Đại Vũ Trụ Thời Đại
Chương 145 : Mộ binh và đào bới
Với sự ra đời của nhóm tân nhân loại thứ hai, quân đội đã có phản ứng đầu tiên, trừ nhĩ ngữ giả và một vài cô gái, còn lại một trăm hai mươi hai người bao gồm nam tân nhân loại và những người sống sót.
Từ những người sống sót, quân đội đưa ra một kế hoạch cải cách táo bạo, đó là quân đội hóa tân nhân loại và những người chuẩn tân nhân loại (từ giờ sẽ dùng cách gọi này thay thế cho cách gọi “Những người may mắn sống sót sau cơn sốt cao”). Tức là một khi phát hiện tân nhân loại liền lập tức đưa những người này nhập ngũ. Hơn nữa, bọn họ hy vọng quy định này được đưa vào điều lệ của cơ quan nghiên cứu tân nhân loại.
Nhưng Diêu Nguyên cự tuyệt yêu cầu này, dù điều này Diêu Nguyên đã nghĩ tới từ lâu. Chuẩn tân nhân loại rất cường đại, đặc biệt trong cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ tư, khi sử dụng vũ khí tối tân như phi thuyền chiến đấu vũ trụ số 003, người kém cỏi nhất thì khi lái tốc độ cũng có thể đạt tới 150 km/s, đấy là chưa nói đến phi thuyền chiến đấu của tân nhân loại có thể đạt 200 km/s.
Thực ra với tốc độ lớn như thế, dù là tân nhân loại hay chuẩn tân nhân loại cũng khó mà điều khiển, nhưng mà kỹ thuật của cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ tư không thể so sánh như lần thứ 3. Trong phi thuyền chiến đấu có những hệ thống phụ trợ, bao gồm: Hệ thống dự đoán đường đạn, hệ thống điều chỉnh thăng bằng, hệ thống rada quét mục tiêu, hệ thống khóa mục tiêu cùng hệ thống theo dõi mục tiêu,… nhưng cho dù hiện đại như vậy, chỉ có tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại mới điều khiển được.
Vì vậy, đối với giới quân đội thì tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại dĩ nhiên càng nhiều càng tốt, cho dù không tính đến khả năng lái phi thuyền chiến đấu, chỉ riêng năng lực đổ bộ và tác chiến trong vũ trụ, tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại đều dễ dàng thắng được các binh sĩ bình thường, kể cả bộ đội đặc nhiệm. Điều này khiến cho mọi người quan sát rất ngạc nhiên, đặc biệt dưới điều kiện vũ khí trang bị cho cả hai bên đều là vũ khí của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư .
Ví dụ như trang phục chiến đấu tiêu chuẩn của quân đoàn vũ trụ, được chế tạo bằng một loại hợp kim nhẹ dùng kỹ thuật của người ngoài hành tinh, lồng thiết bị phản lực điện từ năng lượng cao làm cột sống. Bên trong trang phục chiến đấu này có hệ thống cảm ứng điện từ, dựa trên phản ứng thần kinh của người sử dụng mà xác định tốc độ di chuyển của hệ thống phản lực, ví dụ như Diêu Nguyên khi mặc vào, tốc độ có thể đạt tới mức khủng khiếp 400m/s.
Dù là người không am hiểu chiến đấu như Trương Hằng, cũng có thể đạt được tốc độ 150m/s, gấp 3 lần các binh lính đặc nhiệm khác.
Tuy tốc độ di chuyển không phải là tất cả, nhưng điều này đã nói rõ giá trị của tân nhân loại cùng chuẩn tân nhân loại, đặc biệt về phương diện chiến đấu. Tất cả yếu tố này khiến cho giới quân đội mới có ý định trên.
Nhưng Diêu Nguyên suy nghĩ sâu xa hơn nhiều, đầu tiên, không nhất định phải là nam giới mới thích hợp chiến đấu. Ngoài ra, nếu lỡ không may chọn những người chỉ thích hợp cho việc nghiên cứu hoặc phương diện khác làm bình lính. Khi bọn họ ra trận, có thể chỉ qua một nhiệm vụ đã chết trận, hoặc tạo ra tổn hại về nhân lực cho các ngành khác.
Thứ hai, không nhất định phái nữ là không thể chiến đấu. Với cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ tư và những trang thiết bị tiên tiến khác, phái nữ hoàn toàn có thể đảm nhiệm các vai trò như nam nhân.
Hơn nữa, cưỡng chế tân nhân loại đi lính có thể sẽ khiến tân nhân loại phản cảm. Có thể trong những người sống sót sau cơn sốt cao kia, có người như Thích Hiểu Điều, đều là tân nhân loại thích ẩn dấu. Nếu khiến bọn họ nảy sinh phản cảm cùng hoài nghi đối với chính phủ, thì sẽ khiến cho khả năng chiêu mộ vào quân đội mất đi, mà còn dẫn đến những điều khó lường sau này.
Tóm lại là tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại tuy có năng lực lớn, nhưng không nhất định họ phải có trách nghiệm cao, mấu chốt là tinh thần tự nguyện. Nhưng cũng nên có chế độ nghĩa vụ quân sự rồi.
Trong tình hình này, Diêu Nguyên tham khảo ý kiến của mấy chuyên gia, mọi người nhất trí chỉ ra sự khác biệt giữa lính nghĩa vụ và lính thường niên, điểm quan trọng đó là số lượng nhân khẩu.
Nếu là loài người có vài triệu người, như vậy thực hiện chế độ tự nguyện nhập ngũ không có vấn đề gì. Nhưng phi thuyền Hi Vọng chỉ có hơn 13 vạn người trưởng thành, qua 6 năm tích lũy cũng chỉ có thêm 1 vạn thanh thiếu niên. Với số lượng cư dân như vậy, lượng binh lính cần để bảo vệ bọn họ ít nhất phải 5000 người trở lên.
Như vậy, ai nguyện ý nhập ngũ đây?
Không thể phủ nhận, quả thật có rất nhiều người nguyện ý làm binh lính. Vì người nhà, vì an toàn và hy sinh cũng được hoặc nói thẳng ra vì toàn thể nhân loại, người như vậy rất nhiều.
Nhưng đó chỉ là thế hệ thứ nhất, tất cả mọi người cùng chung chí hướng, mọi người đều đến từ Trái Đất, đồng lòng với nhau.
Nhưng đến thế hệ thứ hai, thứ ba thì sao. Khi phi thuyền Hi Vọng mở rộng, tạo ra các phi thuyền con, có tới mấy trăm vạn người, ai sẽ nguyện ý đi lính đây? Mấy ngàn người? Hay là mấy trăm người?
Cho nên thay vì để đến lúc đó phát sinh mâu thuẫn, bây giờ thế hệ thứ nhất đều đòng lòng hướng về tương lai, Diêu Nguyên lại có đủ quyền lực và uy tín. Như vậy chi bằng định ra một bộ luật nghĩa vụ quân sự tương đối nghiêm khắc. Dù tương lai có như thế nào, nhân khẩu đạt tới mấy triệu người thì việc thay thế bộ luật kia bằng chế độ tự nguyện nhập ngũ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Ngoài ra, việc cải cách bộ luật nghiêm khắc đến ôn hòa so ra dễ dàng hơn việc cải cách từ ôn hòa lên nghiêm khắc.
Khi tàu Hi Vọng triển khai việc đào hầm, thì Diêu Nguyễn cũng bắt đầu cải tổ hệ thống quân đội. Đầu tiên xác lập chế độ nhập ngũ, quy định tất cả nam giới, tuổi từ 60 trở xuống (do tuổi thọ con người đã tăng cao), trừ các nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật, kiến trúc sư… còn lại tất cả đều là binh lính dự bị. Vào lúc chính phủ yêu cầu, phải gia nhập quân đội.
Sau đó, Diêu Nguyên bắt đầu cải tổ cơ quan tân nhân loại, đầu tiên là kiểm tra kỹ năng của tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại. Nếu phản xạ thần kinh và các kỹ năng khác đạt tiêu chuẩn, mới chiêu mộ bọn họ vào quân đội. Trừ nhĩ ngữ giả và truyền đạt giả là có quyền ưu tiên không nhập ngũ, còn lại tất cả những người khác đều phải gia nhập.
Ví dụ như truyền đạt giả mạnh nhất mà loài người có được cho đến giờ - Niệm Tịch Không, mấy năm nay nàng cũng phải đi học như bao học sinh khác, chỉ là nàng có tham gia thêm các khóa rèn luyện kỹ năng tân nhân loại của mình.
Là một người dựa vào tiếng ca có thể tiến vào thế giới linh hồn giả lập (cách gọi của các nền văn minh vũ trụ khác) , năng lực truyền đạt của nàng thậm chí có thể bỏ qua hiệu quả vô hiệu thông tin của hạt Genesis. Hoặc có thể nói cho dù triển khai hạt Genesis, chỉ cần có Niệm Tịch Không thì vẫn có thể liên lạc với nhau bình thường trong phạm vi hạt Genesis bao phủ. Việc tác chiến sẽ trở nên hiệu quả hơn, tỷ như ra lệnh cho các tiểu tổ điều khiển phi thuyền chiến đấu thực hiện các chiến thuật đơn giản như phục kích, vây chặn…Có thể nói, điều này khiến cho chiến thuật được áp dụng linh hoạt hơn rất nhiều.
Cho dù chiến đấu trong vũ trụ, vẫn có thể có hiệu quả với các nền văn minh có trình độ không quá chênh lệch với chúng ta. Ví như nền văn minh cấp hai chiến đấu cùng nền văn minh cấp ba, tuy phi thuyền chiến đấu của bọn họ có thể hiện đại hơn một chút nhưng mà lấy nhiều đánh ít, dùng chiến thuật phục kích, thêm sự góp mặt của tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại. Như vậy, nền văn minh cấp hai vẫn có thể chiến thắng.
