Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 119 : Cách thám hiểm quần thể chiến hạm

Khi Diêu Nguyên tỉnh lại, chạm vào mắt hắn là một luồng ánh sáng trắng nhu hòa, trên người được đắp một tấm chăn thoải mái. Trong chốc lát, hắn còn chưa nhận ra mình đang ở đâu, cả người hơi thất thần. Cũng may do được huấn luyện nghiêm chỉnh, nên hắn hoàn tỉnh rất nhanh, bắt đầu xem xét xung quanh và cảm thụ vết thương của mình. (Chân được băng bó bằng thạch cao, quả nhiên nứt xương, có khi là gãy. Trang phục chiến đấu đã được cởi ra. Nơi đây là phòng cấp cứu trong phi thuyền Hi Vọng, xem ra bọn họ đã đưa ta trở về thành công…Vậy còn chuyện trên chiến hạm hư hỏng thì sao? Có người hi sinh không? Có đem được xác robot về phi thuyền Hi Vọng không? Còn phát hiện được gì nữa không?) Diêu Nguyên đang suy tư thì đầu chợt vô cùng đau đớn. Cơn đau quá mãnh liệt, tựa như có một cây gậy không ngừng quấy phá não hắn. Với định lực của mình mà Diêu Nguyên cũng không nhịn được, lớn tiếng rên. Tiếng rên đau đớn lập tức kinh động bốn binh lính bảo vệ bên ngoài. Bọn họ lập tức tiến vào phòng kiểm tra xung quanh, trong đó có một người lao tới bên Diêu Nguyên, che chắn hắn đằng sau. -Không có kẻ địch. Hạm trưởng hình như rất đau đớn, gọi bác sĩ mau! Binh lính lao tới bên Diêu Nguyên nhanh chóng kiểm tra thân thể hắn. Lúc này, Diêu Nguyên không kêu lên nữa, nhưng hàm răng hắn cắn chặt lại, mồ hôi không ngừng chảy trên mặt. Sắc mặt Diêu Nguyên lúc đỏ lúc trắng, tựa như sắp hấp hối. Bốn binh lính kinh hãi, cũng may là họ phản ứng không chậm. Một người thì nhấn nút cấp cứu khẩn cấp bên giường bệnh, một người kiểm tra mạch đập của Diêu Nguyên, đồng thời trấn an hắn, liên tục nói hít thở đều đặn. Người khác cầm súng bảo vệ xung quanh, người cuối cùng thì chạy ra khỏi phòng cấp cứu, lao thẳng về phòng bác sĩ. Khoảng 1 phút sau, một đám bác sĩ cùng y tá vội vàng chạy đến. Lúc này, miệng Diêu Nguyên đã bắt đầu sùi bọp mép, hai mắt trắng dã. Bác sĩ chịu trách nhiệm vội vàng nhào tới bên cạnh, kiểm tra sơ lược mạch đập cùng nhịp thở, kêu to: -Mau tiêm thuốc an thần và thuốc giảm đau. Hạm trưởng đang chịu đau đớn kịch liệt. Nhanh lên, tiêm vào ngay, sau đó qua phòng CT kiểm tra. Có thể, trong cơ thể hạm trưởng có tổn thương ngầm… Diêu Nguyên chỉ nghe được mấy lời này, khi mũi thuốc tiêm vào người thì cơn đau dần dừng lại. Kéo theo đó là cơn mỏi mệt kinh khủng, khiến hắn một câu cũng không nói nên lời, lập tức hôn mê. -…Mệt không? Mệt muốn chết rồi à? -Ách…Ừ, mệt chết đi được. Thân thể hay tinh thần, ký ức hoặc linh hồn, thật sự rất mệt mỏi… -…Vậy thì ngoan ngoãn ngủ một giấc đi. Ngủ xong không được lười nữa nha. Vì em, vì con của chúng mình, anh phải cố gắng sống sót, phải thành công… -Đúng vậy, vì con, con của chúng ta… Hai mắt Diêu Nguyên mở ra. Tỉnh lại, thì ra tất cả đều là mơ. Nhưng giọt nước mắt bên khóe mắt lại chứng tỏ tất cả không chỉ là mơ. Hắn bình thản lấy tay lau đi, trông như vừa ngái ngủ. Lần này, hắn vẫn nằm trên giường bệnh, nhưng phòng bị cách ly bởi các tấm kính cách khuẩn. Nhìn qua giống như phòng cách ly. Đằng xa có một y tá đang ngủ gà ngủ gật. Hắn không vội lên tiếng mà im lặng quan sát xung