lùi một bước là địa ngục!

Hành động của quân phòng vệ không hề thuận lợi, trong lúc nhân viên đang vận chuyển và tháo gỡ chiến giáp liên sao thì gặp phải đội quân thương nhân ngoài hành tinh xâm lược. Đội quân thương nhân ngoài hành tinh này không hề sử dụng vũ khí Guass mà chúng được trang bị một loại súng xung điện tử đặc biệt, cảm giác như loại vũ khí này tiên tiến hơn vũ khí Guass nhưng mà đây cũng không phải vũ khí năng lượng thật sự. Loại vũ khí này bắn ra một tia sáng, về cơ bản là một khi bắn ra sẽ trúng đích nhưng có một điều kiện quan trọng là người bị bắn trúng không có lớp phòng vệ điện từ. Bởi vì sức công kích của vũ khí dòng điện này không lớn, khoan bàn chuyện khác, một quân lính phòng vệ mặc trang phục chiến đấu vũ trụ thì ít nhất phải cần năm sáu tia sáng mới có thể phá hủy được lớp phòng vệ điện từ của anh ta nhưng cho dù như vậy cũng không thể bắn chết người, giống như chỉ bị chích điện ngất đi vậy. Đúng vậy, đội quân thương nhân ngoài hành tinh này không phải tới đây để giết chóc. Mục đích của chúng chính là bắt trói con người, bắt sống toàn bộ loài người. Đương nhiên, loài người mới và kẻ sinh tồn đều là một trong số đó và chắc chắn là một phần quan trọng nhất. Chính vì như vậy, khi vừa mới chạm trán lần đầu do chưa từng tiếp xúc với loại vũ khí như vậy nên quân lính phòng vệ trong giây lát đã bị đánh tan tành, ít nhất là có đến hai ba trăm lính phòng vệ mất đi ý chí chiến đấu và bị đánh ngất, những người còn lại thì chỉ có thể vừa đánh vừa chạy. Điều khiến họ cảm thấy buồn nhất chính là súng trường Guass uy lực thấp của họ, về cơ bản uy lực của chúng chỉ tương đương với vũ khí thuốc súng thông thường. Loại vũ khí như vậy làm sao có thể xuyên thủng được lớp phòng vệ điện từ của bọn xâm lược thương nhân vũ trụ kia? Không, không thể nào! Đây giống như là một cuộc chiến đấu ngả về một phía, tuy là chưa thể dự tính số lượng người chết bao nhiêu nhưng mà chắc chắn bên thương nhân vũ trụ không có một người bị thương vong, hơn nữa trong đội ngũ chúng nó còn có loại tinh tinh bốn tay sở trường chiến đấu cự lỵ gần. Loại sinh vật như vậy tấn công qua đây thì với vũ khí của lính phòng vệ loài người là không cách nào kháng cự nổi. Đây chẳng khác gì một trò mỉa mai, mỉa mai chính bản thân con người. Kết quả đến cuối cùng là khi lính phòng vệ về tới khu vực phòng vệ của máy tính trung ương thì ít nhất đã bị tổn thất hơn 500 chiến sĩ và họ cũng chỉ có thể mang về 34 bộ chiến giáp liên sao, trong đó đương nhiên có chiến giáp liên sao màu đỏ đã được ưu tiên mang về trước. Đó là chiến giáp liên sao Diêu Nguyên hay dùng. Còn một tốp người khác thì may mắn hơn một chút, tốp người do Vương Quang Chính dẫn đầu đã nhanh chóng rút về khu vực phòng vệ của máy tính trung ương, bởi vì các tầng bên dưới hơi cách xa khu vực cầu dẫn nhưng để bảo vệ nhóm người Ba Lệ cũng đã tổn thất hơn 200 binh sĩ và một số lính phòng vệ lúc ban đầu chưa thể triệu tập được. Tính ra như vậy, cả khu vực phòng vệ máy tính trung ương chỉ còn khoảng một ngàn binh lính phòng vệ thôi! Nói thật, khu vực phòng vệ máy tính trung ương không hề lớn, chỉ có một cửa ra vào. Theo lý mà nói là nơi phòng vệ tốt nhất nhưng mà vấn đề cốt lõi là, vũ khí hai bên có sự chênh lệch quá lớn. Một bên không hề bị thương vong, còn một bên thì nếu bị bắn trúng vài phát là lập tức ngất xỉu hơn nữa còn là ngất xỉu nặng rất có thể sẽ kéo theo các triệu chứng khác nhưng mà ít nhất là trong vòng một ngày không cách nào tỉnh lại được. Mặc dù nói chích điện vài phát nhưng thật ra với tốc độ của tia điện thì chỉ cần một hai giây là có thể làm một người bị ngất. Còn vũ khí của chiến sĩ phòng vệ cần phải hơn mười người cùng lúc nhắm bắn một mục tiêu mới có thể khiến cho lớp phòng vệ điện từ của người đó bị nhiễu loạn. Từ đó ép kẻ địch lùi bước nhưng mà vấn đề lại xuất hiện, cửa ra vào chỉ nhỏ như vậy cho nên không chỉ riêng gì bọn thương nhân ngoài hành tinh bị hạn chế mà ngay cả binh sĩ phòng vệ cũng bị hạn chế. Hơn nữa còn một mấu chốt quan trọng là đó là họ không dám để cho đội quân thương nhân ngoài hành tinh tấn công vào bên trong. Nếu không thì có thể ở bên trong tạo thành một nửa vòng tròn bao vây chúng lại, trong chớp mắt tập hợp hỏa lực của hàng ngàn người, như vậy cũng có thể ngăn cản được quân thù. Nhưng mà họ vốn dĩ không dám! Bởi vì phía sau tất cả mọi người chính là máy tính trung ương! Một khi máy tính trung ương bị hủy hoại, dù chỉ là bị hủy hoại một chút, đây là một thiết bị có độ chính xác cực cao, không phải các loại thiết bị ngu ngốc, một khi bị hủy hoại một chút khả năng lớn nhất đó chính là cả máy tính phát nổ. Kết quả là toàn bộ loài người đều chết sạch, đây là việc mà không cách nào thương lượng được! Lùi một bước chính là địa ngục! Tất cả mọi người đều biết, tới bước đường này rồi thì tuyệt đối không thể lùi một bước nào cả. Tất cả mọi người đều im lặng, không phải sợ hãi, không phải lo lắng mà là một sự im lặng khó hình dung bằng lời. Người này ngã xuống, những người phía sau sẽ nhanh chóng kéo anh ta lùi về sau, còn bản thân thì bước lên phía trước cầm lấy vũ khí cùng với các chiến hữu sát cánh chiến đấu bên nhau cho đến khi bản thân cũng gục ngã, lại một chỗ trống mới chờ đợi một người khác đắp vào. Không có tiếng chỉ huy của sĩ quan, không có sự sắp xếp của lãnh đạo thậm chí không hề diễn tập chiến thuật nào cả. Tất cả mọi người dường như đều hiểu rõ trong giây phút này bản thân nên làm gì, tất cả mọi người đều xung phong bước về phía trước không một lời than oán, xung phong bước về cửa ra vào của máy tính trung ương. Tất cả mọi người đều như vậy, không ai ngoại lệ. Giống như câu nói khi nãy, lúc này... Lùi một bước chính là địa ngục! Ở phía sau vọng lại tiếng khóc của mười mấy người con gái nhưng mà đa phần mọi người đều lặng lẽ quan sát cảnh tượng này, không phải là sự im lặng ngờ nghệch mà là một sự im lặng sâu sắc khó miêu tả bằng lời. Mỗi một người đều đang đứng nhìn, không ai ngoại lệ. Trong giây