Đây là tác dụng của truyền đạt giả.
Nhĩ ngữ giả không phải là loại hình chiến đấu, nhưng mà bọn họ có tác dụng khác còn quan trọng hơn chiến đấu, đó là cống hiến cho nền khoa học kỹ thuật. Trước mắt loài người đã có ba nhĩ ngữ giả là, nhà sinh vật học Yvaine, nhà vật lý học Ba Lệ, nhà vi sinh vật học Saburo. Ba người đó là bảo bối của toàn bộ giới khoa học trên phi thuyền Hi Vọng.
Do đó, Diêu Nguyên mới ngay lập tức ra kế hoạch kiểm tra và tuyển chọn những tân nhân loại mới. Thật ra không nhất định phải cưỡng chế nhập ngũ, nhưng nếu có người sở hữu thiên phú xuất sắc trong chiến đấu, như vậy cho dù muốn ẩn dấu cũng phải cưỡng chế nhập ngũ. Về điểm này, Diêu Nguyên cơ bản không hề có ý tứ thương lượng.
Cứ như vậy, cuộc đại cải tổ hệ thống quân đội kéo dài khoảng mười ngày. Cùng lúc đó, công việc đào bới xung quanh phi thuyền Hi Vọng cũng kéo dài được hơn mười ngày. Hiện giờ, đã mở được một vùng không gian trống xung quanh phi thuyền Hy Vọng, khiến cho phi thuyền không còn tiếp xúc với lớp bùn đất bên cạnh. Chỉ cần nương theo khoảng không đó, đào một đường hầm lên trên là ổn thỏa. Tuy nhiên, khó khăn lớn và khó giải quyết nhất ở đây là làm sao hạn chế được sự sạt lở khi đào đường hầm.
Ý kiến của các nhà khoa học là sử dụng hệ thống phản trọng lực.
Diêu Nguyên tiếp một tiểu tổ khoa học, ý tưởng đó đến từ tổ trưởng của tiểu tổ này.
-Chế tạo hệ thống phản trọng lực?
Diêu Nguyên vẫn chưa hiểu được cái gì đang xảy ra, hắn tò mò:
- Nhưng phi thuyền Hy Vọng đã trang bị đầy đủ hệ thống này. Thực ra, nó luôn được mở 24/24, đến giờ phi thuyền vẫn đang lơ lửng trên không.
Nhà khoa học kia lắc đầu:
-Không phải hệ thống trên phi thuyền, mà lắp đặt hệ thống phản trọng lực mới vào các khối nham thạch phía trên phi thuyền Hi Vọng.
Ý kiến của bọn họ thật thật ra rất đơn giản. Đất đá sở dĩ sạt lở là do trọng lực tác động, hơn nữa các khối nham thạch này đều rất lớn và nặng nề, khi rơi xuống sẽ tạo nên thương tích nghiêm trọng cho phi thuyền. Nhưng nếu các khối nham thạch này bỗng trở nên nhẹ như giấy thì sao? Cho dù bọn chúng có to lớn như thế nào, chỉ cần không có trọng lực tác động, như vậy có rơi cũng không gây tổn hại cho phi thuyền.
Diêu Nguyên suy nghĩ hồi lâu, mới đáp:
-Đây là một công trình lớn. Mọi người có suy nghĩ chưa, với diện tích khổng lồ như vậy, cần bao nhiêu hệ thống phản trọng lực? Trước mắt, chúng ta vẫn chưa nắm giữ được kỹ thuật này, nên chỉ có thể chế tạo ra những thiết bị phản trọng lực bé tí. Như vậy, để phủ kín toàn bộ lớp nham thạch bên trên cần bao nhiêu thiết bị như thế? Còn năng lượng duy trì hoạt động của bọn chúng nữa. Ai, mọi người lại đưa cho ta một nan đề rồi.
Ý tưởng chỉ là ý tưởng, còn quyền quyết định vẫn nằm trong tay Diêu Nguyên. Sau khi hắn hỏi ý kiến từ Ba Lệ, liền quyết định sử dụng kế hoạch này. Thứ nhất vì an toàn của tàu Hy Vọng, thứ hai là gia tăng tốc độ đào, thậm chí có thể dùng đạn pháo oanh tạch. Cho dù có tiêu hao năng lượng hay vật tư nhiều một chút cũng không sao, phi thuyền Hi Vọng vẫn còn trữ được một ít.
Câu nói của Ba Lệ là:
-... Ta muốn nhìn thấy bầu trời trong xanh đại dương bao la, ngươi có muốn đi cùng ta không?
Truyện khác cùng thể loại
306 chương
153 chương
456 chương
145 chương
45 chương
368 chương
400 chương
104 chương
107 chương