Đại Vũ Trụ Thời Đại
Chương 127 : Tìm ra! Đột nhập!
-….Làm sao tìm ra hắn đây? Thích Hiểu Điểu!
Tàu con thoi cùng phi thuyền vận chuyển đã tới bên trong quần thể chiến hạm, phía trước họ là vô số mảnh vỡ phi thuyền chủ hạm, trong đó có vài mảnh còn lớn hơn cả phi thuyền Hi Vọng!
Có mảnh dài hơn 10 km, nếu so về thể tích đã lớn hơn phi thuyền Hi Vọng. Cá biệt có mảnh dài tới hơn 100 km, tức là thể tích gấp 10 lần phi thuyền Hi Vọng!
Vật thể như vậy, tuy đều do sinh vật sống có trí tuệ làm ra, nhưng cũng đã vượt quá sự tưởng tượng của loài người. Dĩ nhiên, là sự tưởng tượng có căn cứ, nếu thật sự loạn tưởng, có khi nơi đây đã thành một hệ ngân hà mới rồi, chẳng qua, có thể sao?
Với vô số mảnh vở phi thuyền chủ hạm khổng lồ trước mắt, việc tìm kiếm trí tuệ nhân tạo quả khó như lên trời!
Nếu đem 300 người rải vào trong, e rằng phải mất hơn mấy ngày mấy đêm mới tìm ra manh mối. Trong thời gian đó, phi thuyền Hi Vọng đã bị hủy diệt từ lâu rồi.
Thích Hiểu Điểu nở nụ cười khổ, hắn lắc đầu nói:
-Ta không biết…Không dấu gì, ta thật sự không rõ làm sao mới có thể tìm ra. Cái hoàn cảnh khốn kiếp này, một hơi có đến chục mảnh vỡ chủ hạm…
Sắc mặt Diêu Nguyên sầu lo, chính hắn cũng biết yêu cầu này hơi quá mức, nhưng sự việc đã quá gấp gáp rồi, nửa phút cũng không chờ được!
-Không có cách nào, trí tuệ nhân tạo này rất thông minh. Hắn không phái robot chặn chúng ta lại hoặc tự bảo vệ mình, triệt để che dấu mọi vết tích…
Thích Hiểu Điểu cười khổ.
Diêu Nguyên cắn chặt răng:
-Phiền toái nhất chính là điểm này, chỉ tiếc chúng ta không có vũ khí hủy diệt tầm xa, nếu không thì cần gì bỏ sức tìm. Dùng tên lửa xuyên lục địa, hoặc là vũ khí laser trực tiếp bắn nát tất cả là được
Thích Hiểu Điểu gật đầu tán đồng:
-Đúng vậy, sợ rằng trí tuệ nhân tạo này đã đoán được trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta, cho nên mới hành động liều lĩnh như vậy. Tiếc thật, nếu có một hơi mấy chục tên lửa xuyên lục địa thì tốt rồi, ai ngờ chỉ có một quả…A, không đúng, chúng ta còn có một quả bom khinh khí mà
Diêu Nguyên nghi hoặc nhìn Thích Hiểu Điểu :
-Không sai, chúng ta có một quả bom khinh khí. Nhưng ngươi cho rằng chỉ bằng một quả bom khinh khí có thể hủy diệt được tất cả chỗ này sao? Ngươi không thấy nơi này có bao nhiêu mảnh vỡ à….Đợi đã, không lẽ ý ngươi là?
-Đúng vậy, không sai!
Thích Hiểu Điểu kích động nói:
-Đầu tiên, hết thảy hành động của chúng ta đều dựa vào suy luận. Điểm đầu tiên là trí tuệ nhân tạo đang tập kích phi thuyền Hi Vọng, người điều khiển tất cả robot chính là trí tuệ nhân tạo, nói đơn giản thì hắn là bộ não của robot….Bởi vậy, đến điểm thứ hai, trí tuệ nhân tạo đã đoán sai trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta. Cho nên hắn không thể dễ dàng mạo hiểm đến gần phi thuyền Hi Vọng, mà trước tiên sẽ phái một lượng lớn robot đi dò xét. Cho dù phi thuyền Hi Vọng bị chiếm, hoặc bị phá hủy hoặc toàn bộ robot bị tiêu diệt thì đối với hắn cũng không có gì nguy hiểm.
Hai điểm trên là tiền đề cho suy luận thứ ba. Ưu tiên cao nhất của trí tuệ nhân tạo này hẳn là sống sót, hay nói cách khác là sợ chết. Dĩ nhiên, có khi còn có các ưu tiên khác cao hơn, tỷ như bảo vệ người ngoài hành tinh chẳng hạn…Nhưng người ngoài hành tinh đã chết hết, cho nên quyền ưu tiên cao nhất hẳn là đảm bảo sự sống của mình.