phút cuối cùng, những dân chúng loài người mới, kẻ tồn tại này và cả các chiến sĩ liên sao không mặc chiến giáp liên sao trên người được triệu tập đến đây đều sẽ xông lên phía trước không do dự. - La la la... Chính vào lúc này, Niệm Tịch Không đứng giữa đám đông đột nhiên lau nước mắt, cô nhẹ nhàng hát khẽ, tiếng hát này át cả tiếng súng đạn và tiếng điện xung xuyên thủng hư không xé tan sự im lặng. Chính trong giây phút này, vọng vào trong đầu óc, vào trong linh hồn của tất cả mọi người, những người dân cho dù đang ở nơi nào đang sợ hãi hay là đang lẩn trốn sự tấn công của bọn thương nhân ngoài hành tinh và cả những nhân viên hay là quân lính phòng vệ đã bị bọn thương nhân ngoài hành tinh giam cầm, mỗi một người đều nghe thấy tiếng hát này. Im lặng lắng nghe tiếng hát này, sau đó, các binh sĩ phòng vệ đang bị giam cầm đã bắt đầu hành động. Họ đã bỏ mặc tất cả mọi thứ, trong tiếng hát này họ nghe thấy thời khắc nguy kịch nhất của loài người. Sự tuyệt vọng hễ chỉ cần lùi một bước là sẽ bị tuyệt chủng, sự tranh đấu bất chấp mọi thứ chỉ vì sự sinh tồn của loài người, nỗ lực cuối cùng cho dù phải hi sinh bản thân cũng không bao giờ bỏ cuộc. Tất cả mọi thứ đều vang vọng trong con tim của họ, bọn họ đã bất chấp mọi thứ, cho dù là trong tay không một tấc sắt cũng quyết đứng dậy đấu tranh với bọn xâm lược thương nhân ngoài vũ trụ... Kế đến chính là quần chúng, đa số họ đều đứng lại nhìn ngó xung quanh chứ không còn bỏ chạy tán loạn, cho dù họ vẫn đang lánh nạn nhưng cũng không còn hoang mang như trước thậm chí có một số người già đứng yên, chỉnh đốn lại trang phục sau đó bị điện chích ngất xỉu... Ở bên ngoài tàu Hi Vọng, ba chiếc phi thuyền loài người bao gồm hai chiếc phòng vệ và tàu Quan Sát cũng đã bị mất kiểm soát bởi vì ba chiếc phi thuyền này đều ở trong phạm vi tín hiệu của tàu Hi Vọng, không có nằm ngoài khu vực cách ly hạt cơ bản. Chính vì như vậy, các thuyền viên trên đó cũng không cách nào điều khiển ba chiếc phi thuyền này được nữa. Cùng lúc đó, đội quân thương nhân ngoài hành tinh bắt đầu tấn công họ đương nhiên cũng là xâm nhập vào bên trong tiến hành bắt sống toàn bộ, tuy là sức công kích không mạnh bằng khu vực máy tính trung ương của tàu Hi Vọng nhưng mà loài người cũng không cách nào chống trả, liên tục bại trận. Cho đến khi truyền lại tiếng hát của Niệm Tịch Không, các nhân viên còn lại trên ba chiếc phi thuyền này dường như cũng đã ngộ ra điều gì. Bọn họ đều rút về phòng điều khiển cuối cùng. Tiếp đó, bọn họ làm một việc giống nhau... Trước đây khi chế tạo ba chiếc phi thuyền này, để phòng hờ sau này sẽ xảy ra chiến tranh vũ trụ. Nếu như máy ngăn cản hạt cơ bản bị hỏng rồi thì ba chiếc phi thuyền này sẽ bị hạt cơ bản xâm nhập. Từ đó dẫn đến bị mất hết khả năng kiểm soát cho nên trước kia trong lúc thiết kế đã có một vài thay đổi. Nguyên nhân chỉ có một, ai biết được sinh vật sống vũ trụ phải đối phó là gì, nếu như là loại dị hình kỳ lạ chi bằng chết đi là tốt nhất. Cho nên, trong