Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 111 : Lời nhắn lại của người con

Diêu Nguyên tỉnh dậy vào lúc 2h30p, được Barbie đánh thức. Hắn lập tức rửa mặt, vệ sinh rồi đi đến tầng bốn tham gia cuộc họp về khoang thuyền gắn ngoài. Đúng vậy, sau mấy tháng chế tạo thì khoang thuyền gắn ngoài đầu tiên đã hoàn thành. Diện tích của nó bằng 1/10 diện tích công viên sinh thái. Nếu dùng khoang thuyền này để nuôi bò thì trước mắt có thể giúp cho một phần lớn bò mang thai, sinh nở. Chỉ cần mấy năm, sản lượng sữa tươi thu hoạch được sẽ tăng từ hai đến ba lần. Dĩ nhiên, bộ nông nghiệp hiện giờ có rất nhiều tiểu tổ nhỏ, như tiểu tổ quản lý nước, tiểu tổ quản lý hoa quả, tiểu tổ quản lý lúa gạo, cũng có tiểu tổ quản lý thịt heo, quản lý sữa, trứng, xa xỉ phẩm……Các tiểu tổ đều muốn sử dụng diện tích trên khoang thuyền. Cuộc họp cứ thể trở thành chỗ chất vấn nhau, thậm chí còn châm chọc, xoi mói những điểm yếu của đối thủ. Diêu Nguyên đến giờ mới thấy được hội nghị theo phong cách nước ngoài như thế nào. Các tiểu tổ điều tìm đủ lý do để giành quyền lợi cho mình, tỷ như tiểu tổ về lúa gạo. Bọn họ cảnh cáo kho lương thực trên phi thuyền Hi Vọng vẫn trong giới hạn nguy hiểm. Một khi có sự cố gì thì khủng hoảng lương thực rất có thể xảy ra. Còn về tiểu tổ xa xỉ phẩm thì mời đến một nhà kinh tế học, trình bày việc thiếu hụt xa xỉ phẩm sẽ có tác hại “khôn lường” đến nền kinh tế như thế nào, còn tiểu tổ hoa quả… Tóm lại, cuối cùng Diêu Nguyên vẫn phải dùng cách “độc tài” để quyết định. Khoang thuyền gắn ngoài sẽ được dùng cho việc sản xuất sữa, trứng gà. Phần còn lại được giao cho các tiểu tổ khác dùng chung. Đến khi hội nghị kết thúc thì đã 4h30 chiều, Diêu Nguyên vừa đi ra khỏi phòng họp đã thấp giọng hỏi: -Barbie, người Phương Tây đều không có kỷ luật như vậy sao? Không đúng, lúc trước ta làm nhân viên tuyển dụng, tham gia mấy hội nghị ở công ty rồi, kỷ luật rất tốt chứ đâu như… Barbie che miệng cười hì hì: -Hai cái này khác nhau nha, ở trong công ty thường là cấp trên sẽ quản lý cấp dưới. Có thể xem đây là cách quản lý độc tài, tỷ như giám đốc sa thải một nhân viên bình thường, hay nói theo cách của nước ngài là cho nghỉ hưu sớm, chẳng lẽ người đó dám cãi sao? Cuối cùng chỉ đành nhận tiền lương ba hoặc năm tháng, trợ cấp các loại rồi đi thôi. Nhưng chính phủ lại có sự khác biệt rất lớn, tỷ như ngài mặc dù làm Tổng thống, nhưng cũng không thể vô cớ đuổi việc Bộ trưởng trong nội các. Trừ phi hắn làm phải chuyện gì sai sót, đặc biệt trong chế độ dân chủ khiến cho người dân nổi giận. Khả năng chính phủ độc tài, hoặc do nội bộ lục đục thì không kể đến. Barbie nói tới đây thì nàng quay lại nhìn các tiểu tổ đang vui vẻ rời đi, nói tiếp: -Ban đầu, các nhân viên trong bộ máy chính phủ phi thuyền Hi Vọng có rất nhiều người từng làm viên chức, hơn nữa ngài cố ý loại bỏ các nhân viên Trung Quốc. Không để họ nhậm chức các chức vụ cao cấp, ngay cả tổ trưởng một tiểu tổ cũng rất hiếm. Cho nên, tổ trưởng trong bộ nông