quanh. Lâu sau, hắn mới cất giọng khàn khàn: -Cô y tá ơi, ta tỉnh rồi. Nàng y tá kia giật bắn người. Nhất thời, nàng còn chưa biết chuyện gì xảy, lát sau mới định thần lại. Cô nàng vội vàng chạy lại trước giường xem xét các thiết bị theo dõi. Lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời chấp tay trước ngực: -Thật xin lỗi, xin lỗi. Đêm qua em thức khuya xem phim quá nên giờ ngủ quên. Chứ bình thường em không có hậu đậu như vậy đâu. Xin lỗi, xin lỗi. Làm ơn, ngài đừng nói cho bác sĩ biết nha? Diêu Nguyên mỉm cười: -Yên tâm, ta không phải người nhiều chuyện đâu. Nhưng em cũng đừng thức khuya như vậy. Là người chăm sóc bệnh nhân, đôi khi chỉ vì ngủ quên sẽ gây tai nạn chết người đấy. Nàng y tá này tuổi chỉ mới hơn 20 một chút, tâm tình vẫn còn hơi trẻ con. Nghe vậy chỉ dám lè lưỡi gật đầu, sau đó nói: -Hạm trưởng, xin chờ một chút. Em đi gọi bác sĩ ngay đây. Diêu Nguyên không cản, chỉ hỏi một câu: -Ta hôn mê bao lâu rồi? -Ngài đã hôn mê 12 ngày rồi. Vừa nói, cô nàng đã chạy mất bóng. Diêu Nguyên còn nhớ rõ lần tỉnh giấc trước. Hắn chỉ mới suy nghĩ một lát thì đầu đã đau đến chết đi sống lại. Tuy không rõ nguyên do nhưng hiện giờ hắn không dám để mình suy nghĩ quá lâu. Hắn đành nhìn chung quanh, cố gắng làm mình phân tâm, chờ bác sĩ đến. Không lâu sau, bác sĩ, y tá còn có một đội binh lính bảo vệ đã có mặt. Trải qua một tiếng đồng hồ kiểm tra, Diêu Nguyên mới hỏi: -Bác sĩ, bộ não ta có phải có vấn đề hay không, tỷ như khối u hay va đập gì đó. Hoặc ta có mắc bệnh truyền nhiễm gì không? Đừng kiêng kỵ, cứ nói thật cho ta. Ta mới có thể sắp xếp các sự việc về sau cho phi thuyền Hi Vọng. Bác sĩ lắc đầu: -Không, hạm trưởng. Chúng tôi đã sử dụng tất cả thiết bị xét nghiệm để kiểm tra thân thể ngài rồi. Thân thể ngài khỏe mạnh hơn người bình thường nhiều. Cũng không có bất kỳ bệnh tật hay khối u nào cả. Nhưng thực tế ngài vẫn hôn mê bất tỉnh. Tuy theo điện não đồ, bộ não ngài vẫn hoạt động chứ không phải trạng thái người thực vật. Nhưng cứ vậy, ngài đã hôn mê tới 13 ngày rồi. Nếu hôm nay ngài không tự tỉnh lại, chúng tôi thật sự không biết nên làm gì cho phải. -Mười ba ngày? Diêu Nguyên buồn bực nhìn về cô nàng y tá đang trốn trong đám người. Cô nàng len lén lè lưỡi, khuôn mặt hiện vẻ van xin. Diêu Nguyên chỉ đành cười khổ, cũng không làm khó nàng nữa. Bất kể ra sao, trong lúc Diêu Nguyên còn trải qua vô số các cuộc kiểm tra. Trong lúc đó, các nhân viên chính phủ quan trọng, Hắc Tinh đội viên, Nhâm Đào, Nhâm Trừu Nguyệt…còn có một vài nhà khoa học cũng kéo nhau chạy tới. Tính sơ ra đã gần hai trăm người, đến phòng cấp cứu cũng không chứa hết. Đành đuổi tất cả ra quãng trường bên ngoài. Cùng lúc đó, rất nhiều dân chúng nghe tin cũng rối rít tập trung đến quãng trường. Thậm chí có vài người Mỹ, Âu cầm theo băng rôn. Tuy không mở ra nhưng chắc hắn là băng rôn chào mừng. Trong lúc kiểm tra, Diêu Nguyên nghe Vương Quang Chính nói về chuyện xảy ra trong mười ba ngày qua. Đầu tiên, sau chín tiếng đồng hồ, tiểu đội thăm dò đã trở về phi thuyền Hi Vọng. Những người còn lại đều khỏe mạnh, nhưng ai cũng mệt mỏi vô cùng. Khi tàu con thoi cập bến phi thuyền Hi Vọng, vừa ra khỏi khoang cách ly, mọi