cài đặt tự nổ bên trong của ba chiếc phi thuyền này có hai loại. Một loại là trực tiếp điều khiển bằng tín hiệu điện tử, còn một loại là điều khiển bằng cách kéo bằng tay, cả hai loại này không ảnh hưởng gì nhau... Các nhân viên trên ba chiếc tàu vũ trụ này đều đưa ra một quyết định giống nhau, trong tiếng hát lùi một bước chính là địa ngục, nét mặt họ kiên định ấn vào nút tự nổ của ba chiếc phi thuyền.... Trong chớp mắt, ba vòng tròn ánh sáng to lớn bùng nổ, ngay cả mười mấy phi thuyền thương nhân ngoài hành tinh và cả hai ba trăm chiến cơ dạng đĩa cũng bị nuốt vào bên trong, cùng nhau hóa thành tro bụi trong vũ trụ.... Lúc này, Diêu Nguyên đang đứng trên tàu Hi Vọng. Trong khoảng khắc ba chiếc phi thuyền vũ trũ phát nổ, dường như anh đã dự cảm được, anh liền ngẩng đầu lên xem nhưng anh không thấy gì cả chỉ có thể cảm thấy một cảm giác nặng nề, giống như là, giống như là... Giống như trong khoảnh khắc khi nãy, hàng ngàn nhân viên đều phó thác niềm tin vào anh vậy. Đó là niềm tin yêu, hi vọng, bảo vệ tất cả loài người! Lúc này Diêu Nguyên hỏi Ba Lệ và Trương Hằng bằng một giọng nói khô khan: - Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân máy tính trung ương bị khống chế sao? Trương Hằng trán đẫm mồ hôi, anh quệt mồ hôi trên trán rồi vội vàng nói: - Là một loại tín hiệu, đây là loại tín hiệu phân biệt của chính loài người chúng ta nhưng mà bên trong lại có sự thay đổi. Chết tiệt, mật mã lượng tử này rốt cuộc là cái thứ gì? Diêu Nguyên hít một hơi, rồi hỏi Ba Lệ: - Ba Lệ, tại sao máy số một của em không bị khống chế? Ba Lệ sững sờ một chút rồi nói: - Bởi vì bản thân nó không phải là vật thể từ hệ thống phân biệt tín hiệu của loài người, mà là hệ thống phân biệt tín hiệu của tàn tích văn minh ngoài hành tinh... Nhưng mà, thật ra có một cách. Diêu Nguyên sững sờ trong giây lát, rồi vội vàng hỏi: - Cách gì? - Phá hủy máy tính trung ương... Ba Lệ nghiêm túc nói: - Sau khi phá hủy máy tính trung ương, chúng ta sẽ mất đi toàn bộ hệ thống sinh tồn và hệ thống phản trọng lực nhưng đây cũng là cách duy nhất có thể giải mã tín hiệu, tiếp theo chỉ cần... - Chỉ cần trước khi tàu Hi Vọng của chúng ta hoàn toàn bị tê liệt, chúng ta giết hết bọn xâm lược. Hơn nữa rời khỏi phạm vi bố trí phân cách hạt cơ bản, còn các anh trong khoảng thời gian này phục hồi lại máy tính trung ương thì chẳng phải chúng ta sẽ chiến thắng sao? Diêu Nguyên ngước đầu nhìn vào cửa ra vào của máy tính trung ương, nhìn những người lính không ngừng ngã xuống rồi không ngừng xông lên nhưng mà số quân lính càng lúc càng ít rồi. - Tất cả chiến sĩ liên sao mặc chiến giáp liên sao vào! Những chiến sĩ liên sao không có chiến giáp liên sao, lập tức đi theo sau chúng tôi tới nơi cất trữ chiến cơ vũ trụ! - Phá hủy đi! Nếu thương nhân vũ trụ đã đuổi cùng giết tận chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ dùng tính mạng đắp nên một con đường, tính mạng của chúng ta còn có... - Tính mạng của tất cả chủng tộc của chúng!