Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 189 : Toàn năng giả cấp hai

-Này Jerry, nghe gì chưa? Hôm nay lực lượng phòng vệ bắt được một con cá có chân, mang về phi thuyền đó. Một người thanh niên chào người thanh niên khác. Jerry vẫn đang xem xét văn bản trên tay. Đây là báo cáo về lượng nước ngọt sử dụng trên quảng trường C, tầng thứ hai. Bản thân hắn là nhân viên quản lý về các đường ống nước, điện tại các quảng trường ABCD tại tầng hai. Ngoài việc bảo trì một vài đường ống nhỏ, còn lại hắn phải kiểm tra và lập báo cáo về lượng nước ngọt sử dụng, lượng điện tiêu thụ trong quãng trường, sau đó gửi lên cục thủy điện. Đây chính là công việc của hắn. Nghe người thanh niên kia gọi, Jerry bỏ tờ giấy xuống, nhìn lại, thờ ơ nói: -Tom, đừng mơ tưởng linh tinh nữa. Con cá kia nhất định bị bỏ trong túi nhựa, phong bế kín mít rồi. Đừng nói là thịt cá, ngay cả giọt nước từ bên ngoài cũng không được đưa vào phi thuyền Hi Vọng. (Vãi Tom và Jerry <img src="images/smilies/oni/oni10.gif" border=0 alt="" title=Oni10 class=inlineimg data-pagespeed-url-hash=2958591470 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> ) Tom không có vẻ mất hứng, chỉ cười hì hì đi tới bên cạnh Jerry, nói: -Cho dù cậu chế biến con cá kia thành thức ăn, tớ cũng không ăn đâu. Ăn đồ ngoài hành tinh, có trời mới biết gặp nguy hiểm gì. Không chừng kí sinh trùng mọc khắp cả người, hoặc biến dị thành một người cá đó. Dù sao thì tớ cũng không ăn. Ai dà, thế mà mấy ông già người Trung Quốc thì… Nói tới đây, Jerry liếc mắc nhìn lại, làm cho anh chàng Tom lúng túng ho khụ một cái, sửa lời: -Mấy ông lão người Trung Quốc, bọn họ còn đang thảo luận trên hành tinh này có đặc sản nào ăn ngon không kìa. Trời ạ, không lẽ trong đầu họ chỉ có chữ ăn thôi sao? Jerry nhướng mày: -Cẩn thận lời của cậu, Tom. Ông lão Trung Quốc hàng xóm của cậu rất mến khách đó. Tớ nhớ hồi cậu mới dọn nhà qua, bọn họ còn mời cậu sang nhà họ dùng cơm nữa là. Đừng có mở miệng là kêu ông già Trung Quốc, Nhật Bổn lùn, hoặc thằng Hàn Xẻng lừa đảo…Cậu cũng có tốt lành hơn bọn họ đâu, chỉ là một thằng côn đồ vặt thôi. Tom vẫn cười hì hì, hầu như không thèm để ý, thoải mái nói: -Tớ năm nay mới là 18 tuổi thôi. Điều lệ quy định độ tuổi bắt buộc làm việc là 24 lận. Còn 6 năm nữa, trong thời gian đó tớ chỉ cần có đi học là ổn. Huống chi cha mẹ tớ là nhân viên nghiên cứu, tiền lương và phúc lợi của bọn họ cao như vậy, suốt ngày không thèm về nhà để tiêu xài, vậy tớ thay họ “chi tiêu” một chút có sao đâu. Nếu không, lãng phí số tiền đó quá. Jerry vẫn lờ hắn, tiếp tục kiểm tra văn bản trên bàn, thỉnh thoảng lại ghi chép sang một văn bản khác. Sau khi chờ giây lát, Tom cảm thấy hơi nhàm chán liền nói: - Jerry à, tớ thật sự không hiểu cậu nữa. Cha cậu dù sao cũng là một giáo sư đại học, cậu đâu cần phải ra ngoài xin việc sớm như thế. Cậu chỉ mới già hơn tớ có 3 tháng