nghiệp hầu như là người Âu Mỹ. Họ đều hiểu rõ tính tình của ngài, nên mới dốc sức tranh thủ cho tiểu tổ của mình. -Hả? Tính tình của ta? Tính tình gì? Diêu Nguyên nhất thời cảm thấy tò mò, hỏi. -“Ngụy độc tài”. Đó là cách mà chúng em đánh giá ngài. Barbie cười nói: -Mặc dù bên ngoài ngài tuyên bố đây là chế độ độc tài, nhưng từ khi quốc hội ra đời, quân đội dung hợp tất cả binh lính có màu da khác nhau. Trừ nhân viên chính phủ và bộ trưởng do ngài tự tay chỉ định, các nhân viên còn lại hầu hết đều do đề cử. Tất cả chỉ rõ chế độ độc tài của ngài là chỉ là “ngụy độc tài”. Diêu Nguyên vuốt vuốt lỗ mũi, hắn không phản bác mà chỉ nói: -Bởi vì chưa đến lúc cần ta độc tài. Huống chi, hai chữ độc tài không nhất thiết phải dùng tới…Thôi, không nói về những thứ này. Em không phải tò mò về việc ta an bài những nhân viên Trung Quốc ở vị trí đó sao? Chuyện hơi phức tạp, nói ra khiến em chê cười. Chuyện kể rằng, tại tòa án quốc tế, có lần bắt được một trùm buôn lậu ma túy. Sau khi xem xét quyết định dẫn độ hắn trở về bổn quốc, chờ xét xử. Lúc nhốt hắn vào nhà tù, hắn phát hiện người cùng phòng giam với hắn là một quan chức bỏ trốn. Hai người hàn huyên với nhau hồi lâu, đột nhiên trùm buôn ma túy hỏi: -À phải rồi, biết nhau lâu như vậy, ta còn chưa biết ngài phạm tội gì, còn nữa, ngài là quan chức của nước nào? Quan chức kia trầm mặc một lúc rồi nói: -Ta làm ở Trung Quốc… Trùm buôn bán ma túy kia cũng trầm mặc, gật đầu tỏ vẻ đồng cảm: -Ta hiểu rồi… Barbie nghe xong lộ vẻ mặt ngơ ngác, nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mà không hiểu, hỏi: -Em vẫn không hiểu tại sao lại khiến em chê cười. -Haha, không hiểu cũng không sao. Diêu Nguyên cười, vuốt trán nói: -Nếu không còn chuyện gì thì ta đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi đây. Ngài mai hẳn có kết quả về việc nghiên cứu mẫu vật ngoài hành tinh rồi. Barbie nhoẻn cười: -Hôm nay chắc ngài phải nghỉ trễ rồi. Thực ra, việc nghiên cứu bước đầu đã có kết quả…hay có thể nói nó tự bộc lộ ra công năng của mình. -Bốp, bốp, bốp. Diêu Nguyên vỗ vỗ tay, quả nhiên khi hắn làm thế thì quả cầu kim loại tự động mở ra, giai điệu du dương vang lên. Thanh âm này không giống như những bài hát của con người, nó giống lời nói hơn là hát. -Cái gì thế này? Khỉ gió, liều sống liều chết đi tìm, rốt cuộc lại gặp phải hộp nhạc? Diêu Nguyên quay đầu lại, chỉ vào quả cầu kim loại nói với mười mấy nhà khoa học bên cạnh. Các nhà khoa học cũng cười khổ không thôi. Thứ mà bọn họ mong đợi nhất là các thiết bị lưu trữ, như phần cứng máy tính, hoặc là linh kiện gì đó như vũ khí, hệ thống thăm dò…Kỳ vọng càng lớn, nhưng rốt cuộc lại gặp phải hộp nhạc. Bảo sao ai mà không khó chịu. Bất quá, một nhà khoa học khác nói: -Trung tá, xin ngài cứ nghe tiếp. Đây không chỉ là hộp nhạc thôi, nó còn có công dụng lưu trữ lời nói. Sau khi phát đi khoảng 27p, tiếng nhạc dừng lại, khi đó ngài sẽ nghe được tiếng nói của người ngoài hành tinh. Diêu Nguyên nghe vậy mới kiềm chế sự bực