Nếu như vậy, khi chúng ta dùng bom khinh khí phá hủy một mảnh vỡ chủ hạm, thì kết quả là…
Diêu Nguyên đã hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của Thích Hiểu Điểu, hắn trầm tư hơn mười giây rồi quyết đoán nói:
-Đây là phương án truy tìm trí tuệ nhân tạo khả thi nhất, đáng thử một lần…Liều mình làm ngựa chết thành ngựa sống xem sao, dù sao chúng ta đã cố gắng hết sức.
Thật ra, kế hoạch tương đối đơn giản, đầu tiên là dùng bom khinh khí tấn công một mảnh vỡ chủ hạm bất kỳ. Do trí tuệ nhân tạo không biết rõ số lượng bom khinh khí trên tàu con thoi, vạn nhất trên tàu con có hơn chục quả bom thì sao? Vạn nhất lần sau quả bom nổ trúng mảnh vỡ chủ hạm mà hắn đang ẩn núp thì sao? Bởi vậy, hắn buộc phải phản ứng, vô luận phái robot ra cũng tốt hoặc là khởi động mảnh vỡ chủ hạm rời đi. Chỉ cần hắn có cử động sẽ bị phát hiện ngay!
-Kế hoạch đại khái là thế, ta sẽ lái tàu con thoi oanh kích một mảnh vỡ chủ hạm. Cùng lúc đó, Ưng, ngươi dùng kỹ năng của thanh tích giả quan sát tất cả mọi thứ xung quanh. Cho dù một ánh sáng lóe lên cũng được, chỉ cần nơi nào có biến hóa, khẳng định nơi đó có mảnh vỡ chủ hạm chứa trí tuệ nhân tạo!
Diêu Nguyên nói với Ưng.
Sau đó, hắn quay về nhìn Trương Hằng:
-Trương Hằng, nhiệm vụ của ngươi cũng rất quan trọng. Nếu như Ưng dùng kỹ năng của thanh tích giả mà vẫn không tìm ra manh mối, thì phải dựa vào cảm giác nhận biết nguy hiểm của ngươi. Nói một cách đại khái, trí tuệ nhân tạo sẽ ở nơi có nhiều robot bảo vệ nhất. Một khi bom khinh khí phát nổ, tuy hắn không khống chế mảnh vỡ chiến hạm phát sinh biến hóa nào, nhưng các robot bên trong có thể sẽ có tác động. Đó là lúc ngươi dùng kỹ năng của mình tìm ra nơi bắt nguồn nguy hiểm!
Sau đây là thời điểm ra trận. Chúng ta không thể thâm nhập từ từ vào mảnh vỡ chiến hạm được, một khi để robot kịp phản ứng thì uy lực của vũ khí Gauss trong không gian không phải là chuyện đùa. Cho nên, sau khi phát hiện địa điểm bất thường, tàu con con thoi cùng phi thuyền vận chuyển phải bay thẳng đến đụng mạnh vào mảnh vỡ chủ hạm. Dĩ nhiên, không phải lao thẳng vào mà xuyên qua các lỗ hổng trên mảnh vỡ, rồi thâm nhập vào bên trong!
Sau khi nói vắn về kế hoạch, tàu con thoi cùng phi thuyền vận chuyển tách ra một khoảng cách an toàn. Trên tàu con thoi, Diêu Nguyên bắt đầu nhập mật mã khởi động bom khinh khí, sau khi nhập xong, hắn lấy một chiếc chìa khóa trên cổ mình xuống, cắm vào lỗ khóa bên trên bàn điều khiển. Theo chiều xoay của chiếc chìa khóa, trên màn hình xuất hiện mười giây đếm ngược….
-…Bom khinh khí nổ trong không gian, tính ra không phải ai cũng thấy được cảnh này a…
Diêu Nguyên lẩm bẩm, nhưng hắn bắt đầu đóng tất cả cửa sổ trên tàu con thoi, làm cho tàu cách ly hoàn toàn với bên ngoài. Lúc này, tàu chỉ có thể thông qua hệ thống do thám để quan sát tình hình bên ngoài không gian.