chứ nhiêu? Không những xin việc sớm, mà còn dọn ra ngoài ở riêng nữa. Thật không biết cậu đang nghĩ cái gì nữa. Đúng rồi, nghe nói cậu còn ghi danh tình nguyện gia nhập quân đội, hơn nữa lại là gia nhập vào quân đoàn vũ trụ. Cậu giả vờ không biết hay thật sự không biết đây? Binh lính trong quân đoàn vũ trụ đều là tân nhân loại, ai biết vô đó rồi họ sẽ thí nghiệm gì trên người cậu. Lỡ đâu cậu biến thành nửa người nửa máy thì sao. Vì chuyện này mà Maria khóc sưng mắt mấy ngày nay đó… Jerry thở dài, đặt tờ giấy trên tay xuống, nhìn về phía Tom: -Tom, tớ biết Maria nhờ cậu đến đây khuyên tớ. Nhưng tớ đã quyết đinh rồi, tớ muốn gia nhập quân đoàn vũ trụ, không phải bởi vì tớ chỉ là một cảm ứng giả, mà bởi vì tớ cảm thấy đây là chuyện nên làm. Lời này, tớ đã nói với cậu và Maria rồi mà? Trên khuôn mặt Tom, vẻ đùa cợt biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc: -Đúng, cậu có nói. Nhưng chúng tớ đều cho rằng cậu giỡn thôi. Trời ạ, chẳng lẽ cậu cho rằng do Chúa muốn cậu gia nhập quân đoàn vũ trụ, nên cậu gia nhập sao? Cho nên không kêu cậu đi làm mục sư, tu sĩ gì gì đó mà đi làm binh lính? Cậu cho rằng nghề kia là cái gì hả? Kỵ sĩ thánh chiến hoặc thiên sứ chắc? Jerry cau mày, suy nghĩ hồi lâu rồi mới đáp: -Không, không phải như vậy. Nói chuẩn xác hơn, trong không gian đen tối tĩnh mịch đó, nguy hiểm bốn bề đó, tớ không biết phải diễn tả ra sao nữa. Nhưng trong cơn bệnh dịch thần bí cách đây không lâu, trước khi trở thành tân nhân loại, trong cơn hôn mê, tớ chợt có một khát vọng mãnh liệt, muốn chiến đấu bên cạnh hạm trưởng Diêu Nguyên. Cảm giác đó rất kỳ quái, cứ như chỉ cần đến bên cạnh ngài ấy, cậu sẽ được an toàn, sự ấm áp đó rất dễ chịu. Tom cúi đầu thở dài, sau đó từ từ lùi lại: -Thôi xong rồi, tớ đến giờ mới biết…Thì ra cậu vẫn che dấu cái này. Khó trách Maria tỏ tình nhiều lần vẫn dửng dưng. Ai, Maria đáng thương… Jerry vừa bực mình vừa buồn cười, lắc lắc đầu đáp: -Đừng có đùa, tớ hoàn toàn bình thường nhá. Thật ra, tớ cũng rất thích Maria, nhưng nàng vẫn còn quá trẻ, mới chỉ 14 tuổi thôi. Vì vậy, tình cảm của tớ với nàng chỉ đơn thuần là anh trai và em gái thôi. Mà cái cảm giác muốn tới gần hạm trưởng Diêu Nguyên không phải là thứ mà cậu đang nghĩ đâu, chỉ là một loại cảm giác…Ách, đúng rồi, cảm giác gặp phải đồng loại. Không, so ra cảm giác này còn mãnh liệt hơn, cứ như chỉ có bên cạnh ngài ấy, mới có sự an toàn và bình yên. Chính là cảm giác đó. Cuối cùng, Tom vẫn không cách nào khuyên Jerry. Người thanh niên 18 tuổi phảng phất như đã đánh cược toàn bố số phận của mình vào quyết định này. Sau cuộc chiến tranh với đám quái vật khoảng một tháng rưỡi, những người như Jerry có khoảng 30 người. Trong đó có tân nhân loại, chuẩn tân nhân loại, có nam có nữ, có già có trẻ. Lý do bọn họ tham gia quân đoàn vũ trụ đều giống hệt nhau. Tựa như định mệnh hay là cảm giác dẫn đường, cảm