người đều đồng loạt bất tỉnh. Các binh lính, nhà khoa học, nhân viên chính phủ vốn chờ đợi đã lâu lập tức tiến vào tàu con thoi. Bên trong, họ phát hiện năm xác robot tương đối hoàn chỉnh, còn có vài đồ vật kỳ quái lớn nhỏ. Mà khi cởi bỏ trang phục chiến đấu, bọn họ mới phát hiện Diêu Nguyên bị thương. Xương bắp chân gãy. Sau khi khẩn cấp đưa hắn đến bệnh viện, rồi an bài phòng cấp cứu cho mười một người còn lại ngủ say. Nhưng vào ngày thứ hai, khi mọi người đều tỉnh dậy, chỉ riêng Diêu Nguyên còn hôn mê… -Lần đầu tiên ngài tỉnh lại là ngày thứ ba. Nhưng lúc đó ngài chỉ tỉnh táo được mấy phút, sau đó lại hôn mê, hơn nữa tình hình tựa hồ rất nguy hiểm. Các bác sĩ liên tục kiểm tra, xét nghiệm thân thể ngài rất nhiều lần. Nhưng không hề phát hiện cơ thể ngài có vấn đề gì, hoặc có bệnh lây nhiễm. Đến giờ là ngày thứ mười ba. Trong lúc chờ đợi chuyển xét nghiệm, Vương Quang Chính tranh thủ báo cho Diêu Nguyên mọi chuyện trong mười ba ngày qua. -Ban đầu, tuần lễ đầu tiên vẫn bình thường. Hết thảy mọi thứ đều trật tự. Nhưng một tuần sau, trong cộng đồng bắt đầu có các lời đồn bất chính. Nói là ngài đã trở thành người thực vật, không thể nào tỉnh lại được nữa. Còn đồn ta sắp cải tổ chính phủ phi thuyền Hi Vọng, đóng cửa hạ viện. Đồn ta sắp thay đổi chế độ, chuyển qua chế độ độc tài mà ta luôn khao khát. Còn rất nhiều lời đồn khác. Tỷ như ngài bị như thế vì đã trốn thoát sự thẩm phán của thần, là tội đồ. Có người nói người ngoài hành tinh hẳn vẫn còn sống trong quần thể chiến hạm kia, bọn họ vốn đến từ nền văn minh cao cấp. Chúng ta nên giải cứu bọn họ, để bọn họ dạy chúng ta các kỹ thuật khoa học mới. Cực đoan nhất còn có người nói, chúng ta nên mời bọn người ngoài hành tinh lãnh đạo chúng ta, coi họ như thầy giáo. Vương Quang Chính khi nói tới đây thì khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, thậm chí còn hơi chút tức giận. Diêu Nguyên không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Sau toàn bộ xét nghiệm, các bác sĩ kết luận thân thể của hắn vô cùng khỏe mạnh, bất quá vẫn hi vọng hắn lưu lại quan sát thêm một khoảng thời gian. Diêu Nguyên trực tiếp cự tuyệt yêu cầu đó. Thực ra, trong quá trình xét nghiệm, hắn đã thử suy luận một vài điều. Nhưng không hề xuất hiện cơn đau như trước đây. Nếu bác sĩ đã không kiểm tra được gì bất thường, còn công chuyện lại bề bộn như vậy thì lưu lại cũng vô tác dụng. Hơn nữa, hắn phỏng đoán cơn đau đầu đó hẳn là di chứng từ việc sử dụng kỹ năng tân nhân loại quá độ. Huống chi hắn còn sử dụng một lúc mấy loại kỹ năng, cho nên có thể di chứng hắn chịu hơi khác với mọi người. -Lão Vương, chuyện lời đồn ta sẽ xử lý. Bất quá, trước mắt thời cơ chưa thuận lợi. Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, nếu muốn ngăn chặn phải diệt sát tất cả gốc rễ. Cho nên ngươi đừng vội manh động, ta sẽ xử lý ổn thỏa…Vấn đề quan trọng hiện giờ là lập tức tạo một nhánh bộ đội có thể tác chiến trong vũ trụ, số lượng ước chừng khoảng 300. Còn nữa, chế tạo thêm trang phục chiến đấu số 1, súng lục Gauss, cùng với tàu con thoi. Nếu không thể thăm dò quần thể chiến hạm này theo cách bình thường được, thì chúng ta sẽ dùng quân đội trực tiếp đoạt lấy!