Đại việt minh môn

Chương 4 : Nghiệt duyên

Trần Quân nhìn đứa bé đang tím tái, trái tim bị móc ra, một nửa ăn sống, nửa còn lại vẫn còn ứa máu rơi trên mặt đất bị bụi bặm vấy lên, tràng cảnh ấy vô cùng khủng khiếp để cho kẻ dạn dĩ như Trần Quân cũng không khỏi hít thở khó thông. Hắn có thể siêu độ Quỷ Đồng, có thể bỏ ra âm đức tiêu trừ sinh tiền tội nghiệt, nhưng mà người đã chết Trần Quân thực sự vô pháp giúp đỡ, đừng nói là hiện tại, thậm chí ở thời kỳ đỉnh phong hắn cũng không có biện pháp nào, không ai kéo được người đã chết trở về từ cõi chết, ngay như Âm Thần chốn âm ty cũng là những người đã chết mà thôi. Trần Quân thở dài, ở quá khứ hắn từng trải qua không ít những chuyện như thế này, nhưng sau khi trọng sinh mọi thứ đều bất giác trở nên mới mẽ. Trần Quân đưa tay nắm vào không trung, miệng đọc mấy câu chú ngữ câu hồn, rất nhanh bên trong bóng đêm đi ra một cái bóng hình nhỏ nhắn, bóng hình này chân không chạm đất phiêu hốt mà đi, trên người có ánh sáng âm u màu bạc. "Lại đây!" Trần Quân ôn nhu cười hướng đứa bé vẫy vẫy tay. Đứa bé khuôn mặt bụ bẫm, miệng nhỏ mắt to lông mày như khắc nhìn vô cùng đáng yêu, chỉ có điều làn da trắng bệch, ánh mắt mờ mịt vô thần, ở trong bóng tối cả người lạnh hơn gió lạnh đêm mưa, đứa bé nghi hoặc nhìn Trần Quân một cái, lại đưa mắt nhìn cha mẹ đang hôn mê bất tỉnh. "Cha, mẹ..!" Thời khắc này đứa bé biết mình đã chết rồi.. Tiếng gào kia mang theo xót xa mang theo không bỏ, như lọn gió nhu hòa quyến luyến vuốt ve lên khuôn mặt đấng sinh thành. Nước mắt rơi xuống, không phải thực chất mà là một dạng năng lượng do sinh hồn ngưng tụ, nước mắt le lói phát sáng sau đó ở không trung bay lượn như một đàn đom đóm nhỏ.. Quỷ hồn đứa bé quỳ trên mặt đất hướng phụ mẫu vái ra chín vái, đây là lễ trả ân dưỡng dục sinh thành.. Từ nay âm dương cách biệt, về sau tình nghĩa chấm hết có mong nhớ cũng chỉ biết nhìn di ảnh, hồi ức một quãng, rấm rứt than khóc mà thôi. "Cha, mẹ..Con trai bất hiếu.." Nói xong câu này đứa bé bỗng nhiên mỉm cười, hai má vậy mà phiếm phiếm đỏ hồng, cái chết đối với nó cũng chính là giải thoát, mấy năm qua bị Quỷ Đồng hành hạ quả thực sống không bằng chết. Quỷ hồn đi đến trước mặt Trần Quân bỗng nhiên quỳ xuống, vái ra một vái thật dài thanh âm cảm kích:" Đa tạ pháp sư..Ân này không biết lấy gì đền đáp!". "Ngươi sinh tiền chịu đủ khổ cực, nhưng chung quy mọi thứ đều phải nhìn nhân quả, kiếp sau nhất định sẽ có phúc báo..Đi đi, ta viết một đạo Dẫn Hồn Phù đưa ngươi xuống âm ty..Ở đó đợi một thời gian, sau khi mãn hạn trăm năm nguyên thọ lại chuyển thế đầu thai..Còn cha mẹ của ngươi..Hết thảy rồi cũng sẽ qua, ở đây có ta chiếu cố..An tâm!" Trần Quân cảm khái nói, sau đó ngón tay lặng lẽ vẽ vào hư vô một đạo Dẫn Hồn Phù. Quỷ hồn đứa bé lại cúi đầu cảm tạ, nhìn thi thể chính mình lần cuối rồi bám vào Dẫn Hồn Phù trực tiếp xuống âm ty trình diện. Quỷ hồn rời đi, Trần Quân chua xót thở dài, sau đó đánh thức vợ chồng hai người. Vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy con trai mình thê thảm như vậy người vợ trực tiếp ngất đi, người đàn ông trung niên phong trần rắn rỏi khuôn mặt phờ phạc, ánh mắt thất thần, là nam nhân tuyệt đối không cho mình được khóc nhưng Trần Quân biết trong lòng ông đau xót đến chừng nào. Con trai cả chết, lòng ông chùng xuống, mái tóc ngã hoa râm, bây giờ đứa con trai cuối cùng cũng từ bỏ ông mà đi, người ở lại thê thảm đến thương tâm. Hai tay run run chống xuống thành giường, bàn tay chai sạn nhẹ vuốt ve khuôn mặt con trai không muốn rời bỏ, người đàn ông bỗng nhiên đấm mạnh ngực mình ho ra một miệng máu tươi thật lớn, quỵ xuống, mê man. Hai ngày sau tang lễ được tổ chức, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhìn vợ chồng hai người đứng trước quan tài đứng sau bài vị lạy lục trả lễ khách nhân phúng điếu, đáy lòng Trần Quân xót xa khó tả. Hắn cũng có cha mẹ, cũng có gia đình..Khi hắn bất tri bất giác biến mất, cha mẹ hẳn cũng rất đau lòng. Quan tài nhỏ nhập vào đất mẹ, đấng sinh thành quỳ lạy khóc van, tiền giấy tung bay, trống kèn ai oán, thôn xóm bỗng trở nên tang tóc. Trần Quân hướng mắt nhìn xa xăm khẽ thở dài. Tang lễ kết thúc, ngôi nhà cũ càng trở nên xám xịt, người phụ nữ trung niên sức khỏe vốn yếu ớt mấy hôm rồi đều không rời khỏi giường, không thiết ăn uống, người đàn ông thường ngày đăm chiêu nhìn ra cửa chính, nhìn đất bụi bị gió tới cuốn đi, tựa hồ ôm hy vọng đứa con nhỏ nhất định sẽ trở về. "Cô chú cũng nên nguôi ngoai, mọi chuyện đã rồi, sinh ly tử biệt thế gian khó tránh.. Em nhà chết oan, cháu là pháp sư nhất định sẽ tận tâm siêu độ cũng nhất định tìm ra thủ phạm.." Trần Quân nhìn di ảnh đứa trẻ đáng yêu đang mỉm môi cười, muốn khuyên nhủ thêm một chút nhưng nhất thời không biết phải nói sao cho phải. Nguôi ngoai làm sao được khi mà cả gia đình hai đứa con đứt ruột đều đã rời bỏ..Chắc chắn bậc phụ mẫu rắn rỏi nhất thế gian khi lâm vào hoàn cảnh tương tự cũng sẽ đau thương gục ngã. "Cháu có cách tìm ra tên kia đúng không? Giúp chú tìm hắn..Nhất định phải tìm hắn!" Người đàn ông khàn khàn gào thét, nước mắt mang theo cực độ hận thù rơi xuống, khuôn mặt co giật, nắm tay lặng lẽ xiết chặt. "Nhất định..Nhưng trước hết cô chú phải nói cho cháu biết..Nhà ta có từng gây thù chuốc oán với ai hay không? " Loại chuyện giết người diệt tự tàn độc này nhất định chỉ có thâm thù đại hận mới nhẫn tâm gây ra..Trần Quân đại khái đã nhìn thấy một vài khúc mắc, mấy hôm trước hắn làm phép tra dò sinh thần bát tự, dùng thủ đoạn cao minh của hắn mọi chuyện diễn ra hết sức suôn sẻ, kẻ trên bát tự đạo hiệu Đông Không Chân Nhân kia tục danh Trần Quý, là người ngoại tỉnh đến từ miệt Cà Mau. "Không có.. Quả thực không có, chúng tôi là thôn dân làm ăn lương thiện, sao có thể cùng ai gây thù chuốc oán được.." Trung niên đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt miên man, nhỏ giọng nói. "Cháu muốn hỏi cô nhà một chuyện..Phiền chú dìu cô dậy, chuyện này.. Chuyện này quả thực có liên quan đến cô nhà!" Trần Quân trực diện nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt sáng rực, thanh âm quả quyết. Người đàn ông có chút giật mình không hiểu, vợ mình, người phụ nữ hiền lành thục thảo kia làm sao lại có thể cùng người khác kết thù?. Bàn nhỏ kê ba chiếc ghế đơn bạc, Trần Quân ngồi đối diện người phụ nữ, nhìn khuôn mặt suy yếu, nhìn thần sắc đau thương kia hắn không khỏi thở dài, sau khi chấn chỉnh tinh thần cho bà, Trần Quân bắt đầu chậm rãi vào chuyện. "Cô có biết Trần Quý là ai không?" Trần Quân nghiêm túc hỏi. " Trần Quý..Trần Quý.." Người phụ nữ lẩm bẩm cái tên này đến mấy lần, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, thần tình hốt hoảng, tựa hồ Trần Quý, người kia đã bị bà cố ý chôn sâu trong tiềm thức, nay vô tình khơi gợi lại, nhất thời có chút chưa kịp tiếp thu. "Trần Quý là ai?" Người đàn ông đờ đẫn quay sang hỏi vợ mình, trong thanh âm không có chút nào nghi ngờ hay dò xét, chỉ là ông muốn biết, Trần Quý kia rốt cuộc là ai. "Trước khi nhận lời cưới ông, năm đó..Năm tôi 19 tuổi đã từng yêu một người đàn ông..Hắn tên Trần Quý, là người Cà Mau lên Sài Gòn lập nghiệp.. Khi tôi còn là sinh viên Kinh Tế.." Người phụ nữ chậm rãi kể, trong mắt cất giấu mê man cùng hồi ức. "Thanh xuân của tôi trao cho hắn..Lại bị hắn vùi dập trước khi được ông giải thoát..Hắn là tình đầu, cũng là thứ gì đó đáng giận nhưng khó quên.." Trần Quân nhìn bà, người phụ nữ trung niên này tuổi chừng 40, ngoài cái vẻ thành thục cùng đôi chút già nua vì năm tháng kia thì quả thực bà ta rất đẹp, mắt phượng mày ngài, ngũ quan như họa, hơn nữa còn là một người phụ nữ có học thức..Từng là sinh viên Kinh Tế.. Trước kia hẳn phải khiến cho rất nhiều kẻ đa tình điêu đứng và Trần Quý kia cũng không ngoại lệ. Nghe đến đây Trần Quân đã hiểu..Nhân quả kiếp này đều đến từ một đoạn nghiệt duyên, nhưng nghiệt duyên kia lại không ứng trên người kẻ đáng ứng, mà ứng vào thân người vô tội. Như Trần Quân suy đoán từ trước, phàm là mọi chuyện trên đời đều có nhân quả tuần hoàn, nhưng hồi nhân quả này lại quá mức thảm thương, tại sao nghiệt duyên cha mẹ phải để cho con cái gánh, hai đứa trẻ kia rốt cuộc đã phạm vào tội nghiệt gì?. Trần Quân thầm nghĩ, hắn là người tinh thông âm dương, nhưng đối với loại chuyện nhân quả khốc liệt vẫn mãi chưa thông. Vì chưa thông nên chưa đủ thành đạo mở ra đệ tứ thư thành tựu chí cao Nguyên Anh chi cảnh.. Lần trọng sinh này là hóa phàm sinh hoạt nếm trải đắng cay hồng trần, ít nhiều cũng sẽ mang lại cho hắn chút cơ duyên. Trần Quân có sự tin tưởng nhất định vào tương lai, mặc cho tương lai đối với hắn hiện tại vẫn còn quá mờ mịt và chuyện cần gấp trước mắt là nhanh chóng vạch trần tội ác của tên Tà Sư Trần Quý, nếu pháp luật dương gian không thể trừng trị nghiêm minh thì đành phải dùng đến luật pháp Minh Môn. Trần Quân đăm chiêu nhìn ra khoảng không xa xa nơi Thất Sơn tụ hội, bảy ngọn núi chìm dưới mây mù tâm linh mông mị, sau khi an ủi vợ chồng thôn dân cùng hứa hẹn một vài thứ Trần Quân mới yên tâm vào phòng của mình bắt đầu thổ nạp tu luyện.