tức trong lòng, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh chờ đợi. Giai điệu này thật ra rất hay, nó du dương trầm bổng tựa như biển cả, như bầu trời, như không gian vũ trụ bao la rộng lớn. Khiến cho người nghe như được chu du ở những nơi thần tiên ấy. Nhưng ngoài sự vui vẻ nó còn ẩn chứ sự đau buồn, đặc biệt là giọng hát. Có vẻ là giọng hát của một nữ ca sĩ, tuy không giống lắm nhưng dựa vào sự thanh thoát cũng như dịu dàng của nó thì đây là đáp án hợp lý nhất. Cứ vậy, khi tiếng nhạc vang lên 27p thì ngừng lại, sau đó vang lên tiếng vỗ tay, rồi một giọng giống nam ca sĩ xuất hiện, cái này dựa sự trầm ấm của chất giọng. -Còn hát nữa à? Diêu Nguyên buồn bực nói. Nhưng thanh âm kế tiếp khiến hắn suýt nữa ngã ngửa. Bởi vì khi giọng nam phát lên thì chỉ lát sau, giọng nữ cũng vang lên. Hơn nữa, không hề có bất kỳ nhạc đệm nào. Đây không phải là ca hát mà là đối thoại, đặc biệt giọng nữ thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khẽ cứ như đang nài nỉ hoặc làm nũng. Rõ ràng là một cuộc đối thoại giữa một người đàn ông ngoài hành tinh với người phụ nữ ngoài hành tinh. Đoạn nói chuyện này kéo dài rất lâu, cho đến khi thanh âm bành bạch xuất hiện, hộp nhạc bỗng dưng im lặng. Diêu Nguyên đứng lên nói: -Tiếng nói của người ngoài hành tinh a…Đáng tiếc chúng ta không phiên dịch được, nếu không có thể tìm hiểu về hình thái xã hội của họ…Câu chuyện mà hai người vừa rồi nói nhất định có đề cập đến phương diện này… Nhà khoa học kia nở nụ cười khổ: -Trung tá, xin ngài hãy nghe tiếp đi, vẫn còn nữa… -Hả, còn nữa? Diêu Nguyên tiếp tục ngồi xuống lắng nghe. Thỉnh thoảng, hộp nhạc lại phát ra thanh âm bành bạch, tiếng đó phát là lúc giọng nữ ngoài hành tinh hát, hoặc là giọng đó trò chuyện. Thanh âm của người nam ngoài hành tinh không xuất hiện thường xuyên như vậy. Cứ thế, Diêu Nguyên ngồi thêm nửa tiếng nữa. Khi hắn gần hết kiên nhẫn thì đột nhiên thanh âm bành bạch vang lên, rồi một tiếng nổ mạnh xuất hiện. Diêu Nguyên giật mình, vội vàng chú ý vào hộp nhạc. Tiếng nổ vang lên, xen lẫn trong đó là thanh âm của giọng nữ, có vẻ là tiếng khóc. Giọng nữ nói đứt quãng từng lời, tiếc là do ngôn ngữ bất đồng nên không ai hiểu nàng nói gì. Tiếng nổ vang lên càng lúc càng nhiều, giọng nói kia cũng dần đứt quãng, tiếng khóc càng lớn thêm, các âm tiết lặp lại giống hệt nhau. Cuối cùng, khi giọng nữ nói ra mấy âm tiết, một tiếng nổ cực mạnh xuất hiện. Viên cầu kim loại chợt thu nhỏ lại, trở về hình dáng ban đầu. Nó đã phát ra tất cả thanh âm lưu trữ trong người. Diêu Nguyên hít một hơi dài, lòng chấn kinh hỏi: -Thanh âm cuối cùng…là thanh âm lúc toàn toàn bộ quần thể chiến hạm bị hủy diệt sao? Nhà khoa học bên cạnh khổ sở gật đầu: -Chúng tôi kết hợp với những âm tiết xuất hiện lúc trước, so sánh với những âm thanh thu được khi giọng nữ kia nói. Đặc biệt, mỗi khi giọng nam kia xuất hiện thì giọng nữ đều có nói mấy âm tiết này. Cho nên, chúng tôi bước đầu suy đoán, âm tiết này có nghĩa là… Cha hoặc là…Papa.