giác nếu có thể chiến đấu bên cạnh Diêu Nguyên là một vinh hạnh, là số phận của bọn họ. Đối với tình huống này, người có phản ứng nhanh nhất là Diêu Nguyên. Dĩ nhiên, nếu có thể mở rộng quân đoàn vũ trụ thì quả là chuyện đáng mừng. Bởi sau trận chiến với đám quái vật, có thể nói quân đoàn vũ trụ là chi bộ đội có tác dụng mấu chốt, gần như thay đổi cả chiến cục. Vô luận là vào lúc đám quái vật bất ngờ tập kích, hoặc là trong trận chiến ở không gian, nếu không có quân đoàn vũ trụ chống đỡ, e rằng cơ hội chạy trốn, dùng bước nhảy không gian để rời khỏi cũng biến mất. Do quân đoàn vũ trụ quá quan trọng, cho nên trong trận chiến vừa qua, số lượng binh lính tử vong lên tới 31 người khiến cho Diêu Nguyên và các sĩ quan lãnh đạo quân đội chảy máu không thôi. Một tháng rưỡi sau cuộc chiến tranh, nếu tính các binh lính bị thương được siêu vắc xin cứu chữa, thì số binh lính trong quân đoàn vũ trụ cũng chỉ hơn 110 người, quân số đã giảm gần 20%! Đến giờ, Diêu Nguyên và các chuyên gia vẫn đang thảo luận không ngừng về việc gầy dựng lại quân đoàn vũ trụ. Về lực lượng bổ sung, có hai nguồn lực đến từ các tân nhân loại, chuẩn tân nhân loại mới ra đời ở bệnh dịch thứ hai và các chuẩn tân nhân loại từ đợt bệnh dịch đầu tiên. Trừ phái nữ ra, còn lại số lượng lên đến vài chục người hợp cách. Các chuyên gia hi vọng Diêu Nguyên có thể ban bố mệnh lệnh chiêu mộ, thúc ép các người kia gia nhập vào quân đoàn vũ trụ. Bất quá, Diêu Nguyên lại có suy nghĩ khác. Phương diện đầu tiên chính là bọn họ đã tìm được hành tinh quê hương, hai là tầm quan trọng của tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại. Nếu mạnh mẽ cưỡng ép bọn họ, rất dễ nảy sinh sự e dè, bất mãn. Do đó, đến tận một tháng rưỡi sau, công cuộc gầy dựng lại quân đoàn vũ trụ vẫn không có tiến triển nào. Nhưng không ngờ, các tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại kia lại tự nguyện gia nhập vào quân đoàn vũ trụ. Hơn nữa lý do lại là một cảm giác mơ hồ nào đó tác động bọn họ. Điều này khiến cho Diêu Nguyên cảm thấy có chút bất an. Hắn lo lắng vì mình là một toàn năng giả, có khi trong lúc vô thức đã thôi miên những người này, buộc họ gia nhập quân đoàn vũ trụ. Bởi toàn năng giả là một chủng loại vô cùng đặc biệt trong tân nhân loại, hắn có thể sử dụng toàn bộ các kỹ năng mà tân nhân loại sở hữu. Từ khả năng dự cảm nguy hiểm (dự tri), khả năng suy luận logic (suy luận), khả năng quan sát siêu việt (thanh tích), đến khả năng phản xạ phi thường (cảm ứng)….Có thể thấy, toàn năng giả là một chủng loại vô cùng đặc biệt và thưa thớt. Có lẽ, năng lực duy nhất mà hắn không sử dụng được chính là năng lực của Morrison – khi phiến giả (kẻ lừa gạt). Đối với khi phiến giả, cơ quan tân nhân loại cũng đã tốn rất nhiều công sức để nghiên cứu. Nhưng với tình trạng thân thể của Morrison, những tư liệu có được chỉ dừng lại với số liệu trên giấy. Trong