10 giây sau, một quả bom khổng lồ được bắn ra, bay thẳng về trước, đụng vào một mảnh vỡ chủ hạm. Trong nháy mắt, một quả cầu sáng chói xuất hiện trong không gian, cứ như xuất hiện một mặt trời thu nhỏ. Nhiệt độ khủng khiếp của nó lan ra xung quanh trong chớp mắt, mảnh vỡ chủ hạm chịu công kích biến mất một khoảng lớn, cứ như đống kim loại đó đã hóa thành khí, hoặc nước rồi bay hơi đi mất…
Không có đám mây hình nấm xuất hiện, cũng không có sóng xung kích khổng lồ. Nhưng chỉ bằng uy lực của quả bom khinh khí, đã đủ hủy diệt một mảnh vỡ chủ hạm…
Lúc này, trên phi thuyền vận chuyển, Ưng đang đeo một chiếc kính bảo hộ chuyên dụng, chăm chú quan sát chung quanh. Cho dù có kính bảo hộ, nhưng vào lúc quả bom khinh khí phát nổ, nước mắt hắn chảy ra không ngớt. Nhưng hắn đến nháy mắt cũng không dám, cố gắng tập trung hết sức quan sát chung quanh, chỉ sợ bỏ lỡ chi tiết nào đó. Có lẽ do hi vọng của mọi người đều phó thác vào đôi mắt này…
Sau khi quả bom khinh khí nổ chừng bốn, năm giây, tàu con thoi lại quay sang một nơi mảnh vỡ chủ hạm khác làm như định tấn công…Dĩ nhiên, trên tàu làm gì còn quả bom khinh khí nào, chẳng qua hư trương thanh thế thôi. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Ưng đã thấy được, tại một mảnh vỡ chủ hạm xa xôi, ánh sáng phát ra từ mảnh chủ hạm kia đột nhiên biến đổi, một vài tia lửa mỏng manh bay ra tứ phía. Tuy điều đó xảy ra trong chớp mắt, nhưng tất cả đều hiện rõ trong mắt hắn!
-Tìm được rồi! Tọa độ 67, 126, 71!
Ưng lập tức rống lên trong thiết bị liên lạc. Đồng thời, hắn kéo cần động cơ hết ga, dùng tốc độ lớn nhất lao thẳng về mục tiêu.
Diêu Nguyên nghe tiếng hét của Ưng, trong nháy mắt tính ra khu vực chứa tọa độ đó. Ba con số trong tọa độ vừa nêu hắn đã sớm quy ước từ trước, số đầu tiên chỉ khu vực ở trước hay sau, khoảng cách bao nhiêu. Số dương chỉ phía trước, còn số âm chỉ phía sau. Số thứ hai trong tọa độ chỉ khoảng cách trên hay dưới, cũng như số đầu tiên, số dương chỉ phía trên, số âm chỉ phía sau. Số thứ ba trong tọa độ chỉ khoảng cách trái phải. Do đây là không gian ba chiều, cho nên tọa độ chứa ba số mới có khả năng chỉ ra vị trí của mục tiêu chính xác và rõ ràng nhất!
-Xông vào!
Diêu Nguyên hét lên, kéo mạnh cần gạt, khởi động toàn bộ động cơ trên tàu. Ngọn lửa từ động cơ phía sau phun ra mãnh liệt. So ra, tính năng di chuyển của tàu con thoi xuất sắc hơn phi thuyền vận chuyển nhiều. Mảnh vỡ chủ hạm kia chỉ cách khoảng 100 km, không tới nửa phút sau tàu con thoi đã tiếp cận. Chiếc tàu không giảm tốc độ, lao thẳng vào một lỗ hổng lớn trên mảnh vỡ. Do xông vào quá nhanh, khi tiếp đất bên dưới con tàu đã hoàn toàn biến dạng, rách nát thê thảm không nỡ nhìn. Trừ việc chưa phát nổ ra thì chiếc tàu con thoi này đã hoàn toàn hỏng.
Thân trong tàu, Diêu Nguyên càng chịu ảnh hưởng nặng nề, bộ xương cứ như muốn vỡ ra, bất quá cũng may, có dây an toàn giữ chặt hắn lại trên ghế, thêm vào trang phục chiến đấu cũng có công năng giảm sốc. Sau vài giây choáng váng, cuối cùng hắn đã tỉnh lại.
So với tàu con thoi, phi thuyền vận chuyển khá hơn nhiều, động cơ của nó dùng động cơ hạt đẩy, tính năng hạ cánh xuất sắc hơn tàu con thoi rất nhiều, nhưng đáng tiếc động cơ này không ổn định, cũng không thể hoạt động lâu dài được. Nhưng dù vậy, phi thuyền vận chuyển cũng an toàn đáp xuống mảnh vỡ, ngoại hình tương đối hoàn hảo, trừ phần đầu phi thuyền có hơi móp méo ra, còn lại vẫn có thể nhận ra đây là một chiếc phi thuyền.
Cùng lúc đó, thanh âm Trương Hằng vang lên trong tất cả trang phục chiến đấu của mọi người.
-Cẩn thận! Rất nhiều mối nguy hiểm đang tiến tới gần…Đội quân robot đang chuẩn bị tấn công chúng ta!
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
38 chương
144 chương
24 chương
559 chương
614 chương
28 chương
20 chương