đó, các phân tích chuyên sâu về năng lực khi phiến hầu như bằng không. Tuy nhiên, theo giả thuyết của các nhà khoa học, bí ẩn về năng lực của khi phiến giả có thể là khả năng truyền đạt thông tin từ bộ não mình ra ngoài. Đương nhiên là cơ chế này hoàn toàn khác hẳn với truyền đạt giả (người truyền tin). Theo các nhà khoa học, khi phiến giả có thể tự do sửa đổi các thông tin truyền ra, cưỡng đoạt đối phương tiếp nhận chúng theo ý của mình. Còn truyền đạt giả chỉ có thể truyền đi các tin tức mà họ hình dung, chứng kiến, nhưng lại không thể bắt buộc đối phương tin vào tin tức đó. Còn toàn năng giả như Diêu Nguyên, năng lực duy nhất mà hắn thiếu chính là năng lực của khi phiến giả - năng lực lừa gạt. Diêu Nguyên lo sợ cũng chính là điểm này, hắn e rằng trong vô thức mình đã dùng tới năng lực lừa gạt đó. Bởi trong khoảng thời gian kia, hắn vẫn luôn lo nghĩ tới việc làm sao gia tăng số lượng binh lính trong quân đoàn vũ trụ. Có lẽ trong vô thức, hắn đã truyền đi một tin tức tác động đến các tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại kia, khiến họ gia nhập. Diêu Nguyên lo lắng là liệu lực lượng mà hắn tưởng tượng kia có thật hay không. Lực lượng có thể khống chế mới là lực lượng, còn nếu không, cho dù nó mạnh mẽ đến đâu cũng là mối nguy hiểm, là gánh nặng. Diêu Nguyên hiểu rất rõ điểm này, cho nên hắn đi tìm Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu để bàn luận. Thậm chí, hắn còn mời cả Niệm Tịch Không, hỏi nàng xem có cảm nhận được truyền đi tin tức gì không. Nhưng, đáp án mà Diêu Nguyên nhận được lại vượt ngoài dự liệu của hắn. Không hề có một tin tức lừa gạt, cưỡng ép nào được phát đi cả. Bởi truyền đạt giả sở hữu khả năng thâm nhập vào thế giới linh hồn giả lập. Theo lời Niệm Tịch Không, một khi bước vào thế giới giả lập này, quả cầu đại biểu cho Diêu Nguyên đã sáng hơn rất nhiều, vì vậy việc các quả cầu khác nhích lại gần hắn, tìm kiếm sự bảo vệ và ấm áp là điều đương nhiên. Nhâm Đào sau khi nghe xong tất cả, bắt đầu phân tích cho Diêu Nguyên: -Thay vì nói ngài có năng lực của khi phiến giả, đúng hơn phải nói là ngài đã mạnh hơn…Còn nhớ các tư liệu mà chúng ta lấy được từ xác quần thể chiến hạm của người ngoài hành tinh không? Bên trong đề cập đến những sinh vật thích ứng với vũ trụ, ám chỉ tân nhân loại chúng ta cũng như các chuẩn tân nhân loại khác. Nó còn đề cập đến sự phân loại, những tân nhân loại có kỹ năng là cấp S. Còn hai loại đặc thù nhất được phân cấp SS chính là toàn năng giả và khi phiến giả. Ngoài các khái niệm này ra, nền văn minh kia còn có một khái niệm khác là độ thích ứng với vũ trụ. Độ thích ứng bé hơn 500 chính là chuẩn tân nhân loại, lớn hơn 500 nhưng bé hơn 900 là tân nhân loại bình thường. Độ thích ứng của khi phiến giả thì hơn 900 một chút. Còn nếu vượt qua 900, lên tới một ngàn, theo như tư liệu kia… Ngài chính là toàn năng giả - cấp 2 rồi!